Chương 7. Tự an ủi cho tôi xem
Lồng giam kim sắc đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao 3m rộng 5m, nhìn ra được lồng sắt này là chuyên môn dùng cho người, nhưng Tô Miên phát hiện cửa của lồng sắt chỉ nhỏ như lỗ chó.(????)
Lòng cầu sinh làm cậu nhanh chóng bò qua đó ý đồ mở ra cửa lồng, đáng tiếc cửa sắt kim loại nho nhỏ đã bị khoá ở trên, khoá vàng được khảm bảo thạch đỏ, rạng rỡ toả sáng, tựa hồ đang cười nhạo Tô Miên không biết lượng sức.
Tô Miên ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, cậu phát hiện một chuyện càng làm cho cậu sợ hãi ~ góc tường có camera, mỗi một góc đều có, đem ống kính đen bóng chính xác đối diện thẳng cậu. Cậu động một chút, camera liền cũng di chuyển theo.
Toàn thân không mặc quần áo, da thịt lõa lồ cùng với thảm lông trắng sinh ra cọ sát, loại xúc cảm này phi thường kỳ lạ. Tô Miên vô thố chớp đôi mắt, rúc đến một góc co thành một đoàn, đôi tay ôm lấy đầu gối, che dấu dương vật giữa hai chân, giảm bớt cảm giác không khoẻ.
Giờ phút này cậu giống thú nhỏ rơi vào bẫy rập của thợ săn, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Nơi này là chỗ nào? Rốt cuộc là ai đem cậu nhốt ở chỗ này? Vì cái gì không cho cậu mặc quần áo, chẳng lẽ là muốn nhục nhã cậu sao?
Đồ trang trí khắp phòng vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, người thường không thể mua được, Tô Miên nhận thức không ít kẻ có tiền, nhưng cậu trước nay không đắc tội ai a!
Vật nhỏ thấp thỏm lo âu, nước mắt kiềm không được liền rớt, đáng thương hề hề khiến bất luận Alpha nào nhìn thấy cũng sinh lòng trắc ẩn.
Là Lệ Dịch Thần sao? Không giống lắm, trước khi hôn mê cậu nghe được bác sĩ nói muốn cắt bỏ tuyến thể của cậu, Tô Miên hiện tại vẫn có thể ngửi thấy mùi đàn hương của chính mình, này chứng minh tuyến thể của cậu vẫn còn, cho nên không phải Lệ Dịch Thần, y đã hận cậu đến mức muốn hủy đi tuyến thể, không cần thiết làm điều thừa. Vậy có thể là ai được? Biến thái như thế, đem cậu nhốt vào lồng sắt, còn lột sạch quần áo?
Trong phòng ấm áp thật đủ, một chút cũng không thấy lạnh, nhưng người bình thường đột nhiên trần trụi, ngốc ở trong hoàn cảnh xa lạ, đối với ai đều không có cảm giác an toàn, huống chi còn có máy theo dõi, đồng nghĩa có người ở địa phương cậu không nhìn thấy, quan sát chính mình.
Đem cậu bắt đến nơi này nhất định là một tên đại biến thái! Tô Miên nghĩ thầm, người bình thường ai đem lồng sắt đặt trong nhà? Còn bày ra dụng cụ dạy dỗ?
Vừa thấy đống đồ chơi lạnh như băng trên tường, Tô Miên liền nhịn không được run run. Cậu không phải chưa từng nghe qua một số kẻ có tiền sử dụng chút mánh khoé, ở trong nhà dưỡng cấm luyến, nhưng cậu là người a, cậu lại không đắc tội ai, vì cái gì muốn bắt cậu đến nơi này.
Tô Miên cảm thấy mùa đông này thật là xúi quẩy, bắt đầu từ tối hôm trước bị Alpha xa lạ đánh dấu, nhân sinh của cậu liền mở ra một cánh cánh cửa lớn khác, bên trong đều là bóng tối, cuồn cuộn không ngừng cắn nuốt cậu.
Cậu không cần như vậy, cậu không muốn trở thành ngoạn vật của của người khác, cậu nỗ lực nhiều năm như thế chính là vì nghĩ tới cuộc sống tốt hơn, cậu không cần ngốc ở chỗ này.
Nếu một hồi chủ nhân của căn phòng này đi vào, cậu sẽ hảo hảo cầu xin đối phương, nếu là vô ý đắc tội, cầu xin hắn đại nhân đại lượng buông tha cậu, cậu có thể đề cử một ít người nguyện ý làm chuyện này đến sống, so với cậu đẹp hơn, biết hầu hạ người hơn, so với cậu cái gì cũng tốt hơn, đại gia không có lý do gì nhất định phải bắt cậu. Đúng, chính là như vậy. Nếu đều không được, vậy thì có thể đem tên tuổi của Lệ Dịch Thần nói ra, tên kia có thói ở sạch, sẽ không cho phép người khác tùy ý đùa bỡn cậu.
Mông đặt trên thảm nhung cừu trắng như tuyết, lông thật dài, tinh tế, Tô Miên ngồi lên trên, hạ thể liền cọ sát lông tơ thảm. Hoa huyệt kia là cái miệng nhỏ tham ăn, giờ đang ngậm chặt, bị môi âm hộ hồng hào bảo hộ, nhưng vẫn có lông tơ giảo hoạt, nghịch ngợm chui vào trong đó. Địa phương bị khai phá qua chịu không nổi trêu chọc, thế nhưng sinh ra một tia ngứa ngáy, Tô Miên cảm giác muốn dùng tay đi sờ sờ, thậm chí…nghĩ muốn cho một ngón tay vào an ủi một chút.
Không được! Tô Miên ở trong lòng quát lớn chính mình, cậu suy nghĩ cái quỷ gì vậy? Trong hoàn cảnh này làm việc xấu hổ như vậy, cậu có bệnh sao?
Tô Miên nhắm mắt lại, cầu khẩn người tới nhanh lên, cậu sẽ hảo hảo cầu xin đối phương. Nhưng mà, thời gian trôi qua từng phút từng giây, không có ai tiến vào, cửa phòng lớn vẫn luôn đóng chặt, cả căn phòng như bị thế giới quên lãng, chỉ còn lại một mình Tô Miên.
Thời gian càng lâu, Tô Miên càng nôn nóng, bởi vì cậu cảm giác được bản thân vô cùng đói, trong phòng không có đồng hồ, cậu không biết chính mình đã bao lâu rồi không ăn cái gì, cảm giác khó chịu khiến cậu một trận tinh thần hoảng hốt. Trừ bỏ đói, còn có cảm giác cô đơn, đặc biệt tra tấn nội tâm cậu.
Tô Miên chịu không nổi bò đến bên cạnh lồng sắt, ý đồ lay động lồng sắt kiên cố hoặc là thoát ra từ khoảng cách lồng, đáng tiếc tất cả chỉ là phí công vô ích. Tô Miên dựa vào bên lồng sắt, suy yếu, sờ sờ yết hầu mình, cậu muốn uống miếng nước a.
Không biết lại qua bao lâu, sức chịu đựng của Tô Miên đã đạt đến giới hạn, cậu chụp đánh lồng sắt, thất thanh kêu gọi: “Có ai không? Có ai không? Thả tôi ra ngoài.”
Phòng trừ bỏ cậu, yêu tĩnh không tiếng động. Tô Miên biết, nhất định có người đang xem cậu, bằng không sẽ không lắp máy theo dõi, cậu tiếp tục gọi, hi vọng có thể làm người trốn trong bóng tối xuất hiện.
Thẳng đến lúc Tô Miên cảm thấy chính mình sắp đói đến hôn mê, ngoài cửa liền truyền đến thật nhiều tiếng bước chân, là âm thanh giày da bước đi trên đá cẩm thạch giòn vang. Cánh cửa dày nặng bị mở ra, mang theo một cỗ khí lạnh tiến vào.
Tô Miên cố sức mở to mắt, đầu tiên là thấy giày da thủ công không nhiễm một hạt bụi nào, sau đó là quần tây thẳng tắp không một nếp gấp, ngoài sơ mi trắng tinh mặc một chiếc áo khoác, bày ra thân hình dáng rộng eo thon, cùng với — tên Alpha đã đánh dấu cậu kia.
Tô Miên ở dưới trường hợp cực độ đói khát đã chịu kích thích, cậu kì dị từ trên mặt đất đứng dậy, đôi mắt mở to nhìn Trình Thâm, không nghĩ vì cái gì hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Trình Thâm bị biểu tình của Tô Miên lấy lòng, hắn thong thả ung dung đi đến bên lồng sắt, mang theo hết thảy chủ động nắm giữ, ngồi xuống vẫy tay: “Lại đây, vật nhỏ, đói rồi đi”.
Trình Thâm miệng lưỡi giống như đối với sủng vật nhà mình nói chuyện, ôn nhu, sủng nịnh, xin lỗi, nhưng không cho người ta sự tôn trọng.
Tô Miên không cấm lùi lại phía sau một đoạn, giác quan thứ sáu của cừu con rất chuẩn, cậu mạc danh cảm thấy nam nhân đầy mặt mỉm cười này rất nguy hiểm, so với Lệ Dịch Thần còn nguy hiểm hơn, sống lưng Tô Miên phát lạnh.
Trình Thâm thấy động tác lùi về phía sau của Tô Miên, mỉm cười treo ở khoé miệng cứng đờ, hắn biến sắc mặt mà thu hồi tươi cười, ngữ khí trở nên lạnh nhạt: “Thật là không ngoan”.
Trình Thâm ưu nhã đứng thẳng thân thể, cúi đầu thương hại nhìn Tô Miên: “Chó con mới tới luôn thật không nghe lời, làm người ta hao tổn tâm trí a… Bất quá cũng sớm đoán được cho nên đã làm một ít chuẩn bị”.
Tô Miên lấy lại tinh thần, phẫn nộ nhìn nhau chất vấn: “Là anh đem tôi bắt đến nơi này?”
“Đương nhiên, tôi luôn rất tốt bụng, chó con không nhà để về luôn mong muốn một mái nhà “ấm áp” sao”, Trình Thâm nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.
“Anh mau chóng thả tôi ra ngoài, bằng không tôi cho anh đẹp mặt, anh đem tôi hại thảm như vậy, nếu không phải…nếu không phải tại anh, bạn trai tôi sẽ không…mới sẽ không tức giận! Đều là bởi vì anh!”, nếu không phải do lồng sắt cách ly, Tô Miên thật muốn xông lên cắn Trình Thâm.
Trình Thâm cười khẽ: “Xem ra nhặt về một con chó con lấy oán trả ơn a~ em cho rằng Lệ Dịch Thần muốn cắt bỏ tuyến thể của em chỉ là do sinh khí? Chậc chậc chậc, em phải cảm tạ tôi mới đúng, nếu không có tôi, em hiện tại không biết ở chỗ nào, thảm hề hề đòi chết đòi sống”.
“Nếu không phải do anh, tôi cũng không lưu lạc đến bước đường này”, Tô Miên nói, cậu từ trong câu nói của hắn biết được là nam nhân này đem cậu từ trên bàn mổ kéo ra, chính là… “Anh rốt cuộc là ai? Vì cái gì muốn bắt tôi?”
“Tôi là ai?”, Trình Thâm hỏi lại, hắn thong dong đem ống tay áo kéo cao một chút: ” Nhớ kỹ, về sau tôi là chủ nhân của em, mà em, là một con chó cái của tôi”.
Khi Trình Thâm chủ động ngụy trang, mọi người sẽ cảm thấy hắn là một thân sĩ nho nhã lễ độ, nhưng khi hắn lộ ra bản chất, mọi người cảm giác được áp bách cuồn cuộn không ngừng từ trên người hắn.
Tin tức tố của đỉnh cấp Alpha không hề giữ lại phòng thích, nháy mắt Tô Miên hai vai co rúm, cả người như dê con gặp phải cự mãng, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Tôi cứu em, cho nên về sau em chính là của tôi, đôi mắt của em, miệng của em, huyệt dâm của em, tất cả toàn bộ của em đều là của tôi”, Trình Thâm tuyên cáo chủ quyền. Hắn từ trên giá lấy ra một chiếc roi da mềm thon dài tiếp tục nói: “Giáo dục không phân nòi giống, nếu đem em nhặt về, tôi liền có nghĩa vụ dạy dỗ em, mà em, cũng có nghĩa vụ ngoan ngoãn học, tôi rất không hi vọng thời điểm đem em ra ngoài, em sẽ làm tôi mất mặt, hiểu không?”
“Anh không phải công nhân XX công ty, anh lừa tôi?”, nhân viên công ty bình thường ở không nổi trong căn phòng thế này, càng sẽ không cầm roi da muốn chơi tư thế bdsm.
“Ha hả”, Trình Thâm sửa sang lại cổ áo phía dưới: “Xác thật không phải, nếu biết được chân tướng có thể làm em nhanh chóng nghe lời, tôi cũng không ngại tốn chút miệng lưỡi tự giới thiệu, lần thứ hai gặp mặt, tôi là Trình Thâm, ông chủ của Cực Lạc Quán, nga, đúng rồi, bổ sung một câu, tôi và bạn trai nhỏ của em, là đối thủ, mà chuyện em bị đánh dấu, cũng là tôi nói với Lệ Dịch Thần”.
“Anh, anh sẽ không được chết tử tế”, Tô Miên tức muốn chết, người này không phân phải trái đem cậu đánh dấu, còn phá hủy đi tương lai tốt đẹp của cậu.
Trình Thâm một chút không thèm để ý Tô Miên nguyền rủa, nhiều người cũng không muốn cho hắn được chết tử tế đi, không riêng mình cậu, nhưng cuối cùng lại hắn càng sống càng tốt, ngươi xem, hiện tại không phải mới bắt được một vật nhỏ tuyệt không thể tả sao.
Trình Thâm một lần nữa treo lên mỉm cười, phủ lên ngụy trang hào hoa phong nhã , cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn ấn một cái nút, một người máy gia đình bưng theo đồ ăn nóng hổi đi đến.
“Hai ngày, phỏng chừng chó nhỏ của chúng ta cũng đói lả rồi đi”, Trình Thâm nói.
Người máy mở cái nắp, đồ ăn nóng hôi hổi hiện ra trước mắt Tô Miên. Mâm có cơm nắm thành viên, có canh cá trắng sữa đặc sệt, có thịt viên no đủ nhiều nước, có xương sườn thơm nức, cùng nhiều món ăn trân quý khác Tô Miên không biết tên, bốc hơi ngào ngạt.
Mùi thơm mỹ thực lập tức đem mạch máu Tô Miên bóp lấy, tế bào khứu giác ở chóp mũi như hạn hán gặp mưa, tiếp bước phía sau bắt giữ đại não.
“Muốn ăn sao?”, Trình Thâm hỏi.
Tô Miên nhào tới nhưng bị lồng sắt ngăn chở, cậu cũng bất chấp toàn thân trơn bóng. Thật sự quá đói bụng, người đói đến tận cùng, thật sự sẽ phát điên.
“Thả tôi đi ra ngoài”, Tô Miên giương nanh múa vuốt kêu.
Trình Thâm cười cười: “Muốn ăn, không thành vấn đề, thả em ra, cũng không thành vấn đề, nhưng tôi có điền kiện”.
Tô Miên đói đến cả người xanh xao, nghiến răng nghiến lợi trừng Trình Thâm: “Có rắm mau phóng”.
“Em mở chân, đem huyệt dâm lộ ra, tự an ủi cho tôi xem”, Trình Thâm chậm rãi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro