Chương 29. Lâm Khanh & Tô Miên (1)
Lâm Khanh ôm lấy Tô Miên. Omega mang mùi đàn hương giống như một chiếc bánh gạo nếp, toàn thân chỗ nào cũng vô cùng mềm mại. Lâm Khanh ở trên người Tô Miên hết sờ tới sờ lui, lại đến hôn hôn, một khắc đều không muốn cùng Tô Miên tách ra.
Trong căn mật thất trang hoàng u ám, thân thể sáng trong của Tô Miên tựa như ánh trăng đang phát sáng, tỏa ra ánh sáng thánh khiết đầy mê hoặc.
Lâm Khanh có đôi khi cảm thấy, người trong nhà hắn không có ai là không biến thái, bằng không… thời điểm lúc trước xây căn nhà này, vì sao các ca ca hiền hòa, chu đáo đến mức đặc biệt thiết kế thêm một tầng hầm ngầm cho hắn?
Bọn họ nói: “A Khanh, sớm muộn gì đệ cũng sẽ dùng đến nó.”
Khi ấy còn trẻ, Lâm Khanh không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy. Nhưng sau này, khi hắn gặp Tô Miên, hắn đã hiểu. Hắn không phải không muốn giống như những người bình thường, tỏ tình bình thường, theo đuổi bình thường, và yêu đương bình thường. Đáng tiếc… hắn vẫn không có loại năng lực đó. Hoặc có lẽ, người nhà họ Lâm không ai có loại năng lực đó.
Hắn đã thử, đã cố gắng. Hắn từng tỏ tình với Tô Miên, nhưng hắn nhận được gì? Chỉ là cười nhạo vô tình và sự từ chối không chút nể nang của Tô Miên. Cũng từ lúc ấy, hắn hiểu tại sao các ca ca lại nói xây tầng hầm ngầm này vì cái gì.
Lâm Khanh phải thừa nhận, các ca ca của hắn quả thật nhìn xa trông rộng, tính toán chu đáo, và rất hợp với phong cách nhà hắn.
Cừu nhỏ mềm mại hôn mê tựa vào lồng ngực của Lâm Khanh, không mảnh vải che thân.
Lâm Khanh ôm lấy Tô Miên, tay nâng sống lưng cậu, khiến cổ cậu ngửa ra phía sau, hai viên đậu đỏ nho nhỏ dâng hiến đến trước miệng hắn. Lâm Khanh cúi xuống, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ, xoay vòng, cuối cùng dùng răng gặm cắn.
Thật muốn hút ra được thứ gì đó ở bên trong…..
Cảm xúc ngứa ngáy xa lạ từ từ đánh thức Tô Miên. Cậu ưm ư một tiếng, hai mắt nhắm chặt dần hé mở, dần dần tỉnh dậy.
Một đầu tóc xù xù xuất hiện trong tầm mắt. Tô Miên chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cảm nhận được cảm giác kỳ quái trên đầu vú cùng tiếng nước ám muội phát ra. Cậu giật mình mở to mắt, hoảng loạn đẩy người kia ra, ra sức vùng vẫy.
Lâm Khanh ngẩng đầu, thấy Tô Miên tỉnh lại, liền mỉm cười xinh đẹp.
Tô Miên nhận ra Lâm Khanh, bác sĩ điều trị của mình, nhưng từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy Lâm Khanh mỉm cười. Ngày thường, Lâm Khanh luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, dù khuôn mặt rất đẹp đẽ tinh xảo nhưng cậu cũng không chú ý quá nhiều. Cậu không ngờ được, khi cười, Lâm Khanh lại có thể hút hồn đến như vậy.
Thời gian ngây người không kéo dài lâu, Tô Miên nhanh chóng nhận ra bản thân đang trần truồng, chân dang ra, ngồi trên đùi của Lâm Khanh. Cậu hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
“Anh…” – Lời nói của Tô Miên nghẹn lại ở yết hầu, cố gắng tìm quần áo để che đi cơ thể.
Lâm Khanh lập tức dùng một tay đè cậu xuống sofa, cúi xuống hôn môi cậu một cách cuồng nhiệt, giống như một kẻ vừa khát nước suốt ba ngày giữa sa mạc, đột nhiên tìm thấy một nguồn nước dồi dào.
Tô Miên phát ra những rên rỉ yếu ớt, cố gắng lùi đầu để tránh né đầu lưỡi Lâm Khanh trêu đùa, nhưng lại bị sức mạnh to lớn của Alpha áp đảo hoàn toàn. Hai tay đặt bên tai trong tư thế đầu hàng, một chút cũng không còn đường phản kháng.
Lâm Khanh tham lam thành công chiếm đất trong miệng Tô Miên, dùng hết sức lực đang có bòn rút từng chút mật ngọt từ miệng cậu. Từng sợi chỉ bạc lấp lánh kéo dài từ khóe miệng. Mãi cho đến khi Tô Miên bị hôn đến mức gần như nghẹt thở, Lâm Khanh mới miễn cưỡng buông tha cậu.
Cả hai người đều thở hổn hển. Đôi mắt của Tô Miên trở nên không còn tiêu cự, như thể cậu không còn biết hôm nay là hôm nào.
“Tô Miên…” – Lâm Khanh thâm tình lẩm bẩm. Hắn rời khỏi đôi môi của Tô Miên, bắt đầu dịch chuyển xuống phía dưới, lưu lại từng đóa “hoa mai” kiều diễm ướt át, mãi cho đến gần nơi riêng tư của Tô Miên thì dừng lại. Hắn từng bước loát lộng dương vật của Tô Miên, hơi thở nóng rực phả lên trên hoa huyệt. Lâm Khanh đã nghe thấy được tiếng rên rỉ mà hắn tha thiết mơ ước.
“Ân a… Tránh ra…” – Tô Miên yếu ớt đẩy đẩy, hai chân không an phận đạp loạn, thở hồng hộc: rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tô Miên nghiêng đầu, phát hiện bản thân đang ở một địa phương hoàn toàn xa lạ.
Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Lâm Khanh đang làm gì? Vị bác sĩ luôn giữ vẻ cấm dục kia có phải đã bị một linh hồn kỳ quái nhập vào hay không? Nếu không, tại sao Lâm Khanh lại có hành động như thế này?
Lâm Khanh không nghĩ sẽ muốn Tô Miên một cách mơ màng vô nghĩa. Dù hắn đã nhẫn nhịn sự điên cuồng, hắn là một kẻ biến thái, nhưng hắn cũng muốn là một kẻ biến thái ấm áp.
Lâm Khanh khẽ nâng thân mình gợi cảm, kéo toàn bộ lớp quần áo vướng víu ra khỏi cơ thể. Sau đó, hắn ôm lấy Tô Miên từ sofa, điều chỉnh cậu ngồi đối diện với mình, đem cậu giam cầm ở giữa hai tay
“Tôi yêu em, Tô Miên…” – Lâm Khanh đầy mắt tình ý: “Tôi yêu em, thật sự rất yêu em, rất muốn em, rất muốn nhìn em ở trong lòng ngực tôi, bị tôi thao khóc…. Tô nhớ em đến phát điên rồi…”.
Những lời thổ lộ không làm cho Tô Miên kinh hỉ, chỉ khiến cậu hoảng sợ. Ánh mắt Lâm Khanh quá mức đáng sợ, giống như một cái giếng nước sâu hun hút, đen ngòm, muốn hút cậu vào rồi nhấn chìm đến chết đuối.
Bản năng mách bảo Tô Miên hãy chạy trốn giống như chạy thoát khỏi dã thú hung dữ. Cậu sợ hãi xoay người, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt mép sofa, dồn lực cố gắng bò ra ngoài, muốn tránh thoát khỏi Lâm Khanh dù chỉ là một chút.
Động tác của người trong lòng vô tình tổn thương Lâm Khanh. Hắn giữ lấy Tô Miên, ép cậu đối diện mình: “Tại sao? Tại sao em không chịu nhìn tôi? Tôi khó coi đến vậy sao? Tại sao em lúc nào cũng như thế! Trước kia, vẫn luôn không nhìn tôi, ánh mắt của em vĩnh viễn dính trên người Lệ Dịch Thần. Còn hiện tại, thì dính trên người Cung Thước. Chẳng lẽ em không thể quay đầu lại mà nhìn tôi một lần sao? Tôi cũng thật lòng thích em mà!”
Tô Miên bị rống, kinh hãi nhắm chặt mắt. Bị Lâm Khanh chạm vào, cậu cảm thấy giống như bị một sinh vật đầy xúc tua từ đáy đại dương sâu thẳm quấn chặt. Cậu thét lên chói tai, ra sức vùng vẫy, hoàn toàn không nghe được những gì Lâm Khanh nói. Giác quan thức sáu bảo cậu phải chạy, chạy càng xa càng tốt!
Lâm Khanh mất mát thả tay ra, ánh mắt thất thần nhìn Tô Miên.
Tô Miên lập tức nhảy xuống khỏi ghế sofa, như một con thú nhỏ ngửi được đường thoát. Cậu bất ngờ nhìn thấy một cánh cửa sắt ở phía xa, liền nghiêng ngả lảo đảo lao tới, cố gắng mở cửa đang khóa.
Đáng tiếc, cánh cửa là khóa điện tử, cần vân tay mới mở được. Hành động của Tô Miên hoàn toàn là phí công.
Cậu vội sắp khóc. Dù là Lệ Dịch Thần, Trình Thâm hay Đổng Phi, trước giờ chưa ai gây cho cậu loại cảm giác này, dường như đang bị thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời nhìn chằm chằm, khóa chặt yết hầu không thể phát ra tiếng.
Tươi cười trên miệng Lâm Khanh biến mất, sắc mặt âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước. Hắn chậm rãi từng bước một tiếp cận Tô Miên. Từng bước chân như đè nặng lên trái tim cậu, khiến nó đập thình thịch như muốn nổ tung.
“Đừng… Anh đừng tới đây!” Tô Miên gần như bật khóc, vỗ cửa cầu cứu. “Ngôi sao.., Ngôi sao! Cung Thước, anh có ở đây không?”
Cậu không phải nên ở bệnh viện sao? Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Cung Thước đâu rồi?
Bóng dáng của Lâm Khanh phủ xuống trên đầu cậu. Hắn ngồi xổm xuống cho ngang bằng với Tô Miên đang ngã ngồi dưới đất, xoay cằm cậu qua: “Hắn không ở đây, nơi này chỉ có tôi và em.”
Tô Miên cố đá hắn ra, khóc lóc nức nở: “Cút đi! Ô ô ô… tôi không cần anh, tôi muốn Cung Thước!”
Lâm Khanh mỉm cười mỉa mai: “Hắn có thể đến bồi em”. Nhưng chỉ khi hắn ta chết, Lâm Khanh yên lặng bổ sung trong lòng.
Lâm Khanh vuốt ve gò má Tô Miên: “Hư. Hành động của em đã chọc giận tôi rồi. Đứa trẻ không ngoan thì tốt nhất không nên khóc, bởi vì người lớn sẽ phiền chán và không có đủ kiên nhẫn đâu.”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Miên nức nở, đôi mắt lấp lánh đều là sự sợ hãi.
“Tôi muốn em là của tôi”, Lâm Khanh nhìn chằm chằm vào cơ thể của Tô Miên, ánh mắt không chút che đậy, đều là dục vọng chiếm hữu vặn vẹo.
“Không! Tôi không muốn!”, Tô Miên kêu to: ” Anh không phải là bác sĩ sao? Bác sĩ sao có thể làm những chuyện như thế này? Tôi đang bệnh, anh buông tha tôi được không?”.
“Tôi chỉ muốn như thế mà em đã sợ hãi sao?” Lâm Khanh hỏi.
Tô Miên run rẩy gật đầu.
Lâm Khanh cười lạnh, đứng dậy và rời đi.
Khi Tô Miên tưởng rằng mình đã được buông tha, Lâm Khanh đi đồ đã quay lại. Hắn cưỡng ép Tô Miên nuốt một viên thuốc xuống.
Tô Miên chống cự nhưng vô ích. Cậu ho sặc sụa, quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng moi móc viên thuốc trong cổ họng.
“Em nghĩ mình bị bệnh sao?”, Lâm Khanh nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể trên cổ Tô Miên như đang vuốt ve cổ một con mèo: “Đúng là tuyến thể của em đã bị tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng. Việc bị đánh dấu cũng dễ dàng xóa bỏ được. Tuyến thể suy thoái chỉ là lý do tôi bịa ra mà thôi.”
“Anh đã cho tôi uống cái gì?!” Tô Miên gian nan lên tiếng.
“Đừng lo lắng, không phải thuốc độc đâu, chỉ là một chút trợ hứng nho nhỏ thôi. Nó sẽ làm các đánh dấu trong tuyến thể của em biến mất, sau đó giúp em nghe lời hơn một chút, quan trọng nhất… là bảo vệ vật nhỏ trong bụng em.”
Động tác moi móc của Tô Miên đột ngột dừng lại.
“Không tin? Em có thể sờ thử. Đã ba tháng rồi, nhưng không biết là của ai, chưa làm kiểm tra. Mà thôi, cũng không quan trọng, dù là của ai, tôi đều sẵn lòng chăm sóc cả em và nó”.
Nghe đến đây, Tô Miên bất ngờ giáng cho Lâm Khanh một cái tát. Cậu mang thai, vậy mà người này vẫn còn ý định làm những chuyện bỉ ổi với cậu? Hắn có còn là con người không?
Lâm Khanh chậm rãi quay gương mặt bị đánh nghiêng sang một bên lại, một chút cũng không tức giận.
Trong lúc Lâm Khanh giải thích, tuyến thể của Tô Miên bắt đầu nóng lên.
“Thuốc bắt đầu có tác dụng rồi”, Lâm Khanh hài lòng bế Tô Miên lên, ném cậu lên giường. Hắn gấp không chờ nổi muốn nhấm nháp món mỹ thực đã mơ ước từ lâu.
Hai nơi huyệt khẩu của Tô Miên bắt đầu nóng lên, thân thể ngọc ngà quyến rũ dần che phủ bởi những đám mây đỏ hồng. Tác dụng của thuốc không hung mãnh như kì động dục, mà rất ôn hòa, lại không thể nào bỏ qua. Dục vọng bị từ đợt sóng triều chút một đẩy lên cao, Tô Miên khó chịu vặn vẹo, siết chặt tấm khăn trải giường, hai chân khép chặt cọ vào nhau. Khi kiềm chế đã đến cực điểm, một tiếng “ân” từ trong miệng cậu phát ra.
Lâm Khanh nhẹ nhàng nắm lấy đôi chân trần của Tô Miên, kéo mở ra liền thấy “u cốc trung sơn thủy đào viên động”: “Thật xinh đẹp….”.
(Tác giả chỗ này văn thơ quá, tui dù hiểu cũng không biết viết sao nên cho vào ngoặc :333)
Viên châu non nớt nho nhỏ được bao bọc bởi thịt trai đầy đặn phấn hồng, đang bị dâm thủy của hoa huyệt tưới ướt một mảng bóng loáng.
Lâm Khanh duỗi tay kẹp một chút rồi kéo ra, Tô Miên trong miệng liền phát ra một chút rên rỉ yêu kiều. Trong hoa huyệt chỉ chờ như thế liền xả, phun ra một dòng suối nhỏ róc rách, làm ướt một mảng khăn trải giường.
“Đừng….. đừng chạm vào….”, Tô Miên cầu xin.
“Mẫn cảm như vậy?”, hầu kết Lâm Khanh lăn lộn. Hắn cúi đầu xuống, một ngụm ngậm lấy thịt trai, dùng hàm răng gặm cắn, tiếp đến nuốt hết toàn bộ nước mật chảy ra vào trong bụng.
Uống xong hết nước mật, Lâm Khanh cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn. Hắn vươn đầu lưỡi, chui vào bên trong hoa huyệt, bắt trước động tác làm tình, không ngừng thọc vào rút ra.
Tô Miên bị liếm sướng đến dâm kêu, một tiếng lại cao hơn một tiếng. Chìm đắm trong khoái cảm tình dục, ngón tay cậu không nhịn được nắm lấy đầu tóc đen dày của Lâm Khanh, hoa huyệt không ngừng co rút lại, kẹp lấy đầu lưỡi Lâm Khanh.
Bị tình dục không ngừng tra tấn, Tô Miên không biết nên đẩy Lâm Khanh ra hay nên làm hắn càng tiến sâu vào hoa huyệt. Ngón chân sung sướng hết cuộn vào lại duỗi thẳng ra.
Tay Lâm Khanh cũng không rảnh rỗi, hắn dùng ngón tay nghiền áp âm đế, đem viên châu nho nhỏ xoa đến đỏ au, sưng lớn. Dưới sự kích thích cùng lúc hai nơi, Tô Miên rất nhanh liền triều xuy, bắn ra âm tinh. Lâm Khanh, ai đến cũng không cự tuyệt, trực tiếp nuốt hết vào.
Hắn yêu Tô Miên, bao gồm tất cả của cậu.
Sau cao trào, Tô Miên mềm nhũn như bùn lầy, miệng thở ra đều là nhiệt khí, sức lực để động ngón tay cũng không có. Thân thể tản mát ra hơi thở thỏa mãn.
Nhìn vật nhỏ đã được thỏa mãn một lần, Lâm Khanh liền đem con thịt cứng rắn đặt ở chỗ hoa huyệt đang rộng mở của Tô Miên: “Đến lượt tôi….”.
Tô Miên vẫn còn đang thất thần một chút sau cao trào, Lâm Khanh đã đem côn thịt cong dài đứng thẳng, thô bạo thọc vào hoa huyệt, đỉnh một cái thật mạnh ở miệng huyệt. Tô Miên “Ân” một tiếng, bụng một trận tê dại.
Lâm Khanh ép hai chân Tô Miên lên trên ngực cậu, thuận tiện cho côn thịt tiến vào càng sâu.
Trong nháy mắt Lâm Khanh vừa đi vào, cảm giác sung sướng to lớn còn hơn cả tưởng tượng, mỗi lỗ chân lông đều tản ra tin tức vui sướng.
Hắn thao vào hoa huyệt của Tô Miên rồi, Tô Miên là của hắn.
Côn thịt của Lâm Khanh tương đối đặc biệt, cong cong. Độ cong này vừa lúc có thể thao đến chỗ sau trong hoa tâm. Hắn chín nông một sâu thao vào, không nhanh không chậm hưởng thụ hương vị mỹ thực. Niềm vui thể xác không phải là điều hắn thích nhất, hắn hưởng thụ chính là quá trình hắn chiếm hữu Tô Miên.
Tuyến thể Tô Miên càng lúc càng nóng, trong mắt long lanh mơ màng. Cảm giác làm tình cùng Lâm Khanh thế nhưng thật ôn nhu, không có cảm giác khó chịu. Nhưng trong xương cốt, Tô Miên vẫn cảm thấy không được thoải mái. Thật giống như thợ săn dối trá bắt được con mồi, trước khi chân chính bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn sẽ trước tiên ban cho một ơn huệ nhỏ.
Lâm Khanh rất có kỹ thuật thao làm, mỗi một lần đỉnh lộng, Tô Miên mềm mại đều rên rỉ.
Trong lúc vô lực, Tô Miên nhìn thấy khuôn mặt Lâm Khanh càng ngày càng đến gần, sau đó hàm răng dừng ở phía sau cổ cậu. Cảm giác đau đớn truyền đến — Lâm Khanh đã rót tin tức tổ vào trong tuyến thể của cậu, bá đạo không cho cự tuyệt.
Lần đầu tiên Tô Miên ngửi được tin tức tố của Lâm Khanh. Nhàn nhạt, giống một loại nước hoa nào đó, gọi là nước lạnh (???), vừa thanh cũng vừa lạnh (???), giống cây từ trên núi tuyết, yên tĩnh không một tiếng động….
Làm sát thủ, bước đầu tiên Lâm Khanh được huấn luyện chính là phải che giấu hoàn toàn tin tức tố của bản thân. Nếu hắn cho ngươi biết tin tức tố của mình là gì, điều đó chứng tỏ hắn nguyện ý tin tưởng ngươi.
Âm thanh pít-tông vận động “bạch bạch bạch” vang lên không dứt ở bên tai, Tô Miên bị thao đến toàn thân kích thích, càng muốn nhiều hơn.
Tin từ tố chuyển vào dần thành kết, côn thịt của Lâm Khanh đỉnh vào khoang sinh sản, kéo dài mười mấy phút bắn tinh vào trong.
Cảm giác bị thao mở khoang sinh sản không dễ chịu, nhưng hương vị nước lạnh đã đem Tô Miên làm cho choáng váng, giống như giống cái lọt vào mạng nhện của giống đực, bị quấn chặt khó chạy thoát, bị ép hít vào thuốc mê.
“Ân a….”, Tô Miên rên rỉ. Cậu lại bị đánh dấu một lần nữa, tuyến thể chứa đầy mùi đàn hương giờ lây dính vị nước lạnh. Lâm Khanh thỏa mãn lại lộ ra tươi cười một lần nữa.
Lâm Khanh xoay người rời khỏi trên người Tô Miên. Tô Miên ôm bụng, cảm nhận tinh dịch từ từ chảy ra từ hoa huyệt. Lúc cậu đang thầm nghĩ có khi nào ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng hay không, Lâm Khanh đã trở lại, trong tay còn cầm một xích cổ có khóa. Trước lúc Tô Miên kịp phản ứng, đeo vào trên cổ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro