Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22. Bắt cóc (2)

Nghe lời nói phát ra, trái tim Tô Miên đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu kinh hãi giãy giụa, nhưng chân tay bị trói chặt, tựa như một con dê non đang chờ bị xẻ thịt, hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.

Động tác giãy giụa làm ghế dựa phát ra tiếng "kẹo kẹt", càng làm cho nội tâm Tô Miên hoảng loạn. Tuyến thể có cảm giác bị đè ép, có thể thấy được tin tức tố Alpha trong không khí có bao nhiêu nồng nặc.

Tiếng hít thở của người lạ mặt làm toàn thân Tô Miên lạnh ngắt run rẩy, cậu không dám tưởng tượng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

"Cầu xin anh, đừng làm như vậy!", giọng nói của Tô Miên vì hoảng sợ mà biến dạng. "Nếu tôi có làm sai điều gì, tôi xin lỗi, dập đầu cũng được! Nếu muốn tiền, tôi đều sẽ đưa hết cho anh! Đừng đối xử với tôi như thế! Cầu xin anh... Buông tha cho tôi, được không? Chúng ta có thể thương lượng, xin anh..."

Nhưng Omega xa lạ kia không có một tia đồng tình thương xót nào, lạnh lẽo nói: "Ồn ào quá. Bịt miệng cậu ta lại lại cho tôi."

Lập tức miệng Tô Miên bị nhét một miếng vải, chặn đứng tiếng cầu xin của cậu.

"Chơi cho tốt, ai chơi đa dạng hơn, tôi sẽ thưởng thêm tiền", người nọ lạnh lẽo nói, bước chân bất động, rõ ràng muốn ở lại để thưởng thức "trò vui".

Khi một bàn tay thô ráp chạm lên ngực Tô Miên, cảm giác dính nhớp đầy ghê tởm khiến toàn thân Tô Miên nổi hết da gà. Cổ họng cậu phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, như tiếng khóc của con thú nhỏ, cả người như rơi xuống biển băng.

Chính lúc không khí trong phòng căng thẳng đến tột độ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Omega kia lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, điên cuồng ở đáy mắt biến mất, chuyển thành dịu dàng quyến luyến, như nhìn thấy người yêu mà cậu ta si mê đến tận xương tủy... Nhưng ngay sau đó, ánh mắt đó biến thành thù hận sâu sắc, như thể muốn ăn thịt người ở đầu dây bên kia. Nếu Tô Miên có thể nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy Omega này bị bệnh tâm thần.

Tiếng chuông vang lên thêm vài lần, Omega mới nhấn nút nghe. Ngay khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Dương Khánh, cậu đang ở đâu?"

Tựa như người ở đầu dây bên kia có thể nhìn thấy thần thái của cậu ta, Omega vẻ mặt quyến rũ, ánh mắt đầy trêu chọc. Dương Khánh nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên vai, giọng nói vừa nũng nịu vừa nghịch ngợm: "Đổng thiếu chẳng phải đã nói chia tay thì phải cắt đứt sạch sẽ sao? Như thế nào lại còn tốn công tìm em?"

"Đừng có mẹ nó lảm nhảm!", Đổng Phi thô bạo đạp ga, vượt qua một chiếc xe: "Lập tức thả Tô Miên ra ngay cho tôi! Cậu có bệnh phải không? Hả? Trò bắt cóc này vui lắm à? Có ý gì?"

Dương Khánh là bạn trai cũ của Đổng Phi, chính xác hơn là bạn giường trước đây, là một Omega với diện mạo và vóc dáng đều thuộc hàng xuất sắc, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết chiều người, quan trọng nhất là rất biết hầu hạ trên giường.

Đổng Phi thực thích loại người như vậy. Khi còn cùng Dương Khánh qua lại, hắn không ít lần mang cậu ta ra ngoài lộ mặt, thỉnh thoảng cùng đi ăn cơm, tặng quà, nói lời âu yếm. Trên giường, hắn đối với cậu ta cũng là có chút ôn nhu hiếm hoi.

Không nghĩ tới Đổng Phi chỉ tùy tay quan tâm một chút, lại khiến Dương Khánh rơi vào một đoạn tình cảm đầy gông xiềng này. Dương Khánh thật lòng yêu Đổng Phi.

"Ôn nhu hương" không chỉ là nơi chôn vùi anh hùng, mà còn là liều thuốc độc cho những kẻ si tình. Dương Khánh biết rõ Đổng Phi vốn vô tình, cũng biết Đổng Phi chỉ đối với cậu ta chơi chơi, nhưng cậu ta chính là không nuốt trôi cơn giận này.

Vì cái gì? Dương Khánh cậu rốt cuộc thua kém ở đâu? Diện mạo, vóc dáng, tính cách, năng lực, mọi mặt đều xuất sắc? Chẳng lẽ trong mắt Đổng Phi, cậu ta chỉ là một con chó có muốn là gọi đến, không muốn là đuổi đi sao? Nói chia tay liền chia tay, một chút tình cảm cũng không có, quay đầu liền tìm người mới.

Dương Khánh yêu Đổng Phi bao nhiêu, thì hận hắn bấy nhiêu.

Cậu ta ban đầu còn cho rằng Đổng Phi chỉ là một kẻ ong bướm lão luyện, sẽ chẳng bao giờ thực lòng với bất kỳ ai. Nhưng lúc cậu ta đang dùng lí do giả dối an ủi chính mình thì Đổng Phi lập tức bao nuôi Tô Miên, không những thế, còn để Tô Miên vào sống trong nhà hắn!

Dương Khánh cùng Đổng Phi ở bên nhau hơn ba tháng, nhưng Đổng Phi đều dẫn cậu ta đến khách sạn chung cư, khi Dương Khánh ngỏ ý muốn đến nhà Đổng Phi, hắn từ chối dứt khoát.

Một món đồ chơi mua vui trong Cực Lạc Quán, có tư cách gì mà ở nhà của Đổng Phi?! Dương Khánh cậu tuy không phải đại phú đại quý nhưng cũng không phải gia đình bình dân. Đổng Phi làm như vậy không khác gì ném hết mặt mũi của cậu ta.

Lúc trước chia tay, Dương Khánh có đau khổ cầu xin, hy vọng Đổng Phi có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng Đổng Phi không chỉ không mềm lòng, còn nói lời uy hiếp, nếu còn lại dây dưa hắn, hắn liền tìm người luân gian cậu ta.

Từ giây phút ấy, tâm Dương Khánh lạnh thấu, cậu ta không còn bất kỳ mong đợi nào với Đổng Phi nữa, thay vào đó chỉ còn nỗi hận. Cậu ta muốn cho Đổng Phi biết, đùa bỡn tình cảm của cậu ta sẽ có kết cục gì!

"Trò bắt cóc này đương nhiên chơi vui rồi", Dương Khánh âm dương quái khí cười một chút: "Lại nói, chẳng phải trước kia anh rất thích cùng em chơi đóng vai cảnh phỉ sao? Lần này chúng ta thật sự chơi một vấn, thế nào?" (cảnh phỉ chắc là cảnh sát-tội phạm)

Đổng Phi siết chặt mười ngón tay đến mức kêu lên răng rắc, cắn răng nói từng chữ: "Cậu là muốn trả thù tôi đúng không? Dương Khánh."

Nếu không nhờ hệ thống giám sát trong nhà, hắn sẽ không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi trở về biệt thự, đập vào mắt hắn là khung cảnh hỗn độn. Hắn lục tung cả ngôi nhà cũng không tìm thấy Tô Miên. Hô hấp hắn nặng nề, hoài nghi có phải Tô Miên gặp chuyện.

"Gọi là trả thù thật khó nghe, chỉ muốn cùng Đổng thiếu chơi một trò vui thôi, không ảnh hưởng gì đến đại cục đâu", Dương Khánh cười quyến rũ, đôi mắt lạnh lùng như băng giá phản chiếu bộ dáng chật vật của Tô Miên.

Bốn Alpha đã đem quần áo của Tô Miên cởi sạch, chỉ còn sót lại chiếc quần dài, vì dây thừng cản trở mà chưa bị lột ra hoàn toàn.

"Em nhớ rõ Đổng thiếu từng nói, muốn tìm người luân gian em sao, Đổng thiếu có tình như thế, sao có thể nói ra những lời vô tình như vậy đâu?", Dương Khánh cười hì hì nói: "Em đoán, mời vị Omega này đến so với tôi hẳn là được lòng Đổng thiếu hơn, cho nên.... Em muốn biết, nếu cậu ta bị người 'chơi' đến nát, liệu Đổng thiếu còn thích cậu ta được không?"

Dương Khánh vốn đã lên xong kế hoạch, đem quá trình Tô Miên bị luân gian ghi lại sau đó gửi cho Đổng Phi, không ngờ Đổng Phi nhanh như vậy đã tìm tới cửa, vậy không bằng để cậu ta chơi một trận vui sướng.

"Dương Khánh, cậu đừng ép tôi...", giọng nói Đổng Phi nói trầm thấp đáng sợ tận cùng, nhưng không cần nói tiếp cũng biết ý sau.

Một khắc khi Đổng Phi nghe được Tô Miên có khả năng bị những kẻ khác chạm vào, hắn thật sự có suy nghĩ muốn giết người.

Dưới tình huống cấp bách, Đổng Phi không có thời gian suy nghĩ tại sao mình lại nảy sinh sát ý mãnh liệt như vậy. Bản năng của hắn không cho người khác được phép chạm vào Tô Miên, dù chỉ là một đầu ngón tay!

Dương Khánh một chút cũng không hề sợ hãi lời đe dọa ngầm của Đổng Phi. Cậu ta bật cười đầy cay đắng. Nếu Đổng Phi nói: "Tùy cậu, chẳng qua chỉ là một Omega mà thôi", thì cậu ta sẽ buông tha Tô Miên, ngược lại, đương nhiên sẽ thực hiện kế hoạch.

Nếu anh đã để ý như thế, vậy hãy để tôi xem sau khi Tô Miên bị làm nhục, anh còn để ý nữa không! Cậu ta nhớ rõ có lần Đổng Phi từng nói với cậu ta trên giường: Nếu em sạch sẽ thì tốt rồi. Những lời này, cậu ta mãi mãi không thể quên.

Trong ánh mắt của Dương Khánh lóe lên sự điên loạn, Cậu ta đi lên, chủ động lấy miếng vải trong miệng Tô Miên ra.

Có thể nói chuyện trở lại, Tô Miên lập tức kinh sợ đan xen cầu xin, tiếng cầu xin nức nở không ngừng vang lên, xuyên qua điện thoại đến đầu giây bên kia.

Đổng Phi cảm giác như máu trong cơ thể mình đang chảy ngược!

Trên con đường trống trải, Đổng Phi đột ngột đạp mạnh phanh, khiến chiếc siêu xe màu đỏ rít lên một tiếng chói tai. Tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường để lại một vệt đen dài, thân xe dừng lại giữa đường.

"Cậu muốn thế nào?" Đổng Phi gằn từng chữ. Hắn không khỏi bội phục chính mình, vốn tính tình hắn không tốt, nhưng trong cơn bạo nộ, hắn vẫn thế mà có thể kiềm chế không chửi mắng, bình tĩnh bàn điều kiện cùng đối phương.

"Không có gì đặc biệt." Dương Khánh nghiến răng, hốc mắt có chút phiến hồng.

"Nếu có điều kiện thì nói thẳng ra. Bất kể cậu muốn bao nhiêu, chỉ cần tôi có", Đổng Phi nói: "Giao dịch chẳng phải luôn là phương thức cậu yêu thích sao?"

"Em đã nói rồi, em ban đầu tiếp cận anh vì quyền thế! Nhưng sau đó, em thực sự yêu anh! Vì cái gì anh lại không chịu tin?". Dương Khánh mặc kệ có người mà gào rống, giống con thú bị vạch trần bộ mặt thật, chân tâm của cậu ta bị vũ nhục.

Đổng Phi siết chặt bàn tay đặt trên vô-lăng. Tố chất thân thể của Alpha đỉnh cấp cho hắn sức mạnh vượt xa người thường, dưới cơn giận dữ, hắn vô thức bóp méo cả vô-lăng. "Không, Dương Khánh, cậu chỉ yêu chính cậu mà thôi."

Dương Khánh trầm mặc.

"Lập tức bảo bọn chúng dừng lại. Cậu muốn gì cứ nói, tôi sẽ đáp ứng hết." Giọng Đổng Phi nặng nề. Hắn không thể chịu nổi nữa khi nghe tiếng Tô Miên bên kia yếu ớt cầu xin: "Cầu xin các ngươi, đừng động vào ta...", hắn sẽ phát điên trước.

"Em muốn anh nói anh yêu em", Dương Khánh chậm rãi nói.

"Đừng có đem mấy trò vô dụng đó ra chỉnh tôi nữa, được chưa!" Đổng Phi gằn giọng, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt tới giới hạn. "Thừa nhận cậu thực sự muốn cái gì khó đến vậy sao?"

Điện thoại rơi vào khoảng im lặng nặng nề, kéo dài hơn mười giây, Dương Khánh mở miệng: "Anh muốn cứu cậu ta đúng không?"

"Đừng dài dòng", Đổng Phi nói

"Tôi sẽ gửi cho anh mười tài khoản ngân hàng. Mỗi tài khoản, anh phải chuyển vào 20 triệu," Dương Khánh nhấn mạnh.

"Được," Đổng Phi nghiến răng đáp: "Nhưng hiện tại, công ty không có sẵn nhiều tiền mặt như vậy. Tôi cần thời gian để điều chỉnh ngân sách. Trước mắt, tôi sẽ chuyển 6000 vạn làm tiền đặt cọc, số còn lại sẽ chuyển ngay sau khi tôi thấy người an toàn."

"Được, tôi tin anh", Đổng Phi tuy hoa tâm nhưng nói là làm.

"Khi nào giao người?" Đổng Phi hỏi, giọng nói đè nén cơn giận đang dâng trào.

"Đừng vội vã như vậy..." Dương Khánh cười nhẹ.

Đổng Phi lập tức nhận ra có điều không ổn.

"Nếu anh có thể tra ra là ta làm việc này, hẳn là tìm được tôi hiện tại ở đâu đi?" Dương Khánh khẽ nâng tay, ra hiệu cho đám Alpha dừng lại. "XX mà, anh đến đây đi, tôi cho anh 15 phút. Nếu anh tới kịp, tôi sẽ không động tới cậu ta. Nhưng nếu không, thì dù có bao nhiêu tiền cũng không quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn trực tiếp chơi một trò thú vị với anh.... Đúnh rồi, chỉ một mình anh tới, nếu không, đừng trách tôi nuốt lời."

Đổng Phi thở ra một hơi, gửi cho Đổng Niệm tin tức "Tìm được rồi", hắn đạp mạnh chân ga, khởi động xe thể thao.

15 phút sau, Đổng Phi một mình lái xe đến một lâu đài bỏ hoang ở ngoại ô. Nơi này trước kia đào được khoáng sản hiếm, bị đế quốc trưng dụng để nghiên cứu đào quặng, nhưng sau khi khai thác xong, khu vực này đã bị bỏ hoang, không ai còn tới đây nữa.

Đổng Phi nhìn điện thoại, lúc này đã là 4 giờ chiều.

Sau khi biết Tô Miên bị bắt đi, hắn đã sử dụng hết tất cả các mối quan hệ để tìm kiếm, nhưng hiệu quả vẫn rất chậm. Dương Khánh không lập tức liên lạc với hắn về các điều kiện, điều này chứng tỏ Dương Khánh không chỉ đơn giản là bắt Tô Miên để uy hiếp hắn, mà là có mục đích khác. Đổng Phi không dám để Tô Miên rơi vào tình thế nguy hiểm, vì vậy đã liên lạc với Trình Thâm nhờ hỗ trợ.

Là chủ nhân của Cực Lạc Quán, Trình Thâm không tránh khỏi cùng các thế lực ngầm có quan hệ, mạng lưới tình báo của hắn ta nhiều, tìm người so với bạch đạo hắn càng hiệu quả.

Ngoài ý muốn chính là, Đổng Phi không phí chút miệng lưỡi gì, Trình Thâm đã đáp ứng một cách thống khoái rồi. Nghe ngữ khí Trình Thâm... Tô Miên mất tích hắn ta cũng không khinh ngạc, giống như đã biết từ trước.

Đổng Phi không cảm thấy chuyện Tô Miên mất tích cùng Trình Thâm có quan hệ gì, bởi vì không có lí do.

Mạng lưới tình báo của Trình Thâm quả nhiên lớn, quả nhiên rất nhanh tra được gần đây Dương Khánh thường xuyên sử dụng một chiếc xe, tiếp theo tra được nơi cậu ta ở.

Vài ngày trước, quân khu có việc gấp cần Đổng Niệm, vì vậy Đổng Niệm không đợi Tô Miên tỉnh lại đã vội vàng trở về. Đổng Phi vừa nói chuyện Tô Miên mất tích với Đổng Phi, tiểu tử ngốc kia liền sống chết muốn bỏ công tác trở về.

Đổng Phi theo chỉ dẫn của Dương Khánh đi vào lâu đài bỏ hoang. Là một Alpha, Đổng Phi thật sự không thấy có lý do gì để sợ một Omega, nhưng hắn không yên tâm Tô Miên, sợ Dương Khánh đem Tô Miên thành áo chống đạn.

Cừu con chỉ biết khóc nhè, đối mặt với loại tình huống này, nhất định bị dọa sợ đi...Tưởng tượng có người thấy được thân hình mê người của Tô Miên, nghe qua cậu khóc lóc nói "không cần", hắn thật sự rất muốn giết người a....

Dương Khánh không biết, chỉ vì hành động theo cảm tính của cậu ta, liên lụy đến không ít thế lực ở đế quốc...

Lúc Đổng Phi gọi điện thoại cho Trình Thâm, Trình Thâm đang ở trong phòng ngủ tối xem ghi hình, đôi tay đặt ở nơi nào đó trên dưới vận động, tóc mái ướt mồ hôi.

Vai chính trong video, rõ ràng là Tô Miên đã mất tích. Omega đáng yêu trần trụi ở trước máy quay mở chân ra, dùng ngón tay nhét vào hoa huyệt, dục cầu bất mãn mà loát động, hồn nhiên quên mình rên rỉ phóng đãng.

Thật khuynh quốc khuynh thành, mị cốt thiên thành.

Sau khi bán Tô Miên cho Đổng Phi, Trình Thâm có một đoạn thời gian không điều giáo nô lệ. người khác hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn liền nói gần đây có chút mệt, muốn được nghỉ ngơi. Chỉ có bản thân hắn biết, đối mặt với nô lệ khác, hắn cảm thấy quá đần độn vô vị. Đúng là, đã thưởng thức qua tuyệt phẩm thì sao thấy được đồ bình thường ăn ngon?

Sáng sớm lúc rời giường, Trình Thâm luôn cảm thấy thiếu một chút, hắn sẽ theo bản năng nhìn qua đệm mềm bên cửa sổ. Trước kia chỗ đó có một con chó cái nhỏ, hiện tại trống rỗng, không có sinh cơ.

Cấm dục được một thời gian, Trình Thâm có chút chịu không nổi. Hắn là Alpha thành niên, hắn muốn phát tiết.

Mỗi ngày xem đoạn ghi hình dạy dỗ trước kia trở thành thói quen bắt buộc của Trình Thâm. Hắn không nghĩ tới, thân là người điều giáo, hắn sẽ có ngày chìm đắm trong khoái cảm hư vô mờ mịt không thể tự kiềm chế. Hắn không nhịn được nghĩ tới Tô Miên, nghĩ cậu có bao nhiên ngon miệng.

Ý niệm một khi sinh ra, hành động liễn sẽ khác người. Hắn cho người theo dõi nhà Đổng Phi, mong một ngày chó cái nhỏ chọc giận tân chủ nhân rồi bị đuổi ra khỏi nhà, hắn liền nhặt đem về.

Trình Thâm không dự đoán được chó cái nhỏ lại bị người ta trói đi trước bị đá ra khỏi nhà. Khi Đổng Phi hỏi hắn tin tức, hắn không nghĩ nhiều liền cho. Hắn đã tra qua tư liệu về Dương Khánh, Đổng Phi đi tiếp ứng so với hắn càng nắm chắc hơn.

Trình Thâm không nhàn dỗi, cơ hồ đồng thời dẫn người tới lâu dài bỏ hoang.

Trình Thâm vừa có động tác, Lệ Dịch Thần luôn nhìn chằm chằm Trình Thâm không biết bao lâu cũng động...

Trong văn phòng Lệ Dịch Thầm nghĩ nghĩ, nhấc điện thoại, gọi cho một người bạn cũ làm cảnh sát vừa về nước.

Lệ Dịch Thần không biết, cuộc diện thoại này lại đem đến cho y kình địch lớn nhất....

(cái chỗ này tui không rõ ý tác giả lắm tại nó có nhiều nghĩa á TT, nguyên văn đây:

"Văn phòng trung lệ dịch thần nghĩ nghĩ, bát cái điện thoại, đánh cho một vị vừa mới về nước mặc cho công an cảnh giam lão bằng hữu.

Lệ dịch thần không biết, này thông đối phó Trình Thân điện thoại, vì hắn đưa tới lớn nhất kình địch.")
___________________
Ultr cái chương này nó dài dữ🥴vừa đọc vừa edit mà oải ghê luôn🫠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro