Chương 21. Bắt cóc (1)
Tô Miên trần trụi nằm cuộn tròn trong khoang trị liệu, cậu mở mắt khi cảm nhận được cánh tay máy lạnh lẽo chạm đến vùng riêng tư trên cơ thể cậu để bôi thuốc.
Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy khoang trị liệu, Tô Miên nhanh chóng nhận thức được chuyện đang xảy ra. Cậu cố chịu đựng cảm giác khó chịu, nhấn vào nút màu đỏ để mở cửa khoang trị liệu. Cánh cửa hình tròn mở ra, Tô Miên vịn vào cửa để đứng dậy, bước ra ngoài, cảm nhận nơi hoa huyệt vẫn lạnh buốt.
Cậu sờ thử chỗ kia, phát hiện hoa huyệt vẫn còn mở cái miệng nhỏ, ngón tay vừa chạm liền có thể cắm đi vào. Huyệt đạo ấm áp mềm xốp dính người, rõ ràng đã bị thao tan nhẫn đến mức không khép được, nhưng mà dấu vết lăng ngược trên người cậu đã biến mất. Nước thuốc của khoang trị liệu quả thật không tồi, da thịt Tô Miên giống như trứng gà vừa mới bóc.
Sắc mặt Tô Miên lúc này xanh hồng đan xen, cậu khó khăn tìm lấy một bộ quần áo trong tủ để mặc vào.
Cảm giác ngồi quá khó chịu, Tô Miên đứng giữa phòng, phẫn nộ cùng xấu hổ như nước sông khi đê vỡ không thể kìm nén, dâng trào mãnh liệt.
Cậu gần như mất khống chế bước nhanh ra khỏi phòng, chịu đựng cơn đau nhức mà nhanh chóng xuống lầu, chạy thẳng ra cửa biệt thự.
Đĩ mẹ nó! Nào là uy hiếp, nào là Lệ Dịch Thần hay gì khác, cậu đều mặc kệ. Cậu chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này! Nếu còn tiếp tục ngốc ở lại đây, sớm muộn cậu cũng sẽ bị hai anh em kia chơi chết, không chết thì cũng phát điên.
Bọn họ làm sao có thể như thế được, làm sao có thể như vậy? Động dục là một chuyện, lý trí là một chuyện khác, từng hình ảnh phóng đãng lần lượt hiện ra trong đầu khiến Tô Miên lần đầu tiên cảm thấy ký ức nhục nhã hóa ra cũng có thể giết người.
Cửa lớn của biệt thự bị khóa bằng mật mã, Tô Miên cố gắng hết sức nhưng không hề dịch chuyển. Nếu là Đổng Niệm, có lẽ còn có thể dùng sức mạnh để phá cửa, nhưng với một Omega yếu ớt như Tô Miên thì hoàn toàn là không thể.
Ngón tay của Tô Miên run lên vì giận, bất chấp hai người kia có ở đây hay không, cậu chỉ muốn thoát ra ngoài, phải ra ngoài bằng mọi giá. Mặc kệ ai muốn phục tùng, cậu không hầu hạ! Thực sự không xem cậu là con người.
Cảm giác bức bối cần được phát tiết, mở cửa không có kết quả, Tô Miên liền chạy vào bếp, lấy hết sức mang một chiếc ghế ra, rồi đi đến trước cửa sổ sát đất của phòng khách tầng một, dùng hết lực ném mạnh ghế vào cửa sổ.
Một tiếng động lớn vang lên, âm thanh như sấm sét vang dội khắp căn biệt thự trống trải, dội lại từng đợt, nhưng lớp kính không hề nứt ra.
Khi Đổng Phi lắp đặt cửa sổ biệt thự đều là lựa chọn cửa sổ chống đạn để mua, vì thế dù Tô Miên phẫn nộ đập mạnh mấy lần cũng không thể làm nó vỡ, ngược lại còn khiến cậu thở hổn hển, kiệt sức và bất lực.
Ghế rơi xuống, cánh tay Tô Miên đau nhức, cậu từ bỏ ý định phá cửa sổ, thay vào đó phát tiết bằng cách đập vỡ mọi thứ trong phòng. Từ những món đồ cổ quý giá, các vật dụng xa hoa, đèn thủy tinh lộng lẫy, chỉ cần là thứ có thể cầm được, Tô Miên đều phá hủy trong cơn cuồng nộ. Tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên leng keng, bùm bùm, vọng lại trong căn phòng trống trải, thêm phần cô đơn, không chút suy nghĩ về hậu quả. Chẳng mấy chốc, tầng một trở thành một đống hỗn độn, như thể vừa có một cơn bão quét qua.
Mặc dù gây ra tiếng động lớn như vậy, Đổng Phi và Đổng Niệm vẫn không xuất hiện, rõ ràng họ không có ở nhà.
Cũng phải, một người mới nhậm chức, một người là tổng tài công ty, đều phải đi làm. Đối với họ, Tô Miên chỉ như một gia vị cho cuộc sống, làm sao có chuyện canh chừng đến lúc cậu tỉnh lại, càng đừng nói tới chuyện để ý đến cảm giác của cậu? Chỉ sợ sự tức giận của cậu với họ chẳng khác nào tiếng kêu la của một con thú cưng.
Đập phá đủ rồi, Tô Miên mệt mỏi ngồi bệt xuống giữa đống đổ nát. Mảnh vỡ từ đồ sứ làm trầy xước đôi chân trần của cậu, làn da trong suốt rỉ ra từng giọt máu đỏ thẫm, nhỏ xuống sàn cẩm thạch sáng bóng, tạo thành một dòng suối nhỏ uốn lượn.
Tô Miên vùi đầu ở đầu gối, vô cùng mệt mỏi... Không phải mệt mỏi về thể xác, mà là về tinh thần.
Bờ vai gầy yếu của Tô Miên run rẩy, cậu nén tiếng khóc, thực sự không muốn tiếp tục như thế này, thực sự không muốn...
Ngay lúc ấy, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, Tô Miên ngưng nước mắt, ngẩng đầu lên, nhưng không xoay người lại.
Đổng Phi có thể tùy tiện động dục, nên người hầu trong nhà đều được cho nghỉ, ngẫu nhiên mới có người đến dọn dẹp một lần. Thức ăn hàng ngày của Tô Miên là do bảo tiêu mang tới. Giờ này mà có người xuất hiện trong biệt thự, tất nhiên chỉ có thể là hai vị thiếu gia nhà Đổng gia.
Nhưng mà... âm thanh đế giày cọ xát mặt đất lần này có hơi chói tai, giống như là giày thể thao đặc biệt có âm sắc lạ. Tô Miên nhớ rõ, Đổng Phi luôn đi giày da, còn Đổng Niệm....mỗi bước chân anh đạp lên sàn đều vang âm thanh trong trẻo giòn tan.
Trực giác Tô Miên vốn luôn nhạy bén, cảm giác sau lưng cậu như có một bàn tay tàng hình đang âm thầm vươn tới. Toàn thân cậu đột nhiên cứng lại, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, hô hấp trở nên mỏng manh...
Dồn hết dũng khí còn lại, Tô Miên chậm rãi quay đầu nhìn về phía người vừa tới. Mọi người khi đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng luôn muốn trước hết xác nhận điều gì đó.
Ngay khi Tô Miên còn chưa kịp phản ứng, một người lạ đã lao tới chỗ cậu. Khuôn mặt người đó bị che bởi một chiếc khăn, mùi hôi khó chịu lập tức xộc vào mũi. Tô Miên vừa muốn giãy giụa, nhưng đối phương sức mạnh lớn, cánh tay rắn chắc ép chặt vào cổ cậu, khiến mọi tiếng kinh hô đều bị chặn lại trong họng, yết hầu đau nhói.
Tô Miên như một con cá đang mất nước, không ngừng đá đạp, nhưng dưới mùi hương kỳ lạ đó, cậu dần dần mất đi ý thức.
Trong mộng, mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối, Tô Miên cứ chạy, chạy mãi... Cảm giác như có một con mãnh thú hung dữ nào đó đuổi theo phía sau, muốn cắn xé cậu đến chết.
Tô Miên chạy trong hoảng loạn, mồ hôi túa ra khắp người, hơi thở dồn dập, loạng choạng chạy về phía trước mà không biết đích đến. Bất ngờ, hắn vấp ngã, ngã nhào xuống đất. Khi quay đầu lại, hắn kinh hoàng nhận ra con thú hoang đuổi theo hắn bấy lâu nay lại có khuôn mặt của Lệ Dịch Thần, giống một con sư tử hung dữ đầy đáng sợ.
Sư tử lông vàng kim mạnh mẽ lao tới, nhanh chóng áp sát, dùng móng vuốt đè chặt lưng Tô Miên, chuẩn bị hưởng dụng bữa tiệc ngon lành của hắn.
Không nghĩ tới từ trong góc tối âm u lại vụt ra một con rắn dài, trườn tới với tốc độ như tia chớp. Chiếc đuôi rắn to khỏe quấn lấy chân Tô Miên rồi kéo cậu bỏ trốn mất dạng.
Trong mộng, Tô Miên không cảm thấy đau khi bị kéo đi. Cậu hoảng loạn dùng tay cố gỡ cái đuôi rắn ra khỏi cổ chân, lại phát hiện con rắn đột nhiên quay đầu, biến thành khuôn mặt của Trình Thâm.
Tô Miên hoảng sợ há hốc miệng, trong miệng Trình Thâm tê tê lè ra lưỡi rắn, ở trên mặt cậu liếm một ngụm, đôi mắt lóe lóe, nghiêng đầu nói: "Hẳn là có thể bán được giá tốt."
Chưa kịp phản ứng, Tô Miên bị Trình Thâm kéo đi tiếp, đẩy tới trước mặt một con hồ ly mang gương mặt của Đổng Phi. Con rắn lục và hồ ly thì thầm với nhau, đạt được một thỏa thuận nào đó, và rồi Tô Miên bị trao vào tay của hồ ly.
Con hồ ly lông đỏ rực như lửa chậm rãi sờ nắn và cắn nhẹ Tô Miên, dường như hài lòng với hương vị của cậu. Cuối cùng, hồ ly cột Tô Miên lại bằng một sợi dây, và thong thả mang hắn đi về nhà.
Mơ mơ màng màng, Tô Miên dường như biết được tiếp theo cậu sẽ gặp ai.
Con hồ ly dẫn hắn vào một căn nhà làm bằng gỗ, từ bếp vang lên giọng nói trầm thấp: "Ca, ca đã về rồi."
Tô Miên cố gắng giơ đầu lên qua đống dây trói để nhìn xem trong bếp là động vật gì. Chỉ thấy một con gấu trắng với khuôn mặt giống hệt Đổng Niệm bước ra, trên tay cầm một tô canh cừu, thấy Đổng Phi đang giữ Tô Miên trong tay thì kinh ngạc hỏi: "Ca, sao ca biết gần đây đệ thích ăn cừu?"
Hồ ly sờ sờ bộ ria của mình: "Ban đầu định cho đệ ăn, nhưng ca cũng muốn thử một chút."
Tô Miên ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống và phát hiện tay mình đã biến thành hai cái chân ngắn ngủn của một chú cừu con, vừa kì quái vừa đáng yêu...
Mọi thứ trong giấc mơ đều kỳ quặc, khiến Tô Miên có cảm giác như vừa chạy một vòng marathon. Đang khi không hiểu nổi, cậu suy nghĩ hóa ra chân thân của Đổng Niệm lại là một con gấu trắng, bất ngờ một chậu nước lạnh từ trên cao ụp thẳng xuống người hắn.
Tô Miên giật mình ngồi bật dậy như cá chép quẫy mình, hô hấp dồn dập như thể vừa thoát khỏi cơn ngạt thở, lồng ngực kịch liệt phập phồng, tiếng hít khí chói tai không ngừng vang lên.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi ~" Một giọng nói phát ra từ góc nào đó mà cậu không nhìn thấy.
Toàn bộ quần áo của Tô Miên ướt đẫm, chiếc áo sơ mi dính chặt vào người, khó chịu vô cùng. Cậu khẽ cựa quậy, phát hiện bản thân bị trói chặt bằng dây thừng...
Trước mắt cậu là một màu đen nhánh. Sau vài lần nháy mắt, Tô Miên thở phào, nhận ra mình không phải bị mù, mà chỉ bị bịt kín mắt.
"Ai đó?" Tô Miên cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng rằng đây chỉ là do tên biến thái Đổng Phi nhất thời hứng khởi chơi sắm vai nhân vật.
"Cậu không cần biết tôi là ai, cậu chỉ cần biết rằng cậu sắp mất mạng". Đối phương tiến gần lại, bàn tay lạnh lẽo như cá trạch sờ tới sờ lui trên mặt Tô Miên, từ từ kéo tung từng cúc áo của cậu, từng mảng da trắng mịn lộ ra dưới không khí lạnh lẽo.
"Thật là đẹp mắt..." Người con trai xa lạ khen ngợi, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên xương quai xanh của Tô Miên: "Nhìn cậu thế này, tôi cũng muốn thao..."
"Anh không có năng lực này đi", Tô Miên đáp trả.
Người con trai cười khẽ, bàn tay chậm rãi hạ xuống phía dưới. "Bên dưới của cậu đã sưng đỏ lên như thế rồi, còn dám nói ra những lời này sao."
Tô Miên không phải trào phúng đối phương mà chỉ nói một sự thật: "Anh là một Omega."
Bàn tay người con trai khựng lại. Bị vạch trần sự thật khiến cậu ta thẹn quá hóa giận, thẳng tay tát Tô Miên một cái: "Cậu là muốn nói tôi không bằng cậu sao?"
Một tiếng "chát" vang lên, cú tát khiến gương mặt Tô Miên lệch đi, má trái lập tức sưng đỏ, nóng rát như bị nước ớt xát vào.
Tô Miên không phải kẻ ngốc, biết rằng lời này của mình đã chạm vào lòng tự trọng của đối phương. Cậu cố gắng không phát ra âm thanh, nỗ lực nén chặt nước mắt và đau đớn vào lòng.
Con mẹ nó, mình có quen cậu ta sao, nói gì đến chuyện so sánh cậu ta không bằng cậu?
Việc nhận ra đối phương là Omega là bởi vì gần đây tuyến thể của Tô Miên hay phản ứng mùi hương. Khi đối diện với hai Alpha như Đổng Phi và Đổng Niệm, tuyến thể của Tô Miên luôn nóng lên, còn khi gặp các người hầu Beta trong biệt thự, cậu lại hoàn toàn không có phản ứng.
Có lần Tô Miên ở trong nhà tình cờ thấy một đầu bếp Omega giỏi làm điểm tâm, cậu bỗng nhiên cảm thấy người đó có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến tuyến thể vốn đang đau âm ỉ của cậu lập tức dịu lại, như thể uống thuốc giảm đau.
Dù người đàn ông xa lạ này không có ý tốt, nhưng mùi hương tỏa ra một cảm giác thư giãn rõ rệt. Tô Miên khẳng định đối phương là một Omega.
Người con trai lạ mặt vỗ vỗ mặt Tô Miên, biểu tình vặn vẹo: "Đừng lo, tôi không thể tự mình chạm vào cậu, nhưng có rất nhiều người có thể."
Cậu ta búng tay một cái, lập tức những tiếng bước chân hỗn độn vang lên. Tô Miên cảm nhận ngay lập tức tuyến thể của mình nóng bừng lên.
Trong phòng xuất hiện các Alpha, và không chỉ có một!
Tin tức tố tràn ngập khắp không gian, hỗn loạn và khó chịu đến mức Tô Miên không cần phải cảm nhận mùi hương cũng có thể đoán được.
"Anh muốn làm gì?" Tô Miên cố gắng không nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất. "Tôi không nhớ mình đã đắc tội với anh. Nếu là vấn đề tiền bạc, anh cứ nói, tôi có một chút tích góp. Nếu tôi đã làm gì sai, ít nhất hãy cho tôi biết tôi đã làm gì!". Cậu không nhớ lúc nào đã trêu chọc Omega.
Người con trai lạ mặt cười lạnh: "Cậu không đắc tội tôi, nhưng có kẻ đã đắc tội với tôi."
"Oan có đầu, nợ có chủ, ai đắc tội anh thì anh tìm người đó!" Tô Miên hét lên.
"Không cần vội, xử lý cậu trước, rồi mới đến hắn." Giọng điệu người con trai chứa đầy hận thù sâu sắc. Cậu ta ra lệnh cho thuộc hạ: "Tụi bây tiến lên, cứ chơi đùa cậu ta đến chết cũng không sao! Nếu không chết, cũng đừng trách tôi không trả tiền!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro