Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18. Đùa bỡn trên xe

Giống như nuôi dưỡng sủng vật, hai người Đổng Phi cùng Đổng Niệm đem Tô Miên chà đạp đủ. Chỉ cần tiểu huyệt nghỉ ngơi tốt, liền sẽ bị ném lên giường ra sức thao làm.

Hai Alpha đang ở độ tuổi trẻ trung khí thịnh, Tô Miên thật cẩn thận đi vào bếp để lấy nước uống, nhưng dù thế nào cũng có thể bị một trong hai anh em bắt lấy, ngay tại chỗ thao làm trong phòng bếp.

Địa điểm làm tình tùy theo vị trí của Tô Miên không chút trùng lặp, theo lí lẽ của Đổng Phi chính là “Hơn nửa đêm đi uống nước, còn không phải là thấy tịch mịch sao?”, “Mặc quần đùi rồi ngồi ở ghế sofa, còn không phải là để dạng chân cầu thao sao?”, “Ở trong phòng tắm tắm rửa mà không thèm khóa cửa, còn không phải là muốn lạt mềm buộc chặt sao?”.

Tô Miên vẻ mặt hắc tuyến đầy dấu chấm hỏi.

Lý do của Đổng Phi vô cùng sứt sẹo, nhưng lại nhiều lần cảm thấy mỹ mãn khi có thể dùng côn thịt lớn, giáo huấn cừu con một trận.

Về phần Đổng Niệm… Không biết có phải hay không bởi vì trong lòng Đổng Phi mang ý đồ, lúc trước còn nói sẽ để Đổng Niệm chơi với Tô Miên một thời gian rồi mới đi công tác, nhưng mấy ngày gần đây đã nhanh chóng sắp xếp công việc cho Đổng Niệm.

Lý lịch của Đổng Niệm rất trong sạch, lại có người chống lưng, thực lực đã được kiểm chứng, không lâu sau khi gia nhập quân đội, anh đảm nhận một vị trí không quá cao nhưng cũng không nhỏ, dự kiến không đến hai năm là có thể thăng tiến, từ đó con đường sự nghiệp sẽ thuận lợi.

Đổng Niệm mới vừa vào chức, có nhiều việc phải giao tiếp, vô cùng bận rộn, thường xuyên trở về nhà muộn vào đêm khuya. Vì vậy, Đổng Phi được lợi, mỗi ngày tan làm đều chiếm độc quyền Tô Miên, không ngừng tìm kiếm thú vui.

Đổng Phi cảm thấy Tô Miên giống như một loại độc dược, càng tiếp xúc càng nghiện, một ngày không ôm cậu vào lòng để “giải tỏa” một lần thì không thấy thoải mái. Chính là Tô Miên luôn lạnh lùng với hắn, gương mặt lúc nào cũng thể hiện sự không tình nguyện.

Vào ngày làm việc thứ hai, Đổng Phi giống như một hôn quân, dẫn Tô Miên đến công ty. Hắn có vẻ như một vị hoàng đế mới vừa nạp thêm phi tử, luôn muốn khoe khoang với các đại thần.

Tô Miên không hề muốn đi. Đã một thời gian dài cậu không gặp ai. Sau khoảng thời gian sống trong biệt thự của Trình Thâm, cậu dường như mắc phải chứng sợ giao tiếp xã hội. Cậu không biết phải đối mặt với đám đông như thế nào, và bắt đầu không thích ánh mắt của người khác dừng lại trên mình. Không thể phủ nhận rằng, Trình Thâm đã ảnh hưởng đến cậu rất nhiều.

Nhưng Đổng Phi không thèm để ý đến những điều đó, ôm lấy cừu con rồi đẩy cậu vào trong xe, kéo rèm lại và ra lệnh cho tài xế lái đi.

Đổng Phi không nhận ra rằng trước đây, khi người yêu cũ của hắn đưa bạn đến công ty để công khai tuyên bố chủ quyền, hắn đã cảm thấy phiền đến mức muốn phát điên. Thế nhưng, với Tô Miên, hắn lại có một thái độ hoàn toàn khác.

Tô Miên ngồi ôn hòa trên chiếc sofa da màu trắng, làn da lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời trắng trong suốt, phát ra ánh sáng nhạt như ngọc phỉ thúy mài mịn, khiến người ta không thể rời mắt.

Dung mạo của Tô Miên không phải là tuyệt sắc, nhưng lại mang đến cho người nhìn cảm giác vô cùng dễ chịu. Khuôn mặt của cậu có những đường nét rất dịu dàng, giống như cái tên của cậu, nhẹ nhàng kéo dài, không có gì sắc sảo hay gây ấn tượng mạnh, với chiếc mũi tinh tế, đôi môi hồng nhuận. Hơn nữa, trong ánh mắt của cậu luôn phảng phất nét u buồn không rõ ràng và vẻ quyến rũ không tự giác, càng nhìn càng khiến người ta mê mẩn, mang một phong thái riêng biệt.

Trước đây, Tô Miên không như vậy, Đổng Niệm nghĩ rằng sự xinh đẹp hiện tại của cậu là kết quả từ việc hắn chăm sóc cậu rất chu đáo.

Tư thế của Tô Miên có phần thu mình, trong lòng cậu không mấy yên ổn, dạo gần đây luôn có cảm giác như vậy. Cậu chỉ có thể cúi đầu và nghịch ngón tay để xua tan cảm giác lo lắng ấy.

Vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương của Tô Miên khiến Đổng Phi trong lòng ngứa ngáy. Sáng nay khi hắn tỉnh dậy, Tô Miên vẫn chưa thức, hắn đã có ý định làm chuyện đó nhưng lại không thực hiện được, điều này khiến hắn vô cùng bực bội.

Trong không gian kín đáo của chiếc xe, Đổng Phi để trí tưởng tượng của mình bay xa. Mỗi người đàn ông đều từng mơ tưởng về chuyện làm tình trong xe, cảm giác kích thích và mới lạ. Đổng Phi gần như ngay lập tức bị sự hưng phấn chi phối.

Hắn tiến gần lại, ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của Tô Miên, dùng lưỡi trêu đùa một cách tinh nghịch, rồi kéo Tô Miên vào trong lòng, ôm chặt như búp bê phương Tây.

Tai là điểm nhạy cảm của Tô Miên, cậu theo bản năng khẽ rên lên một tiếng “Ân…”.

“Buông tôi ra”, Tô Miên dùng khuỷu tay đẩy ngực Đổng Phi, cố gắng tạo khoảng cách.

“Ăn của tôi, ngủ của tôi, mấy ngày trước còn trên giường rên rỉ cầu xin lão công dùng côn thịt lớn thao vào, hôm nay lại giả vờ như không quen biết?” Đổng Phi liền dùng giọng điệu trêu chọc thường dùng với bạn giường, thò tay vào quần của Tô Miên, qua lớp quần lót mà mơn trớn hạ thân mềm mại, hy vọng kích thích ham muốn của cậu.

Tính toán chi li như vậy, có bản lĩnh thì đem cậu đuổi ra đi a? Tô Miên trốn về phía ghế dựa sau, lôi khéo tay Đổng Phi, phiền muộn nói: “Ngô… Đừng có sờ, phía trước còn có người”. Cậu thật là phục tinh lực của Đổng Phi, hắn không phải hồ ly, hắn là chó Teddy mới đúng.

Đổng Phi lớn mật bóp mặt Tô Miên: “Chó cái dâm đãng còn biết xấu hổ sao? Không phải càng có người thì càng hưng phấn sao?”.

Tô Miên không giống như hắn, bên cạnh có người còn động dục, hưng phấn cái quỷ! Tô Miên giãy giụa càng mạnh.

Không nghĩ tới càng giãy giụa, càng cọ Đổng Phi dục hỏa đốt người. Hắn tốn tiền mua về, không cho hắn thao thì tính cho ai thao?

Đổng Phi vốn dĩ là kiểu người luôn theo đuổi sự hưởng thụ, tùy tâm sở dục. Vị ngọt của Tô Miên đã ngấm vào vị giác của hắn, tuyến thể phía trên tỏa ra mùi đàn hương nhẹ nhàng, vô hình mà lại gợi lên những ký ức nóng bỏng.

Khoang xe thực ra được cách âm khá tốt, hắn không thể kiềm chế, liền cúi xuống hôn môi Tô Miên, áp sát vào người cậu, dùng những kỹ năng tinh vi để khiêu khích. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt xâm nhập, cuốn lấy đầu lưỡi của Tô Miên, như đang cùng nhau nhảy múa, không ngừng càn quét bên trong khoang miệng cậu.

Sau một nụ hôn kiểu Pháp dài đằng đẵng, Tô Miên thở hổn hển, hai má đỏ ửng, tay chân mềm nhũn. Tô Miên càng cảm thấy ghét bỏ bản thân mình lúc này, cảm giác nhạy cảm quá mức khiến cậu sắp sửa trở thành một kẻ dâm đãng.

Lý trí vẫn còn sót lại, Tô Miên cố gắng thương lượng: “Không được, thật sự không thể làm ở đây, không gian quá chật chội, về nhà có được không?”

Tô Miên suy nghĩ thông suốt, cuộc sống của cậu giống như một lần bị cưỡng ép. Nếu không thể phản kháng, ít nhất cũng không nên khiến bản thân cảm thấy khó chịu.

Với tính cách của Đổng Phi, không chừng chơi được vài ngày thì lại muốn tiếp tục. Tô Miên đã nhận ra Đổng Phi đối xử với cậu như bao người tình nhỏ khác. Tuy rằng Đổng Phi rất bá đạo, thích nói những lời nhục mạ trên giường và luôn rơi vào trạng thái ham muốn mãnh liệt, nhưng ít nhất ngoài chuyện đó, hắn vẫn tốt hơn Trình Thâm, không đến mức tước đoạt hết quyền của cậu.

Chiếc xe tuy dài hơn bình thường, nhưng việc làm tình khi xe đang chạy vẫn gặp nhiều khó khăn. Đổng Phi nhượng bộ mà yêu cầu: “Vậy thì chó cái dâm giúp chủ nhân hút sữa ra nhé, sáng nay chó cái chưa ăn uống đàng hoàng, để chủ nhân bù thêm bữa.”

Đổng Phi dùng đầu lưỡi sắc sảo cắn vào cổ Tô Miên, để lại dấu hôn rõ ràng. Sự cắn nhay đó làm Tô Miên mềm nhũn cả người, nhanh chóng bị kích thích, thêm vào đó là những phản ứng tự nhiên khi tiểu huyệt đã quá quen với việc bị khai phá mỗi ngày, dâm thủy bắt đầu chảy ra.

Tô Miên khó chịu cố gắng thay đổi tư thế ngồi một chút: “Không được, khi xuống xe sẽ rất khó nhìn.” Hơn nữa, mùi tinh dịch sẽ còn lưu lại, chắc chắn người khác sẽ nhận ra, điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Sẽ không đâu, chó cái dâm đãng thế nào chủ nhân cũng thích,” Đổng Phi khịt mũi ngửi khắp người Tô Miên, không chờ đợi thêm mà vội vàng cởi quần áo cậu.

“Thật sự không cần đâu,” Tô Miên rên rỉ, lông mày cau lại, cố gắng né tránh lung tung. Cậu không thể chịu nổi việc phải làm chuyện này trước mặt người lạ, hơn nữa, phía trước còn có tài xế không quen biết.

Đổng Phi cảm thấy hạ thân mình căng cứng đến mức sắp nổ tung. Hắn luôn nghi ngờ không biết Tô Miên có bỏ bùa hắn không, vì sao lúc nào hắn cũng chỉ muốn chiếm đoạt và nuốt chửng cậu vào bụng?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Đổng Phi phát hiện hôm nay giao thông khá thuận lợi, chẳng bao lâu nữa là sẽ đến công ty. Biết rằng với sức kéo dài của mình, Tô Miên chưa chắc có thể “hút sữa” kịp trước khi đến nơi, nên hắn đành bỏ qua ý định đó.

Đổng Phi không thể hưởng thụ cái miệng nhỏ của Tô Miên phục vụ, liền nghĩ ra cách chơi khác. Hắn bế Tô Miên ngồi lên đùi, tay không ngừng vuốt ve, rồi lợi dụng lúc Tô Miên đang mơ màng, nhanh chóng luồn tay vào quần cậu, đồng thời nhét ba ngón tay vào sâu trong hoa huyệt.

Cảm giác hạ thân bị lấp đầy khiến Tô Miên bật ra một tiếng rên khe khẽ, nhưng nghĩ đến phía trước còn có tài xế, cậu lập tức cắn chặt môi dưới, toàn thân đỏ hồng như phủ một lớp phấn mềm mại vì xấu hổ.

Đổng Phi kéo mạnh áo sơ mi của Tô Miên ra, cúi xuống cắn vào đôi núm vú đỏ mọng, rồi hút mạnh, như thể muốn rút sữa ra từ đó.

Tô Miên ngửa cổ đau đớn tạo thành một độ cong khó tin, cơ thể tựa như đang dâng ngực lên cho Đổng Phi. Cậu ngồi khóa chặt trên người Đổng Phi, với hạ thể và ngực đều bị kích thích mạnh mẽ, khiến tâm trí của cậu hoàn toàn rối loạn, không còn thời gian để suy nghĩ gì khác.

Miệng của Đổng Phi di chuyển từ ngực lên đến hầu kết, trong khi tay hắn liên tục ra vào hoa huyệt của Tô Miên. Hắn cố ý đùa cợt, giễu cợt bằng những lời khiêu khích: “Sao mà dâm thế này? Dùng ngón tay thôi mà cậu cũng đã phát rồ rồi? Phía trước tài xế chắc chắn nghe được tiếng kêu của cậu, dương vật hắn nhất định đã cứng ngắc vì cậu rồi. Có khi giờ hắn đang tưởng tượng làm thế nào để thao cậu cái tiểu lãng hóa này, còn ngoài xe, chỉ cần ai sát lại gần, sẽ biết có một tên tao hóa đang dùng hoa huyệt đang mút ngón tay của nam nhân. Muốn không? Để họ cùng đến chơi cậu nhé?”

Những lời của Đổng Phi khiến Tô Miên càng thêm mẫn cảm, ngón tay của hắn dài và thô như côn thịt, mỗi lần thọc vào rút ra đều mang lại khoái cảm dâng trào. Dâm thủy từ Tô Miên tuôn ra không ngừng, làm ướt cả quần của Đổng Phi.

Tô Miên cố gắng cắn chặt răng để không phát ra tiếng rên, nhưng Đổng Phi vẫn cố tình ấn ngón tay vào điểm nhạy cảm của cậu, kích thích không ngừng: “Kêu đi nào, sao không kêu? Lão công dùng ngón tay làm em khó chịu lắm sao?”

Tô Miên bị ngón tay chơi đến mức nước mắt chảy ra, không phải vì đau, mà vì quá sung sướng. Tuy vậy, cậu không dám phát ra một âm thanh nào, chỉ có tiếng hừ ngâm nghẹn ngào trong cổ họng vì cố gắng kìm nén.

Tô Miên lo sợ rằng tài xế có thể nghe thấy, dù kính chắn gió có rèm che cách ly, khiến không thể nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng phía sau, nhưng âm thanh thì lại không được chắc chắn như thế.

Càng không kêu, Đổng Phi càng ra sức hơn, dùng ngón tay liên tục kích thích điểm nhạy cảm của Tô Miên. Tay còn lại thì hắn vuốt ve dương vật của Tô Miên, và chẳng mấy chốc, cậu không thể chịu nổi, phun ra chất lỏng màu trắng. Một phần bắn lên bụng cậu, phần còn lại làm bẩn cả quần áo của Đổng Phi, trong khi hoa huyệt không kiểm soát nổi mà chảy dâm thủy làm ướt đẫm quần hắn.

Khi đạt tới cao trào, Tô Miên không thể ngăn nổi tiếng nức nở đau khổ phát ra, giống như một con thú nhỏ bị chủ nhân hành hạ tàn nhẫn, biết rõ kêu cứu cũng vô ích, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt.

Sau khi Tô Miên xuất tinh, cậu mềm nhũn như kẹo bông, bất kỳ ai chạm vào cậu đều cảm thấy cậu mềm mại đến mức không chịu nổi, cậu cũng chẳng còn sức để phản kháng.

Đổng Phi đẩy Tô Miên khỏi người mình, rồi vung tay tát vào mông cậu, tiếng “bạch bạch” vang lên rõ rệt, kèm theo lời mắng nhiếc: “Đĩ dâm, không biết phép tắc! Làm bẩn hết cả quần áo của chủ nhân rồi, thật là không biết quy củ, đúng là đĩ dâm!”

Tô Miên kêu lên một tiếng đầy ủy khuất, quỳ bên chân Đổng Phi, trông như một nô lệ chỉ biết tuân phục và van xin. Dù bị Đổng Phi đánh, cậu không cảm thấy đau, mà ngược lại, từ hoa huyệt của cậu lại chảy ra chất dịch trong suốt, làm ướt cả thảm xe.

Đổng Phi thô bạo nhét ngón tay vào miệng Tô Miên và ra lệnh: “Liếm sạch dâm thủy của cậu đi, nếu không tôi sẽ đuổi cậu xuống xe.”

Tô Miên, trong bộ quần áo xộc xệch, lo sợ Đổng Phi sẽ thực sự làm điều đó, bởi cậu biết Đổng Phi là kẻ điên, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Cậu vội vàng dùng đầu lưỡi liếm sạch ngón tay của Đổng Phi, không dám chống cự.

“Còn cả tinh dịch của cậu nữa,” Đổng Phi ra hiệu về phía quần và áo của hắn.

Tô Miên hiểu ý, cố nén nước mắt, cúi xuống liếm sạch vết tinh dịch trên quần áo của Đổng Phi. Lưỡi cậu lướt qua tấm áo vest, liếm sạch tinh dịch, nhưng lại để lại vết nước bọt đầy dâm mĩ.

Khi Tô Miên liếm đến quần tây của Đổng Phi, hắn cảm thấy một cơn tê dại chạy dọc đùi, lý trí gần như tan biến. Nếu không phải xe đột ngột dừng lại, có lẽ Đổng Phi đã không kìm nén nổi mà làm chuyện khác với Tô Miên ngay tại đó.

Tiếc là bãi đỗ xe dưới hầm công ty có nhiều người qua lại, nên họ phải tạm hoãn cuộc vui. Đổng Phi cởi chiếc áo khoác bị dính dịch dâm và khoác lên người Tô Miên, sau đó bế cậu đi nhanh về phía thang máy dành riêng cho tổng tài. Suốt đoạn đường, hành động của Đổng Phi gần như thô bạo, vội vã kéo theo Tô Miên vào văn phòng.

Khi tới được nơi quen thuộc, mỗi tế bào trong người Đổng Phi như đang nhảy múa, từ lâu hắn đã muốn thử “văn phòng play,” và hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội. Đổng Phi bật máy xông hương, ngồi vào chiếc ghế xoay thoải mái, rồi ấn Tô Miên xuống chân mình…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro