Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18.

Du Sanh một đường đi đến Thập tam Hải tinh. Trên biển Thủ Đô Tinh có mười ba hòn đảo nhỏ, là nơi an táng người đã khuất, Lean liền nằm ở đảo thứ 7.

Đảo nhỏ rất lớn, cũng thật xinh đẹp, trên đảo là từng hàng cây dài đếm không hết.

 Du Sanh ôm bó hoa tường vi, đi xuyên qua trong rừng cây hồi lâu, mới tìm được cái cây thuộc về Lean kia.

Cô buông hoa xuống, ngồi ở bên cạnh trên cỏ, ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm thân cây, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn nói gì.

Qua hồi lâu mới mở miệng, kết quả vừa nói lên, liền dừng lại không được.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nếu sớm biết rằng... ta lúc ấy liền cùng anh cùng nhau đi ra ngoài thì tốt rồi, nói không chừng anh sẽ không xảy ra chuyện, là ta sai......"

"Ta hiện tại khá tốt, bệ hạ cho ta rất nhiều khen thưởng, tinh tệ trong tài khoản thật nhiều...... Liền tính có thêm anh nữa, cũng vài đời đều tiêu xài không hết......"

Có thể cho anh một cái hôn lễ thực long trọng.

Có thể cho anh một cái nhẫn càng tốt hơn.

"Đến nỗi bằng hữu, cũng liền Clare cái kia ngốc tử là mỗi ngày nhắn tin cho ta, vẫn luôn không ngừng. Vốn dĩ tưởng liên hệ Nguyên Thịnh một chút, rốt cuộc đó là bạn của anh, nhưng liên hệ không được......"

"Đúng rồi, anh không biết ta hiện tại cơ hồ xem như nổi tiếng toàn đế quốc. Vừa rồi lúc đi đến đây may mắn là mang theo khẩu trang......" 

Du Sanh cũng không phải nói láo, tin tức về cô đến nay đều treo ở top 2 trên bảng Tinh Võng. Còn top 1 là hình ảnh bắt được thời khắc cô tận dụng cơ giáp cùng trùng vương đồng quy vu tận. Mỗi ngày đều có người ở dưới cầu phúc cho cô, hy vọng cô sớm chút bình phục.

Du Sanh lải nhải mà nói chuyện, bình thường cô nói rất ít, hiện tại ngồi ở nơi này, thế nhưng lại như máy hát vẫn luôn không ngừng lại.

Cô không chú ý tới, ở cách đó không xa phía sau bóng cây cao to, có người trốn tránh ở nơi đó.

Đúng là hoàng tử điện hạ với ý đồ tìm được chân tướng.

Lean là tìm được chân tướng, nhưng là chân tướng lại càng làm cậu khó chịu.

Alpha vẫn luôn ngồi từ ban ngày đến ban đêm, Lean cũng chờ từ ban ngày tới ban đêm.

Du Sanh nhìn trời chiều rồi, sờ sờ thân cây: 

- "Lean, ta ngày mai lại đến xem anh, đến lúc đó chúng ta nói nữa."

Cô đã thuê cái phòng ở ở trên đảo, ký trước ba năm. Cô muốn ở bên Lean một hồi, không muốn để người đó lẻ loi một mình ở nơi này.

Nếu không phải phòng ở nơi Thập tam Hải tinh không cho phép mua bán, cô đều tính toán mua một căn.

Lúc Du Sanh rời đi, Lean từ phía sau thân cây bước ra, đi trước cái cây Alpha vừa rồi ngồi bên hồi lâu, nhìn chằm chằm bó hoa tường vi kia.

Cậu cũng là thích hoa tường vi.

Lean cũng không có ở chỗ này thêm bao lâu, cậu không muốn thấy cái cây này. Cậu sợ không khống chế được lòng ghen ghét trong mình mà muốn đem này cây này hủy diệt.

Cậu xoay người rời đi, có lẽ là bóng đêm quá mờ, cậu cũng không có chú ý tới tên trên cây.

cDu Sanh trở lại chỗ phòng thuê. Phòng ở là nhà gỗ, hai tầng, phía trước còn có cái sân nhỏ, chung quanh là hàng rào màu trắng.

 Cô tắm rửa một cái xong đi ra, định làm chút đồ ăn, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.

Cô tới nơi này lại không ai biết, ai sẽ tìm mình?

Du Sanh mang khẩu trang lên, nghi hoặc đi mở cửa, phát hiện là nhân viên công tác phụ trách cho thuê nhà trên đảo.

-  "Có chuyện gì sao?"

- "Là như này, hôm nay trên đảo phòng ở đều thuê đầy, vừa rồi lại tới thêm một vị. Nhưng chỉ còn ngài nơi này có phòng, không biết ngài có thể hay không để người đó ở tạm một đêm. Ngày mai người kia liền sẽ đi."

Du Sanh nhìn sắc trời đã trễ thế này, thuận miệng lên tiếng, nhà gỗ của cô còn có hai cái phòng. Tự mình cô cũng không dùng hết được, tiện thể tiếp đón cũng không có gì, huống chi chỉ là một buổi tối.

Sau khi cô đáp ứng, nhân viên công tác nói cảm tạ liền vội vội vàng vàng đi rồi.

Du Sanh nhìn người bên ngoài khoác áo choàng mang khẩu trang kín mít, còn kín hơn cô. Cô không có ý tưởng nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, nhìn một lần liền dời đi tầm mắt: 

- "Vào đi, dưới lầu có hai gian phòng, ngươi nhìn xem, muốn ở gian nào liền chọn gian đó."

Du Sanh đi phía trước giới thiệu, người phía sau không nói gì. Cô nghĩ người này là rất lãnh đạm, cũng không nói thêm cái gì, sau khi chỉ vị trí liền quay đầu lại muốn hỏi một chút người kia chọn phòng nào.

Kết quả sau khi thấy rõ phía sau là ai, cô phải kinh ngạc một chút.

Người trước mặt đã bỏ đi xuống mũ áo choàng và khẩu trang, mái tóc dài màu bạc thả xuông, một khuôn mặt xinh đẹp khó có thể miêu tả, đôi mắt màu vàng hổ phách có chút phiếm hồng.

Du Sanh mất đi bình tĩnh:  - "Điện hạ, ngài làm sao lại ở chỗ này?"

Xét thấy trước đó cô đã cự tuyệt hảo ý của vị điện hạ này, cô không thể không hoài nghi cậu ấy tới nơi này có nguyên nhân là vì mình.

Lean xem trong ánh mắt của alpha trừ bỏ khiếp sợ chỉ còn lại có kháng cự, liền một chút ít vui sướng đều không có.

Trong lòng cậu giống như bị cái gì giảo qua, cố tình lại không cho phép chính mình lộ ra bộ dáng yếu ớt, cậu chỉ kéo lại áo choàng của mình, nói:

-  "Hôm nay tới thăm một người bạn, không chú ý thời gian. Phiền toái ngươi, ta liền ở gian này là được."

Cậu cũng không biết sắc mặt mình đang tái nhợt, xoay người đẩy ra cửa phòng bên cạnh đi vào, đóng cửa lại.

Du Sanh nhưng thật ra nhìn ra sắc mặt của cậu không quá bình thường, do dự một chút lại cũng không nói gì.

Cô vẫn là không nên xen vào việc người khác, nếu không thích, liền không cần cho người ta hy vọng.

Nghĩ như vậy, cô cũng trở về phòng.

Ai ngờ lúc nửa đêm liền xảy ra chuyện.

Hiện tại tinh thần lực của Du Sanh tương đương với không có, thể năng cũng liền cấp B, ngũ cảm cùng tính cảnh giác đều kém hơn trước rất nhiều. Thế cho nên sau khi cửa phòng bị gõ một lúc cô mới tỉnh lại.

Du Sanh xoay người xuống giường, đi tới cửa mở cửa.

Lean bọc trong áo choàng, cả người phát run, sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập dựa ở ven tường, cơ hồ là dùng tự chủ toàn thân mới không để mình mềm ngã xuống.

Du Sanh đồng tử co chặt, này tình hình như là...... kỳ phát tình đến rồi.

 - "Điện hạ, ngài mang thuốc ức chế sao?"

Lean lắc đầu, đôi mắt màu hổ phách đã giăng kín một tầng sương mờ. Bình thường cậu đều có mang, ai ngờ hôm nay vội vàng ra ngoài, đồ vẫn để ở viện nghiên cứu.

Nhưng vòng ức chế của cậu còn mang theo trên cổ, chỉ là vòng ức chế chỉ có thể ngăn không cho tin tức tố khuếch tán, cũng không thể ức chế kỳ phát tình.

- "Ta mang ngài về viện nghiên cứu." 

Du Sanh nhanh chóng quyết định nói.

Lean lắc đầu, đứt quãng nói: 

- "Đảo nhỏ vừa đến...... Đến ban đêm...... Liền sẽ đóng lại, không ra được......"

- "Kia làm sao bây giờ? Nếu không để ta đi hỏi một chút chung quanh có người có thuốc ức chế hay không?"

Lean bắt lấy ống tay áo cô, thấp giọng thở dốc: "Đừng...... Đừng đi......"

Du Sanh nhíu mày: "Chính là ngài......"

Lời còn chưa nói xong, cô liền nghe thấy tiếng tích tích tích nơi nào truyền đến.

-" Tiếng gì vậy?"

Lean nghe thấy tiếng đó, sắc mặt biến đổi: "Du Sanh, mang ta rời đi nơi này...... Mau......"

Vòng ức chế của cậu lại là nhanh như vậy liền đã đến giá trị tin tức tố hạn mức, sắp sửa chịu không nổi nữa. Một khi vòng ức chế không còn nữa, tin tức tố sẽ lan tràn, hậu quả không dám tưởng tượng.

Du Sanh không hiểu đó là cái tiếng gì, thấy thần sắc cậu nôn nóng, cũng nhíu mày, mím môi một tay đem cậu ôm lên: "Điện hạ, đắc tội."

Cô ôm Lean đứng lên, ra khỏi nhà gỗ, chỉ là cô cũng không quen thuộc đảo nhỏ này, cũng không biết nên chạy đi nơi nào.

- "Đi...... phía sau, phía sau rừng rậm ...... Bờ biển...... Nơi đó, nơi đó...... Không ai...... Ngô"

 Lean túm cổ áo Alpha, tin tức tố vị tuyết tùng đem cậu hoàn toàn bao bọc lại. Cho dù là bình thường, Du Sanh đối với cậu đều đã có lực hấp dẫn cực lớn, huống chi là hiện tại.

Lean cảm thấy chính mình có chút nhịn không được, nhưng cậu lại không bằng lòng ở trước mặt Alpha lộ ra dáng vẻ mất đi lý trí.

Cậu không muốn, làm cô nhìn đến bộ dáng chính mình bất kham bị dục vọng khống chế. 

Du Sanh hiện tại thể năng là cấp B, tốc độ tự nhiên không nhanh, ôm người chạy hồi lâu mới chạy đến bờ biển phía sau rừng rậm.

Bờ biển cách rừng rậm một đoạn rất xa.

Ban đêm mặt biển cũng không bình tĩnh, sóng biển không ngừng mà đập lên bờ cát, từng cơn gió đều mang theo vị mặn của biển.

- "Đi nơi đó, để ta...... Xuống dưới......" 

Lean chỉ chỉ bãi đá cách đó không xa.

Du Sanh tìm một khối đã lớn chắn gió mới đem Lean đặt xuống.

Lean dựa vào trên phiến đá, thở hổn hển nhìn alpha trước mặt. Cô mỗi một chỗ đều là dáng vẻ mà cậu thích, như là vì cậu mà sinh vậy.

Cô ấy liền nên là của ta mới đúng.

Ý nghĩ trước đó của Lean đột nhiên liền thay đổi.

Ở trước mặt cô, cho dù là lộ ra cái bộ dáng loại này thì lại như thế nào.

Ta thích người như vậy ......

Ta muốn người.

Muốn người cũng thích ta.

Kẻ đã chết đi thì lại thế nào đâu, ta không tin ta không thay thế được.

Lean duỗi tay tháo vòng ức chế trên cổ, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi......"

- "Điện hạ, ngài nói cái gì?" 

Du Sanh không nghe rõ lời cậu nói, vừa dứt lời, hương vị tin tức tố thuộc về Omega mãnh liệt ập tới.

Là...... hương vị bánh kem dâu tây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro