chap 4
in nghiêng: quá khứ
___________
Căn phòng rộng lớn với tông màu chủ đạo màu xám tro và đen tuyền, ở chính giữa là chiếc giường cỡ King và một Omega nhỏ bé, trên gương mặt là một biểu cảm không mấy thoải mái.
***
- Tôi là bạn của Ryuguji Ken...
Đôi mắt đen nhìn Takemichi, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng như thể lời nói vừa phát ra là một thứ gì đó bình thường nhất.
- Takemicchi là em trai của Ken-chin mà đúng không. Đi thôi nào...
Mikey nắm lấy tay Takemichi, bàn tay trắng mềm của Takemichi có lẽ là thứ hắn muốn nắm lấy nhất trên thế giới. Nó mịn màng, trắng và sạch sẽ...
Tiếng rên đau đớn phát ra từ đôi môi hồng, Mikey nắm tay cậu rất chặt, khiến nó đỏ ửng. Cậu cố gắng vùng vẫy ra, tay còn lại muốn nắm lấy song sắt nhà tù nhưng ánh nhìn của người tóc hồng đằng sau khiến cậu sợ hãi. Cậu vẫn chưa thể quên được điệu cười kinh dị vừa nãy.
Suốt trên đoạn đường đi Takemichi một mực im lặng. Takemichi không hiểu nổi tại sao mình có thể ngửi thấy mùi bánh nướng. Cậu chỉ đơn giản nghĩ đây là mùi của một Omega nào đó sắp phát tình. Nhưng không hiểu sao mùi peromone này khiến đầu óc cậu như chìm vào cơn miên man, suy nghĩ lung tung hết cái này đến cái khác.
Cuối tháng 12 lạnh lẽo, cơn gió mạnh thổi từ đằng trước khiến cậu rùng mình, những lông tơ trên cánh tay cũng dựng đứng lên. Bây giờ trên người Takemichi chỉ độc một chiếc áo mỏng, chùm qua mông, cái chăn cũ mèm quấn qua vai,đôi chân trần bước đi run đến hai đầu gối đập vào nhau.
Mikey thấy vậy chủ động cởi áo khoác trên người ra chùm lên đầu Takemichi. Vì chênh lệch chiều cao nên đuôi áo dài đến cổ chân, trên viền và bên trong áo có lông mềm ấm áp cọ vào da khiến cậu vô cùng thoải mái. Takemichi mỉm cười rụt cổ vào cổ áo lông, quên đi 10 vạn câu hỏi tại sao trong đầu.
Đột nhiên Mikey cúi xuống, vòng một tay xuống chân, một tay qua lưng Takemichi, bế cậu theo kiểu công chúa đi ra chiếc xe đen đậu giữa khu tuyết.
Nói thực bây giờ Takemichi đang cực kì hoảng sợ. Một Manjirou đang nằm chên đùi cậu tiếp tục ngủ nhưng lần này hắn không che dấu mùi peromone vui sướng như trước. Một con mắt xanh ngọc nhìn chằm chằm Takemichi với nụ cười quỷ dị.
"Đáng sợ quá TvT"
***
Khi đến nơi thứ đầu tiên đập vào mắt Takemichi là một tòa biệt thự rộng lớn. Vừa nãy đi cậu còn để ý thấy sau lưng là rừng tuyết tùng rộng lớn, vậy ở đâu Nhật Bản mới có rùng tuyết tùng này đây...
Mikey nhảy xuống xe trước, miệng vẫn còn ngáp ngủ, một tay đút túi quần đi vào. Đột nhiên từ đâu ra xuất hiện một đám người mặc đồ đen đứng làm hai hàng cúi chào nhưng nổi bật nhất vẫn là cặp sinh đôi mắt tím dán mắt nhìn Takemichi. Cậu chỉ biết bám vào góc áo của Mikey mà từ từ đi theo. Mikey thì trong long dâng lên một tràng sung sướng, ấm áp.
Nhưng rồi từ trong xe Sanzu nhảy ra và dí thanh katana vào cổ hai người đó
- Cất cái mắt đê
- Đừng nhìn Hoàng hậu của tao
Vừa đi Sanzu liên tục nhìn hai người kia bằng con mắt như muốn chém chết hai tên đó cho rồi còn hai tên kia...nụ cười khinh thường châm chọc.
***
Takemichi bị tách ra khỏi Mikey và bị đưa đến một bể tắm nước nóng, được mát xa từ đầu đến chân, tắm bằng đủ loại sữa tắm hương hoa quả. Tắm rửa thì không sao nhưng đằng này mấy người ở đây còn không ngừng đụng vào lỗ nhỏ và dương vật của cậu khiến Takemichi ngại chín mặt. Đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đang banh nhẹ hậu huyệt ra làm cậu không ngừng giãy dụa nhưng tay chân đều bị nắm chặt khiến cậu sợ hãi rên rỉ nhỏ. Rồi một thứ lành lạnh tràn vào hậu huyệt nhỏ, lúc này mấy người kia mới chịu buông tay cậu ra để cậu tự mò mẫm bên bên trong nhưng kì lạ thay lại chẳng thấy gì cả.
Sau khi đã tắm rửa xong cậu được mặc một chiếc váy hai dây chạm đến đầu gối. Váy màu trắng, mỏng nhẹ lộ cả hai đầu ngực sung lên vì lạnh. Bị đưa đến căn phòng, bị đưa lên một chiếc giường lạ. Trong cơ thể bồn chồn không thoải mái, Takemichi đưa mình cọ qua lại giữa giường.
*cộc cộc cộc*
Tiếng gõ của sau lưng khiến Takemichi giật thót tim. Bây giờ cậu đang trong tình trạng quần áo nhăn nhúm, đầu tóc bù xù, hai bên má hồng hồng, chiếc váy trắng bị vén cao đến bên mông.
- Chúng tôi đến để đưa thêm chăn...
- Ahh...đợi một chút...
Bước ra cửa thứ cậu thấy chính là vẻ mặt có chút ngạc nhiên của mấy người hầu nhưng sau đó nó lại trở về vẻ trầm lặng như lúc đầu.
Họ bước vào và chỉ đơn giản bỏ thêm chăn gối lên giường.
Khi họ ra ngoài, Takemichi có nghe thấy tiếng bước chân dần nhỏ đi. Lúc này cậu mới để ý bộ váy trên người mình nhăn nhúm, có chút lộ da thịt khiến cậu ngại ngùng chui thẳng vào đống chăn.
Chẳng biết từ đâu có mùi bánh nướng, mặc dù nhạt nhưng vẫn kích thích vị giác khiến khóe miệng takemichi chảy ra một ít nước. Đôi mắt lim dim chuẩn bị đi vào giấc ngủ, trong vô thức cậu quấn những cái chăn ng mùi bánh nhất quanh cơ thể, quấn luôn chiếc chăn cũ màu quanh ngực đến đùi.
***
Đi trên hành lăng dài dằng dặc, mùi máu tanh nồng tràn quanh không khí khiến những cộm cán Touman xung quanh cũng phải khó chịu, những Beta cách xa Mikey nhất cũng bát đầu nôn mửa rồi ngất đi chứ đừng nói đến những người đứng gần nhất như anh em Haitani.
Mái tóc vàng vuốt ngược ra đằng sau bây giờ đã bết xuống trước mắt, đuôi tóc dính máu ấm vẫn còn nhỏ. Mặc dù trên người toàn máu tanh nhưng mọi người đều biết mùi máu không phát ra từ đống này mà là chính trên tuyến thể đang nổi đỏ.
Sanzu đi bên cạnh nhanh chóng đưa một ống tiêm tiêm lên sau gáy Mikey không thì không sớm thì muộn trong này không phải 'vài tên' phản bội nữa. Dù sao thì trong những người đứng đầu Touman bây giờ cũng có Omega...
Mikey sau khi về biệt thự thứ duy nhất hắn muốn chính là thân phận thật của Takemicchi nhưng lại phải sử lý một nhóm phản bội và bọn cớm dám đụng tay vào lô hàng sang Manila.
Đưa tay vặn núm cửa lạnh lẽo, tiếng cạch vang lên báo hiệu có người vào.
Hắn đi qua đống chăn gối trên giường, bỏ qua tủ quần áo hỗn độn mà bước thẳng vào phòng tắm.
Mikey cởi chiếc áo sơ mi dính máu ra, thả dòng nước cuốn trôi những vết máu khô còn đọng lại, nhanh chóng khử mùi thật lâu. Hắn muốn gặp Takemichi ngay nhưng biết peromone của mình đủ để giết một Alpha trưởng thành huống chi một Omega nhỏ bé như Takemichi.
Khi đã chắc chắn mùi peromone hung hăng của mình đã bay đi hết Mikey bước lên giường nằm nhưng có thứ gì đó đang cựa quậy dưới thân hắn. Lật đống chăn ra thì mới thấy nhú lên một ít tóc đen xoăn nhẹ, chủ bộ tóc còn đang say ngủ mà vô thức ôm lấy một tay hắn.
- Takemicchi...dậy đi...
Mikey gọi nhỏ một chút, Hướng gương mặt đến bên tóc Takemichi, hít nhẹ mùi dầu gội trộn với mùi thơm đậu đỏ. Mùi này thật làm hắn nhớ đến mấy ngày mùa lạnh, lúc mà anh trai hắn còn sống cũng hay quây quần bên nhau vui vẻ mà ăn cái bánh nhân đậu đỏ hắn thích nhất.
Chiếc lưỡi bắt đầu di chuyển đến cần cổ trắng, rồi đến xương quai xanh. Bàn tay không rảnh rỗi mà xoa nắn nhẹ núm vú qua lớp vải mỏng. Vén nhẹ chiếc váy trắng lên có thể thấy bên dưới chỉ có chiếc quần lót ren màu đen, vòng bụng không nhỏ cũng không lớn, khuôn ngực phập phồng theo từng hơi thở. Có thể nghe thấy tiếng rên nhẹ phát ra từ miệng nhỏ xinh xắn.
Mùi thơm ngày càng trở nên nồng đậm hơn khiến con Alpha bên trong gừ gừ, răng nanh dài ra như muốn đánh dấu Takemichi. Cho đến khi Mikey nhìn thấy vết sẹo lồi màu tím nổi bật trên tuyến thể.
- Cái này là sao...
Tay chưa kịp chạm vào vết sẹo đó đã thấy một bàn tay nhỏ chặn lại.
Mikey đưa mắt lên, có thể thấy đôi mắt xanh sáng tràn đầy sợ hãi, gương mặt nhăn lại, trên trán đổ từng dòng mồ hôi thấm ướt chân tóc.
- Đừng...làm ơn...
- Takemicchi, tôi chỉ muốn nhìn thôi...
- Không...
Gương mặt Mikey tối sầm lại khi nhận thấy mùi ngọt trở nên chua như bánh mốc.
***
Một lúc sau khi Takamichi đã bình tĩnh lại, peromone cũng nhẹ đi. Lúc này Mikey mới hỏi tiếp...
- Có thể kể cho tôi về vết sẹo đấy được không...
Mikey chỉ thấy Takemichi cúi gầm mặt, khóe mắt ửng đỏ, đôi bàn tay nắm chặt viền chăn.
- Năm tôi 14 tuổi, tôi đã bị cưỡng hiếp...bởi chính Alpha định mệnh của mình...
- Ken...em không ngửi thấy mùi của anh nữa... - ánh mắt lo sợ quay sang hỏi anh trai, cậu thực sự đang lo lắm. Tại sao cậu không ngửi thấy mùi của anh nữa ??
Draken đến gần em trai mình, đưa cho em một cây bút chì, trên đầu cây còn gắn một mô hình phụ kiện moto bằng nhựa sáng bóng. Vết răng sau gáy mấy ngày nay sưng tấy khi cảm nhận được mùi thơm tỏa ra từ cây bút khiến cả cơ thể cậu nhẹ đi.
- Từ lần sau em cầm cái này bên người thì tuyến thể sẽ không đau nữa...
- Vậy em sẽ có con thật sao...còn Alpha đó thì sao...
- Cái này em không cần lo, anh có cách giải quyết, chỉ cần em chăm học ngoan ngoãn là được... - Draken đặt nhẹ tay lên xoa đầu em trai.
Kể từ lần đó trở đi, cứ cách một tuần Draken lại mang chi Takemichi một vài thứ dính mùi peromone Alpha.
- Mày định như thế này suốt sao!?? - Mitsuya nhìn Draken hỏi - Mày định để đến khi Takemichi sinh con à. Rồi Mikey sẽ nghi ngờ thôi, còn cả chuyện Emma nữa, tao không giấu cho mày được mãi đâu.
- Vậy mày thấy tao phải làm sao...từ sau chuyện của Shin...mày cũng thấy nó trở nên xa lạ hơn mà. Còn cả cái thứ đó nữa...nhỡ nó làm hại Takemichi thì sao...
Draken nhớ lại mấy lời nói với Mitsuya. Mấy ngày nay Mikey cũng bắt đầu để ý anh hơn rồi, nhưng anh vẫn đang lo sợ...cái bản năng hắc ám đó...rồi cuối cùng một ngày anh cũng chết dưới tay Mikey...
Tối ngày 3 tháng 8, trận mưa đẫm máu. Draken ngã xuống nền đất ướt, vết thương trên đầu khiến mắt anh mờ đi, máu chảy liên tục từ bụng. Vừa nãy Draken bị đâm bởi một tên nhãi anh khinh thường. Chẳng hiểu sao anh có thể nghe thấy giọng của đứa bé...là con của Takemichi hay...là của anh với Emma đây...
- DRAKEN!!!!!
Mitsuya hét lớn, chạy đến chỗ Draken ngã xuống, anh nhận ra dòng máu đỏ hòa với nước mưa chảy ra sàn đất bẩn. Vội nâng Draken dậy nhưng cậu ta dữ anh lạ rồi thì thầm
- Tao...không còn sống nổi đâu...dù không biết...đứa trẻ đó là ai...chẳng hiểu sao...tao vẫn muốn nó có gì đó...của Mikey...
- Nói với Emma...tao thực sự...rất yêu cô ấy...
Đôi tay buông thõng xuống, gương mặt nhợt nhạt. Hình xăm trên đầu đau nhói, nó kêu gào vì mất đi một người anh em...
***
- Takemichi, đừng cố quá, sẽ hại cho đứa bé lẫn em.
- Cảm ơn anh, Mitsuya-kun
Gần đây Takemichi lâm vào tình trạng thiếu peromone Alpha trầm trọng. Từ khi Draken mất, Takemichi chỉ có một thứ duy nhất là cái chăn cũ lấy được từ nhà Alpha lạ mặt.
Sau khi Draken chết khoảng một tháng Emma vô tình phát hiện ra Mitsuya ra vào nhà Draken nhiều lần. Bám theo nhiều lần cô mới biết Takemichi là em trai, bất ngờ hơn cái thai lại là của anh trai cô Mikey. Nhưng nhìn qua cũng biết Omega trước mặt chẳng biết cha đứa bé là ai. Mới đầu nhìn vào cứ nghĩ Draken bao nuôi một Omega tiểu tốt nào đó lừa dối cô, ai ngờ...
Takemichi cũng có một khoảng thời gian nghĩ vì mình ngủ với "Alpha của cô" nên muốn đến đây uy hiếp cậu...
- Vậy Emma-chan thực chất là 'giúp việc' của alpha đó sao
- Đúng vậy, chứ bọn tôi không có mối quan hệ đó đâu.
Mặc dù Mitsuya và Emma đã cố lấy một thứ dù là nhỏ nhất của Mikey nhưng lại không thành. Tần suất Mikey trở về nhà sau trận Haloween đẫm máu trong một tháng không tới con số 5. Mà mỗi lần về peromone nồng mùi máu, hung hãn đe dọa tất cả mọi người tránh xa.
***
- Em đang làm gì vậy , TAKEMICHI!!!!
Mitsuya cầm cây kéo đẫm máu trên tay, anh mới lơ là một chút thôi mà sao lại thành ra thế này cơ chứ...
- Em có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng gì đến bản thân em không !!!
- Em biết!! Em biết chứ...nhưng nếu không làm vậy đứa bé sẽ chết mất...
- Em biết rồi sao... - anh nhìn Takemichi - từ khi nào...
- Từ lúc Emma chan đưa cho em đồ...em đã thấy lạ rồi...
***
Tháng 2 trời vào hè, mặc dù đã có nắng nhưng cái lạnh vẫn kéo dài. Takemichi và Emma trên đường đi mua đồ chuẩn bị sinh cho cậu.
Tiếng moto nổ to trong khu siêu thị. Takemichi chỉ nghĩ là vài người trong bang nào đó lại phóng xe vào đây gây loạn thôi. Nhưng Emma bên cạnh thì không, cô cảm thấy không ổn. Từ xa cô có thể thấy ánh bạc kim loại lóe lên, chiếc xe lao đến nhắm đến Takemichi đang chọn hoa quả...
*tiếng gậy bóng chày va vào đầu :)))*
- Emma...
Bả vai nặng trịch, bên khuỷu tay đau nhói. Vừa nãy cậu chỉ nghe thấy tiếng hét của Emma rồi thấy cả người bị đẩy ra, bụng va vào sàn đất. Emma nằm úp, mái tóc vàng dính màu đỏ tươi.
Takemichi cố bỏ qua cảm nhác đau nhói dưới hậu huyệt để bò đến chỗ Emma đang nằm.
- Ai đó...làm ơn...gọi cấp cứu với... - giọng nói nghẹn ngào của Takemichi vang lên, đánh vào tai mấy người xung quanh còn thẫn thờ không biết chuyện gì xảy ra.
Xe cấp cứu đến đưa cả Takemichi lẫn Emma đi, cả hai cùng đưa lên bàn cấp cứu.
***
Khi Takemichi tỉnh dậy đã là vài ngày sau, khi tỉnh dậy cậu đặt tay lên bụng mình...chẳng nhẽ đứa bé...
- Thằng bé đây...
Takemichi nhìn sang, vẫn mái tóc ấy, màu mắt ấy, người bên cậu nhiều nhất kể từ khi anh trai mất có mình Mitsuya...nhưng cuộc sống sau này sẽ có thêm bé con kia.
- Manjiru...
Động tác đung đưa cánh tay của Mitsuya dùng lại, mở to mắt ngước nhìn Takemichi đang dang tay muốn bế đứa bé...
- Tại sao...lại đặt như vậy...
- trước khi vào phòng cấp cứu, Emma đã nói với em muốn tên đứa bé như vậy, thì cứ vậy đi...- cậu chân tay lóng ngóng, nâng đỡ em bé lên. Mitsuya thấy thế thì cười nhẹ, đến bên và chỉ cách bế bé cho Takemichi.
- Draken, cậu ta cũng từng bảo anh như vậy...
____________
1. ở đây Mikey cao 1m7
Takemichi 1m6
2. kể từ lúc bị Mikey kéo đi cho đến cuối chap Takemichi đều cầm theo cái chăn (cụ thể là cái chăn mà Mikey trong chap 136 )
3. "vợ chồng son" :33
4. đăng lên rồi mới nhận ra cái không quan trọng thì viết miên man còn cái quan trọng thì bay màu đâu mất kiểu :)))
( đã sửa :))) )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro