Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8. Chó cái nhỏ không cần cảm thấy xấu hổ

Tô Miên cắn răng, trên mặt đều là nhục nhã và phẫn nộ.
“Không muốn?”, Trình Thâm dù bận vẫn ung dung ngồi bên bàn cơm, tự mình thưởng thức: “Không sao, tôi có thể ở chỗ này đợi, đợi đến khi em nguyện ý biểu diễn cho tôi xem mới thôi”.
“Tự ý giam cầm Omega là phạm pháp”, Tô Miên nói.
Trình Thâm không cho là đúng cười một chút: “Thì? Em không biết sao? Kỹ thuật thụ thai của đế quốc phát triển rất tốt, mấy cái luật pháp bảo hộ Omega đã sớm bị huỷ bỏ, lấy thực lực của tôi, đem em giết cũng không chắc có người sẽ tìm đến cửa. Nga, đúng rồi, người đề ra bộ luật kia còn là khách nhân của Cực Lạc Quán chúng tôi, tôi còn suy xét qua giới thiệu các người nhận thức một chút, hắn thực thích loại hình tiểu khả ái giống em”.
Omega thời kì trước xác thật là được bảo hộ, chủ yếu vì ổn định sự sinh sản dân cư. Sau này kỹ thuật thụ thai phát triển, mọi người có thể thông qua biện pháp thụ tinh ống nghiệm chọn lựa trứng cùng tinh trùng, tùy ý chỉ định sinh ra một trong ba loại giới tính ABO, bởi vậy tỉ lệ sinh ra Omega được nâng cao, bọn họ dần dần không còn được hưởng các loại quyền lợi đặc thù, cùng người thường không sai biệt lắm.
Tô Miên nắm chặt tay, đói khát làm cậu vô cùng suy yếu, ngay cả sức lực cãi nhau với Trình Thâm cũng không có.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hai người cứ thế giằng co. Ước chừng một giờ, Trình Thâm đứng dậy nói: “Tôi cho em cơ hội, xem ra em không cần, một khi đã như vậy, tôi cũng không nhất thiết cùng em nháo đến cùng”.
Tô Miên cho rằng Trình Thâm nói lời này ý tứ là muốn buông tha cậu, không nghĩ tới Trình Thâm đứng dậy, cũng không thèm quay đầu lại đi mất.
“Hỗn đản, anh đừng đi, trở về!”, Tô Miên ở phía sau Trình Thâm kêu, lại không có một chút tác dụng.
Trình Thâm mở cửa phòng, biến mất trong tầm mắt của Tô Miên, cảm giác cô độc lại lần nữa thổi quét toàn thân cậu.
Tô Miên vùi đầu ở đôi tay, bình tĩnh an ủi chính mình, sẽ không, hắn không dám đem chính mình đói chết, sẽ không, hắn sẽ còn quay lại. Nhưng mà mỗi giây dày vò, Tô Miên liền không xác định, tựa như Trình Thâm nói, hắn giết chết cậu cũng không chắc có người sẽ tìm đến cửa.
Ai sẽ để ý sống chết của cậu? Đám hồ bằng cẩu hữu uống rượu nhảy Disco? Hay là Lệ Dịch Thần vẫn luôn căm hận cậu đến tận cùng? Đều không biết, đều không biết, cậu hoàn toàn bị quên đi, chỉ còn mình cậu một người ở trong phòng, so với đói khát, cô đơn đồng dạng như dòi bám chặt xương tủy.
Thật lâu thật lâu sau, Tô Miên cảm giác muốn hỏng mất, cậu biết Trình Thâm khẳng định ở một góc âm u nào đó nhìn cậu, cười nhạo cậu. Cậu không quản vấn đề tôn nghiêm, cậu thật sự sẽ đói chết, người đói đến cực hạn, ngay chính mình đều muốn cắn.
Tô Miên bắt đầu hướng máy theo dõi cầu xin, nói cậu nguyện ý làm, cái gì cũng nguyện ý làm, cầu Trình Thâm cho cậu ăn cơm, nhưng cánh cửa nặng nề vẫn không một chút phản ứng.
Đến cuối cùng, Tô Miên ngựa chết chữa thành ngựa sống, sỉ ngục mở ra hai chân, cậu tin tưởng Trình Thâm nhất định ở sau theo dõi camera, vậy nên cậu chọn một cái máy theo dõi gần nhất, mở đùi ra một góc 120°, đem nơi riêng tư bại lộ trong không khí lạnh băng, bại lộ cho chủ nhân sau lưng nó.
Hoa huyệt xinh đẹp giống một đóa hoa kiều diễm ướt át, ấm áp mà sạch sẽ. Tô Miên nỗ lực dùng nốt tia sức lực còn lại, vươn ngón tay, đẩy ra môi âm hộ, run run rẩy rẩy cắm vào chính mình bí động. Chỗ kia có chút khô ráo, Tô Miên đi vào thực gian nan.
Cậu ngửa đầu, đuôi mắt hàm chứa lệ quang ủy khuất, tự ghét, một chút đem ngón tay toàn bộ bỏ vào. Cậu cho rằng sẽ chán ghét loại cảm giác này, không nghĩ tới trong quá trình cắm vào, tiểu huyệt truyền tới từng trận khoái cảm tê dại, dù cho ngón tay thật nhỏ, hoa huyệt như cũ đem ngón tay chặt chẽ hấp thụ, tựa hồ rất hoan nghênh dị vật xâm nhập.
Tô Miên bắt đầu trừu động ngón tay, hi vọng làm tên Alpha đáng giận kia vừa lòng. Trong quá trình tự an ủi, nộn huyệt bên trong bắt đầu ngứa ngáy lan tràn, trong không khí vang lên động tĩnh dâm mĩ. Cậu cầm lòng không đậu ngón tay trừu động tốc độ nhanh hơn, tay trái trống không an ủi phía trước tịch mịch.
“A… Ngô…”, Tô Miên không tự chủ phóng đãng rên rỉ.
Tiểu huyệt vui sướng phun ra nuốt vào ngón tay, cảm giác đói bụng dần bị Tô Miên bỏ qua, đại não cậu chỉ còn khoái cảm liên tiếp bò lên.
Thật ngứa, lại nhanh lên, lại nhanh lên.
Động tác tay Tô Miên càng lúc càng nhanh, bên trong tiểu huyệt chảy ra chất lỏng mới mẻ, nhưng chúng quy vẫn thiếu chút nữa. Không được, một ngón tay quá nhỏ, Tô Miên tăng hai ngón tay, sau đó là ba ngón tay. Dục vọng điên cuồng làm cậu nóng chảy mồ hôi, một ít hơi nước làm ướt tóc đen trên trán, vòng eo tinh tế mềm mại đón ý hùa theo, kịch liệt lắc lư.
Vẫn chưa đủ, không đủ. Ngón tay quá ngắn, căn bản không thao đến hoa tâm, cậu muốn côn thịt, côn thịt mới đủ dài, cậu rất muốn một cây côn thịt nóng hầm hập thô bạo thọc đi vào, giải quyết dục vọng hừng hực thiêu đốt.
Tô Miên há mồm to hô hấp, thần trí bị dục vọng hoàn toàn thay thế. Cậu khó chịu vặn vẹo, miễn cưỡng loát động dương vật, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Đang lúc Tô Miên tự mình buông thả, Trình Thâm bước vào, bước chân thực nhẹ, thực chậm, nhưng ánh mắt hắn như động vật ăn thịt nhìn thấy thịt tươi. Từ một khắc Tô Miên mở chân lộ ra tao huyệt đối với camera, hắn liền ngạnh, hô hấp cả người thô nặng, miệng khô lưỡi khô, toàn thân phản phất như muốn bốc cháy. Thật là cái vưu vật, ánh mắt đánh giá tao hóa của hắn trước sau như một quả nhiên chuẩn.
Trình Thâm đem hết toàn lực làm chính mình có vẻ thành thạo, hắn bước chân nhịp nhàng, thư thái, trong tay cầm theo roi, đứng ở cạnh nhà giam, nói ra lời ma quỷ hướng dẫn: “Có phải hay không thao không đến chính mình điểm dâm? Tiểu dâm đãng có phải hay không muốn côn thịt lớn thọc vào?”
“Ngô”, Tô Miên phát ra liêu nhân “ưm”, mạng theo dụ hoặc nói: “Muốn… Bên trong thật trống rỗng, thật ngứa…”
“Bên trong? Bên trong là nơi nào? Em không nói rõ ràng, tôi như thế nào giúp em đây?”, Trình Thâm thanh âm khàn khàn.
“Tiểu huyệt, tiểu huyệt ngứa”, Tô Miên ý loạn tình mê.
“Sai rồi, đó là huyệt dâm”, Trình Thâm hung tợn sửa đúng, hắn từ trên giá cầm lấy một cây gậy mát xa chạy bằng điện, bố thí ném tới bên chân Tô Miên, mệnh lệnh nói: “Đem nó cắm vào huyệt dâm của em, tự mình lộng, tôi muốn tận mắt nhìn thấy em tự đùa bỡ chính mình”.
Tô Miên không thầy dạy cũng hiểu, tiểu huyệt cơ khát phi thường muốn côn thịt âu yếm, cậu cầm lấy gậy mát xa thô cứng, kích cỡ sờ lên khiến người hoảng hốt, nhưng Tô Miên vẫn là nghĩa vô phản cố cắm đi vào.
Tư thế nằm ngửa làm Trình Thâm xem rõ ràng chi tiết huyệt dâm ăn gậy thịt, bên trong huyệt dâm bị gậy mát xa căng đến cực hạn, biến thành bao dương vật mỏng thấu, gắt gao cắn côn thịt, không biết xấu hổ mấp máy nuốt.
Tô Miên mới vừa cắm vào đi, Trình Thâm liền ấn xuống công tắc mở, bật đến mức độ lớn nhất.
Quy đầu gậy mát xa vừa lúc đè đếm điểm dâm bên trong Tô Miên, cừu con toàn thân lập tức giống như bị điện giật, nhịn không được lãng kêu lên.
“Ân a… Thật thoải mái, thật sướng… Cắm vào tận bên trong rồi, a…”
Tô Miên đùi căn run rẩy run rẩy, dưới tình huống bị loát động, dương vật phía trước thực máu đạt tới cao trào, âm tinh phun ra, theo gậy mát xa chảy xuống trên thảm nhung trắng.
Tô Miên toàn thân xụi lơ trên mặt đất, cảm giác đói bụng cùng khoái cảm cùng nhau bao phủ cậu, cậu cảm thấy chính mình muốn thăng thiên, cả người bọc bông.
Trình Thâm mở cửa lồng giam, khom lưng đi vào, đem gậy mát xa còn chấn động ở huyệt Tô Miên lấy ra, Lúc lấy ra, hoa huyệt tham lam nhảy ra vách trong đỏ tươi, một bộ dáng lưu luyến không rời.
“Thật dâm loạn a…”, Trình Thầm vươn tay, dùng lòng bàn tay từ trên hoa huyệt dính đầy dâm thủy của Tô Miên, sau đó sắc tình xoẹt qua da thịt trắng sữa, giống đàn dương cầm, cuối cùng dừng ở bên miệng Tô Miên.
(Chỗ này hình dung kiểu lướt phím đàn piano á ~~)
Hắn đem ngón tay dính dâm dịch bôi lên môi mềm của Tô Miên, sau đó nâng đầu Tô Miên, ôn nhu ở khóe môi hôn một ngụm.
“Thật ngoan, chó cái nhỏ của tôi”, Trình Thâm khen ngợi.
Tô Miên đói sắp hôn mê, không nói một lời.
Trình Thâm săn sóc bế Tô Miên lên ra khỏi lồng sắt, đem vật nhỏ trần như nhộng đặt lên đùi chính mình, một lần nữa gọi người máy đưa cơm tới, đem đồ ăn mới tinh từ miếng đút vào trong miệng Tô Miên.
Tô Miên thấy đồ ăn, đôi mắt đều tỏa ra lục quang, hận không thể đem toàn bộ đồ ăn ngấu nghiến nhét vào trong bụng, Trình Thâm gạt tay Tô Miên: “Chó con muốn ăn cái gì do chủ nhân quyết định”.
Nói xong đem tay Tô Miên trói lại lên, khiến cho Tô Miên chỉ có thể dựa theo ý nguyện của hắn nuốt từng ngụm cơm.
Trình Thâm sẽ không ghét bỏ Tô Miên đói khát ăn uống khó coi, rốt cuộc không có chủ nhân nào ghét bỏ chó con của mình.
Tô Miên hoa huyệt chưa khép, lại chảy ra dâm thủy, làm ướt quần Trình Thâm. Cánh môi kiều nộn một mở một hút, dâm đãng kẹp lấy Trình Thâm, mặt Tô Miên lập tức đỏ bừng một mảng. Nghĩ đến vừa rồi cậu vừa làm cái gì, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Cậu, cậu như thế nào có thể không biết xấu hổ như vậy, Tô Miên ở trong lòng tự trách.
Điều giáo sư nhất định sẽ quan sát cảm xúc của nô lệ, Trình Thâm hiểu rõ dùng tay to rộng thâm nhập hạ thể Tô Miên, vuốt huyệt dâm ướt nhẹp nóng hầm hập, liếm lỗ tai Tô Miên nói: “Như thế nào, cảm thấy xấu hổ sao? Không sao, bảo bối nhi, tôi là chủ nhân của em, em là chó cái nhỏ của tôi, chó con ở trước mặt chủ nhân không cần cảm thấy thẹn”.
Tô Miên không có sức lực cãi cọ, tùy ý Trình Thâm muốn nói cái gì.
Sau khi ăn xong, Trình Thâm liền đem Tô Miên thả lại lồng sắt, để cậu hảo hảo ngủ một giấc. Tô Miên không biết, lúc Trình Thâm chuẩn bị cơm cũng ở trong không khí phun ít thuốc có thể thay đổi thân thể một cách vô tri vô giác, loại thuốc này sẽ khiến Tô Miên càng mẫn cảm, càng dễ động tình, nhưng cũng sẽ khiến thân thể cậu càng thêm khỏe mạnh, giảm bớt tỷ lệ sinh bệnh.
Trình Thâm chính là muốn Tô Miên dâm từ trong ra ngoài, mà không cần phải dựa vào động dục hoặc dùng dược vật, bởi vì chó con chủ động mới có thể lấy lòng mỗi một vị chủ nhân. Trình Thâm trong lòng đã tính toán tốt, hắn muốn cho Tô Miên trở thành chó cái nhỏ lóng lánh nhất của Cực Lạc Quán.
Tô Miên ăn no ngủ đủ, lại lần nữa tỉnh lại, cậu cho rằng có thể cùng Trình Thâm hảo hảo nói chuyện một lần nữa, làm hắn đại nhân không chấp tiểu nhân, thả cậu đi. Ai ngờ chờ đợi Tô Miên chính là càng nhiều khổ hình.
Vật nhỏ vẫn còn cảm xúc thẹn lòng của con người, Trình Thâm đối với điểm này vô cùng bất mãn. Bước đầu tiên hắn cần thiết dạy dỗ Tô Miên chính là đem thân phận ban đầu của cậu quên đi, cam tâm tình nguyện trở thành một con chó cái của hắn.
Trình Thâm đeo lên cho Tô Miên một cái vòng cổ bằng da, cầm lấy một đầu dây thừng một lần nữa đem cậu thả ra lồng sắt. Lực áp chế của Alpha là tuyệt đối, Tô Miên không có khả năng bất cự tuyệt.
“Trình Thâm, anh thả tôi ra được không, tôi…Chuyện anh đánh dấu tôi, tôi thật sự không truy cứu, không, là không thèm để ý, anh thả tôi ra đi”, Tô Miên kéo kéo vòng cổ trên cổ mình, năn nỉ nói: “Tôi thật sự không thói quen đeo thứ này, tôi…Tôi cũng không có hứng thú chơi “trò chơi” với anh”.
Trình Thâm cầm roi da đánh vào mông Tô Miên, ở trong tiếng kêu thảm thiết của Tô Miên, từ từ mở miệng: “Ngày hôm qua vừa mới nói qua, như thế nào hôm nay lại quên, tôi là ai?”
Tô Miên né tránh trả lời: “Trình Thâm”.
Không nghe được đáp án mong muốn, Trình Thâm lại một roi quất qua, Tô Miên hô đau.
“Lại cho em một cơ hội”.
Đại não Tô Miên nhanh chóng vận chuyển, ý thức được đáp án Trình Thâm muốn nghe là “Chủ nhân” nhưng… nhưng cậu là người a, cậu như thế nào có thể gọi tên gia hoả đáng giận này là “chủ nhân”?
“Tôi không gọi, tôi không phải nô lệ của anh, cũng không phải là con chó của anh! Anh không có quyền giam cầm tôi!”, sau khi ăn no ngủ đủ, Tô Miên liền có sức lực phải kháng.
“Lại không ngoan”, Trình Thâm cười lạnh.
Kết cục của việc chọc giận Trình Thâm chính là Tô Miên lại bị bỏ đói 3 ngày. Cuối cùng lúc này, vô luận Tô Miên ở trước camera tạo dáng õng ẹo thế nào, Trình Thâm cũng không xuất hiện, thẳng đến khi Tô Miên đói đến hôn mê, Trình Thâm mới đem cậu bỏ vào khoang trị liệu.
Tô Miên tỉnh lại lần nữa, Trình Thâm dựa theo tiết tấu của chính mình tiếp tục dạy dỗ, hắn nói trước: “Em có thể tự tưởng tượng, nếu lại còn chọc giận tôi thì không đơn giản chỉ là nhịn đói ba ngày như vậy”.
Đói khát thực sự sẽ phá hủy ý chí chiến đấu của một người, Tô Miên tưởng tượng lại hai lần trải qua đáng sợ, lại không dám phản kháng Trình Thâm, ngoan ngoãn gọi hắn “Chủ nhân”.
Trình Thâm phát hiện tự chủ bản thân luôn luôn không tồi, nhưng khi nghe được hai chữ “Chủ nhân”, liền đáng xấu hổ ngạnh.
Ngay thời điểm Tô Miên quỳ rạp trên mặt đất, nói ra hai chữ kia, cậu cảm thấy có thứ gì đó từ trên người cậu tróc ra thay vào đó một đồ vật kì lạ bị nhét vào thân thể. Thật lâu sau Tô Miên mới biết được tróc ra chính là nhân tính liêm sỉ, nhét bào chính là nô tính dâm tiện, đáng tiếc lúc ấy cậu đã chọc phải một đám Alpha không nên dây vào…
Trình Thâm lộ ra thần sắc hài lòng, khôi phục đối đãi với chó con được quản giáo, phải cho cậu đói mấy lần, cho cậu biết ai là trời của cậu, ai lắm giữ sống chết của cậu, chỉ cần chủ nhân không cao hứng, cậu ngay cả một miếng cơm cũng không có để ăn.
Như vậy, hiện tại….
“Bò lại đây, liếm sạch sẽ giày cho tôi”, Trình Thâm ra một mệnh lệnh tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro