Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Sáng sớm, ngoài cửa sổ chỉ đọng lại vài tiếng chim thưa thớt.

Vừa tỉnh dậy, Susanoo nhìn chằm chằm cánh tay của mình rồi ngẩn người. Một lúc sau anh ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ quả quýt đã điểm sáu giờ ba mươi phút, kéo tay áo ngủ lên, sau đó anh nhẹ nhàng vén chăn, lặng lẽ rời giường.

Đứa con nhỏ nằm ngay bên cạnh ngủ khò khò, mái tóc vốn đã bù xù xõa tung trên gối sau một đêm lăn lộn đấm đá, chăn nệm cũng lộn xộn nằm dưới đất. Một con mèo tam thể nằm chen giữa Susanoo và Bát Vũ Trảm, thân thể to tròn cuộn thành một chiếc bánh cực đại, nằm ngủ ngon lành không thua kém gì đứa trẻ tóc vàng bên cạnh, thậm chí còn thoải mái tới mức ngáy o o. May mắn thay, tiếng gừ gừ của mèo kinh thiên động địa như những sinh vật khác, mà còn có tác dụng giúp con người dễ ngủ, nên mặc dù Ibuki có phát ra tiếng ngáy, Bát Vũ Trảm vẫn chìm trong giấc mộng đẹp, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm vài câu nói mớ.

Gấp gọn chăn mền của bản thân xong, Susanoo mở tủ bát trong phòng, lấy đồ ăn và pate cho mèo ra. Anh cầm mấy chai lọ đó đến cạnh bát cơm của Ibuki, rồi cố hết sức nhẹ nhàng mở nắp hộp. Âm thanh từ lọ nhôm phát ra rất nhỏ, nhưng con mèo nằm trên giường cực kì thính nhạy, anh gần như vừa mới cho đồ ăn vào bát, một tia chớp hình cầu đã lập tức lao đến, suýt chút nữa hất văng Susanoo sang một bên.

Ibuki, một con mèo mèo đực tam thể trưởng thành, đã ở bên cạnh Susanoo từ khi anh còn là một đứa trẻ, cho đến bây giờ đã bầu bạn với anh hơn hai mươi năm. Khi Susanoo được Izanagi nhận nuôi, tinh hệ Thương Nguyên vẫn còn là nơi chưa có con người khai phá, cư dân thưa thớt, ngoại trừ một vài chiếc quân hạm thỉnh thoảng ghé thăm thì có thể coi là đồng không mông quạnh. Sợ con nuôi vì cô độc quá lâu mà sinh bệnh, nguyên soái đã nhờ người ở khắp nơi giúp tìm những vật nuôi thích hợp với trẻ con. Thế là một chú mèo con tam thể được đưa tới.  

Susanoo vẫn còn nhớ rõ hình ảnh một con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay mình, lần đầu tiên anh chứng kiến một sinh mệnh yếu ớt đến vậy, vì thế anh liền coi nó như báu vật, ngày thường trừ những lúc cần thiết cho nó uống sữa dê, thì chỉ cần anh có một miếng cơm cũng đều chia cho mèo con một nửa. Nhờ mỗi ngày đều cho ăn đầy đủ, Ibuki từ chú mèo con xinh xắn nhỏ nhắn, trở thành quái vật như hiện tại.

Đuôi mèo nhẹ nhàng quét lên cánh tay lộ ra ngoài, Susanoo liền cảm thấy nhột, tiện tay vuốt ve lưng Ibuki vài lần mới đứng dậy rời đi. Anh kéo rèm cửa ra, sắc trời vẫn tối đen như mực, mấy ngọn đèn đường mờ nhạt trong tiết trời gió lạnh tỏa ra ánh sáng ấm áp. Lác đác có vài học sinh cấp ba bên đường, họ mang theo cặp sách trông có vẻ không thoải mái lắm, bước đi vội vã, có người còn chưa kịp ăn sáng, liền nhét vội miếng cơm nắm vào miệng giữa thời tiết lạnh giá.

Vất vả quá. Susanoo cảm khái nghĩ, anh bắt đầu hồi tưởng bản thân khi còn bằng tuổi những học sinh cấp ba này đang làm gì — Cũng không phải là hồi ức tốt đẹp, hoặc là tắm máu trên chiến trường, hoặc là bị nhốt trong căn phòng nhỏ ở Xà vương điện, giống như đồ chơi, tùy thời tiếp nhận dục vọng của quân vương. 

Gió lạnh nhuộm song cửa sổ đến buốt giá, đứng bên cửa sổ quá lâu cũng sẽ cảm thấy lạnh. Susanoo quay người trở lại bên giường, từ giờ đến lúc Trảm phải đến trường mẫu giáo vẫn còn khá sớm, anh chuẩn bị quần áo ngày hôm nay cho con trai xong, mới đứng dậy đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt. Cảm giác được làn nước ấm tạt vào mặt vô cùng dễ chịu, tựa như lớp lụa mềm lướt qua, mang lại cảm giác ấm áp lại an lòng.

Mặc dù tường cách âm của dinh thự nhà Genji có hiệu quả khá tốt, nhưng âm thanh đóng mở vòi nước vẫn lọt vào tai của đứa nhỏ. Bát Vũ Trảm từ trong mộng đẹp chậm rãi tỉnh dậy, theo thói quen lăn sang bên cạnh muốn chui vào tấm chăn ấm áp của mẹ, nhưng đằng sau nhóc không có gì cả, thậm chí ga giường cũng rất lạnh lẽo.

Nhóc lập tức giật mình tỉnh dậy. Khi Susanoo bị thương, nhóc là người cuối cùng biết chuyện, sau đó được Seimei đưa đến bệnh viện, nhóc chỉ có thể nhìn thấy đầu của mẹ có quấn một lớp băng thật dày, cả người cắm đủ loại dây to dây nhỏ, dụng cụ bên giường mẹ thì tít tít không ngừng. Mặc dù nhóc nhìn không hiểu là gì, nhưng trực giác mách bảo mẹ bị thương rất nặng. Vừa nghĩ tới câu nói trước đó "Sẽ không được gặp lại mẹ nữa", nỗi lo sợ trong lòng đứa nhỏ lập tức dâng lên, trạng thái hỗn loạn khi vừa mới tỉnh dậy khiến nhóc không để ý đến thời gian, cứ ngỡ là hiện giờ Susanoo vẫn chưa qua cơn nguy kịch, và nhóc vẫn phải thức dậy một mình.  

Nhìn chăn gối được gấp ngay ngắn, đã dần lạnh như băng, cuối cùng Bát Vũ Trảm không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Nhớ đến thời tiết khô lạnh ở bên ngoài, Susanoo tiện tay lấy kem dưỡng da tay do Genji cung cấp, bóp một chút lên mu bàn tay rồi thoa đều. Mùi hoa oải hương rất dễ chịu, bất ngờ lại giúp anh cảm thấy thoải mái. Đúng lúc anh cầm lọ kem ấy lên, muốn nhìn rõ tên thương hiệu, bên ngoài chợt vang lên tiếng khóc vang dội của Bát Vũ Trảm —

"Không có ai ở đây hết..."

Nỗi sợ hãi khi một mình ở trong căn phòng vắng vẻ khiến đứa nhỏ không kiềm chế nổi khóc òa lên. Ibuki đang tập trung ăn pate bị tiếng âm thanh nghẹn ngào làm giật nảy mình, nhảy lên giường đi đến gần nhóc, duỗi chân khều khều bả vai Trảm, thè lưỡi liếm nhẹ mặt đứa nhỏ. Hành động an ủi của con mèo mang lại cảm giác an toàn tạm thời cho Bát Vũ Trảm, nhóc nức nở ôm lấy Ibuki, nước mắt vẫn rơi như hạt châu. Nhóc rất sợ hãi, nhóc sợ Susanoo thật sự xảy ra chuyện, nhóc thực sự không thể nào tưởng tượng được nếu không có mẹ, sau này mình sẽ làm gì.

Nghe thấy tiếng òa khóc của đứa nhỏ, Susanoo vội vàng đặt lọ kem dưỡng da tay xuống rồi chạy ra ngoài. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc đến gần, Bát Vũ Trảm hai mắt mở to đẫm lệ ngẩng đầu lên, lúc nhìn rõ thấy mặt Susanoo, nhóc không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, quăng Ibuki vốn đang ôm trong lòng lên giường, rồi đứng dậy nhào vào vòng tay của mẹ. Ibuki tỏ vẻ bất mãn "meo" một tiếng, nhưng nhìn con sen của mình đã đến, liền không ở lại nữa. Nhảy "phốc" xuống giường tiếp tục ăn cơm.

Nghĩ là đứa nhỏ gặp phải ác mộng, Susanoo bèn bế nó lên dỗ dành, rồi đưa nó đến bên cửa sổ nhìn các anh chị đang đi học bên dưới. Sau khi cảm xúc của Bát Vũ Trảm ổn định lại, anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thấy cũng sắp đến giờ đi học, anh liền trực tiếp bế con trai vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Bảy giờ, nhân viên phục vụ đúng giờ mang bữa sáng đến tận cửa. Bát Vũ Trảm cắn một miếng bánh sữa trứng nhỏ. Susanoo mở điện thoại ra xem dự báo thời tiết, rồi đi chuẩn bị quần áo ấm cho con trai.

Theo một nghĩa nào đó thì áo len đồng nghĩa với tĩnh điện. Nhìn mái tóc nổ lách tách vì ma sát do dòng điện gây ra của con trai, Susanoo nhớ tới khi mình còn bé đầu tóc cũng rối bù như vậy, chợt mỉm cười. Mái tóc vàng óng ánh rối xù mềm mại của đứa nhỏ khiến nhóc giống như một chú sư tử con, trên người dường như còn xuất hiện một tia tĩnh điện mơ hồ.

Ý tưởng chợt lóe, Susanoo cất áo khoác bình thường vốn định cho Bát Vũ Trảm mặc đi, rồi đổi bằng chiếc áo bằng vải nhung có kiểu dáng Pikachu. Trảm ngoan ngoãn đứng im để mẹ tha hồ làm này làm kia, chờ Susanoo buộc khăn quàng cổ, cho nhóc, đội chiếc mũ có hai tai Pikachu lên đầu, vẻ ngoài này của đứa nhỏ khiến anh nhìn thôi cũng muốn hôn một cái.

Không hổ danh là con trai của đệ nhất mỹ nam Đế Quốc Susanoo, Trảm Pikachu vừa xuất hiện, Kagura liền thốt lên "Đáng yêu quá đi", véo nhẹ lên gương mặt mịn màng non nớt lộ ra ngoài của đứa nhỏ. Seimei nhìn thấy ngoại hình đáng yêu vượt phạm quy của Bát Vũ Trảm, bèn cười nói với Susanoo: "Nhóc Trảm mà cứ như thế này, không biết mấy nữa lớn lên sẽ thu hút được bao nhiêu trai gái đây." 

Susanoo mỉm cười đáp lại, bế chú Pikachu tí hon đeo cặp sách nhỏ vào chỗ ngồi dành cho trẻ em. Khỏi cần phải nói, bình thường Hiromasa trông có vẻ hấp ta hấp tấp, nhưng ở phương diện khác anh ấy lại vô cùng cẩn thận. Ngay cả anh thân làm một người mẹ cũng không nghĩ đến, người này lại chuẩn bị những phương tiện đảm bảo an toàn dành riêng cho trẻ em ở trong xe, không khỏi làm cho Susanoo kính nể và cảm kích.

Sau khi đưa đứa nhỏ đến trường mẫu giáo, Susanoo từ chối ý muốn đưa anh về của Hiromasa, mà lần nữa mở cửa quán cà phê bên cạnh trường mẫu giáo, hương hạt cà phê phả vào mặt, vài nhân viên phục vụ đang quét dọn vệ sinh lại đồng loạt ngẩng đầu lên, nhưng lần này chỉ nhìn thấy những gương mặt xa lạ.

Anh vẫn đi đến nơi cũ ngồi xuống, một thiếu nữ cầm menu đi tới. Trên người cô ấy hình như đeo rất nhiều trang sức dạng chuông nhỏ, khi bước đi phát ra những tiếng leng keng rung động, giọng nói hào sảng mà vang dội: "Quý khách, anh muốn gọi món gì?"

Nghĩ đến chiếc bánh tart mình còn chưa kịp ăn, cuối cùng còn bị hỏng mất, Susanoo không cần nhìn menu đã nói luôn với phục vụ: "Một cà phê đen không đường, một phần bánh tart giòn hoa anh đào mùa đông núi Phú Sĩ, cảm ơn em."

Sau khi thiếu nữ viết tên món xong, lại một hồi leng keng leng keng bước đi. Susanoo lại đánh giá cách bài trí trong quán, nơi này hình như không có thay đổi gì, vẫn giữ nguyên dáng vẻ giản dị mà ấm áp, khác biệt duy nhất có lẽ là nhân viên phục vụ. 

Ống quần rung rung, Susanoo nhận ra cảnh tượng này có hơi quen thuộc — Anh cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên lại là chú mèo đen của cô gái kia đang muốn ôm chân anh bò lên. Anh vẫn giống lần trước tiện tay bế mèo con lên, xúc cảm chạm vào lông mềm mại ấm áp làm anh nhớ đến chiếc mèo ăn thùng uống vại ở nhà. Anh thầm đo kích thước hiện tại của mèo đen, thầm cầu nguyện cho chú mèo này lớn lên đừng giống như Ibuki.

"...Tình huống cụ thể là như vậy. Nếu như ngài có biện pháp khác, xin hãy thông báo kịp thời cho chúng tôi."

"Các cô đã làm rất tốt rồi, cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ, giai đoạn tiếp theo hãy tiếp tục cố gắng nhé. Nếu có vấn đề gì xảy ra, cứ liên hệ với tôi."

Cửa phòng nghỉ của nhân viên mở ra, Susanoo liền nhìn thấy thiếu nữ tóc trắng có ngoại hình giảo hoạt như tiểu hồ li lần trước. Bên cạnh cô là một nam Alpha nam tính cao ráo, có vẻ như là cấp trên của cô gái này.

"Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi — A, thiếu tướng Susanoo, ngài lại tới rồi!" 

Khứu giác nhạy cảm tựa như hồ ly, Ngự Soạn Tân vừa bước ra khỏi cửa đã ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng trong không khí. Cô lần theo mùi hương nhìn sang, chỉ thấy vị khách hào phóng lần trước đang mỉm cười gật đầu với mình.

"Chào em, lại gặp nhau rồi," Susanoo chào hỏi với Ngự Soạn Tân, lại nhìn sang cậu thanh niên bên cạnh, nói tiếp: "Với cả, đã lâu không gặp, Hoang."

Bánh tart giòn hoa anh đào mùa đông núi Phú Sĩ vẫn tinh xảo như trước. Trải qua sự hành hạ của một chuỗi các sự kiện xảy ra trong mấy ngày qua, cuối cùng Susanoo cũng có thể nghỉ ngơi một chút, múc một miếng bánh ngọt cho vào trong miệng. Hương vị ngọt lịm lan tràn trên đầu lưỡi, mới cho vào miệng vô cùng đậm đà, nhưng lại dần dần nhạt đi khi ở trong miệng, tựa như hoa anh đào nở rộ trong thoáng chốc.

"Lần này xâm nhập, Yamata no Orochi có lẽ là nhằm vào cậu, ngày thường cậu nên cẩn thận nhiều hơn." Hoang quan sát bạn thân ngồi đối diện đã lâu không gặp, có ý tốt nhắc nhở: "Hắn ta đã xuất hiện ở tất cả những nơi cậu từng đến. Đầu tiên là ở nhà riêng của Seimei, sau đó là thủ phủ của Genji, thậm chí ngay cả quán cà phê này hắn cũng từng tới."

Tay cầm nĩa của Susanoo ngừng lại: "Khi nào?"

"Lần trước cậu đến đây, cũng gọi món giống hệt hôm nay, chưa kịp ăn mấy miếng đã bị Seimei gọi đi." Hoang thở dài, nói tiếp: "Lúc Seimei giằng co với Yamata no Orochi, trực giác của cậu ấy phát hiện được mục tiêu của hắn ta chính là cậu, vì vậy cứ để ở cậu ở bên ngoài; Đợi đến lúc hắn rời đi, lại gọi cậu nhanh quay về. Hai người suýt chút nữa là gặp, nhưng may là vẫn không chạm mặt."

"Căn cứ vào quan sát của Genji và Takamagahara, lần này Yamata no Orochi còn mang theo hai đứa con của mình. Trên đường đi, về cơ bản bọn chúng gần như không để lại dấu vết gì, muốn đối phó với cha của chúng còn khó hơn trước gấp bội. Bình thường cậu nhất định phải cẩn thận, đừng đi một mình, Yamata no Orochi và con của hắn ta tuyệt không dễ động vào."

"Cảm ơn cậu, tôi biết rồi." Sau khi uống ngụm cà phê cuối cùng, cảm giác no bụng do đồ ăn ngon mang lại giúp anh nhận ra thỏa mãn là thế nào. Hoang nhìn anh, nhớ lại thời niên thiếu của hai người, dáng vẻ Susanoo nổi giận đùng đùng lại hăng hái, trong lòng chợt cảm thấy xúc động.

"Sau chừng ấy năm... Cậu, vẫn ổn chứ?" 

Susanoo nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Hoang ngồi đối diện cũng không hề thoải mái. Giữa hai người đột nhiên chìm vào im lặng. Chỉ bốn chữ ngắn ngủi "Sau chừng ấy năm" đã bao hàm mười tám năm xoay chuyển, hình bóng của Susanoo bị cưỡng ép tách khỏi giai đoạn lịch sử này, chỉ để lại một khoảng trống trắng xóa cho hậu thế tự tưởng tượng.

Susanoo mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này: "Cũng không tệ lắm, cuộc sống ở Heian, rất thoải mái."

Khi đó Susanoo một mình truy đuổi kẻ thù rồi không có tin tức gì nữa, nỗi đau mất đi người bạn thân nhất khiến cảm xúc của Hoang rối loạn trong một khoảng thời gian rất dài. Anh đã dùng đủ mọi loại phương pháp khác để bói xem người bạn thân đang ở chỗ nào, nhưng cuối cùng thứ nhìn thấy lại là chỉ là sự hỗn loạn và hư vô. 

Đến khi đối phương trở về, mười hai năm đã trôi qua. Thiếu niên chiêm tinh ngây ngô ngày nào đã trưởng thành mang dáng vẻ chững chạc, người bạn xa cách lâu ngày của anh vẫn xinh đẹp như khi còn trẻ. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là chín chắn và điềm tĩnh hơn trước, trên người toát ra vẻ trưởng thành tích lũy qua năm tháng.

"Nếu cậu muốn quay về Takamagahara, hãy nói với tôi." Hoang thử thăm dò ý định của Susanoo, nhưng đối phương lại lắc đầu như trống bỏi.

"Ở đây rất tốt," Anh lặp lại lần nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập tình yêu với mảnh đất dưới chân. 

"Nếu cậu đã kiên quyết như thế, tôi cũng không ép buộc." Mặc dù nhận được câu trả lời từ chối, nhưng Hoang vẫn như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Mèo con đen tuyền có chút bất mãn vì bị phớt lờ, kêu meo meo dụi vào lọn tóc rủ xuống của Susanoo. Susanoo cảm thấy hơi nhột, cười cười bỏ dao nĩa xuống rồi ôm mèo vào lòng. Hoang ra hiệu cho đối phương đưa mèo cho mình, sau đó tiện tay lấy một cuộn len trong cái giỏ bên cạnh ném xuống đất. Đối tượng chú ý của mèo con bị thay đổi, vui vẻ chạy ra ngoài, hăng hái đuổi theo cuộn len đang lăn đi xa.

Miếng bánh ngọt trước mặt đã được xử lí sạch sẽ. Buổi sáng trôi qua rất nhanh, thời gian nói chuyện phiếm của hai người vụt qua nhanh như tên bắn. Tựa như hai người vẫn còn là thiếu niên khảng khái của năm đó, một người cầm bút vẽ tranh, một người tay cầm trường thương, cùng nhau vẽ ra cảnh tượng thiên hạ thái bình trong tương lai.

Buổi trưa đã đến, đúng vào khoảng thời gian nhân viên của quán cà phê đến giờ nghỉ ngơi, Hoang nhìn nhân viên xung quanh hưng phấn lục tục cởi tạp dề ra, bất đắc dĩ mỉm cười. Anh mời Susanoo ở lại, nhưng đối phương lắc đầu, từ chối. 

"Giờ cũng muộn rồi, tớ phải đi đây." Susanoo cầm áo khoác trên thành ghế rồi vội mặc vào, "Seimei gọi tớ về dinh thự nhà Genji một chuyến, hẳn là vụ của Yamata no Orochi đã có chút tiến triển."

"Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn. Có cần tớ đưa cậu về không?" Hoang nói, tay cầm chìa khóa xe lên.

"Không cần đâu." Tốc độ của Susanoo rất nhanh, anh mở cửa ra, định bước ra ngoài, nhưng lại quay đầu lại tựa như đang nhớ đến điều gì.

"Hoang này, nếu có cơ hội, phiền cậu nói với anh trai tớ là năm đó tớ không nên nghi ngờ năng lực dạy học của anh ấy."

"Gì cơ?" Hiển nhiên Hoang nghe không hiểu ẩn ý trong câu nói đó.

Susanoo nở nụ cười yếu ớt với anh, đáp: "Dự ngôn của cậu, chính xác phết đấy."

Anh để lại một câu nói mập mờ như vậy, khiến cho tất cả mọi người ở đây, kể cả Hoang đều có chút bối rối. Hoang còn chưa kịp hiểu ý của đối phương là gì, Susanoo đã vội vàng rời đi; Cánh cửa quán cà phê đóng lại sau lưng anh, bóng lưng mảnh mai cũng dần biến mất giữa biển người, không chút dấu vết. 

.

.

.

Tin tốt là chương sau đôi vợ chồng zà chính thức gặp lại nhau. Tin xấu là tui bắt đầu mần chiếc tiểu luận rồi, nên thời gian ra chương mới sẽ bị chậm lại :((( mong mọi người thông cảm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro