Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36. Phiên ngoại 3 (tiếp chính văn)

Khi đến bệnh viện, Tô Miên chưa cảm thấy có điều gì không đúng. Từ sau khi trở về, cậu đã đến bệnh viện rất nhiều lần, lần này cũng tùy ý nhóm Alpha sắp xếp.

Người chết như ngọn đèn tắt, đối với Tô Miên mà nói, Cung Thước đã chết, cậu cũng như ngọn đèn đã tắt.

Tập đoàn Lệ Thị cũng có sở hữu một số bệnh viện, Lệ Dịch Thần đã chọn một bệnh viện tốt nhất trong số đó cho Tô Miên, để cậu có thể nhận được sự “trị liệu” hoàn hảo.

Tô Miên được đưa vào phòng khám, trong khi Lệ Dịch Thần và những người khác chờ ở phòng ngoài.

Mấy vị Alpha đã bỏ bê công việc, thậm chí xin nghỉ, trong lòng đều mang theo ý đồ riêng, hy vọng rằng người đầu tiên Tô Miên nhìn thấy sau “trị liệu” xong sẽ là mình.

Lệ Dịch Thần đứng bên cửa sổ, châm một điếu thuốc. Y nhìn khung cảnh bên ngoài bệnh viện, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt lộ trào phúng: Một đám giả vờ đứng đắn, cuối cùng cũng đồng ý, ngay cả Đổng Niệm cũng đồng ý.

Trình Thâm nói tuy thật khó nghe, nhưng hắn nói rất đúng, để Tô Miên quên Cung Thước là điều tốt nhất cho tất cả mọi người.

Chỉ vì một cái quyết định của mình, Lệ Dịch Thần đã tước đoạt quyền nhớ về Cung Thước của Tô Miên, cũng tước đi cách duy nhất để người huynh đệ của y tồn tại trên thế giới này.

Y quả thực rất tàn nhẫn, Lệ Dịch Thần nhả khói mỏng. Nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt.

“Bệnh viện cấm hút thuốc!”, Đổng Phi lên tiếng, hung tợn trừng mắt nhìn bóng dáng Lệ Dịch Thần.

Lệ Dịch Thần đút tay vào túi áo vest, bình tĩnh hút thêm một hơi, nghiêng người nhướng mày nhìn Đổng Phi: “Đây là bệnh viện của tôi”. Ngụ ý, lão tử muốn làm gì ở bệnh viện của mình thì làm.

Đổng Phi chán nản: “Lão tử cũng có bệnh viện”. Lệ Dịch Thần khoe khoang với hắn hay gì đây?

“Lát nữa Tô Miên sẽ ra, em ấy không chịu được mùi khói”, Đổng Phi hạ thấp giọng nói. Một tháng trước, Tô Miên đã sinh bảo bảo ra, cơ thể cừu nhỏ vẫn còn rất yếu.

Bảo bảo là một bé trai Omega. Mọi người đối với Trình Thâm chán ghét muốn chết, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, nể mặt Tô Miên, Omega bảo bảo vừa chào đời đã nhận được sự cưng chiều từ các vị đại lão của đế quốc. Nghĩ đến tương lai, bảo bảo hưởng hết vinh hoa phú phú quý, mặc sức tung hoành, không cần phải giống ba ba hắn chịu cảnh bị một đám Alpha ức hiếp, bị ép buộc lên giường mà không thể phản kháng.

Tô Miên đặt tên cho bảo bảo là Tô Tinh, biệt danh là Ngôi Sao. Đám lão đại không thể lay chuyển được quyết định của Tô Miên, nhưng vì Tô Miên, bọn họ đành miễn cưỡng chấp nhận tên của bảo bảo, xem như bồi thường vì xóa ký ức của cậu.

Đổng Phi vậy mà lại quan tâm đến sức khỏe của Tô Miên? Hắn vẫn luôn không thừa nhận mình thích Tô Miên. Động tác hút thuốc của Lệ Dịch Thần đừng một chút, nghĩ thầm: Đổng Phi thế nhưng cũng bất tri bất giác chìm đắm vào. Y nói: “Bác sĩ bảo sẽ mất hơn một tiếng, không phải chỉ là ‘một lát’.”

Tuy ngoài miệng phản bác, nhưng y vẫn dụi điếu thuốc.

Lệ Dịch Thần đã lâu không hút thuốc, nhưng tình huống hiện tại khiến y không khỏi khẩn trương cùng phiền lòng.

Sau khi Tô Miên ra ngoài sẽ thế nào? Có phải giống như một trang giấy trắng, lại rơi vào vòng tay người khác? Hay sẽ quay lại thời điểm khởi đầu, nhớ đến quãng thời gian bên cạnh y, quên đi đám Trình Thâm không?

Chuyện xóa ký ức quả thật rất mơ hồ, không thể chính xác đến từng chi tiết. Bên dưới vẻ mặt bình thản của Lệ Dịch Thần là một tâm trạng hỗn loạn.

Không chỉ Lệ Dịch Thần, tất cả mọi người đều khẩn trương.

Đổng Phi chơi điện thoại, cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cùng hận không thể chọc một lỗ trên màn hình đã bán đứng hắn.

Còn Đổng Niệm thì ngồi yên lặng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có cảm giác anh đang ngồi xổm trong góc tường, vô cùng oán thán vẽ ra những vòng xoắn.

Trình Thâm thì giống như Lệ Dịch Thần, không để lộ cảm xúc.

Trong nhóm người này, Trình Thâm là người được lợi nhất. Ít nhất hắn và Tô Miên có một đứa con, điều đó đồng nghĩa, hắn cùng Tô Miên có một mối ràng buộc chặt chẽ, không ai có thể cắt đứt.

Lệ Dịch Thần phun ra một hơi khí lạnh, tháo lỏng cà vạt, đôi môi mỏng khép chặt làm khuôn mặt y thêm phần nghiêm nghị.

Không khí tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi, cho đến khi cánh cửa mở ra.

Lệ Dịch Thần vừa lúc đối diện cánh cửa, là người đầu tiên thấy người vừa đến, đôi lông mày kiếm của y nhíu lại.

Đổng Phi theo âm thanh quay đầu, nhìn thấy người đến, tức giận quát: “Cút ngay!”

Người đến có vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra là một Alpha.

Đối phương mặc một chiếc áo khoác da cừu nhỏ, bên trong là áo sơ mi trắng với cổ áo mở rộng, vạt áo sơ mi xộc xệch, quần jeans đen bó sát đôi chân dài, đường cong rõ ràng, khí chất ngông cuồng phóng túng.

Đôi mắt người đó rất sắc bén, làm tôn lên đường nét cương nghị trên khuôn mặt một cách hoàn mỹ, đôi lông mày dày càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng của gã. Lệ Dịch Thần chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu người này không phải loại dễ đối phó, tựa như một lưỡi dao sắc bén lạnh băng, không hề che giấu chút nguy hiểm nào.

“Đây là phòng tư nhân”, Trình Thâm ngồi vắt chéo chân, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo.

“Tôi biết”, người nọ đáp, không có ý định xin lỗi hay rời đi.

“Ở hành lang có quầy lễ tân, nếu có vấn đề gì anh có thể đến đó nhờ giúp đỡ”, Đổng Niệm bổ sung một cách thiện ý. Có lẽ giác quan thứ sáu được rèn luyện từ trong quân đội khiến anh cảm thấy, vị Alpha không mời mà đến này có chút nguy hiểm.

Người nọ đối mặt với uy áp từ một Alpha cấp cao như Lệ Dịch Thần mà mặt vẫn không đổi sắc. Gã thong dong bước vào như ở nhà mình, rất tự nhiên cởi áo khoác: “Tôi không nhầm đâu. Tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Vũ.”

Đổng tử Đổng Phi hơi co lại. Một lúc sau, hắn bất ngờ nhảy lên, lao đến trước mặt Lâm Vũ, tung nắm đấm mạnh mẽ mang theo kình phong, thế tấn công không thể ngăn cản.

Trong mắt Đổng Niệm, chiêu này của ca ca là dùng toàn bộ sức lực, người bình thường không thể tránh nổi, cũng không chịu nổi. Nếu cú đấm này đánh vào thân thể, rất có thể xương cốt sẽ gãy.

Những người trong phòng đều bất ngờ trước hành động đột ngột này, nghĩ rằng Lâm Vũ sẽ bị cú đấm đánh ngã.

Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, Lâm Vũ dễ dàng nắm lấy nắm đấm của Đổng Phi, nhẹ nhàng nghiêng mình sang một bên. Dựa theo quán tính, Lâm Vũ cực kì xảo diệu bóp lấy động mạch chủ ở cổ Đổng Phi, ép hắn dính vào tường, giữ chặt khiến Đổng Phi không thể nhúc nhích. Thân thể va vào tường phát ra âm thanh trầm đục.

Đổng Phi ăn đau “Hừ” một tiếng, khuôn mặt điển trai dán chặt vào bức tường trắng, cảm giác nhục nhã vạn phần: “Mẹ kiếp, buông tao ra!”.

Lâm Vũ thực sự nghe lời mà thả tay, buông Đổng Phi ra.

Đổng Phi thẹn quá hóa giận, vừa thoát ra đã tung thêm một cú đấm nữa về phía Lâm Vũ.

Ánh mắt Lâm Vũ hiện tức giận, gã ghét nhất là những kẻ được đằng chân lân đằng đầu. Một cái đầu gối mạnh mẽ thúc thẳng vào bụng Đổng Phi, khiến hắn kêu lên thảm thiết.

Đổng Niệm không thể ngồi yên, lao lên che chắn cho ca ca mình, nghĩ định ra tay đòi lại công đạo cho ca ca. Người này từ đâu tới? Rõ ràng đến đây để gây sự.

So với Đổng Phi, kỹ năng chiến đấu của Đổng Niệm – vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng – đáng tin cậy hơn nhiều, khiến Lâm Vũ không thể hoàn toàn áp đảo.

Lâm Vũ lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, trong lòng nổi lên chút tò mò muốn thử, liền thuận thế giao đấu với Đổng Niệm.

Từ lúc đầu, Đổng Niệm đã nhìn ra vị khách không mời mà đến này là một người biết võ, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm. Hẳn là được chuyên môn huấn luyện, bởi những đòn tấn công như đánh vào động mạch chủ hay thúc vào bụng đều là chiêu thức chí mạng.

Nếu anh không nhanh chóng can thiệp, không chừng Lâm Vũ có thể không kiềm chế được lực mà đánh ca ca trọng thương. Này không phải nói đùa, cổ và dạ dày là những bộ phận rất yếu trên cơ thể, rất có thể bị bóp vỡ động mạch chủ hoặc đánh vỡ nội tạng.

Sau vài chiêu, Đổng Niệm đã hiểu tại sao ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã cảm thấy Lâm Vũ nguy hiểm. Bởi vì thân thủ của đối phương hiển nhiên đã qua huấn luyện chuyên nghiệp như anh, rất có thể đã từng giết người.

Lâm Vũ và Đổng Niệm đối chiêu, trong mắt những người xung quanh chỉ còn lại tàn ảnh. Tiếng cọ xát của quần áo vang lên rõ ràng, cả hai bên đều gặp chiêu nào phá chiêu đó, không ai nhường ai.

Máu trong người sôi trào, Đổng Niệm có cảm giác gặp được kỳ phùng địch thủ. Động tác của anh càng lúc càng nhanh, có chút không thể dừng lại.

Một cú động tác giả khiến Đổng Niệm bị đá lùi vài bước. Anh không chịu thua, điều chỉnh tư thế, còn định tiếp tục chiến đấu, nhưng vừa tiến lên, lại bị tạt cho một gáo nước lạnh.

Một khẩu súng lục lạnh lẽo xuất hiện trong tay Lâm Vũ. Bàn tay cầm súng mảnh khảnh xinh đẹp, chủ nhân của nó đứng sau bộ dáng ngả ngớn. Thân thủ lạnh lùng của Lâm Vũ khiến mọi người tin rằng, kỹ năng sử dụng súng của gã hẳn cũng cực kỳ điêu luyện.

“Cẩn thận một chút, đạn không có mắt đâu”, Lâm Vũ nói giọng hài hước. Gã đến đây không phải để biểu diễn đánh nhau, không rảnh dây dưa mãi với Đổng Niệm.

“Mày đúng là đồ khốn nạn! Còn dám vác mặt đến đây!” Đổng Phi nghiến răng nghiến lợi, tay ôm bụng vì đau, hơi thở đứt quãng. Hắn ngày thường, dù có không ưa đám Lệ Dịch Thần, cũng chỉ dừng lại ở mức châm chọc mỉa mai. Nhưng đối mặt với Lâm Vũ, hắn hận không thể nhét gã vào bao tải, đánh ba ngày ba đêm.

Hôm nay, Lâm Vũ ăn mặc khá thoải mái, nên lúc gã bước vào, Đổng Phi không nhận ra ngay. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Đổng Phi nhìn thấy Lâm Vũ vào ban ngày.

Lâm Vũ là anh họ của Lâm Khanh, là đại biểu tốt nhất cho việc Lâm gia bao che cho người nhà.

Đổng Phi là người không chịu được thiệt. Vốn dĩ hắn không cần phải trả thù cho Tô Miên, nhưng hắn không thể nuốt trôi cơn tức này. Về đến đế đô, hắn nhất định đối đầu với Lâm gia.

Ai cũng biết, Lâm gia luôn bênh vực người mình. Nói dễ nghe một chút là đoàn kết, nói khó nghe là bất chấp đúng sai. Dù Lâm Khanh gây họa, Lâm gia cũng không hề giải thích, chỉ đến bệnh viện phô ra thân phận, rồi vỗ mộng đón Lâm Khanh về, một câu xin lỗi cũng không có.

Thời gian trước, Đổng Phi bận rộn ở công ty, chỉ cần liên quan đến sản nghiệp của nhà họ Lâm, hắn lập tức chen chân vào, cùng Lâm gia đối đầu. Đổng đại thiếu gia không vì tiền, không vì danh, chỉ để xả cơn giận. Tóm lại ai cũng không được phô trương trước mặt hắn, Lâm gia cũng không được.

Đoạn thời gian đó, cả Lâm gia cùng Đổng Phi đều chịu tổn thất. Ai cũng nhìn ra Đổng đại thiếu gia thà tự tổn thất 1000, cũng phải làm đối thủ thiệt hại 800. Toàn vòng ai cũng vội vàng tránh đi, không dám dính vào vũng nước đục này.

Đổng Phi nghĩ rằng Lâm gia cuối cùng sẽ cử ai đó đến đàm phán hoặc xin lỗi, dù sao đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Nhưng ai ngờ, không chờ được xin lỗi, lại chờ được Lâm Vũ.

Có một lần Đổng Phi về nhà, mới vừa đỗ xe ở bãi đậu xe, Lâm Vũ liền như mèo, lao nhanh từ bóng tối, tóm lấy Đổng Phi đánh một trận tơi bời. Cuối cùng, gã đe dọa: “Nếu rảnh rỗi quá thích gây sự thì lần sau không đánh một trận đơn giản thế đâu.”

Chuyện mất mặt như vậy, Đổng Phi không dám kể với ai. Hắn lẳng lặng tăng cường an ninh trong nhà, đồng thời càng thêm ra sức chèn ép sản nghiệp của nhà họ Lâm. Nhưng chưa đầy hai ngày sau,Đổng Phi ở nhà lại bị Lâm Vũ bắt được, đánh thêm một trận.

Chỉ cần Đổng Phi động đến sản nghiệp của nhà họ Lâm, Lâm Vũ liền sẽ đúng giờ xuất hiện để “trị” hắn. Đoạn thời gian đó, Đổng đại thiếu gia gần như suy nhược tinh thần. Cuối cùng, không còn cách nào khác, hắn đành bỏ cuộc, không tiếp tục gây sự với nhà họ Lâm.

Đổng Phi nhẫn nhục nuốt hận vào trong. Nhưng ai ngờ hôm nay, tên Lâm Vũ đáng chết kia lại dám xuất hiện giữa ban ngày ban mặt ở bệnh viện?! Không chỉ ngang nhiên tiến vào, thậm chí còn chĩa súng vào hắn?! Đổng đại thiếu gia tức đến mức sắp nổ phổi.

Nghe nhắc đến họ Lâm, Lệ Dịch Thần và Trình Thâm cũng đã hiểu đại khái chuyện gì.

Lệ Dịch Thần lý trí hơn chút, y bỏ hai tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng: “Lâm thiếu, đây là ý gì?”. Y không tin Lâm Vũ dám nổ súng, bắn bất kì một người nào trong số họ, thì hậu quả không phải điều gã có thể gánh vác.

“Tôi thay mặt em trai mình, đến nói chuyện với các vị”, Lâm Vũ nói.

“Em trai của anh? Lâm Khanh?”, ánh mắt Trình Thâm lóe lên.

Lâm Vũ không phải gia chủ Lâm gia, nhưng lại là… bạn đời của gia chủ. Nói đến chuyện của Lâm Vũ, chính là một đoạn lịch sử hoang đường khác của Lâm gia: tiểu thúc lại mơ ước cháu trai ruột của mình, mặc cho Lâm Vũ là Alpha, dù không muốn nhưng vẫn bị cưỡng ép chiếm đoạt.

“Anh định thay em trai mình nói gì đây?”, Trình Thâm hỏi.

“Tôi muốn Tô Miên và em trai tôi ở bên nhau”, Lâm Vũ trả lời.

“Không đời nào!”, Đổng Niệm lập tức bác bỏ, hai tay siết chặt lại, đủ để thấy anh tức giận đến mức nào. Tâm địa anh lương thiện, không giống như Lệ Dịch Thần hay Trình Thâm tàn nhẫn quyết đoán, nghĩ muốn ra tay với Lâm Khanh, nhưng anh nhất quyết không cho phép Lâm Khanh xuất hiện trước mặt Tô Miên thêm lần nào nữa.

Lâm Vũ đã dự đoán trước kết quả này, gã cười nhạt, khẩu súng đen kịt trong tay chậm rãi di chuyển, tựa như tiếng trống gõ thẳng vào trái tim mỗi người: “Vậy thì tôi đành phải giải quyết từng người một, như vậy thì em trai tôi sẽ sớm đạt được mong muốn?”

“Nếu mọi chuyện đơn giản như anh nói, thì anh đã sớm làm rồi, chứ không phải đứng đây nói mấy lời vô nghĩa”, Trình Thâm nói, từng lời như mũi kim xuyên thấu, không nhìn ra chút sợ hãi nào: “Giết bất cứ ai trong chúng tôi, đối với nhà họ Lâm mà nói, chỉ tạo thêm một kẻ thù mạnh. Vị kia nhà anh chắc chắn sẽ không cho phép anh làm như vậy.”

“Cậu nói rất đúng”, Lâm Vũ mỉm cười với Trình Thâm: “Tôi cũng không muốn chọn cách này. Nếu tôi có thể tự mình giải quyết vấn đề của Lâm Khanh, thì đã chẳng xuất hiện ở đây. Nhưng tôi không còn cách nào khác, buộc phải chọn hạ sách này.”

“Thực tế, Lâm Khanh không muốn tôi đến đây, là chính tôi không chịu được việc đứa em trai đang tốt đẹp lại trở thành phế nhân”, Lâm Vũ nói tiếp: “Kể từ khi nó trở về, dù cơ thể đã hồi phục, nhưng lại không ăn, không ngủ, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện rời đi. Bảo tiêu đã cố gắng ngăn cản, nhưng cuối cùng đều bị nó đánh cho tàn phế. Nó là em trai tôi, tôi không thể để nó khổ sở. Vì thế, tôi đành khiến kẻ khác phải khổ sở.”

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:
Emm… Tổng cảm giác bản thân viết ra toàn là rác rưởi… Thật muốn bỏ cuộc.

Sở dĩ không tiếp tục viết là vì cảm thấy bản thân viết quá tệ, dẫn đến việc trì hoãn lâu dài…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro