
Chương 16.
Du Sanh chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ lên chiến trường nhanh như vậy.
Cho dù trước đó đã có điều chuẩn bị, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Cô nằm ở giường trong phòng trên chiến hạm, phát tin nhắn cho Lean phát thông tin, nhớ lại lời thượng tướng Nader nói.
"Vốn dĩ chiến tranh đã sắp kết thúc. Kết quả số lượng Trùng tộc đột nhiên tăng nhiều, xuất hiện ổ trùng mới.
Hoàng Thái Tử điện hạ tiến vào ổ trùng thì đột nhiên mất tích. Cuối cùng chỉ có thể kiểm tra đo lường đến một đoạn sóng tinh thần lực. Cấp bậc cực cao, nhưng lại không phải là tinh thần lực của Hoàng Thái Tử điện hạ."
"Rất có khả năng xuất hiện trùng vương cấp bậc càng cao."
"Du Sanh, thực xin lỗi vì đột ngột yêu cầu như vậy, nhưng là hiện giờ sợ rằng chỉ có em có thể giải quyết chuyện này."
Thượng tướng tuy là năng lực giả cấp SSS, những đã đến thời lão niên, cho dù có tâm cũng là vô lực.
Du Sanh có thể nói cái gì đây, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
Cô kỳ thật cảm thấy Hoàng Thái Tử điện hạ đều không trị được đại trùng ổ, cô cũng không nhất định là có thể thu phục được.
Nhưng là hiện giờ cũng không có cách nào, cô đành đến đi.
Đại trùng ổ không giải quyết, toàn bộ đế quốc đều phải tao ương. Cô cũng không phải người có tinh thần phụng hiến như vậy, nhưng cô biết chính mình nên đi.
Chỉ là cô vội vội vàng vàng đi như vậy rồi, thật sự là thực có lỗi với Lean.
Bên kia phía Lean vẫn luôn không có chuyển được thông tin. Du Sanh đã gửi tin nhắn cho cậu, sau đó đi phòng huấn luyện làm huấn luyện mô phỏng chiến trường.
Sân huấn luyện mô phỏng quả thật không có gì khác chiến trường chân chính, tất thảy cảm giác đều thập phần chân thật.
Để làm chính mình càng mau thích ứng, Du Sanh còn đem mức đau đớn đặt tới trăm phần trăm.
Ngay từ đầu còn có chút không thuần thục, bị thương đến đau muốn chết, sau đó thì tốt hơn rất nhiều.
Điểm duy nhất không tốt là, những cái con trùng tộc đó thật sự là quá tởm.
Đặc biệt là lúc cô thọc chết trùng chất lỏng tanh hôi sền sệt chảy ra, liền tính đời trước cô làm một bác sĩ, cũng thật sự có chút khó có thể tiếp thu.
Nhưng lại không thể tiếp thu như nào thì cô vẫn là muốn tiếp tục, cô không muốn chết, cô còn có Lean.
Du Sanh mỗi ngày đều đi huấn luyện, cường độ huấn luyện cường độ cũng càng ngày càng cao.
Chờ khi cô rốt cuộc mặt không đổi sắc chọc chết đại trùng tử hơn nữa còn có thể lau lau vũ khí, Lean vẫn là không có bất luận tin tức gì.
Mỗi ngày gọi kết nối thông tin, gửi đi tin nhắn, tựa như đá chìm đáy biển vậy, không có nửa điểm đáp lại.
Chờ đến lúc cô lên tiền tuyến, như cũ vẫn không có đáp lại.
Chờ lúc cô điều khiển cơ giáp đi đến trùng ổ, hao hết tinh thần lực, cơ giáp cũng rách tung toé, đem Hoàng Thái Tử điện hạ đang bị bọc thành cái kén kéo ra tới... như cũ vẫn không có đáp lại.
Chờ cô ôm trùng vương ý định cùng đồng quy vu tận , cuối cùng đứt tay đứt chân, bị người nhặt về từ xác chết trùng vương, nằm ở khoang chữa bệnh khoang nằm suốt ba năm sau, khi lại lần nữa tỉnh lại....
Du Sanh mở mắt ra, ánh đèn sáng tỏ, thật sự chói mắt, cô theo bản năng đóng lại.
- "Ngươi tỉnh rồi? Có thể nghe được ta nói chuyện sao?"
Ai đang nói chuyện......
Du Sanh chậm rãi mở bừng mắt. Đôi mắt vừa rồi đã chịu kích thích, tràn ngập một tầng sương mù, người trước mắt nhìn mặt có chút mơ hồ, chỉ một đôi mắt màu hổ phách là cô thấy rõ ràng.
Lean của cô, liền có một đôi mắt màu hổ phách phi thường xinh đẹp.
- "Lean......"
Cô cả người vô lực, thanh âm cũng rất khàn khàn.
- "Ngươi biết ta sao?"
Người trước mặt phi thường kinh ngạc.
Bọn họ làm sao lại không quen biết, đều đã kết hôn rồi.
Du Sanh có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi một chút cậu vì sao không nhận kết nối thông tin với cô, vì sao không trả lời tin nhắn của cô, có phải hay không ra chuyện gì, cuộc sống có.... tốt không?
Còn muốn nói tiếng xin lỗi, vì cô đã đột nhiên rời đi.
Nhưng chờ khi sương mờ trong mắt tan đi, xuyên thấu qua nắp khoanh chữa bệnh khoang trong suốt, cô thấy được một dung nhan hết sức bắt mắt.
Mái tóc màu bạc bởi vì người đó cong eo mà rũ xuống trên vai, thậm chí thả ở trên nắp khoang.
Người đó không phải...... Lean của cô.
Trong lòng cô là sự mất mát nháy mắt dâng lên, Du Sanh cả người vô lực, lại nhắm hai mắt lại.
Lean nhìn Alpha bên trong lớp kính khoang trong suốt.
Cô ấy rất đẹp, không giống các Alpha khác, hơn nữa hương vị tin tức tố cũng không có tính công kích như vậy.
Vị giống tuyết tùng mùa đông, thực dễ dàng làm người ta có hảo cảm, cậu khó được hỏi nhiều một câu:
- "Ngươi không sao chứ?"
Không có trả lời, thậm chí Alpha còn nhíu nhíu mày, như là ngại cậu nói nhiều vậy.
Lean không biết vì sao cũng không có bực, nhìn nhìn dụng cụ bên cạnh, hết thảy bình thường,.
Cậu định đi nói cho tiến sĩ Giản trước, thời điểm lúc ấy vị Alpha này được đưa tới, cơ hồ không cứu được.
Ngay cả tiến sĩ cũng không dám chắc, ai ngờ nằm ba năm, thế nhưng tỉnh lại, quả thực chính là kỳ tích.
Lúc này trong một cái phòng khác, tiến sĩ Giản đang kết nối thông tin cùng ai đó.
Người trên màn hình một thân lễ phục hoàng thất, thần sắc nghiêm túc, chính là hoàng đế bệ hạ.
- "Lean gần đây thế nào? Có khỏe không?"
- "Không tệ, đứa nhỏ này có thiên phú khá tốt ở phương diện dược tề, cũng thực nghiêm túc."
Tiến sĩ cầm lấy kết quả kiểm tra đo lường một bên, lật lật:
- "Còn về thân thể, đến thời kỳ quan sát ba năm rồi, tuyến thể của người đã hoàn toàn khôi phục.
Kiểm tra đo lường cũng bình thường, cùng các Omega khác không có gì khác nhau. Trừ bỏ mất đi ký ức ra, điều trị dược tề còn tính thành công."
- "Ký ức của nó, còn sẽ khôi phục sao?" - Hoàng đế bệ hạ hỏi.
- "Không xác định, khả năng sẽ, cũng có thể sẽ không. Nhưng bệ hạ nếu là muốn cho ngài ấy khôi phục ký ức, ta cũng có thể nghiên cứu một chút dược tề về phương diện này."
- "Vẫn là...... Thôi, tạm thời trước như vậy, Lean... đứa bé kia, ngươi chăm sóc nó nhiều một chút."
- "Ta sẽ, dù sao đó cũng là đệ tử của ta."
Tắt đi thông tin, hoàng đế bệ hạ thở dài than, không biết quyết định mình làm là đúng hay là không đúng. Về sau Lean nhớ tới, có thể sẽ oán hận ông hay không.
Sự tình còn phải nói đến từ ba năm trước.
Lúc ấy Thu Lan nghe được tin tức Brian mất tích, nên đã chịu kích thích, dẫn tới sinh non.
Lean nhận được tin nên hồi cung, trên đường trở về đã bị tập kích, thân thể bị thương nặng, nằm ở chữa bệnh khoang hồi lâu không tỉnh.
Lúc sau tiến sĩ Giản hoàn thành nghiên dược tề trị liệu tuyến thể, ông liền làm chủ cho Lean được trị liệu .
Trị liệu thực thành công, chỉ là sau khi Lean tỉnh lại liền mất đi ký ức.
Ký ức dừng lại ở trước lúc tuyến thể bị thương, cũng chính là lúc trước khi mẫu thân của Lean, thê tử ông chết đi .
Lean tỉnh lại biến thành bộ dáng từ thật lâu phía trước, quan hệ giữa bọn họ cũng khôi phục như trước.
Ônh phong tỏa tất cả tin tức, cảnh cáo người biết sự kiện kia.
Rôig nói cho Lean, mẫu thân nó là bởi vì bệnh mà qua đời, sau đó giải quyết cái thân phận khác kia của Lean.
Cũng không ngăn cản nữa, thỏa mãn nguyện vọng của nó, làm cho nó đi theo tiến sĩ Giản học tập dược học.
Ông muốn cho Lean sống trong vui vẻ vui sướng, không có thống khổ, không có khói mù.
——————
Trong phòng không trong chốc lát có rất nhiều người tiến vào, đều ăn áo nghiên cứu sư mặc màu trắng.
Du Sanh nhìn bọn họ lục tục dụng cụ bên cạnh, sau đó loay hoay với chính mình.
Du Sanh biết bọn họ là đang xem tình huống thân thể khôi phục của mình, tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn là nhịn xuống, nhìn về phía một bên.
Đứng bên cạnh là hoàng tử điện hạ với mái tóc dài màu bạc, đang yên lặng ghi chép thứ gì.
Cô dường như cũng chỉ quen biết mỗi cậu ấy.
- "Điện hạ......"
Lean dừng lại, nhìn qua:
- "Có chuyện gì sao?"
- "Có thể phiền ngài...... Đem quang não của ta trả cho ta sao, phi thường...... Cảm tạ."
Du Sanh nói mấy chữ liền phải tạm dừng một chút, hiển nhiên còn không có thích ứng.
- "Quang não của ngươi đã bị hủy hoại ở trên chiến trường, ta để người làm cái mới cho ngươi."
- "Đa tạ...... Điện hạ."
Du Sanh sau khi bị đùa nghịch xong thì lấy được quang não mới.
Cô gấp không chờ nổi mà mở ra, bên trong nhảy ra tới một đống tin nhắn, chính là không có một cái đến từ Lean.
Thậm chí còn, trên quang não nơi đánh dấu đối tượng hôn nhân đã chứng thực, cái dấu hiệu thuộc về Lean, đã biến thành màu xám.
Màu xám chỉ đại biểu cho một hàm nghĩa, đó chính là — tử vong.
Du Sanh cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, lại lật qua lộn lại nhìn vài lần, thậm chí cho rằng quang não có trục trặc.
- "Nó có phải hỏng rồi hay không, cái này như thế nào là màu xám? Không thể, như thế nào là màu xám đâu?"
- "Không có hỏng."
Nhân viên công tác mặc áo trắng lại kiểm tra một lần, khẳng định.
Du Sanh ngơ ngẩn, trong lòng nhói lên, rất khó chịu, có một loại vắng vẻ cảm giác.
Sao có thể đâu?
Không thể.
Lean, làm thế nào sẽ chết đâu?
Cô nói qua phải đối phụ trách với Lean, cũng đã tính toán chậm rãi hiểu về người đó, chậm rãi thích cậu.
Lean thực tốt, cô tin tưởng việc mình thích cậu sẽ chỉ là vấn đề thời gian, cô sẽ không cô phụ người đó, sẽ đối với cậu thật tốt.
Cô thậm chí còn nghĩ, về sau về hưu, bọn họ hai người cùng nhau tìm một tinh cầu thích hợp dưỡng lão.
Mua một căn nhà nhỏ xinh đẹp, ở phía trước trồng đầy hoa tường vi mà Lean thích, cũng có thể nuôi con mèo nhỏ.
Khi bọn họ nằm phơi nắng nghỉ ngơi ở trên ghế dài trong vườn, mèo con sẽ thả lăn lộn ở trên mặt cỏ.
Chính là hiện tại hết thảy đều chưa.
Cô còn không có kịp làm tròn trách nhiệm với cậu ấy.
Cô còn không có thực hiện lời hứa hẹn, cô còn không có cho cậu một hôn lễ long trọng, cô còn không có cho cậu một cái nhẫn tốt hơn.
Tất cả ảo tưởng của cô, hiện giờ, thật sự trở thành chỉ còn ảo tưởng.
Du Sanh sờ sờ hai mắt của mình, đầu ngón tay một mảnh ướt át.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro