Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Bạch Sở Niên thấy Rimbaud ở phía sau lưng mình đột nhiên văng vào phía tường, máu tẩm ướt đồng phục cùng băng vải quấn quanh thân trên, theo ngón tay chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Khóe miệng Rimbaud chảy máu, đồng tử dần dần mất đi ý thức.

Hình ảnh này quá mức chân thật, làm cho Bạch Sở Niên sởn tóc gáy mà đau lòng, tim hắn đập loạn trong lòng ngực.

"Trèo xuống gầm ghế trốn đi. Thỏ con cũng đi, dùng tiêm hồi phục tăng lượng máu." Bạch Sở Niên nhặt khẩu Colt Python lên, lại gần xác chết lục soát thì lấy được một khẩu súng trường SA80, đem toàn bộ nhét vào thắt lưng bằng da của mình.

Sau khi nhận được thông báo từ máy truyền tin, Tất Lãm Tinh nhanh chóng từ một tòa nhà khác chạy tới, đem kim tiêm hồi phục còn lại trên người bỏ vào túi Lục Ngôn, giơ khẩu UZI nhìn về phía Bạch Sở Niên: "Hướng nào?"

Bạch Sở Niên trầm mặc nhìn tay bắn tỉa chó Greyhound ở phía xa: "Chờ đã, để cho tay bắn tỉa bên kia bắn hai người chúng ta tàn phế đi, trong thời gian chúng ta phục hồi họ sẽ đến đây trực tiếp giết chúng ta."

Tất Lãm Tinh phân tâm dùng ngón tay dây leo sinh trưởng chạm vào đầu Lục Ngôn, giải phóng tin tức tố trấn an giảm đau cho cậu, sau đó liếc nhìn vết thương của Lục Ngôn và Rimbaud. Vị trí viên đạn rất kì quái, có thể thấy tay bắn tỉa này chưa đủ trình, nhưng hai lỗ đạn này đều nằm ở xương quai xanh của cả hai, cùng một vị trí không lệnh chút nào.

"Mời người có chuyên môn đến thi giúp sao?"

Tất Lãm Tinh hoài nghi, điều này quả thật không phải không có lý, trình độ của tay bắn tỉa này, hắn hoàn toàn có khả năng bắn thẳng một phát đạn vào đầu giết chết Lục Ngôn và Rimbaud, nhưng hắn không làm vậy. Hai người chỉ còn lại một chút máu, hơn nữa từ lúc thông báo của đội [Phong Tiêu Tiêu Hề] này vang lên, thì người tên Tiêu Tuần này chưa từng xuất hiện trong thông báo, điều này thật đáng nghi ngờ.

"Không giống." Bạch Sở Niên nắm chặt hộp thuốc trong tay đến nổi làm cho nó bị bẹp, trước khi nhìn thấy Tiêu Tuần bước vào đấu trường, nhìn sơ qua chỉ khoảng 20 tuổi, thái độ của đội trưởng với cậu cũng không quá ưu ái, không giống người được thuê. Cho dù là người được thuê thì cũng khó mà tìm được người có khả năng bắn tỉa vượt qua Rimbaud, điều này là không khoa học.

Tất Lãm Tinh nhìn thoáng qua Rimbaud đang bị thương nặng, người cá dùng đuôi cuộn mình thành một quả cầu nhỏ, giấu mình dưới ghế dựa, cơ thể run rẩy vì đạn bắn trúng: "Chuyện này không quan trọng lắm, anh...! Có muốn an ủi anh ấy một chút không?"

"Dù gì cũng không thật sự bị thương. Để cho anh ấy tự ngẫm lại đi." Bạch Sở Niên cố tình dời ánh mắt khỏi người Rimbaud, "Ba năm không gặp, ngốc rồi."

Tất Lãm Tinh do dự, muốn nói lại thôi, cũng không nói gì thêm nữa.

Đúng như Bạch Sở Niên dự đoán, đội [Phong Tiêu Tiêu Hề] nhân cơ hội đội họ có hai người bị thương, trực tiếp lái xe thẳng vào tòa chính của nhà trẻ, cả ba thành viên trong đội trừ Tiêu Tuần chia thành hai nhóm nhỏ thủ ở hai bên lầu, chuẩn bị tiêu diệt bọn họ.

Tất Lãm Tinh nhanh chóng thả dây leo, bảo vệ Lục Ngôn và Rimbaud đang bị thương để tránh nguy cơ họ bị loại.

Ba người [Phong Tiêu Tiêu Hề] đi lên lầu, đầu tiên Bạch Sở Niên leo lên cầu thang chờ họ xuất hiện, Tất Lãm Tinh lợi dụng sự sinh trưởng tốt của dây leo mà tự mình treo mình bên ngoài toà nhà chính, chờ Bạch Sở Niên dồn ba người họ vào lưới rồi bắt gọn.

Bạch Sở Niên chú ý đến một điểm sáng đang chuyển động từ xa, đột nhiên phát hiện ra một họng súng bắn tỉa được ngụy trang bằng lá cây cách khoảng chừng 200m.

Hắn gõ gõ máy truyền tin, bảo Tất Lãm Tinh đổi vị trí để tránh bị giết. Trong lúc đang bố trí vị trí mới, một phát đạn xuyên qua cửa sổ mà tiến thẳng vào, Bạch Sở Niên nhanh chóng từ cầu thang nhảy xuống lầu hai, cánh tay phải tuôn máu nơi viên đạn bắn trúng, lượng máu trên thanh nhanh chóng giảm xuống bớt một phần tư.

"Thật là...phiền quá."

Toàn bộ vị trí đã mai phục hoàn hảo ban đầu bị phá vỡ, Bạch Sở Niên nghiến răng, đồng thời hắn cũng biết rằng vị trí trợ thủ trong đội do Omega chó Greyhound đảm nhiệm, quan sát vị trí của những tay súng khác, vài lần tiến công không thành đều do tay bắn tỉa Omega này.

Tuy nhiên ba Alpha tiến vào tòa nhà tương đối phát huy bình thường, phối hợp không ăn ý, đội trưởng chỉ huy cũng không khớp thời gian chuẩn xác, căn bản không đáng giá bằng Omega chó Greyhound có cái nhìn sâu rộng bao quát kia, không bằng để Omega này làm đội trưởng thì ổn áp hơn rất nhiều.

Chó Greyhound là một giống chó săn có thị giác với khả năng theo dõi và tốc độ sức bật cực kì ưu tú, vì thế cho nên Bạch Sở Niên suy đoán năng lực phân hóa của bọn họ nằm ở thị lực và tốc độ, ngay lập tức bỏ qua vị trí của Omega chó Greyhound đang đứng. Hai người di chuyển đến phòng học nhạc ở lầu hai, Tất Lãm Tinh dùng dây leo độc bịt kín lối vào rồi đẩy Bạch Sở Niên vào lỗ thông gió. Bạch Sở Niên theo luồng gió mà quay trở lại khung trần thép ở lầu ba, nín thở chờ đợi.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa đi đến gần, Bạch Sở Niên mặt không biểu tình nắm chặt khẩu Colt Python, chờ tiếng bước chân đến gần vị trí mà chính mình đang nấp, nhẹ nhàng bóp cò súng.

Tiếng "Đoàng" vang lớn, đội trưởng của [Phong Tiêu Tiêu Hề] che xương quai xanh đầy máu ngã lăn xuống cầu thang, máu trong thanh giảm mạnh.

Bạch Sở Niên cũng không trực tiếp kết liễu hắn ta, nheo mắt lại nã thêm một phát súng.

Viên đạn thứ hai bắn thẳng vào lỗ đạn do viên đầu để lại, máu bắn khắp nơi, đội trưởng Alpha la hét, lăn lộn vì đau, nhưng bị bắn vào trí xương quai xanh thì không nguy kịch vì vậy nên không bị loại ngay.

Hai Alpha còn lại trong đội nghe được tiếng đội trưởng gào rống, có chút hoảng loạn, không để ý đến dây leo đột nhiên xuất hiện dưới chân, bất ngờ bị dây leo quấn chặt vào người, độc tố từ gai nhọn đâm vào da thịt, đau rát như lửa thiêu. Hai Alpha kêu la thảm thiết bò trên mặt đất, cố gắng thoát khỏi bụi gai đáng sợ này, khóe miệng bởi vì trúng độc mà bọt mép tràn ra.

Tất Lãm Tinh nhíu mày buộc siết chặt dây leo, nghe hai Alpha kêu la thảm thiết đột nhiên trong lòng dễ chịu một chút.

Lục Ngôn sau khi dùng kim tiêm hồi phục, mặt mày tái nhợt bò dậy, cầm theo khẩu Desert Eagle đuổi tới, đúng lúc gặp phải Bạch Sở Niên, hắn lắc lắc tay phải bị thương: "Giao mấy người này cho cậu, tôi đi dạy cái đứa đánh lén kia cách làm người."

Thông báo một lần nữa vang lên:

[Cứ tự nhiên đánh thôi] Lục Ngôn giết [Phong Tiêu Tiêu Hề] Tiêu Triết.

[Cứ tự nhiên đánh thôi] Lục Ngôn giết [Phong Tiêu Tiêu Hề] Tiêu Dao.

[Cứ tự nhiên đánh thôi] Lục Ngôn giết [Phong Tiêu Tiêu Hề] Tiêu Trì.

Nghe được tin ba đồng đội của mình đã bị giết, Omega chó Greyhound mặt tái đi mấy phần, thu hồi ống ngắm định nhảy xuống cây muốn chạy trốn, không nghĩ tới việc vừa xoay người thì đã bị một bàn tay cường hãn nắm chặt.

Bạch Sở Niên nắm chặt cổ Omega, vừa làm rối loạn hô hấp của hắn, cũng không cho nín thở mà chết, đem Omega mảnh khảnh đến trước mặt cẩn thận quan sát: "Cho tôi nhìn xem đây là chó con nhà ai. Còn muốn chạy à? Qua đây."

Giống như sư tử ngậm con mồi về hang, Bạch Sở Niên bắt sống Tiêu Tuần về, ném ở góc tường.

Tiêu Tuần cử động thân thể, Bạch Sở Niên nâng súng lên, họng súng kề trán, chọc chọc: "Tôi cho cậu động sao? Tựa lưng vào tường."

"Anh nổ súng đi." Tiêu Tuần lạnh lùng nhìn Bạch Sở Niên, giống như đã chịu đủ nhục nhã, đầu ngón tay phát run.

Bạch Sở Niên lại dùng họng súng chọc chọc trán cậu: "Nghĩ kĩ rồi sao, cậu là người duy nhất còn sống, hiện tại là hi vọng cuối cùng của đội. Nghe lời một chút thì tôi sẽ thả cậu đi, tôi hỏi gì cậu đáp nấy."

Tiêu Tuần nhắm mắt lại: "Anh cứ nói."

"Năng lực J1 của cậu là gì?" Bạch Sở Niên hỏi.

Tiêu Tuần hơi kinh ngạc, im lặng chốc lát, nhẹ giọng trả lời: "Đồng hồ vạn năng."

Bạch Sở Niên bừng tỉnh, cười một tiếng: "Trách không được."

Năng lực tuyến thể chó Greyhound phân hóa J1, đồng hồ vạn năng: hướng gió, tốc độ gió, phạm vi, phân tích chuyển động của mục tiên, tất cả dữ liệu ngắm đề hiện rõ ra.

Nếu một tay bắn tỉa giỏi cần phải có khả năng phân tích mục tiêu nhanh thì năng lực của Omega chó Greyhound này không cần phải phân tích, nó giống như một bài toán, người thường sẽ nhìn vào đề bài, Tiêu Tuần nhìn vào thì trực tiếp ra được lời giải.

"Thứ hai," Bạch Sở Niên buông họng súng xuống trán Tiêu Tuần, "Cậu bao nhiêu tuổi?"

Tiêu Tuần quay đầu không trả lời, Bạch Sở Niên nâng khẩu SA80 lên bắn một phát vào sàn nhà cao su giữa hai chân Tiêu Tuần, hòng súng nóng hổi di chuyển lên: "Cứng đầu à, đợi chút nữa tôi triệt sản cho cậu, chó con."

Tiêu Tuần bị dọa một phen, mặt cứ trắng rồi chuyển hồng, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Mười chín." Trong mắt hiện một tầng nước.

"Sợ?" Bạch Sở Niên buông súng nhìn hắn mà cười, "Không phải lúc cậu bắn Omega đội tôi, cứ một phát lại trúng một người, tôi không khi dễ cậu thì không được rồi."

Khi dễ đủ, Bạch Sở Niên rút ba ngòi nổ từ thắt lưng Tiêu Tuần, chỉ còn lại một ngòi nổ sẽ kích hoạt sau 40 phút nữa: "Đi đi, có thể mang cả ba tên phế vật đội cậu qua hai ngày hay không, phải xem bản lĩnh của cậu."

Tiêu Tuần kinh ngạc nhìn, xem Bạch Sở Niên có thật là thả mình đi không. Thử vác súng ngắm trên mặt đất lên người, phát hiện không ai ngăn cản, liền chạy nhanh ra cửa sổ đào tẩu.

Bạch Sở Niên không quan tâm cậu, đi đến phía dưới ghế dựa xem Rimbaud. Lục Ngôn oán giận nhìn chằm chằm bóng dáng ngày càng đi xa của Tiêu Tuần, không hiểu tại sao lại thả hắn chạy mất.

Một cuộc thi mà thôi, Bạch Sở Niên không cần thiết mà nghiêm túc trả thù một Omega trong cuộc thi, huống hồ đối phương cũng không phải được thuê vào, chơi đùa một lát liền thôi.

Tuy nhiên, tình trạng Rimbaud bên này tương đối phức tạp.

Thanh máu đã được bơm đầy nhưng cậu vẫn núp dưới ghế không chịu di chuyển, dùng đuôi quấn chặt bọc kín người, chỉ để lộ một đôi mắt cảnh giác.

Trong VR thực tế ảo, cơn đau giống như trong thế giới thực và phản ứng khi trúng đạn cũng được mô phỏng hoàn toàn theo tình huống thực tế. Thân thể Rimbaud mở ra cơ chế tự vệ và tự phục hồi, cậu tự biến mình thành một quả cầu, thong thả chữa thương, đây là một loại năng lực phục hồi của người cá.

Bạch Sở Niên đành phải ôm cậu ra ngoài, nhẹ nhàng vỗ vỗ rồi giải phóng tin tức tố trấn an: "Không sao rồi, anh mở ra đi, tôi ôm anh một cái."

Rimbaud yếu ớt nhìn Bạch Sở Niên, sờ sờ đuôi cá, sờ đến khi phát hiện mảnh vảy màu xanh lam, nhẹ nhàng nhấc đuôi lên, nén đau xé ra một lớp vảy, đặt vào lòng bàn tay của Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên có chút mê hoặc, Rimbaud lại xé một mảnh vẩy cá đưa cho hắn, không bao lâu, những chiếc vảy đẹp nhất đều bị lấy trọc, chất thành một đống trong lòng bàn tay của Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên cuối cùng cũng hiểu ý của Rimbaud.

Đây là trao lại di vật cho hắn, cậu cảm thấy mình thật sự sắp chết.

Làm thế nào để có thể giải thích cho một loài lạ không cùng một cái ngôn ngữ hiểu rằng đây chỉ là một cuộc thi bình thường, online chờ gấp, doume, rất gấp.

-------------Hết chương 10-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro