Chương 25. Đánh nhau
(Xin lỗi cả nhà vì tui đăng nhầm chương🥹sau mới phát hiện ra🥹)
Xe cứu thương rất nhanh đã đến, những cảm xúc hỗn loạn xoay quanh Tô Miên tạm thời bị nuốt lại về bụng, bao gồm cả vài vị sắc mặt xanh đen ở phía sau đang im lặng không nói gì, hai mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên xuất hiện một Cung Thước khiến họ không tự chủ cùng chung kẻ địch.
Tên này là ai? Tô Miên có quan hệ gì với hắn?
Mỗi người giống như tại trận “bắt gian”, tuy đang trong cơn giận dữ nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, không biết được lai lịch của đối phương, tạm thời ẩn nhẫn không làm gì.
Cung Thước bất giác hắt xì một cái. Anh cảm giác được có vài ánh mắt không tốt đang gắt gao theo dõi mình.
Trong lúc đó, nhân viên y tế nhanh chóng đưa Trình Thâm lên xe cứu thương. Xuất phát từ sự áy náy, Tô Miên cũng lên xe để hỗ trợ một chút.
Trình Thâm vẫn còn chút ý thức, ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc trong kí ức, gắng gượng đưa ngón tay tóm chặt góc áo của Tô Miên, không chịu buông ra.
“Nhà tôi có rất nhiều đồ ăn ngon… về sau đều cho em ăn, đừng đi được không…”, Trình Thâm nhịn đau nhỏ giọng nói, thanh âm yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng Tô Miên vẫn nghe được.
Phản phất như có sợi dây liên kết hai người, Tô Miên một chút liền hiểu ý của Trình Thâm, nhưng cậu chỉ đứng đó, không nói một lời. Cậu vẫn không quên những tổn thương mà Trình Thâm từng gây ra cho cậu. Nhớ đến những ngày bị bỏ đói, Tô Miên tuyệt tình kéo áo mình ra, không chịu để lại cho Trình Thâm một chút.
Mọi hảo cảm đều biến mất, Tô Miên chán ghét lùi lại về sau, dựa sát vào bên người Cung Thước.
Xúc cảm trong tay biến mất, tâm Trình Thâm cảm thấy trống trải, hốt hoảng. Sinh lý và tâm lý Trình Thâm cùng lúc chịu đựng sự dày vò, hắn cố chấp vươn tay muốn giữ lấy, lại giữ không được cái gì, cầu mà không được.
Thời khắc yếu ớt nhất, Trình Thâm hoàn toàn buông bỏ lớp ngụy trang, bị đánh cho tơi bời để lộ ý niệm chân thật.
Hắn rốt cuộc vì sao lại đến đây! Rốt cuộc là vì cái gì? Là để chịu một thân thương tích, nằm đây bất lực thảm thương? Hay là muốn nhìn lại một lần người mà hắn dù có bao nhiêu nỗ lực, cũng không thể trói buộc được trở về bên mình?!
Quan hệ lợi ích với Đổng Phi giờ đây đều trở nên vô nghĩa, Trình Thâm hối hận, đã sớm hối hận. Hắn từng ở gần bên cạnh Tô Miên bao nhiêu, hiện tại liền xa cách bấy nhiêu.
Là hắn đã đem Tô Miên bán! Hắn tự làm tự chịu, tự mua dây buộc mình. Vòng qua vòng lại, hôm nay hắn lại giống như một kẻ ngốc, giống một vị khách không mời mà đến xuất hiện tại đây. Tô Miên vẫn không chịu để lại cho hắn dù chỉ một góc áo.
Trong cơn đau đớn, ý thức dần biến mất, Trình Thâm hoàn toàn lâm hôn mê. Đội cứu hộ nhanh chóng đẩy hắn lên xe cứu thương, đeo mặt nạ dưỡng khí cho hắn.
Dù có đệm cứu hộ ở dưới chống đỡ, nhưng trọng lực rơi từ tầng 13 xuống vẫn không thể coi thường, cơ thể Trình Thâm bị gãy xương nhiều chỗ. Cũng may thân thể hắn cường tráng nên sau ca phẫu thuật kéo dài hai giờ đồng hồ, hắn đã an toàn, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm và được đưa vào khoang trị liệu tĩnh dưỡng.
Bác sĩ nói đại khái một giờ sau Trình Thâm có thể tỉnh lại tỉnh lại, nhưng trong một tháng tới, phải thường xuyên vào khoang trị liệu để chữa lành các vết thương, tránh lần hai gãy xương.
Nếu không có Trình Thâm bao vệ, với tố chất thân thể yếu ớt của một Omega như Tô Miên, dù có đệm cứu hộ cũng có thể sẽ ngã chết. Có thể nói, Trình Thâm đã Tô Miên một mạng.
Tô Miên tuy thực cảm động cùng áy náy, nhưng cũng chỉ có vậy.
Về phần Dương Khánh, Đổng Phi mặc kệ cậu ta tự sinh tự diệt, bị thương chảy máu cũng không động lòng. Cung Thước, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, vẫn không thể bỏ mặc Dương Khánh, đưa cậu ta đi trị thương.
Phát súng kia của Trình Thâm đã bắn xuyên qua tay cậu ta. Vết thương tuy đã được xử lý tốt, nhưng cánh tay yếu ớt của Omega vẫn bị phế mất. Dù cho có sự hỗ trợ của những vật liệu y tế hiện đại, nhưng tay phải của Dương Khánh sau này vẫn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Sau khi xử lí xong vấn đề của hai người bị thương, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ từ Cung Thước, Tô Miên cũng được đưa đi kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Lúc Tô Miên vào phòng máy để quét toàn thân, Lệ Dịch Thần, Đổng Phi, Đổng Niệm và Cung Thước bốn người đều đứng ngoài hành lang, vẻ mặt không đồng nhất.
Từ trái sang phải, lạnh lùng, phong lưu, ngoan ngoãn, tinh tế, bốn phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đều rất bắt mắt.
(Của a Cung là thanh tuyển mà tui dịch được nên để tạm tinh tế)
Đội hình các soái ca cực phẩm hấp dẫn không ít sự chú ý, chỉ một lúc sau, có không ít Omega ở các phòng không nhịn được lấy cớ đến khoa kiểm tra sức khỏe, muốn tạo cơ hội làm quen, hi vọng khiến cho vài vị Alpha nào đó chú ý.
Đáng tiếc là các thiếu gia không hề bận tâm. Trái lại, Đổng Phi bị làm phiền liền mắng một câu thô tục, dọa đám người này phải rút lui. Lệ Dịch Thần còn ác hơn, trực tiếp gọi điện khiếu nại với viện trưởng bệnh viện, nói nếu nhân viên rảnh rỗi đến vậy thì bệnh viện dứt khoát không cần mở cửa nữa, dọa viện trưởng sợ hãi vâng vâng dạ dạ, lập tức gọi người đuổi các bác sĩ và y tá về vị trí, toàn bộ mắng một lượt.
Cả bốn người đều là Alpha đỉnh cấp, đều có năng lực kiểm soát tin tức tố của mình. Dù vậy, trong không gian nhỏ hẹp như hành lang bệnh viện, chỉ cách nhau vài mét, ít nhiều sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Hương lá chanh của Đổng Niệm với hương bạc hà của Cung Thước đều khá ôn hòa, nên cảm giác áp bức sẽ không quá lớn, có thể ở chung. Nhưng Lệ Dịch Thần và Đổng Phi hoàn toàn trái ngược như nước với lửa. Một bên là hương rượu mạnh, một bên là hương thuốc lá, trong không khí vô hình ganh đua phân cao thấp, ai cũng không chịu nhường ai.
Tô Miên cũng thật giỏi a, không chỉ có Trình Thâm, giờ còn thêm cả Cung Thước và Lệ Dịch Thần! Cũng không biết bọ họ quen nhau từ khi nào!
Nghĩ đến những người này đều có khả năng cùng Tô Miên phát sinh quan hệ, Lệ Dịch Thần hận không thể đem cả đám giải quyết hết, rồi đem Tô Miên nhốt lại trong nhà, mỗi ngày đè ra thao, làm cậu nhớ kĩ ai mới là bạn trai của cậu!
Nhân lúc Tô Miên đi kiểm tra sức khỏe, Lệ Dịch Thần phải tốn hết sức để tự trấn an bản thân, mới nhịn xuống không nổi cơn tức giận ngay tại chỗ.
Từ khi Tô Miên mất liên lạc suốt mấy tháng, Lệ Dịch Thần đêm không thể ngủ, ban ngàylại phải xử lí một đống công việc. Dần dà tinh thần y không chống đỡ nổi, phải tìm đến bác sĩ tâm lý. Bác sĩ đề nghị Lệ Dịch Thần tốt nhất nên ôn hòa hơn trong mối quan hệ thân mật, Tô Miên dời đi có thể là vì y quá táo bạo.
Lệ Dịch Thần đang cố gắng ôn hòa, nhưng trong lòng y vẫn muốn nhanh chóng kéo Tô Miên trở về bên mình. Vấn đề là, Tô Miên không muốn đi cùng y, phải làm sao bây giờ?
Lệ Dịch Thần nhắm mắt lại dưỡng thần. Cừu con bây giờ không còn như xưa, những Alpha xung quanh Tô Miên, mỗi người đều không thể giải quyết bằng thủ đoạn nguyên thủy, đặc biệt là hai vị thiếu gia Đổng gia kia, bối cảnh không hề tầm thường.
Sau một hồi cân nhắc, Lệ Dịch Thần mở mắt.
“Thước, nếu có thể tìm được bằng chứng chứng minh có người giam cầm Tô Miên trái pháp luật, có phải là có thể đem người xử lý theo pháp luật?” Lệ Dịch Thần lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén.
“Về lý thuyết thì có thể,” Cung Thước đáp lại, nhớ tới những gì Lệ Dịch Thần đã nói trước đó với mình, chỉ là không ngờ rằng nhân vật chính lại là Tô Miên.
Lệ Dịch Thần liếc nhìn Đổng Phi một cái.
Đổng Phi điều chỉnh lại tây trang của mình, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lệ tổng sao nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ có ý gì với tôi? Đáng tiếc, tôi không thích AA luyến, tôi thích Omega, tốt nhất là……. giống người mềm mại đáng yêu trong phòng kia, cảm giác ôm vào trong ngực thật thích, ở trên giường… cũng rất thoải mái”.
Chỉ có Đổng Phi mới dám đối khiêu khích trước mặt Lệ Dịch Thần như vậy, nhưng hắn không hề hay biết, Lệ Dịch Thần đang ở trên bờ vực bùng nổ.
Hai chữ “trên giường” hết sức chói tai, như đổ thêm dầu vào lửa. Trong chớp mắt, Lệ Dịch Thần lao tới, túm lấy cổ áo của Đổng Phi và tung cho hắn một cú đấm thật mạnh.
Đổng Phi bị đánh ngã xuống đất, má phải đỏ ửng lên. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng đứng dậy, lau nhẹ khóe miệng, lời nói chế nhạo: “Lệ tổng, đây là ý gì? Dù có là bạn trai cũ, ngài cũng quản quá nhiều rồi. Ngài và Tô Miên đã chia tay, cậu ấy tìm người mới cũng là chuyện bình thường. Lẽ ra, ngài phải chúc phúc cho cậu ấy mới đúng.”
Lệ Dịch Thần hai tay siết chặt cổ áo Đổng Phi, mạnh mẽ ép hắn vào tường: “Đừng tưởng cậu giống cha cậu, tôi không dám động vào”.
Đổng Phi là tay chơi già đời, so vơi Lệ Dịch Thần thẳng tính, hắn gian sảo hơn rất nhiều, biết rõ phải chọc vào đâu để gây đau đớn nhất:
“Lệ tổng, ngài không biết à? Tô Miên lúc ở trên giường đã bảo với tôi, cậu ấy sợ ngài, nếu không phải vì thân phận của ngài, cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ ở bên ngài”.
So với vũ lực, những lời nói còn gây tổn thương sâu sắc hơn.
Lệ Dịch Thần tức giận đến đỏ mắt. Y có thể chấp nhận việc Tô Miên bị những người khác đánh dấu, nhưng y không chịu nổi việc Tô Miên lại dễ dàng gạt bỏ ba năm tình cảm giữa hai người, quay lưng tìm đến vòng tay của người khác. Điều này không ngừng nhắc nhở y rằng: Tô Miên từ trước đến nay chưa từng thật lòng quan tâm y, những điều từ trước đến này y tự cho là ấm áp, thực ra chỉ là Tô Miên làm tròi!
Không thể kiềm chế nổi nữa, Lệ Dịch Thần lao vào đánh Đổng Phi. Đổng Phi cũng không phải loại người dễ bắt nạt, chẳng đời nào hắn đứng yên chịu trận, hắn lập tức đáp trả. Âm thanh cơ bắp va chạm cùng kêu rên không ngừng vang lên bên tai, cả hai Alpha đều không ai chịu nhường nhịn ai. Tin tức tố phóng thích đến mức tối đa, ai cũng muốn áp chế đối phương hoàn toàn.
Đổng Niệm thấy ca ca mình bị đánh, đi lên khuyên can. Cung Thước cũng theo tiến lên cản.
Lệ Dịch Thần tức muốn hộc máu, thấy Đổng Niệm tiến lên liền ra tay luôn với anh. Nhưng Đổng Niệm vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, làm sao dễ dàng chịu đòn? Đương nhiên lập tức đánh trả. Cung Thước cũng chỉ đành giúp đỡ Lệ Dịch Thần.
Nắm đấm không có mắt, đánh đấm một hồi không tránh khỏi người một nhà cũng dính phải, Đổng Niệm bị ca ca mình đánh trúng một quyền. Lần một thì không nói, ngay sau đó anh chóng nhận ra ca ca dường như là cố ý, trong lúc đánh Lệ Dịch Thần cũng nhân hỗn loạn mà công kích hắn vài lần.
Đổng Niệm nổi giận rồi. Chuyện Tô Miên bị thương chắc chắn có liên quan tới ca ca, anh vẫn luôn nhẫn nhịn bởi vì đó là ca ca mình. Anh luôn tin tưởng lời ca ca nói, nỗ lực coi Tô Miên trở thành món đồ chơi tùy ý. Nhưng hiện tại ca ca là có ý gì đây? Anh chưa bao giờ thấy qua Đổng Phi sẽ vì một món đồ chơi mà đánh nhau. Ngoài miệng một bộ dáng dạy dỗ đệ đệ, trong lòng lại suy nghĩ khác?
Đổng Niệm từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nghe theo lời ca ca, cuối cùng cũng bùng nổ, lao vào đánh ca ca mình, hoàn toàn trở mặt.
Nắm đấm của Lệ Dịch Thần đôi khi cũng vô tình trúng cả vào người Cung Thước. Y tức giận phát điên rồi, gặp ai cũng muốn đánh. Nghĩ đến Tô Miên vừa rồi đầu tiên là cự tuyệt y rồi trốn sau lưng Đổng Niệm, sau lại nhào vào ôm ấp Cung Thước, giữa hai người đều là không khí thân mật không ai có thể chen vào, Lệ Dịch Thần liền muốn cùng Cung Thước tuyệt giao. Này là ý gì? Huynh đệ tốt lại muốn đào góc tường nhà y?
Trong lúc nhất thời, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Đội hình ban đầu chia làm hai phe hoàn toàn tan rã, mỗi người đều đánh nhau vì chính mình. Hormone táo bạo không có chỗ phát tiết.
Cung Thước là người cảm thấy khó hiểu nhất, anh chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị cuốn vào trận chiến.
Miệng thì chê bai nhưng thân thể của nhóm Alpha lại rất thành thật, đôi mắt vẫn không rời khỏi Tô Miên. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra quân hệ giữa Tô Miên và Cung Thước rất đặc biệt, người khác khó mà chen vào. Vậy nên Cung Thước là người nhân nhiều công kích nhất.
Dù có là tượng đất cũng biết tức giận, ban đầu Cung Thước còn cố nhường nhịn Lệ Dịch Thần, nhưng càng về sau, tính tình anh cũng bùng lên. Ý gì đây? Gọi mình đến hỗ trợ bắt người, vậy mà còn quay ra đánh mình?
Cuộc ẩu đả giữa các Alpha trở nên bạo lực đến cực điểm, trên hành lang lại lần nữa tụ tập không ít người, nhưng không ai dám lên can. Bốn loại tin tức tố tràn ngập, tạo ra cảm giác áp bức nặng nề, khiến những người xung quanh không thể thở nổi không ai có thể tiếp cận.
Trận đánh nhau này kéo dài hơn mười phút vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Một đám người đứng xem sợ đến thót tim, lo lắng nếu còn tiếp tục sẽ xảy ra đổ máu, vài vị thiếu gia sẽ phá hủy luôn cả bệnh viện.
Lúc này, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính gọng vàng bước chậm rãi đi tới trung tâm cơn bão. Không giống mọi người xung quanh hít thở không thông, hắn bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn không bị tin tức tố của đám Lệ Dịch Thần ảnh hưởng một chút nào.
(Èo…. sao thấy nghi nghi nha O_O!!!)
Lâm Khanh đến gần, đẩy nhẹ gọng kính vàng trên mặt, giống như không nhìn thấy mấy người đang đánh nhau khí thế ngất trời, bình thản lấy ra một tờ bệnh án thì thầm: “Mấy người ai là người nhà của Tô Miên?”
“Tôi”, thật thần kỳ cả bốn người cùng dừng tay, đồng thanh trả lời.
Nhìn bốn người đều mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch, không còn một chút dáng vẻ tổng tài giàu có, công tử nhẹ nhàng, sĩ quan thiếu niên, cảnh sát tinh anh. Rõ ràng không khác gì mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ.
Lâm Khanh khẽ nhướng mày, trên gương mặt tái nhợt không biểu lộ cảm xúc. Hắn máy móc mở miệng: “Tô Miên đã ngất xỉu trong quá trình kiểm tra sức khỏe. Mấy người đi lo liệu thủ tục nhập viện đi”.
“Ngất xỉu? Đã xảy ra chuyện gì? Em ấy có chỗ nào không thoải mái sao?!”, Đổng Niệm nhanh chóng hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Vị bác sĩ trẻ tuổi bình tĩnh đóng lại hồ sơ bệnh án, một tay nhét vào túi áo blouse: “Tuyến thể suy thoái.”
(Bên trên vừa nghi, dưới tác giả đã xác thực OvO bot có con công thứ 6 (づ ̄ 3 ̄)づ)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro