Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.

Mẫn Thạc là Beta, khí lực đương nhiên không yếu ớt như Omega. Thế nhưng so sánh với một Alpha như Thế Huân thì thật sự vô cùng khập khiễng và lép vế hoàn toàn.


Cho nên cậu rất nhanh đã bị chế trụ, cơ thể hoàn toàn bị anh dễ dàng ôm siết, hai tay quơ loạng trong không khí, rốt cuộc không cách nào đẩy anh ra. Mà anh hôn cậu càng thêm sâu, không có hành động nào quá hung hăng, anh cứ thế chậm rãi hút lấy linh hồn của cậu. Mùi hương dẫn dụ của anh dần trở nên đậm đặc trong không khí, như muốn chế trụ, như muốn kìm hãm cậu không buông tha.


Mẫn Thạc nhớ rằng đêm đó anh cũng đã hôn mình như thế này, dịu dàng và vô cùng sâu sắc, cho dù đầu óc lúc đó chỉ như một mớ lùng bùng rối loạn. Thế nhưng Mẫn Thạc vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc đôi môi mỏng của anh áp lên môi mình, mở đầu cho một đêm kịch liệt đến độ cậu không có cách nào có thể chống cự.


Khi Mẫn Thạc nghĩ rằng sẽ có điều tệ hại chuẩn bị xảy ra thì cũng là lúc anh chậm rãi rời khỏi cậu, trong ánh mắt là tia thâm tình và cả hừng hực lửa nóng. Hệt như cái cách mà anh từ phía trên nhìn cậu vào đêm hôm đó.


Cậu lập tức đẩy anh ra xa khỏi mình, trong đôi mắt là ngập tràn lo sợ và cả kinh hãi. Mùi hương dẫn dụ của Alpha nồng nặc trong không gian khiến cho lo sợ trong lòng cậu càng thêm dâng cao!


"Anh hai, anh đi về đi!"


Mẫn Thạc hướng đến anh, dứt khoát lên tiếng, đôi môi sưng đỏ run rẩy mím chặt, bước chân cũng tự động lùi ra xa khỏi anh. Hương vị của anh ngập tràn khắp khoang miệng càng khiến cho cậu có cảm giác bất an xâm lấn, mùi hương tựa như quế lại pha lẫn với sự thanh mát của bạc hà này quá đỗi chiếm hữu. Chuyện xảy ra vào đêm đó chỉ là một sự cố, nếu hiện tại điều đó lập lại, cậu nghĩ rằng bản thân sẽ căm hận chính mình và người trước mặt mất.



Thế Huân nhìn cậu, một lúc lâu sau mới trầm trầm lên tiếng

"Anh xin lỗi."



Vừa dứt lời đã theo yêu cầu của cậu, rời khỏi đó, trước khi đi còn nói rằng anh có mua thêm vài món khác, đều đã đặt vào ngăn mát tủ lạnh của cậu. Mà Mẫn Thạc đêm đó đã liền mất ngủ, cơ thể mệt mỏi càng thêm mệt mỏi.


Vì không ngủ được cho nên cậu dậy từ rất sớm, theo thói quen vươn tay mở tủ lạnh, mắt liền nhìn thấy trái cây đêm qua anh mang đến và đĩa lớn đĩa nhỏ bằng nhựa đựng thức ăn đã được bọc lại bằng màng bao thực phẩm. Mẫn Thạc lại cảm thấy vô cùng buồn phiền, tâm tình thật sự không tốt.


Những món mà anh để vào đây đều là những món ăn mà cậu rất thích. Khi còn ở nhà, cậu trong mắt mọi người không phải là người kén ăn như Tú Mẫn, món nào không thích thì ăn ít một chút, món ưa thích thì ăn nhiều hơn vài đũa, một biểu tình không gì là không ăn được. Vậy mà anh có thể nắm bắt được khẩu vị của cậu một cách vô cùng chi tiết.


Mẫn Thạc thở dài, nhìn vào tủ lạnh một lúc lâu, sau đó là vươn tay lấy một món trong số đó.


Cậu vươn tay mở màng bọc thực phẩm, muốn đem thức ăn đi hâm nóng để ăn với phần cơm nóng còn lại trong nồi cơm. Thế nhưng màng bọc vừa được mở ra, Mẫn Thạc đã liền cảm nhận được món cá om cà này thật sự rất không bình thường. Mùi vị không hề thơm ngon như thường lệ, cá dường như chưa được làm sạch, mùi tanh bốc lên nồng nặc, Mẫn Thạc nhíu mày, cảm thấy đầu óc xây xẩm, cổ họng cuồn cuộn từng hồi, sau đó rốt cuộc không nhịn được, cậu bụm miệng lao vào nhà vệ sinh, bụng rỗng nên chỉ nôn ra được dịch loãng. Dạ dày co thắt lại khiến cho bụng cậu ngoài ý muốn cảm thấy có chút đau.


Mẫn Thạc vô thức đưa tay đặt lên bụng mình, đôi mắt mơ hồ nhìn vào gương, giống như nhận ra điều gì đó, gương mặt trở nên trắng bệch, trong con ngươi là hoang mang cùng lo sợ.



Cho dù bản thân vào hiện tại đã có mặt tại bệnh viện, mắt nhìn vào dòng người đông đúc qua lại trước mặt, Mẫn Thạc vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh.


Sau khi nói ra hệ giới tính đại diện là Beta cùng những triệu chứng mà bản thân đang gặp phải, y tá liền phát số thứ tự cho cậu và hướng dẫn cậu đến đây- trung tâm siêu âm với công nghệ tái tạo hình ảnh VCR. Ngồi xung quanh cậu có đủ loại hệ giới tính đại diện, đa số đều là Omega với chiếc bụng hơi nhô lên, bên cạnh là các Alpha ân cần nâng đỡ. Còn có một vài Beta khác giống cậu, nhưng bên cạnh họ chính là bạn đời của mình. Và Mẫn Thạc thật sự rất lo sợ cho chính kết quả mà bản thân sẽ nhận được.


Trung tâm siêu âm này đương nhiên không chỉ dành cho những người đang mang thai, thế nhưng cậu thật sự không thể ngăn chặn được sự lo lắng đang bao phủ lấy toàn thân.


Cho đến khi Mẫn Thạc mang theo số thứ tự tiến vào bên trong, đầu óc ong ong hai mắt mù mịt nhìn hình ảnh siêu âm nơi ổ bụng của mình được tái tạo thành hình ảnh vô cùng chân thật hiện lên trước mặt, mà những lời nói của bác sĩ đang vui vẻ thao thao bất tuyệt với cậu, Mẫn Thạc một chút cũng không thể tiếp thu được.


Khi đã rời đi, trên tay là kết quả siêu âm của chính mình, cậu có chút vô lực ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

Mẫn Thạc nhìn kết quả siêu âm cầm trên tay, run rẩy thở dài một hơi với mắt đảo đi khắp nơi. Khi mắt đã thấy mỏi mới lại một lần nữa nhìn vào phiếu kết quả.


Thế nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật, rằng...


Mẹ nó, thật sự có thai rồi.

Mẫn Thạc xưa nay chưa từng buông lời thô tục rốt cục cũng không nhịn được mà phun ra khỏi cánh môi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro