Chương 31. Vận động
Trên song sắt cao ngất có một tia sáng trắng rọi xuống, chiếu đến bên chân Tô Miên, làm bừng sáng lớp bụi nhỏ trên khung cửa. Ánh sáng và bóng tối xung quanh phân định ranh giới rõ ràng, như không thuộc về cùng một thế giới.
Tô Miên nằm trên mặt đấy, hai chân tạo thành hình chữ M, nơi riêng tư dán vào tấm thảm mềm mại, hoa huyệt ào ạt chảy ra chất lỏng, là ướt hết chỗ ngồi xung quanh. Cậu khó chịu che lại cái bụng phình to, trên trán trơn bóng ướt đẫm dính vài ngọn tóc.
Vài phút sau, Tô Miên cố gắng gom góp chút sức lực còn sót lại, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía nguồn sáng, rồi lại tuyệt vọng cúi xuống.
Tô Miên không rõ mình đã bị giam giữ ở nơi này bao lâu. Mỗi khi tỉnh dậy, cậu chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói từ một khung cửa sổ nhỏ trong tầng hầm để đoán xem bên ngoài là ngày hay đêm. Trên cổ cậu là một sợi xích mỏng nhẹ, dây xích dài được kéo đến góc tường, kiên cố không thể phá vỡ, giới hạn phạm vi di chuyển chỉ trong vòng khoảng mười mét.
Lâm Khanh không cho cậu mặc quần áo. Đến giờ ăn, hắn sẽ xuất hiện, bế cậu lên và đút cậu ăn từng thìa. Khi Lâm Khanh không có mặt, sẽ có một người máy được cử đến thay.
Bụng cậu giờ đã lộ rõ, căng tròn như một quả bóng. Lâm Khanh rất chú trọng đến chế độ dinh dưỡng, nên quá trình mang thai của Tô Miên diễn ra thuận lợi, không gặp phản ứng xấu nào. Tuy nhiên, phần dưới cơ thể của cậu luôn trong tình trạng ẩm ướt, nhưng Lâm Khanh nhất quyết không cho cậu mặc đồ lót. Mỗi khi thảm bị bẩn, hắn chỉ đơn giản thay tấm mới.
Cánh cửa đen phía xa phát ra một tiếng ‘Tích’, Tô Miên lập tức run rẩy lùi về phía sau theo phản xạ.
Lâm Khanh mở cửa, chậm rãi bước đến gần Tô Miên. Trong mắt Tô Miên, đó chẳng khác nào một con quỷ đang tiến lại gần. Cậu hoảng loạn ôm lấy bụng mình, lớp lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng.
Khoảng thời gian bị Lâm Khanh giam giữ, từ ngày đầu tiên đến những chuỗi ngày không ngừng bị ép buộc làm tình, đã để lại trong lòng Tô Miên những vết thương không thể xóa nhòa, đặc biệt là khi cậu còn đang mang thai.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này, vì sao Lâm Khanh lại đối xử với cậu như vậy, hay Cung Thước và những người khác đã chạy chỗ nào rồi. Mỗi khi cậu bộc lộ sự phản kháng hoặc ánh mắt chán ghét với Lâm Khanh, hắn sẽ ngay lập tức thay đổi, nghĩ đủ mọi cách để hành hạ cậu.
Tô Miên cố gắng hết sức để che giấu suy nghĩ thật sự của mình, nỗ lực tỏ ra ngoan ngoãn và phục tùng, nhưng đôi chân run rẩy của cậu lại vô tình tố cáo tất cả.
‘Nhớ tôi không?’ Lâm Khanh như bắt được một con gà con, nhấc Tô Miên lên khỏi mặt đất và bế cậu đặt lên sofa, nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy sự dịu dàng như đang nhìn người mà cả đời mình yêu nhất.
Do mang thai, bộ ngực của Tô Miên hơi nhô lên, đầu vú chuyển sang màu đỏ thẫm. Lâm Khanh say mê ngậm lấy, dùng răng và đầu lưỡi mơn trớn liếm láp, trêu đùa trên đầu nhũ. Tô Miên lại như chim sợ cành cong, ánh mắt đen láy lộ rõ sự sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu thuận theo, thật cẩn thận lấy lòng.
Lâm Khanh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Tô Miên, sau đó chậm rãi di chuyển xuống nơi riêng tư, chính xác nhéo lấy âm đế, nhẹ nhàng lôi khéo, khẽ cười nói: “Cái miệng nhỏ phía dưới, có nhớ tôi không?”
Miệng anh đào nhỏ cố kìm nén tiếng rên rỉ, Tô Miên đau đớn gật gật đầu xác nhận.
“Thật sao?”, Lâm Khanh mỉm cười, dùng đầu ngón tay sạch sẽ cọ nhẹ theo hoa văn nơi âm đế.
Tô Miên kiều mị kêu lên một tiếng. Cơ thể mang thai vô cùng mẫn cảm, tùy tiện sờ một chút đều có thể chảy nước. Cậu xụi lơ nằm trong lòng ngực Lâm Khanh, khẽ rên rỉ, trái với lương tâm nói: “Thật”.
Lâm Khanh nâng cằm Tô Miên lên, khuôn mặt tinh tế với đường nét sắc sảo tái nhợt, biểu cảm khó đoán, dường như đang cố kìm nén cảm xúc không tốt nào đó: “Nhưng tôi lại không cảm nhận được a~””
Âm cuối kéo dài khiến Tô Miên vừa kinh vừa sợ, cánh tay ngó sen cố gắng quàng lên cổ Lâm Khanh, sau đó nhào vào lòng Lâm Khanh hôn lên, nghiêm túc muốn chứng minh rằng bản thân thật sự nghĩ đến hắn.
Lâm Khanh thu lại nụ cười, bất động thanh sắc né tránh cái ôm của Tô Miên. Bàn tay rộng lớn xoa nhẹ lên gò má cậu, ngón cái khẽ cọ qua lại ở đuôi mắt, ý vị thâm trường nói: “Lúc mang thai cũng phải chú ý vận động. Bảo bối, hôm nay chắc vẫn chưa vận động đủ đúng không?”
Tô Miên run rẩy như lá tre trong gió, lớp ngụy trang cuối cùng không thể giữ được nữa. Cậu ôm lấy bụng, cố tránh thoát khỏi sự khống chế của Lâm Khanh, nhanh chóng bò về phía đầu kia của sofa.
Dòng nước trong hoa huyệt từ giữa đùi nhỏ giọt xuống, phút chốc để lại trên mặt sofa vết nước đậm màu mang hương vị dâm thủy đặc trưng, trở thành dấu vết chạy trốn.
Lâm Khanh vươn cánh tay dài, dễ dàng nắm lấy sợi xích trên cổ Tô Miên, giật mạnh một cái khiến Tô Miên đau đớn nắm lấy vòng cổ ngửa đầu ra sau, ngã trở lại.
Ngón tay của Lâm Khanh lướt nhẹ qua mu bàn chân Tô Miên, sau đó đến cổ chân, cẳng chân… Bàn tay khớp xương rõ ràng mạnh mẽ nắm lấy thư thú đang cố gắng trốn thoát, từng chút kéo trở về.
Tô Miên hoảng loạn cầu cứu, đôi tay bám vào sofa chẳng mấy chốc buông ra, tuyệt vọng về lại bên cạnh Alpha đáng sợ.
Lâm Khanh cưỡi lên người Tô Miên, trong mắt ngập tràn sự tức giận vì bị lừa dối: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích kiểu vận động ngươi truy ta đuổi như thế này”.
Tô Miên tay ôm trước ngực, rúc thành một khối, không dám mở mắt nhìn.
“Xem ra cần phải dùng cách khác để khiến em ngoan ngoãn nghe lời”, Lâm Khanh nói, sau đó đứng lên rời khỏi người Tô Miên.
Sớm chiều ở chung mấy tháng trời, Tô Miên ngay lập tức biết Lâm Khanh muốn làm gì. Cậu bật dậy, dùng hết sức lực ôm lấy cánh tay Lâm Khanh, cầu khẩn nói: “Không, đừng bắt em uống thuốc! Em sẽ ngoan… sẽ ngoan ngoãn, anh nói gì em cũng làm theo. Thật mà, đừng bắt em uống thuốc…”.
Tô Miên không muốn ngu ngốc để mặc người khác sắp đặt. Nếu uống viên thuốc kia thêm lần nữa, cậu sẽ phát điên, càng đừng nói đến chuyện thuốc có thể gây hại cho thai nhi trong bụng hay không. Dù cậu không thể xác định cha của đứa trẻ là ai, nhưng cậu là ba ba của nó, cậu không thể nhẫn tâm bỏ mặc.
Lâm Khanh tháo kính xuống, động tình véo xoa nắn đầu vú cùng da thịt mềm mại của Tô Miên, tạo ra từng vệt đỏ, liếm cắn vành tai của cậu: “Nếu em nói sẽ nghe lời tôi, vậy hôm nay chúng ta ‘vận động’ một chút, được chứ?”
__________________
Trong phòng, hai bên vách tường được trang trí bằng những sợi dây thừng treo lơ lửng cách mặt đất vài chục cm, bề mặt dây thừng thô ráp một cách dị thường, đáng sợ hơn chính là cứ cách một đoạn lại có một nút thắt thô to. Tô Miên chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã bất lực run rẩy không ngừng.
Lâm Khanh kéo xích cổ của Tô Miên, đi đến một đầu dây thừng, vỗ vỗ cái mông tròn xoe của Tô Miên: “Bắt đầu đi, khi nào em dùng dâm thủy bôi ướt toàn bộ mấy nút thắt thì xem như hoàn thành ‘vận động’ ngày hôm nay”.
Tô Miên sắc mặt ửng đỏ, quỳ trên mặt đất do dự không di chuyển, hồi lâu không thực hiện bước đầu tiên.
“Bảo bối xấu hổ sao?” Lâm Khanh nói, hỗ trợ ôm Tô Miên khóa ngồi lên trên dây thừng như ngồi lên côn thịt thô dài.
Tay chân Tô Miên chống đất để bảo vệ bụng, cậu nhẹ nhàng nâng người, như vậy dây thừng liền hoàn toàn cọ ở trong huyệt dâm, thật nhỏ ma sát thịt nộn.
“Ngô…… Khó chịu……”, Tô Miên kêu to, dây thừng tra tấn không chỉ có huyệt dâm, mà còn có cả âm đế phía trước. Dưới sự kích thích đồng thời từ khuyên bạc cùng dây thừng, âm hộ vốn là ướt át càng tăng thêm màu sắc tươi đẹp, dâm thủy nhỏ giọt từ từ rất nhanh làm dây thừng ướt nhẹp.
Lâm Khanh lấy ra roi da, đánh một cái trên mông Tô Miên, thúc giục: “Mau bò!”.
Tô Miên gian nan đi tiếp, mỗi một bước đi, trọng lượng sẽ làm hoa huyệt nặng nề đè ở trên dây thừng, dường như có thể cọ ra lửa: “Ô ô…… Phía dưới thật nóng…Ân a… Huyệt nhỏ bị cọ hỏng mất a….”
Gặp được bút thắt thứ nhất, miệng huyệt mấp máy dưới hạ thể lập tức tham lam nuốt vào, co rụt lại co rụt lại, giống như một cái miệng nhỏ đang liếm mút, nước sốt cuồn cuộn không ngừng chảy ra, dâm đãng nhuộm dần nút thắt lạnh băng.
Bảo bảo trong bụng có lẽ đã biết ba ba hắn đang làm cái gì, đột nhiên động một chút, tay chân Tô Miên mềm nhũn, “A” tê liệt ngã xuống. Mông trắng hằn vết roi nhịn không được ngồi xuống, khiến cho tao huyệt phun ra nuốt vào nút thắt càng sâu, cọ đến Tô Miên cả người run rẩy, hai mắt mị hoặc khép hờ, vài giây đều không thể nhúc nhích.
“Không được…… Không được……”, Tô Miên dỗ bảo bảo, nỗ lực nâng bụng lên, tư thế này lại lần nữa làm huyệt dâm đem dây thừng ăn vào càng sâu: “Tiểu huyệt muốn hỏng…”
“Mới cái đầu tiên thôi, bảo bối đã không chịu được sao?”, Lâm Khanh ngồi xổm ở bên người Tô Miên, ở bên tai cậu thổi khí, lôi kéo dây thừng, một lần một lần dùng nút thắt cọ xát huyệt dâm cùng âm đế: “Hay để chồng giúp em, thế nào?”
Lâm Khanh nói giúp chính là muốn cho cậu uống thuốc. Nghĩ đến sau khi uống thuốc, mơ màng hồ đồ phục tùng mệnh lệnh, Tô Miên lắc đầu như trống bỏi, khóc nức nở xin tha: “Em… Em tự đi…… Ô……”
“Lúc này mới ngoan ngoãn”, Lâm Khanh đặt tay lên tấm lưng trắng mịn của Tô Miên, khiến cho cừu con run rẩy.
Dưới sự uy hiếp cùng đòn roi của Lâm Khanh, khoảng cách ngắn ngủi bảy tám mét, Tô Miên bò hơn hai mươi phút mới xong, làm dây thừng vốn khô ráo giờ dính đầy dâm thủy của cậu. Dây thừng ướt nhuyễn nâu thẫm, tản mát hương vị dâm đãng.
Huyệt dâm nuốt xong nút thắt cuối cùng, thân mình căng chặt của Tô Miên cuối cùng thả lỏng, ngã khuỵ trên mặt đất, hoa huyệt sưng đỏ, thân thể mềm mại co rút, không còn chút sức lực.
Cậu ngước nhìn không trung, bóng đèn màu trắng trên đỉnh đầu chói vào ánh mắt mơ màng của cậu, Tô Miên nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Ngôi sao…”
Trong phòng chỉ có hai người, câu nói vô ý của Tô Miên lập tức lọt vào tai Lâm Khanh.
Gân xanh trên cổ Lâm Khanh nổi lên, hắn bước nhanh túm lấy tóc Tô Miên, hung ác chất vấn: “Em vừa nói gì?”
“Ân a… Đau!”, Tô Miên nheo mắt kêu lên.
“Lặp lại lần nữa! Em vừa rồi kêu ai?”. Lâm Khanh có thể tha thứ cho tất cả đám bạn trai cũ của Tô Miên, nhưng duy nhất không thể chịu được cái tên Cung Thước.
“Không có… không có…”, Tô Miên vừa khóc nức nở vừa run rẩy vội vàng phủ nhận, hiểu rõ bản thân vừa chạm vào vảy ngược của Lâm Khanh. Trước có một lần khi cậu hỏi Lâm Khanh Cung Thước đang ở đâu, hắn đã trói cậu lên ghế gỗ suốt một ngày một đêm. Hồi ức đáng sợ đó thổi quét toàn thân Tô Miên, khiến cậu sợ hãi tột cùng.
“Em đang nhớ đến hắn, đúng không?” Lâm Khanh ngón tay siết chặt, sắp rơi vào trạng thái mất khống chế: “Hắn đang điên cuồng tìm em ở bên ngoài, em có phải muốn quay về bên hắn đúng không?”
Tô Miên chỉ biết òa khóc thảm thiết.
“Tôi nói cho em biết, đừng mơ tưởng!”, Lâm Khanh cứng rắn nói: “Em là của tôi! Bọn họ vĩnh viễn không thể tìm thấy em, vĩnh viễn!”
Sau khi Tô Miên mất tích, nhóm người của Lệ Dịch Thần gần như đã lật tung cả đế đô để tìm kiếm cậu. Hai ngày Lâm Khanh rời khỏi nhà, chính là để giải quyết những hậu quả này, hắn đem hết mọi manh mối có thể tra được toàn bộ xóa sạch. Không ai được phép tranh giành Tô Miên với hắn, không một ai!
Nghe thấy “bọn họ”, ánh mắt Tô Miên lóe lên tia hy vọng: “Bọn họ tìm tôi?”. Cậu không phải là bị bọn bọ bán đi? Bọn họ thật sự đang tìm cậu? Mặc kệ là ai, có người đang tìm cậu?
Lâm Khanh giận dữ: “Không được nhắc đến nữa! Không cho phép nói!”
Tô Miên cho rằng, cậu xuất hiện ở đây là giống như lần trước Trình Thâm bán cậu cho Đổng Phi, là bị vứt bỏ! Hóa ra không phải, thật sự không phải!
“Nói cho tôi biết em yêu ai?”, Lâm Khanh ép hỏi. Một tuần trước, nhóm của Lệ Dịch Thần suýt nữa tìm được nơi này, khiến Lâm Khanh mất kiểm soát. Mỗi khi mất kiểm soát, hắn lại hỏi Tô Miên rằng cậu yêu ai. Vì sợ hãi, Tô Miên vì để bảo vệ mình và bảo bảo, đều sẽ ngoan ngoãn dựa vào nói yêu hắn.
Nhưng giờ đây, khi đã biết sự thật, Tô Miên đột nhiên vùng dậy, móng tay bấm sâu vào cổ tay của Lâm Khanh, đến mức chảy máu, một tay khác bảo vệ bảo bảo, ánh mắt không thèm che giấu chán ghét, cậu chịu đủ rồi: “Tôi yêu Cung Thước! Thì sao? Bất kể tôi yêu ai, đều không phải là anh! Anh chỉ là một kẻ điên!”
Lâm Khanh không giận mà lại bật cười: “Đây mới là lời thật lòng của em đúng không? Em cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng phải không? Phải không?”.
Lâm Khanh tát Tô Miên một cái làm cậu đau kêu lên.
Trong mắt trời đất quay cuồng, Tô Miên bị Lâm Khanh lật úp người lại, bị ép bày ra tư thế cực kỳ dâm đãng. Đầu vú Tô Miên dán mặt đất, bụng to mang thai treo trên không, hai chân quỳ đất mở rộng ra, cái mông cao cao nhếch lên, hoa huyệt đầy nước đối diện với Lâm Khanh, Omega yếu ớt vẽ ra một đường cong khó có thể tưởng tượng.
Lâm Khanh giải phóng côn thịt cương cứng ra ngoài, không có một chút tiền diễn liền khai phá tao huyệt màu mỡ nhiều nước, thật mạnh thọc vào.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Miên chôn ở trên thảm kêu lên một tiếng, cầu xin nói: “Không cần! Cút đi! Ân a…… Quá sâu…… Ô ô…… Thọc vào rồi……”
Lâm Khanh không cảm xúc, rút côn thịt ra, lại lần nữa toàn lực xỏ xuyên vào, tốc độ không đổi thọc vào chỗ sâu nhất. Tử cung không quá vài cái đã bị khai phá, động tác của Lâm Khanh giống như muốn đem hoa huyệt Tô Miên thao hỏng.
Tô Miên bị làm cho chảy nước miếng. Alpha đang bạo nộ không thể nói lý, Tô Miên ở trong tầng tầng khoái cảm, nỗ lực che chở bảo bảo, nhưng cái bụng căng tròn vẫn cùng với Lâm Khanh gian dâm mà đong đưa qua lại, cặp vú mềm mại cũng đi theo, cùng nhau lắc nhẹ.
Cậu muốn chạy, giãy giụa muốn bò đi nhưng vẫn không ngăn được Lâm Khanh từng bước ép sát côn thịt vào trong. Tô Miên bị côn thịt của Lâm Khanh làm một chút một chút di chuyển.
“Ô ô…… Không cần làm, đi ra ngoài a!”, Tô Miên kêu lên: “Bụng trướng quá…… A a a…… Lại thao vào bên trong…….”
Hai chân Tô Miên duỗi thẳng run rẩy, nếu không phải Lâm Khanh giữ chặt cánh tay cùng ôm lấy eo thì cậu sớm đã ngã quỵ.
Lâm Khanh phát tiết rút ra lại thao vào, thịt non trong tao huyệt đều kéo ra ngoài, dâm thủy cùng bọt mép trộn lẫn. Mấy chục phút sau, côn thịt của Lâm Khanh thao vào tử cung ướt át khẩn trương, thành kết bắn ra tinh dịch.
Tinh dịch ấm nóng nhồi đầy khiến hoa huyệt Tô Miên không chịu nổi, cùng lúc đạt tới cao trào.
Dâm thủy cùng tinh dịch đều bị côn thịt của Lâm Khanh ép trở về tử cung, Tô Miên chỉ cảm thấy bụng bầu càng thêm nặng trĩu.
“Nói em yêu tôi”, Lâm Khanh trầm giọng nói, dán sát vào lưng Tô Miên, quyến luyến gặm cắn bờ vai mềm mại của cậu.
“Không, tôi không yêu anh, loại người như anh không xứng được yêu”, Tô Miên từ trong cao trào thanh tỉnh, thanh âm mệt hỏi rống trở về. Có bản lĩnh thì giết cậu đi, cậu cùng không phải chưa chết bao giờ, cậu không hy vọng khi Cung Thước tìm được, cậu lại khuất phục dưới dâm uy của Lâm Khanh.
Lâm Khanh tức giận, bàn tay gắt gao bóp chặt cổ Tô Miên, chỉ cần hắn dùng thêm chút lực là có thể vặn gãy cổ tiểu Omega.
Không khí trong phổi dần có chút loãng, sắc mặt Tô Miên trở lên xanh tím, nhưng cậu lại ung dung bình tĩnh. Không có giãy giụa, nhưng ánh mắt chói mắt có thể thiêu đốt Lâm Khanh.
Lâm Khanh từ từ buông lỏng tay, Tô Miên hô hấp từng ngụm từng ngụm, ho sặc sụa.
“Em muốn rời khỏi tôi, phải không?”, con ngươi Lâm Khanh tĩnh lặng, ẩn chứa bão táp trước bình yên: “Nhưng em đã là của tôi, toàn thân trên dưới đều là của tôi, đều lây dính chất lỏng của tôi, mang theo khuyên mà tôi đeo cho, bọn họ sẽ không muốn em, không bao giờ muốn!”
Tô Miên cảm giác được côn thịt trong hoa huyệt lại có dấu hiệu đứng thẳng. Đang lúc cậu cho rằng Lâm Khanh lại muốn làm thêm một trận thì giây tiếp theo, chất lỏng nóng bỏng ào ạt bắn nhanh vào trong hoa huyệt sạch sẽ.
Lâm Khanh vậy mà bắn nước tiểu vào trong huyệt nhỏ của cậu.
Chất lỏng màu vàng cọ rửa hoa huyệt, cuốn hết bạch trọc tràn ra.
Tô Miên cuộn tròn chân, đôi mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng khóc nức nở cuối cùng thành thấp giọng thút thít. Cậu nâng tay lên trong miệng mà cắn, muốn cật lực che giấu sự yếu ớt trước mặt Lâm Khanh.
“Không yêu tôi? Được!”, Lâm Khanh cười lạnh, rút côn thịt ra, nhìn chất lỏng của hắn trào ra từ trong thân thể người yêu, lộ ra tươi cười biến thái: “Tôi tự có biện pháp”.
Lâm Khanh mặc kệ Tô Miên nằm ở đó, kéo lên khóa quần, cũng không quay đầu lại ra khỏi tầng hầm ngầm, ở trong biệt thự thay đổi một bộ quần áo, chuẩn bị tốt đồ đạc rồi lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro