Chương 13
"Nào, Vũ Cơ, chị cũng bôi cái này lên mắt nhanh đi."
Hai bóng dáng nhỏ bé một trước một sau đi vào đại điện trống trải, đó là Y Tà Na Vũ Cơ sáu tuổi, và em trai song sinh của bé, Y Tà Na Vũ. Bé trai đi phía trước tay cầm một miếng hành đã cắt sẵn vừa gãi vừa xoa lên mặt. Vũ Cơ đi đằng sau, bình tĩnh né tránh móng vuốt của tiểu quỷ ngây thơ kia.
"Giờ chị không chuẩn bị trước, lát nữa có thể khóc được không?" Đôi mắt của Vũ bị hơi cay kích thích đến mức đỏ hoe, nhóc cố gắng khống chế cơ mặt của mình, làm bộ hung dữ nói với chị gái: "Chị mà khóc chắc chắn sẽ khiến mẹ mềm lòng, đến lúc đó chúng ta có nói gì mẹ cũng sẽ đồng ý hết."
"Chị không. Em muốn khóc thì khóc một mình đi." Giọng nói của cô bé rành rọt, trong trẻo lại kiên định, "Nếu muốn cầu xin mẹ, thì em cố khóc làm động lòng cha còn có ích hơn."
"Anh trai khóc vì anh ấy thật sự có thể khóc. Trên mặt em bây giờ toàn là mùi hành -" Ngửi được một chút mùi hương cay mũi, Vũ Cơ tỏ vẻ ghét bỏ nhíu mày "Em tính cứ để thế này đến gặp mẹ à?"
"......" Y Tà Na Vũ vốn một lòng chỉ muốn khóc, ngơ ngác cầm nửa miếng hành tây. Bị kích thích bởi mùi hành, hai mắt nó bắt đầu không khống chế được nheo lại, lượng lớn nước mắt không thể kiềm chế như nước lũ ào ào chảy ra. Khuôn mặt nó đỏ bừng, cái mũi sụt sịt, hai mắt đẫm lệ nói: "Phòng tắm ở đâu thế? Em phải đi rửa mắt- Ai, mắt của em!"
Cảm giác tình trạng của em trai mình có thể không được ổn lắm, Vũ Cơ đành đóng vai làm người dẫn đường nắm lấy quần áo của Vũ, đưa đôi mắt sớm không mở ra được của Vũ đến nhà vệ sinh gần đó. Sau khi nó rửa sạch sẽ nước trên mặt, Vũ Cơ trông thấy dáng vẻ buồn cười của nó liền bật cười.
"A a a phải làm sao bây giờ -" Hết khôn dồn đến dại, Y Tà Na Vũ bắt đầu nổi điên, thà rằng nó nằm bệnh liệt giường còn hơn trên mặt phải dính đầy thứ mùi này. Dù có dùng nước lau rửa cỡ nào, ảnh hưởng của hành tây vẫn còn, nóng rực thiêu đốt mặt nó, nó không nhịn nổi đưa tay quờ quạng: "Vũ Cơ, giúp em gọi bác sĩ với, em cảm thấy mắt em bị sưng lên rồi!"
Vũ Cơ vốn muốn xem trò vui cũng nhận ra hình như có điều gì đó không đúng. Tuy hành tây kích thích chảy nước mắt thật, nhưng cũng sẽ không thể càng rửa càng sưng như bây giờ được. Bé định đi gọi bác sĩ tới, nhưng hiện tại Xà Thần tinh đang tổ chức lễ hội thường niên, tất cả mọi người ngay cả cha của chúng đều không ở trong cung điện.
Tại buổi lễ, hai đứa trẻ không nhìn thấy Susanoo ở bên cạnh cha, đoán được rằng có lẽ mẹ bị giam lại như thường lệ, nên lớn mật muốn thừa dịp lúc không có người lén lút đi tìm Susanoo.
Quảng trường nơi tổ chức buổi lễ cách nơi Susanoo bị giam lỏng một đoạn. Bọn chúng đi một đoạn đường, trên đường đi ngang qua nhà ăn, trong đầu Y Tà Na Vũ chợt lóe lên ý tưởng, lén lẻn vào trong lấy một miếng hành tây.
"Lần trước em nhìn thấy," Nó ra vẻ thần bí nói với chị gái, "Anh cả lại muốn bắt rắn của cha để làm tiêu bản, bị cha bắt gặp được đánh cho một trận, còn nói sẽ nhốt anh ấy lại. Kết quả là anh ấy đến chỗ mẹ khóc lóc một hồi, cha cũng không cho người nhốt anh ấy nữa."
"Cho nên?" Y Tà Na Vũ Cơ không hiểu lắm.
"Chị xem, lâu lắm rồi chúng ta không được ngủ cùng mẹ." Nó vừa nói, vừa dùng móng tay bấu thành một vết lõm trên hành tây, "Chúng mình cũng đến khóc lóc với mẹ. Mẹ mềm lòng như thế, chắc chắn sẽ không từ chối đâu."
Vũ Cơ bỗng cảm thấy không nói nên lời. Đương nhiên bé cũng muốn được ở cùng Susanoo, nhưng trời sinh tính bé vốn điềm tĩnh, không muốn dùng phương pháp như vậy để thu hút sự chú ý. Ban đầu bé cũng đã khuyên Vũ đừng làm chuyện nghe qua đã thấy ngu ngốc này, nhưng đối phương đã bắt đầu hưng phấn xoa lên mặt - Thế là, mới xảy ra cảnh tượng ban đầu.
Da mặt của Y Tà Na Vũ bắt đầu đỏ lên rồi sưng tấy, rõ ràng tình trạng này quá không ổn. Lần đầu tiên gặp phải tình huống kì lạ như vậy, Vũ Cơ cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc này không còn cách nào khác, bé chỉ có thể chăm sóc Vũ thật tốt, sau đó dựa vào ký ức, lần tìm đến cung điện nơi Susanoo bị giam giữ.
.
Susanoo bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Anh gắng sức chống đỡ nửa người trên dậy, phần thắt lưng đau nhói khiến anh nhất thời không tỉnh táo được. Làn da đêm hôm trước bị cắn vẫn còn nhức mỏi, trong lòng băn khoăn - Cả Xà Thần tinh đang ăn mừng lễ kỉ niệm, Yamata no Orochi, kẻ có khả năng lớn nhất đến tìm anh thân là Quốc Vương cũng đang dự lễ, sao còn có người nào gõ cửa phòng anh được?
Anh mặc thêm một lớp áo mỏng, vặn tay cầm, trông thấy một mái tóc ánh vàng rực rỡ ở ngoài cửa.
"Vũ Cơ?" Anh có chút ngạc nhiên nhìn con gái mình, "Không phải con và Vũ đang dự lễ kỷ niệm sao?"
Anh mở cửa phòng ra, Vũ Cơ liền nắm lấy tay anh, vội vàng kéo anh ra ngoài.
"Vũ xoa hành tây lên mặt, hiện tại mắt của em ấy không mở được..." Đứa nhỏ hơi lắp bắp, nói năng lộn xộn, "Mọi người đều ở bên ngoài hết rồi, bọn con không tìm được bác sĩ."
Nghe tin đứa con nhỏ xảy ra chuyện, lòng Susanoo cũng bắt đầu sốt ruột. Anh không quan tâm quần áo trên người đang không chỉnh tề, theo chân con gái, nhưng đi được một đoạn liền bị 'bức tường' hư ảo đánh bật trở về.
Vũ Cơ kinh ngạc quay đầu lại, nhóc không biết đã xảy ra chuyện gì, một lực cản mạnh mẽ vô hình đã tách bàn tay của nhóc và mẹ ra. Lòng Susanoo lại hiểu rất rõ ràng, anh biết đây là cấm chế do Yamata no Orochi thiết lập vì ngăn cản anh nhân cơ hội chạy trốn.
Tuy rằng không muốn để lộ việc mình vẫn còn dư chút sức mạnh, nhưng tình huống hiện tại buộc anh không thể lo được lo mất được nữa. Tia lôi điện thông qua chiếc vòng tay câu ngọc bên tay phải lại lần nữa tụ hội trong lòng bàn tay, lôi thương đã im hơi lặng tiếng chín năm lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, kêu đùng đoàng, lung linh rực rỡ. Anh cương quyết giơ tay lên, bổ nát cấm chế trong suốt thành từng mảnh. Vô số vết nứt tựa như mạng nhện lan tràn từ nơi bị lôi thương đâm vào, dần dần biến mất sau khi 'bức tường' vỡ tan.
Vật cản đường đã bị gỡ bỏ, Susanoo vội vàng thu lại ánh sáng vào lòng bàn tay. Yamata no Orochi hẳn đã nhận ra anh vừa mới phá bỏ cấm chế, có lẽ sẽ sớm chạy đến đây. Hành vi để lộ sức mạnh vào lúc này không phải là nước đi sáng suốt, nhưng vì quá lo lắng cho đứa nhỏ, khiến anh không còn thời gian lo cho bản thân.
Đợi đến khi hai người tới phòng tắm, Vũ gần như muốn ngất luôn rồi. Nhìn vết sưng tấy trên làn da của con, Susanoo liền biết là triệu chứng của dị ứng. Ngửi thấy mùi hành gần như thấm đẫm trên mặt đứa bé, anh hạ quyết tâm, lập tức đưa Vũ ra ngoài tìm bác sĩ. Tình trạng của đứa nhỏ rất nguy cấp, nếu không được kịp thời cứu chữa có thể dẫn đến những triệu chứng nguy hiểm hơn như sốc phản vệ, đến lúc đó anh có hối hận cũng đã muộn.
Anh cố gắng bước nhanh nhất có thể, muốn chạy ra khỏi cung điện trước khi Yamata no Orochi tìm đến-Anh vì thương xót con mình, nhưng tên quái vật máu lạnh như Yamata no Orochi hẳn sẽ không cảm thấy đau lòng. Nhưng bóng người khoác trường bào đã xuất hiện ở lối vào đại điện, Susanoo trông thấy sắc mặt không được coi là tốt của Yamata no Orochi, lòng thầm than không ổn.
Hơi thở của Vũ dần yếu đi. Susanoo sẽ sẵn sàng rút dây động rừng vì con mình, còn Yamata no Orochi thì không. Lo rằng Yamata no Orochi sẽ dùng mọi cách ngăn cản không cho anh rời khỏi nơi này, Susanoo định lần nữa sử dụng lôi thương mở ra một con đường máu. Nhưng sức mạnh vừa mới tụ lại, cánh tay trái bị một vật sống lạnh lẽo cắn một cái- Con rắn quấn quýt trên cổ tay anh không biết từ khi nào được Yamata no Orochi điều khiển lại sống dậy, độc tố khiến toàn thân anh tê liệt, ánh lửa vừa xuất hiện trong lòng bàn tay anh đột nhiên biến mất.
"...Ta sẽ không rời đi," Susanoo nhìn Alpha trông không có vẻ gì là vui vẻ kia, cắn răng nói, "Vũ bị dị ứng với hành tây, nó cần bác sĩ chữa trị."
"Đưa nó cho ta, còn ngươi quay về phòng mau." Giọng nói của Alpha lạnh như băng, trong mắt không có chút ôn hòa nào, "Coi như ta đã coi thường ngươi rồi, bị giam lâu như vậy còn có thể đánh vỡ cấm chế ta đặc biệt tạo ra, còn thoải mái chạy loạn trong cung điện lớn thế này -"
"Gọi bác sĩ nhanh lên. Vũ sắp không chịu nổi nữa rồi!" Susanoo lo lắng ngắt lời nói, " Đợi đến khi con được chữa khỏi, ta chắc chắn sẽ về phòng!"
Yamata no Orochi "Chậc" một tiếng, thầm nghĩ loại sinh vật như đám nhóc này thật sự rất phiền.
Chúng tự cho là mình thông minh, nhưng lại không biết tự lượng sức mình, ngỡ là mình không phát hiện ra chuyện bọn chúng lén lút đến tìm mẹ, ban đầu tâm trạng của hắn khá tốt, đối với hành vi của bọn chúng, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng thằng con trai út này lại không khiến người ta đỡ lo, không chỉ tự đẩy bản thân rơi vào tình trạng này, còn khiến người mẹ của bọn chúng vốn đang giấu rất kĩ thực lực phải bại lộ.
Những gì Susanoo vừa thể hiện ra, có thể chỉ là một phần sức mạnh mà thôi - điều này khiến Yamata no Orochi nhận ra được đối phương hoàn toàn có năng lực thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, mà bản thân hắn từ trước đến nay luôn căm ghét sự không ổn định do các nhân tố bất ổn như này gây ra.
Hắn phất tay, bác sĩ đang đứng chờ ngoài cung lập tức cúi đầu chạy vào. Susanoo vẫn ôm đứa nhỏ trong lòng, rồi nói với bác sĩ những thuốc chống chỉ định của đứa nhỏ từ sơ sinh đến giờ. Nhờ bệnh án chi tiết như thế, quá trình điều trị của bác sĩ càng thuận lợi hơn. Một bát thuốc sắc được điều chế cẩn thận nhanh chóng đưa lên, Susanoo nhận lấy rồi đút bát thuốc ấy cho Vũ. Mấy phút sau, thuốc có tác dụng ngay lập tức, vết sưng đỏ trên mặt đứa bé đã biến mất hơn nửa.
Cuối cùng Susanoo cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại có thể yên tâm trở về rồi chứ?" Yamata no Orochi nhắc nhở đúng lúc, hắn nhìn Vũ Cơ đang nép sau lưng Susanoo, đến Vũ đang dần có chuyển biến tốt trong lòng anh, sau đó là quét mắt lên thân Omega đang dùng ánh mắt tràn ngập thù hận khóa chặt hắn. Chiếc áo choàng cotton mỏng manh thu hút sự chú ý của hắn, xem ra Susanoo vừa mới rời giường.
Còn về lí do tại sao thiếu tướng Susanoo luôn tự giác lại dậy muộn như vậy... Ha.
Những hình ảnh kiều diễm đêm qua lại thoáng hiện lên trong đầu hắn. Yamata no Orochi vừa nghĩ vừa tiến lên phía trước, trông thấy ánh mắt cảnh giác nhìn mình chằm chằm của Susanoo, trong lòng hắn lại nổi lên ý nghĩ muốn trêu đùa người kia.
"Sao lại ăn mặc thế này." Hắn vờ tỏ ra lo lắng, tầm mắt lại chạm đến đôi chân trần vừa chạy một mạch của Susanoo. Mùa đông đã cận kề gõ cửa vương đô, lúc này cửa cung điện lại rộng mở, hơi lạnh từ bàn chân hẳn đã lần mò vào trong từng sợi vải trên áo anh rồi.
Yamata no Orochi cởi chiếc áo choàng dày cộp của mình ra, chậm rãi khoác lên người Susanoo. Chiều cao của hai người tương đương nhau, chiếc áo được thiết kế dành riêng cho hắn cũng rất vừa vặn với anh, chỉ là nó lại tràn ngập pheromone mùi lửa cháy mãnh liệt của Yamata no Orochi, đột nhiên bản thân bị bao bọc bởi mùi hương nồng nặc tới nhường ấy, Susanoo nhất thời choáng váng, đầu óc mơ hồ.
"Buổi trưa ta sẽ qua." Thắt nút hai bên ve áo xong, Yamata no Orochi ghé sát tai Susanoo thì thầm nói, "Sau này không có lệnh của ta, không được phép ra ngoài."
Dứt lời, hắn nhìn Vũ Cơ sau lưng Susanoo.
"Mày, và em trai của mày, tuần này không được đến thăm, đây là hình phạt." Giọng điệu Yamata no Orochi băng lạnh, tựa như hắn không phải là cha ruột của hai đứa trẻ trước mặt mà đang ra lệnh cho đồ vật.
"Bây giờ, quay về phòng của mình đi."
.
Đến khi Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, trò hề hoang đường này cũng gần đến hồi kết. Sau khi được chị gái thông báo tin dữ rằng một tuần không được đến thăm mẹ, Vũ liền cảm thấy khóc không ra nước mắt. Ban đầu nó muốn học hỏi anh cả dùng nước mắt đổi lấy sự thương hại, lại biết bản thân không khóc được; muốn mượn ngoại lực để bản thân có thể khóc, kết quả là do bị dị ứng với hành tây, mặt mũi đều sưng húp thành đầu heo, hơn nữa còn liên lụy đến mẹ... Kế hoạch vô cùng hoàn hảo ban đầu của nó xoay tới xoay lui biến thành toàn những chuyện ngu ngốc, hiện tại nó thực sự muốn khóc rồi.
Tự cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để nhìn Susanoo nữa, đến lần tới thăm tiếp theo, Vũ thậm chí còn dùng dằng ngoài cửa không chịu bước vào.
Susanoo vừa buộc tóc cho Vũ Cơ, vừa tự hỏi tại sao cậu con trai út trước đây rất chăm làm nũng với anh, mà hiện tại lại không chạy đến đòi mình ôm hôn. Đứa nhỏ cứ nhăn nhó không chịu mở miệng, cuối cùng vẫn là Vũ Cơ chịu không nổi dáng vẻ ngập ngừng lắp bắp của nó đành trực tiếp nói ra nguyên nhân.
Nó cho rằng bản thân khiến Susanoo gặp phải rắc rối, hơn nữa anh còn chứng kiến gương mặt sưng tấy xấu xí của nó. Giờ phút này, mặc dù khuôn mặt đã quay về dáng vẻ xinh đẹp như trước, nhưng nó không còn đủ dũng khí để nũng nịu với mẹ nữa.
"Em ấy sợ mẹ sẽ ghét em ấy." Trong miệng Vũ Cơ ngậm một viên kẹo, lúc phát âm có hơi ngọng nói, "Mẹ, mẹ có nghĩ em ấy có vấn đề không."
"Này! Chị nói ai có vấn đề..." Nghe thấy ý cà khịa của chị gái, Vũ lập tức xù lông lên.
"Vũ, sao con lại nghĩ mẹ sẽ ghét bỏ con chứ?" Trông thấy dáng vẻ ngượng ngùng của con trai, Susanoo có chút khó hiểu.
"Con... con đã gây rắc rối cho mẹ." Nó ấp a ấp úng, giọng nói tỏ rõ sự tự ti, "Mà ngày hôm đó sau khi con tỉnh dậy, dù đã đỡ hơn trước, chính con còn bị mặt mình dọa sợ."
Nhìn thấy dáng vẻ xấu xí ấy của con, mẹ có cảm thấy ghê tởm không?
"Con chỉ bị bệnh thôi mà," Susanoo không thể lí giải nổi mạch suy nghĩ của con trai mình, "Con bị bệnh, mẹ đau lòng còn không hết, sao có thể trách con được?"
Chỉ một câu nói đơn giản thế thôi, lại làm cho Vũ suýt chút nữa rơi nước mắt. Nó gắng sức kiềm chế tiếng thút thít, lí nhí hỏi: "Vậy nếu sau này con xấu hơn trước, mẹ có ghét con không ạ?"
Giọng nói của Susanoo tựa như có một thứ ma lực gì đó khiến người nghe cảm thấy an tâm.
"Dù sau này con có trở thành dáng vẻ gì, mẹ nhất định có thể nhận ra con là ai, sau đó vẫn sẽ yêu con như hiện tại."
Một lời hứa hẹn đơn giản, sau khi anh rời đi, vẫn được khắc ghi suốt sáu năm ròng rã.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro