Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13. 3p (thượng)

Bức màn trong phòng kín được kéo chặt, ánh sáng tối tăm, không khí trầm lắng mà bí ẩn. Sàn nhà được rải đầy các cánh hoa với nhiều kiểu dáng khác nhau, bên cạnh giường đầu giường là đủ loại dụng cụ kỳ lạ, phía sau là một chiếc giường nước lớn, đủ để mười người nằm cũng không có vấn đề gì.

Đổng Niệm ngồi ở mép giường, chân tay lóng ngóng, tò mò quan sát khung cảnh trong phòng. Nhưng chỉ cần liếc nhìn một chút, mặt anh lập tức đỏ bừng và tim đập nhanh, giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu xuống.

Rốt cuộc ca ca mình đang làm gì? Tại sao lại ném anh ở đây một mình? Nói sẽ dẫn anh gặp một Omega dễ thương, nhưng sao lại,,, gặp ở nơi kỳ lạ này? Mà mãi vẫn chưa thấy quay lại.

Đổng Niệm thở dài. Trong phòng thật nóng, mùi hương hoa nồng nàn khiến anh cảm thấy hơi choáng váng. Anh không nhịn được kéo kéo cà vạt để hít thở chút không khí, tuy biết bộ trang phục này quả thực rất soái, nhưng đối với người đã quen mặc quân phục như anh, mặc lâu thế này quả là ngột ngạt.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc bàn đầu giường, ngay khi ánh mắt vừa chạm đến, tiểu xử nam lập tức rụt lại. Không trách anh, thực sự là những đồ vật bày trên bàn… quá lộ liễu. Các loại gậy mát xa đủ kích cỡ xếp thành hàng, còn có một số vật phẩm kỳ lạ mà Đổng Niệm không thể hiểu nổi công dụng.

Thật dày vò a, dường như ngoài đầu ngón chân, ánh mắt anh chẳng biết phải đặt ở đâu.

Trong lúc đang loay hoay, cửa phòng liền truyền đến tiếng vang nhỏ, “lạch cạch”, cánh cửa bị đẩy ra. Đổng Niệm như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy, phấn khích gọi một tiếng “Ca?”

Nhưng ngoài dự đoán, cảnh tượng trước mắt khiến Đổng Niệm khiếp sợ, chân như bị đóng đinh xuống sàn, không thể cử động.

“Ca… Cậu ấy… Đây là…” Đổng Niệm muốn hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như đầu lưỡi anh bị mèo ngậm mất.

Đổng Phi tùy ý mặc chiếc áo tắm dài lười biếng, giờ dù có kim cương rơi trước mặt mọi người cũng không hề bận tâm. Thế nhưng, lúc này hắn đang cầm một dây cương màu đen, mà đầu dây kia… lại buộc một người đang quỳ bò.

Nhìn dáng vẻ, rõ ràng đó là một Omega, với đôi tai lông trang sức mềm mịn, mái tóc đen óng, cổ trắng như tuyết, bờ vai mượt mà, trước ngực hơi ẩn hiện hai điểm nhạy cảm, tiếp theo là đường cong vòng eo quyến rũ cùng cặp mông vểnh đầy đặn. Trong ánh đèn mờ ảo, đôi chân dài mềm mại của người ấy căng lên vừa đủ tạo ra sự kích thích.

Đầu Đổng Niệm như bị nổ tung bởi một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ, nhiệt lượng nhanh chóng tràn xuống bụng dưới.

Tiểu Omega dường như có chút lạnh, đôi tay run rẩy, cả cái đuôi gắn ở hậu huyệt cũng run theo, tạo ra một cảm giác sống động kỳ lạ.

Đổng Phi không chút nào thương tiếc thả dây cương, siết chặt vòng cổ của Tô Miên, buộc cậu phải ngẩng đầu lên.

“Tôi đã nói gì rồi? Đừng làm như thể tôi đang ép buộc cậu”, Đổng Phi răn dạy.

Lông mi dài của Tô Miên khẽ chớp, sự u uất và đau thương đều thể hiện trên gương mặt. Một giờ trước, cậu đã bị Trình Thâm giao cho Đổng Phi, đánh dấu sự khởi đầu của một cơn ác mộng khác.

Tô Miên không ngờ rằng người chủ mới lại chính kẻ tóc vàng mà cậu đã gặp ở cửa khách sạn trước đó. Khi ánh mắt của hai người giao nhau, nụ cười đầy ý đồ của Đổng Phi đã làm cậu rõ một điều—hắn ta đã cố tình nhắm đến cậu từ đầu.

Tô Miên không muốn khuất phục, nhưng cậu có thể làm gì? Những Alpha như Đổng Phi chỉ cần một cái nhấc tay là có thể dễ dàng lấy mạng nhỏ của cậu. Cậu không muốn chết, vì vậy chỉ còn cách quỳ xuống, trở thành một nô lệ và cố gắng lấy lòng chủ nhân của mình.

Trước khi vào phòng, Đổng Phi nói rằng chỉ cần Tô Miên có thể hầu hạ tốt Alpha bên trong, hắn sẽ cân nhắc việc tha cho cậu và cho cậu tự do.

Trình Thâm đã hoàn toàn bán Tô Miên cho Đổng Phi. Nếu Tô Miên muốn sống yên ổn trong tương lai, cậu buộc phải tuân theo mọi lời của Đổng Phi. Nhưng trong lòng suy nghĩ rõ ràng là một chuyện, thực hiện lại là chuyện hoàn toàn khác.

Khi ngẩng đầu lên, Tô Miên trông giống như một con cừu non đáng thương, run rẩy, đôi mắt to tràn đầy hơi nước, như chứa cả một dải ngân hà đầy sao lấp lánh, nhưng cũng chất chứa nỗi sợ hãi.

Khuất nhục và quật cường hiện rõ trên khuôn mặt tinh xảo của Tô Miên, đôi mắt đầy nước với chiếc mũi nhỏ nhắn, tất cả hòa quyện với mùi đàn hương thoang thoảng, như gắn chặt vào tâm trí của Đổng Niệm.

Chỉ một ánh nhìn, Đổng Niệm liền nhận ra rằng tiểu Omega quỳ trước mặt này chính là người anh đã thoáng thấy kinh hồng tại cửa thang máy ngày hôm đó.

Nhưng… chuyện này là thế nào? Những hình ảnh chỉ xuất hiện trong giấc mơ vào những đêm khuya lại đang hiện ra chân thực trước mắt anh, không sai một chút nào. Thậm chí, anh cũng không dám tưởng tượng người sẽ quỳ trước mặt anh, yếu đuối và mềm mại như có thể tan chảy thành nước bất cứ lúc nào.

“Thích không?” Đổng Phi kéo căng dây cương, làm Tô Miên đau đến nhíu chặt đôi mày. “Ca tặng đệ món đồ chơi nhỏ này. Cố ý tìm cho đệ, được Trình Thâm dạy dỗ, chắc chắn sẽ biết cách hầu hạ người. Chỉ là đã bị đánh dấu qua, nhưng loại cực phẩm như thế này, không bị đánh dấu mới là chuyện không có khả năng”.

“Chơi… món đồ chơi?” Đổng Niệm không rõ ý Đổng Phi muốn nói, là cái loại “món đồ chơi” mà anh nghĩ sao?

Đổng Phi đá đá mông Tô Miên, nhếch môi: “Đúng vậy, món đồ chơi, muốn chơi thế nào cũng được. Không cần bận tâm. Trình Thâm đã dạy dỗ cẩn thận, chắc chắn chịu thao tốt.”

Từ “thao” mà Đổng Phi dùng khiến Đổng Niệm thấy quá thô tục. Khuôn mặt hắn đỏ ửng, vội vàng xua tay: “Ca, không được, chuyện này… chuyện này không bình thường”. Tiểu Omega rõ ràng vẻ mặt không vui.

“Chỗ nào không bình thường? Mua bán đều là ngươi tình ta nguyện, không có gì lạ cả. Ca đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua. Khối thân thể này có nhiều điều thú vị, chút nữa đêh liền biết. Nếu không phải đệ là đệ đệ của ca, đệ sẽ không có cơ hội được thử đâu.”

“Không được, không được”, Đổng Niệm lắc đầu liên tục, vẻ mặt chính nghĩa.

Đổng Phi hiểu rất rõ tính cách của em trai mình. Bắt Đổng Niệm chơi đùa Omega như các cậu ấm khác trên giường còn khó hơn cả việc đưa hắn ra chiến trường. Nhưng vấn đề này liên quan đến việc nối dõi tông đường của nhà họ Đổng, một chuyện vô cùng nghiêm túc, nên không thể xem nhẹ hay qua loa được.

Ban đầu, khi nhìn thấy một Omega song tính trong nhóm, Đổng Phi chỉ đơn giản nghĩ đến việc giúp đệ đệ mình mở rộng tầm mắt, mang lại chút niềm vui. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ảnh chụp mặt Tô Miên, hắn thay đổi ý định. Đổng Phi muốn tự mình dạy lão đệ cách “chơi” sao cho thực sự thỏa mãn.

“Vật nhỏ” này cũng thật là làm hắn tìm không hề dễ dàng, tra xét một vòng mà cũng không tìm được, kết quả lại đang ở trong tay Trình Thâm.

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Đổng Phi quan hệ với những Omega khác xong, nhìn bạn tình gương mặt ửng hồng xụi lơ, hắn luôn nghĩ thầm nghĩ, không phải như vậy, Omega ăn tinh dịch của Alpha không chỉ như vậy, còn có vẻ mặt muốn nói lại thôi, hờn dỗi nhìn người, từng sợi tóc như không tiếng động dụ dỗ: ta còn muốn nuốt nhiều hơn nữa, tựa như dáng vẻ của Tô Miên khi đứng trước cửa sổ xe của hắn vào ngày hôm đó.

Còn nói là không bán? Nếu không phải bán, thì làm sao lại đến tay hắn được?

Đổng đại thiếu gia tự nhiên không thể quá khắt khe với em trai mình, hắn quay sang Tô Miên, âm dương quái khí nói: “Người ta còn khinh thường cậu đấy, chỉ sợ phải kiếm ai khác cho cậu”

Tô Miên hiểu rõ ý ngầm trong lời nói của Đổng Phi, sắc mặt tái nhợt đi. Nếu không thể làm hài lòng Alpha trong phòng, Đổng đại thiếu đã đe dọa sẽ tìm mười mấy người khác để “luân” cậu.

Nghĩ đến đó, Tô Miên đành phải cố gắng lấy hết dũng khí, sử dụng tất cả kỹ xảo mà Trình Thâm đã dạy cậu, chân tay cùng di chuyển, ưu nhã gợi cảm bò đến trước mặt Đổng Niệm.

Tô Miên ngửi thấy một mùi hương lá chanh nhè nhẹ, đó là mùi tin tức tố của Đổng Niệm, khác một trời một vực với mùi hoa hồng ngọt ngào, nồng đậm của Đổng đại thiếu. Cậu nắm lấy ống quần của Đổng Niệm, giọng nói dịu dàng, quyến rũ năn nỉ: “Cầu xin chủ nhân… thao em”.

Đổng Niệm cảm thấy như có luồng điện chạy dọc xương sống, toàn thân tê dại. Anh không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt: người mà anh không thể quên từ lần gặp trước, giờ đây đang quỳ dưới chân mình, van nài anh thao mình.

Hạ thân của Đổng Niệm đã căng cứng đến đau đớn, nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong. Anh không thể làm như thế.

Đổng Phi đúng lúc thêm mắn thêm muối: “Tiểu chó cái chưa phát dâm mà đã nghĩ cầu xin người thao? Sao không tự mình làm trước, liếm dương vật chủ nhân ngạnh lên rồi ngồi lên đi? Không hiểu Trình Thâm dạy dỗ kiểu gì, một chút quy củ đều không có”

Tô Miên cảm thấy xấu hổ rối tinh rối mù. Do dự nửa ngày, cậu cuối cùng cắn răng, hạ quyết tâm đưa tay ra mở khóa quần của Đổng Niệm.

Đều ra nông nỗi này rồi, cậu còn có thể làm gì được? Không bằng bất chấp tất cả, làm tốt yêu cầu của Đổng Phi, có lẽ như vậy cậu có thể rời khỏi những Alpha đáng chết này.

Bàn tay trắng nhỏ nhắn như ngọn lửa đem Đổng Niệm hun nóng. Anh vội vàng lùi lại phía sau trốn, lại quên mất rằng sau lưng là giường. Đổng Niệm ngã ngồi vào giường nước. Tư thế này vừa lúc thuận tiện cho Tô Miên động thủ. Dương vật Alpha hướng ngay mặt Tô Miên, cậu hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, gần như hung tàn kéo mở khóa quần Đổng Niệm, như yêu tinh vội vàng thưởng thức mỹ vị, dùng hết toàn bộ sức mạnh đi câu dẫn, giăng lưới.

Bàn tay nhỏ mát lạnh từ trong quần móc ra côn thịt nóng bỏng, eo bụng rắn chắc của Đổng Niệm thoáng chốc liền mềm, còn mềm hơn cả khi anh phải chịu đựng sức nặng chạy 30 km.

Tô Miên hé miệng, một ngụm ngậm lấy côn thịt sưng to, sợ hùng thú bỏ chạy.

Côn thịt của Đổng Niệm chưa từng dùng qua, một chút mùi lạ đều không có, ngay cả hương vị xạ hương đặc trưng ở nam tử cũng đều nhạt vô cùng, giống như tin tức tố của anh vậy, nhẹ nhàng tinh khiết. Lúc Tô Miên ngậm vào trong miệng còn có ảo giác nếm được vị sữa bò.

Mệnh căn được khoang miệng ướt nóng bao vây, Đổng Niệm trong nháy mắt cảm giác sung sướng toàn bộ 19 năm cuộc đời đều dồn vào lúc này, cảm thấy dù giờ có phải chết anh cũng nguyện ý.

Alpha trẻ tuổi dù trúng đán cũng không hừ một tiếng hiện tại cũng phải phát ra tiếng rên rỉ trầm đục.

Quá sung sướng, cảm giác giống như được ngâm mình trong bồ tắm nước nóng, mát xa toàn thân.

Trong đầu Đổng Niệm nhảy ra hai người tí hon, người tí hon áo trắng nói với anh: Đổng Niệm, ngươi không thể vô sỉ như thế, vừa nhìn liền biết tiểu Omega là bị ép buộc, buông tha cậu ấy nhanh lên; người tí hon màu đen lại nói: Mặc kệ nó, đều sung sướng như vậy rồi còn quản nhiều làm cái gì, dương vật bị người ngậm lấy, không thao không phải nam nhân.

Cuối cùng người tí hon áo đen đem người tí hon áo trắng đạp dưới chân thành một đống bèo nhèo, dục vọng chiến thắng lý trí, Đổng Niệm đột nhiên đêm côn thịt cương cứng thọc vào yết hầu Tô Miên.

Biến hóa bất ngờ làm Tô Miên không kịp phòng ngừa sặc một chút, cũng may việc dạy dỗ của Trình Thâm có hiệu quả, cậu rất nhanh điều chỉnh lại được, hoạt động cơ bắt hai má tọa càng nhiều khoái cảm cho Đổng Niệm.

Đây là lần khẩu giao mà Tô Miên cảm thấy tốt nhất từ trước tới giờ. Lệ Dịch Thần đối với cậu chỉ là phát tiết đơn thuần, Trình Thâm thì coi cậu thành vật sở hữu tư nhân của hắn, còn Đổng Niệm trẻ tuổi trước mặt không giống. Côn thịt của anh bên trên đều đã nổi gân xanh, vẫn nỗ lực khắc chế, bận tâm cảm nhận của Tô Miên, không đành lòng làm cậu bị thương, tốc độ thọc vào rút ra đều cố gắng chậm lại.

Trong ảo giác, mùi sữa bò làm Tô Miên cảm thấy cực kỳ động tình. Cậu nghiêm túc không chút cẩu thả, khẩu giao cho Đổng Niệm. Một lúc liếm, một lúc hút, một lúc bao bọc, áp dụng tất cả kỹ năng đã học được để hầu hạ Đổng Niệm lần đầu khai trai trong suốt mười chín năm qua.

Đổng Niệm đã bao giờ trải qua sự hầu hạ như thế, càng đừng nói bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt của Tô Miên xoa bóp tinh hoàn của anh rất có kỹ xảo. Không đến một lúc sau, Đổng Niệm liền có xúc động bắn tinh.

Một khắc trước khi mất khống chế bắn tinh, Đổng Niệm gầm nhẹ một tiếng, lập tức đem côn thịt từ trong miệng Tô Miên rút ra, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Tinh dịch đặc sệt nhanh chóng bắn ra ước chừng hơn một phút, phần lớn bắn trên mặt Tô Miên, một ít bắn vào trong miệng cậu.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng dính đầy tinh dịch, từ lông mi cong từng giọt từng rọt rơi xuống, lướt qua khóe miệng Tô Miên, dâm đãng vô cùng.

Càng chết người chính là, Đổng Niệm vừa định vươn tay ra nói: “Mau nhổ ra”, Tô Miên đã vươn đầu lưỡi đỏ hồng, liếm một chút tinh dịch dính trên khóe miệng để nhấm nháp. Cậu muốn nếm thử xem tinh dịch của Đổng Niệm có thật sự không giống người khác hay không, có hương vị sữa bò.

Một màn này kích thích côn thịt của Đổng Niệm một lần nữa đứng thẳng, so với vừa nãy còn cứng còn nóng hơn. Trong thân thể giống như có một trăm tiểu nhân thi nhau bắn pháo hoa, nổ cho anh đầu choáng mắt hoa, thương tích đầy mình.

Không ngờ trên thế gian thật sự có yêu tinh chuyên ăn tinh dịch, Đổng Niệm không nhịn được hoảng hốt.

Tuy miệng nhỏ của Tô Miên rất biết thay đổi đa dạng cách hầu hạ khiêu khích, nhưng côn thịt tham lam vẫn thình thịch nhảy lên, sâu trong nội tâm, Động Niệm vô thức khát vọng được càng nhiều cực lạc hơn.

Đổng Phi đứng xem một bên cũng ngạnh đến phát đau, nhưng hôm nay Đổng Niệm mới là vai chính. Món đồ chơi nhỏ này là hắn tìm tới cho Đổng Niệm, hắn không thể cùng em trai tranh giành đồ chơi được.

Đổng Phi nhịn xuống dục vọng, hắn từ mấy món khí cụ trên đầu giường chọn một cái roi da mềm mỏng, đánh vào trên lưng Tô Miên, trách mắng: “Đừng đứng im một chỗ phát dâm, muốn ăn tinh dịch chút nữa liền thỏa mãn cậu, không nhìn thấy dương vật chủ nhân còn cứng sao? Tự mình đem huyệt dâm lộ ra, cho chủ nhân nhìn xem huyệt dâm của cậu chảy bao nhiêu dâm thủy rồi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro