Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3- tương kiến hận vãn

Xoay chung trà gốm sứ thanh mai trong tay, Mạnh Di Giai hững hờ: "Các nàng là quân quý, ta không so đo. Nhưng ta vẫn không hiểu, mỗi lần nhìn thấy ta, hà tất chỉ trỏ?"

Quân Dao châm chước nghĩ, nụ cười xuân phong tủm tỉm. Nàng khẽ nói: "Có lẽ là do tiểu thư mỹ mạo liên thành?"

"Xùy..." Mạnh Di Giai xì cười: "Các nàng là chướng mắt y phục của ta thì có, ta không điếc, các nàng nói thế nào sau lưng, ta đều nghe thấy."

Hồng sắc là tục sắc, quan niệm này xuất hiện trong lòng Thịnh Hà thành từ năm nào cũng không rõ. Từ sau khi Phượng gia diệt, hầu như các quân quý may áo mới đều không chuộng màu sắc này, vì quá nổi, hiếm ai át xuống được vẻ rực rỡ của hồng sắc, dần dà, không ai dùng, người ta gọi đó là màu thô tục.

Quân Dao mỉm cười: "Có lời này, có lẽ nên nói thẳng với tiểu thư, trong kinh thành, người người xem màu đỏ là màu tục."

"Ta biết. Nhưng bẩm sinh ta đã thích màu đỏ." Mạnh Di Giai thờ ơ, một ngụm uống cạn trà, lại cầm khối điểm tâm một ngụm ăn hết. Hoàn toàn không để tâm trước mặt ngồi một vị tước quý, còn là hoàng tước.

Quân Dao không cảm thấy phản cảm, nàng vốn nghĩ mình sẽ yêu thích kiểu quân quý nói khẽ cười duyên, tay áo thêu hoa và khăn tay duyên dáng, nhưng khi đứng trước nữ tử hồng sắce này, hết thảy những cái đó đều trở thành mảnh vụn. Dù là cử chỉ hào phóng vô cùng, nhưng không hề dính đến thô tục, cách hành xử của đối phương làm người ta thập phần thoải mái, không câu nệ lễ tiết.

Quân Dao có thể thề thốt, chưa bao giờ hồng sắc đẹp như vậy khi ở trên người Mạnh Di Giai, nữ tử này như sinh ra từ sự huy hoàng của hồng sắc, vẻ đẹp vượt lên mọi chuẩn mực và quy củ.

"Bản thân tại hạ trước giờ không để tâm vật ngoài thân. Nhưng tiểu thư đã biết hồng sắc sẽ bị thiên hạ chỉ trỏ, nhưng ngươi vẫn dùng?"

"Bọn họ chỉ trỏ, ta liền không thích màu đỏ nữa? Là ta thích hay bọn họ thích, sao ta phải quan tâm?" Mạnh Di Giai ăn sạch điểm tâm, phủi vụn bột trên tay và thản nhiên đáp.

Quân Dao sững người.

Phải, thiên hạ tồn tại trăm ngàn màu sắc, toàn bộ bình đẳng, mỗi người yêu thích màu sắc khác nhau, sao có thể xem màu này tục mà màu kia cao quý? Màu nào cũng chỉ là tạo hóa tồn tại. Nếu phải vì những lời ngoài tai, miệng lưỡi thị phi mà từ bỏ màu sắc bản thân, thì sống như thế, quả là không chủ kiến và tạm bợ. Tuy đời người sống phải hòa nhập vào thiên hạ biển người, nhưng bản chất riêng biệt tồn tại bên trong, tuyệt đừng đánh mất.

Quân Dao cảm khái vô cùng: "Nghe tiểu thư nói, tại hạ thông suốt một đạo lý lớn. Lẽ sống làm người không thẹn đất trời, không thẹn quốc cương nhân nghĩa, đấy đã là đáng sống. Mỗi người tồn tại bản sắc riêng, không nên vì vài câu của người khác mà vội vàng thay đổi bản thân, sống mà phải nhìn ánh mắt và nghe lời nói thị phi mà sống, như thế quả là không đáng sống. Màu sắc chi phối bởi thẩm mỹ mỗi người, vốn không phải là vấn đề tranh cãi cao quý hay nghèo hèn. Màu sắc mỗi người lại càng không thuộc phạm trù ước thúc khuôn khổ, thế là sáo rỗng. Nếu là tâm sáng như gương, dù là vận bố y cũng vẫn là trang hào kiệt."

Nói đoạn, Quân Dao nhấp ngụm trà, nước trà nhạt và đắng nhẹ, nàng cũng chẳng cau mày. Thế nhưng vừa nhấc mắt, phía đối diện Mạnh Di Giai lại đang dùng đôi mắt hẹp dài đầy mờ mịt và quỷ dị nhìn mình. Vẻ mặt viết mấy chữ "ngươi nói cái mông gì thế".

Quân Dao lắc đầu cười, thế nào quên nữ tử này không thích hợp với những lời hoa mỹ và chủ đề uyên thâm. Nàng chọn lời chậm rãi: "Ý tại hạ là, chẳng hạn như một lão bản mở cửa tiệm bán vải, người đến mua mỗi người chọn màu khác nhau, nhưng mỗi khúc lụa giá cả đều như nhau, giá trị ngang bằng nằm chỗ đó."

Mạnh Di Giai nghe tới đây gật đầu thụ giảng, lại nói: "Lần sau nếu có thể, ngươi tỉnh lược đoạn đầu đi nhé, chỉ nói ví dụ dễ hiểu thế được rồi. Ta nghe không hiểu, sợ nổi nóng sẽ đấm người một phát."

Quân Dao bật cười. Tiếng cười thanh như sáo, ngũ quan tinh xảo bừng sáng vầng nhạt như trăng non tầm xuân.

Mạnh Di Giai tán thưởng: "Ngươi cười rất đẹp đấy."

Quân quý kinh thành bản chất là e lệ, sẽ không ai dám bạo gan khen một tước quý thẳng mặt lõa lồ như vậy, không khéo sẽ bị đàm tiếu là có gian tình. Lời Mạnh Di Giai tán thưởng là một một lời thưởng thức thật lòng trước cái đẹp, thuyết minh con người nàng trước giờ luôn ngay thẳng. Quân Dao nghĩ thầm như thế.

"À mà nói lanh quanh nãy giờ, ta quên mất, Dao vương tìm ta có việc gì không?"  Mạnh Di Giai sực hỏi.

Quân Dao cười nhẹ: "Thú thật với tiểu thư, ngày tiểu thư cưỡi ngựa hồi kinh, tại hạ vinh hạnh được chiêm ngưỡng tư thái hào kiệt của tiểu thư một lần. Nhớ mãi không quên, tâm sinh ngưỡng mộ, muốn kết giao bằng hữu với tiểu thư. Quả thực từ nãy đến giờ, được trò chuyện với tiểu thư, tại hạ như tìm được tri kỉ."

"Ngươi không đùa đấy chứ? Nhìn ngươi, hừm... văn vị phong nhã, lại muốn kết giao bằng hữu với một quân gia thô thiển như ta? Không phải ngươi nói rằng tư tưởng sống khác nhau khó có tiếng nói chung sao?" Mạnh Di Giai vừa cười vừa nói.

"Tiểu thư cứ đùa, tại hạ đúng là sinh trưởng kinh thành, cũng học văn thơ, nhưng trong lòng vẫn luôn kính trọng với những quân nhân anh kiệt gánh vác trọng trách hộ quốc. Trước giờ triều đường văn võ song hành, bổ trợ lẫn nhau thì quốc gia mới vững bền phát triển. Quan văn thì đàm đạo trị quốc kinh bang, quan võ là rường cột chống giặc, cùng tồn tại và phụ tá xã tắc. Làm sao có thể phân chia rạch ròi được chứ."

Lần này Mạnh Di Giai không nói gì chỉ cong nắm đấm lên. Quân Dao tức thì bật cười vui vẻ: "Ý tại hạ là, người học văn thì vẫn cần chút võ phòng thân, người học võ cũng không thể nào làm người mù chữ. Bù qua đắp lại, bù qua đắp lại."

Mạnh Di Giai bỏ nắm đấm xuống. Gật đầu hài lòng. Lại tươi cười: "Con người ta trước giờ không ngại kết giao, bằng hữu nhiều đất trời bao la. Tuy nhiên, ta và ngươi văn võ khác biệt, sau này nếu có lời không hợp, con người ta không thích quanh co, không hợp điểm nào thì cứ nói thẳng. Không thích chơi chung nữa thì sau này họa chăng gặp lại, cứ gật đầu chào một cái là xong. Chứ ta không thích kiểu ậm ờ có lệ, sau đó thì lanh quanh như một đám đại thẩm. Thật đau đầu."

Quân Dao mỉm cười, cầm chung trà lên đặt ngang mi mắt: "Thế thì tại hạ cầu còn không được đây. Lấy trà thay rượu, kính xin kết giao."

Mạnh Di Giai cũng nâng chung trà lên, chỉ chẹp miệng: "Khổ là phụ thân ta đã tịch thu hết mấy vò rượu của ta. Mượn trà thay rượu, kính ngươi một chung."

Cứ như vậy, lần đầu chính thức gặp mặt của Quân Dao và Mạnh Di Giai, dễ dàng trót lọt tới không ngờ, có lẽ người thẳng thắn nói chuyện luôn dễ dàng như vậy.

"À mà Dao vương, Hợp phố ở đâu thế?" Mạnh Di Giai hỏi.

"Hợp phố ở đường Đông Trang, giao với phố Viễn Quỳnh, cách Mạnh hầu phủ hai ngõ lớn hướng đông bắc. Tiểu thư là muốn đi Hợp phố sao?" Quân Dao ân cần hỏi.

Mạnh Di Giai chống một tay bên má, nhìn ra tàng bách nhật hồng xa xa, giọng bình thản: "Phóng mắt khắp thiên hạ, quân sĩ lẫn các trang hảo hán ai không đỏ mắt muốn thử rượu Hợp phố nổi danh nước Yên. Ta thân là người nước Yên sao có thể bỏ qua, càng huống hồ ta lại là tửu đại hán. Đã đến Thịnh Hà thành mà không đi Hợp phố, quả là thiệt thòi bản thân."

"Ồ, nếu tiểu thư muốn đi, tại hạ cẩn xin dẫn đường, tiểu thư thấy sao?"

Lúc này, Mạnh Di Giai dừng một chút, chợt hỏi: "Nghe đồn Tùy phủ ở gần Hợp phố?"

Tùy phủ là phủ đệ của Đại hoàng tử, hắn xuất cung lập phủ tính tới mùa quế hoa năm nay thì là tròn bảy năm. Tùy phủ cũng nằm trên đường Đông Trang, đối diện là Đồ Thư quán, xéo là Tiên Hương lầu, mặt sau Tùy phủ, đường cửa sau đi thẳng thì chính là dẫn ra Hợp phố- phố nấu rượu nức tiếng nước Yên. Có người nói, Tùy phủ sở hữu một chân lò rượu ở đó. Nhưng chung quy là lời đồn, vương thất sẽ không dính vào những tục vật ấy, đấy là tư tưởng chung những người thống trị nhà họ Quân.

Đột nhiên nghe Mạnh Di Giai nhắc đến Đại hoàng tử, Quân Dao rũ mắt, cầm chiết phiến trên bàn mở ra phe phảy, hỏi: "Sao tiểu thư lại hỏi đến Tùy phủ?"

Mạnh Di Giai thẳng thắn: "Có chút chuyện muốn gặp mặt Tùy vương và phải đi mua rượu. Đường đến đó nếu đi chỉ một lần mà làm được hai việc, rất thuận tiện."

Quân Dao hạ mi, sau đó vẫn tươi cười phong độ như quân tử hoa, thử đề nghị: "Đợi dịp không bằng sẵn dịp, nếu tiểu thư muốn, hôm nay tại hạ cũng đương lúc rảnh rỗi, lập tức dẫn đường mang tiểu thư đến đường Đông Trang, thế nào?"

"Thật ư?" Mạnh Di Giai bất ngờ, sau đó vỗ tay: "Thế thì còn gì bằng, huynh đệ, ngươi quá là tri kỉ rồi!"

Quân Dao nghe cách gọi, sửng sốt. Dường như lần đầu tiên được gọi bằng cách xưng hô này. Mạnh Di Giai gãi đầu cười khan: "Quen miệng, quen miệng, ha ha."

"Không sao, tiểu thư quả là phóng khoáng thoáng đạt." Quân Dao cười tủm tỉm.

Điệu cười của nữ nhân này thật thư thái, thật vừa mắt vui lòng, làm người ta vô thức buông bỏ hết phòng bị. Mạnh Di Giai thầm cảm thán.

Mạnh Di Giai đứng dậy: "Nếu đi thì đợi ta chút đã." Nói đoạn, nàng vù một tiếng đã bay vào trong viện tử, bóng hồng phấp phới như tàn hoa.

Quân Dao đứng dậy nhìn theo.

Vốn còn tưởng Mạnh Di Giai thay y phục tiện xuất hành trên phố, nào ngờ vẫn giữ nguyên võ phục ấy, chỉ chưa tới một chung trà đã trở ra, chắc nàng không thuộc kiểu người muốn người ta chờ đợi. Nàng khoát tay: "Đi nào."

Vậy là hai nữ nhân quyết định đi Hợp phố.

Bất quá dọc đường đi ra đại môn, Mạnh Di Giai gãi đầu: "Không phải ngươi nói ngươi đi chuyển lễ vật tưởng thưởng gì sao, bỏ đi như vậy, không phải là trốn tránh nhiệm vụ đó chứ?"

"Không đâu. Thủ hạ của tại hạ sẽ thu xếp ổn thỏa thôi, tiểu thư chu đáo quan tâm rồi."

Mạnh Di Giai lại nói: "Này, hay là đổi xưng hô đi, ngươi xưng hô nhiều chữ như vậy không mỏi miệng sao. Cứ gọi tên ta được rồi, còn ta, hừm, vẫn gọi ngươi Dao vương đi, đỡ mắc công phiền toái cho ngươi."

Quân Dao vốn chỉ chờ có vậy, lập tức mở miệng gọi rất thuận tiện: "Di Giai thật là tri kỉ."

Mạnh Di Giai ngẩn người. Cùng là gọi tên, nàng được hàng tá người gọi tên rồi, nhưng không hiểu sao vào miệng nữ nhân này, chữ 'Di Giai' nó nghe là lạ. Nhưng không biết lạ chỗ nào. Nàng dứt khoát không nghĩ nữa cho nhọc lòng.

Đến đại môn, thực tế đúng như Quân Dao nói, có thủ hạ và vị Nhu tiểu thư thu xếp, Quân Dao dù có ở đây cũng chẳng phải làm gì ngoài làm đóa quân tử hoa xinh đẹp.

Mạnh Nhu trông thấy Quân Dao cùng Mạnh Di Giai sóng vai tiến đến, trên đường còn nghiêng đầu cùng trò chuyện gì đó, trong mắt nhảy ra một mạt thất kinh. Sao có thể, một quân quý thô tục như Mạnh Di Giai vậy mà không hề làm Dao vương tức giận, trái lại còn sóng bước đàm đạo. Quả là kinh hãi.

Mạnh Nhu yểu điệu đi đến, tay áo phất nhẹ, hương như hoa. Nhỏ nhẹ phúc thân: "Dao vương."

Quân Dao gật đầu: "Chuyện lễ vật thật là cảm kích Nhu tiểu thư chu toàn rồi."

Mạnh Nhu e thẹn: "Nào có, Nhu vui mừng vì có thể phân ưu với Dao vương."

Quân Dao lại quay sang hỏi Mạnh Di Giai: "Di Giai muốn đi ngựa hay là xe ngựa?"

"Cưỡi ngựa đi, đường phố đông, xe ngựa cồng kềnh phiền toái. Đi sớm về sớm còn kịp giờ vãn thiện, lão già nhà ta đương lúc khó ở."

"Vậy được rồi." Quân Dao gảy bạch phiến của mình, nổi bật huyền bào biên ngang, tư thái đúng là tùng bách soi hồ xuân, đẹp khôn xiết.

******

Tình hình dịch bệnh Corona đang phức tạp, mong các độc giả của gia chú ý bảo vệ sức khỏe cho mình và người thân. Chúc mọi người buổi tối tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro