Chương 6
Kim Mingyu tìm thuốc giảm đau trong rương, nhưng không tìm thấy loại tốt nhất. Tuy vẫn có thể uống loại khác nhưng tác dụng phụ sẽ rất lớn. Hắn đứng dậy: "Wonwoo, gần đây có tiệm thuốc nào không? Tôi đi mua thuốc giảm đau."
Wonwoo muốn ngồi dậy để đỡ tay bị thương, nhưng bị Mingyu ngăn lại. Cậu đành ngoan ngoãn ngã ra ghế: "... Dạ có một tiệm trong khu nhà, ra cửa quẹo trái là thấy ạ."
"Được." Kim Mingyu thay quần áo, rót một ly nước ấm đặt lên bàn cạnh nơi Wonwoo có thể với tay tới, rồi hỏi: "Cậu muốn đi vệ sinh không?"
Wonwoo mím môi trắng bệch: "Dạ không ạ..."
"Được rồi, cậu cứ ngồi đây, không được đụng vào vết thương." Mingyu lấy chìa khóa "Tôi sẽ sớm quay lại."
Ra khỏi nhà, không khí bỗng trở nên mát mẻ. Cuối cùng, hắn cũng có thể thở hắt ra thoải mái mà không cần e dè gì.
Khi quay về nhà, mùi tin tức tố trong phòng đã tan bớt nhiều. Hắn đặt hai viên chống viêm vào lòng bàn tay Wonwoo rồi đi dọn dẹp căn bếp lộn xộn.
"Thưa ngài..." Do vừa mới khóc, Wonwoo hiện tại hơi nghẹt mũi. Cậu mở đôi môi mỏng manh tái nhợt để thở, mái tóc dài dính vào mồ hôi trên cổ. Wonwoo yếu ớt nói: "Tôi, tôi đi dọn dẹp..."
"Không sao." Mingyu nói.
Vì chưa nấu cơm tối nên hắn tiện tay gọi cơm hộp từ một quán ăn gần đó.
Cơm hộp vẫn chưa đến, Mingyu ngồi xuống ghế sofa, giọng bình tĩnh: "Wonwoo, chúng ta nói chuyện trước được không?"
Wonwoo không đồng ý cũng không từ chối, nằm bất động vì bị thương tay phải, cúi đầu gục xuống một bên sofa, dáng ngồi cứng đờ, một lúc lâu mới gật đầu.
Mingyu lại một lần nữa oán trách chính mình ngu ngốc, rõ ràng mỗi lần hai người ở chung, Wonwoo đều cúi đầu khép nép, từ góc độ tâm lý học mà nói, tất cả đều thể hiện sự tự bảo vệ mãnh liệt.
Ánh mắt dừng ở bàn tay trái của Wonwoo, Mingyu phát hiện trên đó có vết thương nhỏ li ti, hắn nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao?"
Bàn tay đặt trên đầu gối lập tức siết chặt, Wonwoo sững sờ một lúc mới nhỏ giọng trả lời: "... Dạ đúng."
Mingyu cố gắng sắp xếp từ ngữ sao cho uyển chuyển: "Chúng ta, đều tự nguyện sao?"
Ngón tay của Wonwoo bắt đầu trắng bệch, hắn lại một lần nữa gật đầu.
Mingyu không vòng vo, chỉ là lời này hắn nói ra thật khó khăn, như mắc kẹt xương cá trong cổ họng, không thể lên cũng không thể xuống: "Trước kia tôi đối xử với cậu không tốt ư? Từng đánh cậu?"
Lần này Wonwoo có phản ứng, cậu "hả" một tiếng ngẩng đầu, rồi lại nhanh chóng cúi xuống, tóc tai rũ rượi rung động dữ dội, giọng nói run rẩy không khó nghe: "Không, không phải, ngài không có..."
Chỉ trong chốc lát, nhưng Mingyu vẫn thấy rõ ràng trong mắt Wonwoo tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn im lặng.
Trong sự tĩnh lặng, Wonwoo siết chặt tay áo, phần da lộ ra trên cổ càng trở nên tái nhợt.
Sau một lúc lâu, Mingyu phá vỡ bầu không khí bế tắc này, nói: "Thực xin lỗi, như cậu thấy đấy, tôi mất trí nhớ, nên không biết trước kia đã làm gì với cậu, nhưng tôi sẽ cố gắng đền bù, nhưng khoảng cách đã tồn tại, nếu cậu muốn..."
Hắn đối xử với Wonwoo tàn nhẫn như vậy, cậu nhất định rất căm ghét bản thân, ly hôn hẳn là kết quả Wonwoo mong muốn nhất.
"Chúng ta có thể ly hôn." Kim Mingyu bình tĩnh nói, "Tôi sẽ dùng hết sức bồi thường cho cậu dù là tài sản hay là..."
"Không cần!" Wonwoo quỳ xuống sàn nhà, đầu gối "thình thịch" chạm đất, mông chống gót chân. Bỏ mặc vết thương, cậu cẩn thận nắm lấy ống quần của Mingyu, ngẩng mặt lên, vẻ mặt cầu xin: "Thưa ngài, tôi sai rồi, tôi không cần ly hôn... Tôi sẽ sửa... Xin ngài, xin ngài, tôi sẽ sửa..."
Mingyu thực sự kinh ngạc, sợ hãi đến mức run rẩy cả người, vội vàng đỡ Wonwoo dậy. Nhưng cậu không chịu, chỉ lặp đi lặp lại vài câu: "Sai rồi, thưa ngài, tôi sai rồi... Không cần ly hôn."
"Không ly hôn" Mingyu lo lắng miệng vết thương Wonwoo sẽ rách, đành phải hứa trước: "Tôi chưa nói muốn ly hôn, quyền quyết định ở cậu. Chỉ là ý tôi muốn nếu cậu muốn ly hôn thì..."
Thấy Wonwoo quỳ xuống lần nữa, Mingyu dập tắt nghi ngờ trong lòng, vội sửa lời: "Chúng ta không ly hôn."
"Cảm ơn ngài..." Wonwoo run rẩy nói, nhưng không dám cầm lấy tờ giấy trong tay.
"Lau nước mắt đi." Mingyu nhắc nhở.
Cậu lúc này mới dùng khăn giấy lau lau mặt.
"Thật sự rất xin lỗi." Hắn lặp lại một lần nữa, cắn từng chữ rõ ràng, giọng nói nghiêm túc: "Nhưng trước đây tôi đã đối xử tệ với cậu. Tôi bảo đảm rằng sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Kỳ thực, Mingyu có ba lý do đơn giản để yêu thích Wonwoo.
Thứ nhất, hắn là một bác sĩ.
Thứ hai, Wonwoo hiện tại là "chồng nhỏ" danh nghĩa của hắn. Hắn sẽ cố gắng chuộc lỗi cho những sai lầm mà chủ nhân cũ đã phạm phải.
Thứ ba, con người là động vật thị giác. Hắn không đành lòng nhìn một nam tử đẹp trai như vậy biến thành bộ dạng ốm yếu này. Hơn nữa, hắn có thừa sức mạnh và tiền bạc để chữa khỏi bệnh cho cậu.
Cuối cùng, Wonwoo lớn lên rất giống với bệnh nhân Toàn Viên Hựu lúc trước, cậu bé ấy...
Mingyu cúi mắt nhìn mái tóc cậu, phỏng đoán rằng cậu không thể sống quá một năm.
Viên Hựu chuyển từ bệnh viện huyện lên bệnh viện thị trấn khi mới 13 tuổi, và hắn là bác sĩ điều trị cho cậu.
Cậu bé có đôi mắt cười, ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, khi nhìn thấy Mingyu đến kiểm tra phòng, sẽ nở một nụ cười: "Bác sĩ Kim, anh đến rồi."
Cậu bé lạc quan và dịu dàng như vậy lại phải chịu đựng cơn đau do ung thư xương mang lại mỗi ngày, mồ hôi lạnh thấm ướt ga trải giường, thậm chí cả chiếc khăn trải giường trắng cũng in hằn hình dáng gầy gò của cậu.
Viên Hựu cuộn tròn trên giường bệnh, cắn chặt ngón tay, nhìn thấy Mingyu, cậu bé yếu ớt đưa tay ra, nắm lấy một góc áo blouse trắng, dùng hết sức lực mỉm cười: "Bác sĩ Kim, em có giỏi không?"
"Có."Mingyu dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Viên Hựu: "Viên Hựu thật giỏi."
Khi Viên Hựu 14 tuổi, việc điều trị hóa chất kéo dài đã lấy đi mái tóc đen đẹp của cậu. Bệnh tật vô tình, ung thư xương tiếp tục di căn, sau tóc, cậu còn mất đi chân trái. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, việc cắt bỏ chi cũng không thể cứu mạng cậu bé.
Trước khi Mingyu qua đời, Viên Hựu vừa trải qua sinh nhật thứ 15, ngày hôm sau kiểm tra lại theo lệ thường, phát hiện khối u đã di chuyển đến phổi.
Là một bác sĩ ung bướu, hắn đã gặp gỡ quá nhiều bệnh nhân, chứng kiến quá nhiều sinh tử, nhưng chưa bao giờ có ai có thể khiến anh đau lòng đến thế, đau lòng đến mức không thể nói thành lời.
Anh từng đi chùa miếu cầu bình an cho cậu bé ấy.
Đó là lý do tại sao Mingyu hỏi Wonwoo có bệnh nền hay không khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, và đó cũng là lý do hắn thở phào nhẹ nhõm khi biết Wonwoo mới 21 tuổi.
Cũng vì vậy, hắn nhanh chóng tin tưởng Wonwoo sau khi đến thế giới xa lạ này, bởi vì anh tin rằng Wonwoo, người có ngoại hình giống Viên Hựu, sẽ không làm tổn thương hắn.
Viên Hựu đã trải qua đủ đau khổ ở thế giới bên kia, vì sự bất lực của bản thân, anh thậm chí không thể giữ lại mạng sống cho cậu bé.
Nhưng ở thế giới này, ở thế giới này... Mingyu thầm nắm chặt tay, dù không biết vì sao Wonwoo không muốn ly hôn, nhưng nếu cậu chọn ở lại, hắn nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro