Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Không còn gì cả

Đáng tiếc chuyến đi mua bánh mì của chúng tôi đã kết thúc không mấy dễ chịu.

Lâm Hi Thần nhất định muốn thêm một chai rượu vang trong bữa cơm: "Hương hoa hồng là mùi vị cha tôi thích nhất."

Khi đó, đáng lẽ hai người họ phải nhận ra có gì bất thường, nhất là đương sự Lâm Hi Thần, hắn vốn không phải một người quan tâm tới những vấn đề tầm thường như vậy. Cuộc sống quân đôi khắc khổ, một cốc nước bẩn và một mẩu bánh mì đã có thể chống đỡ trong hai ngày. Cơ thể của A có thể chịu được mọi điều kiện khắc nghiệt, thậm chí tối hôm nay không cần ăn cũng được. (Editor không hiểu đoạn này lắm :)) tư duy tác giả nhảy vọt quá.)

Tuy nhiên, người ở bên cạnh hắn là Trình Dục, rõ ràng O này đẽ xem người chồng hời của mình thành một cậu bé đạo đức giả đang hồi tưởng về cuộc sống thượng lưu. Tâm tư của Trình Dục không ở trên người hắn, anh muốn rời đi.

Nếu đối phương cứ muốn tiếp tục thì mình hắn tiếp tục đi.

"Anh Lâm Hi Thần, chúng ta phải thỏa thuận một chút." Hôm nay Trình Dục đã sức cùng lực kiệt, việc sử dụng thuốc ức chế khiến anh buồn ngủ, anh dựa vào ghế ngồi nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt vô thần.

"Tôi hứa với anh sẽ có món khoai tây hầm thịt bò, nhưng tôi muốn có... bia lạnh trong bữa cơm."

"Được." A thỏa hiệp.

Nhưng người ta thường nói, một khi mọi việc đã xuất hiện một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Câu phía trên có vẻ như không đầu không đuôi, nhưng hiện giờ Trình Dục cảm thấy những lời đó rất đúng. Chưa đến 7 giờ sáng hôm sau, anh bị tiếng đồ đạc rơi xuống đất ở phòng bên cạnh làm tỉnh giấc.

Theo lý, trong phòng của Lâm Hi Thần có AI, không nên bị té thảm như vậy, nhưng khi anh vừa bước tới cửa thì bên trong lập tức có tiếng nói truyền ra.

"Đi ra."

Lời nói nhìn như bình tĩnh, không chút gợn sóng đó, như đang ẩn chứa điều gì, ít nhất thì tốc độ nói đã nhanh hơn trước nhiều. Trình Dục đứng ngoài cửa nhún vai, có vẻ như triệu chứng hạ đường huyết của hắn khá nghiêm trọng vào buổi sáng.

Tính khí gắt gỏng như vậy, có lẽ tạm thời chưa chết được.

Nhưng nếu anh mà có chết thật thì ông đây gặp phiền phức lớn rồi.

Trình Dục đút tay vào túi, anh muốn chờ tiếp, không ngờ trong phòng lại có tiếng động.

Lâm Hi Thần hỏi: "Sao còn chưa đi?"

O nhíu mày.

Trình Dục biết khướu giác của A rất nhạy nhưng không biết rốt cuộc Lâm Hi Thần nhạy đến mức nào. Năm giác quan của A mạnh hơn người khác, anh nín thở đứng ở cửa mà Lâm Hi Thần vẫn có thể ngửi thấy mùi.

"Được rồi, nhớ xuống ăn cơm!"

Trong phòng, cách cửa phòng mấy bước, A đang nằm trên sàn nhà, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm ván cửa.

Lâm Hi Thần không biết rằng khi một trong những giác quan bị mất, bốn giác quan khác không bị giảm sút theo mà ngày cnàg nhạy bén hơn.

Hắn bị mùi hương của cha mẹ đánh thức.

Lúc A tỉnh lại không nhìn thấy thứ gì, khướu giác khiến hắn sinh ra ảo giác. Trong nháy mắt Lâm Hi Thần tưởng rằng mình mới 12 tuổi, tỉnh lại trên chiếc giường ấm áp, cha mẹ vẫn ở đây và chuẩn bị đi xa, mà hắn vẫn nhớ rõ một chuyện.

[Đừng đi, đừng tin lời người phụ nữ đó nói, đừng quên máy truyền tin.]

Hắn vén chăn lên, cố gắng đứng dậy, mới nhận ra mình không nhìn thấy.

Dù không có thị lực, nước mắt vẫn chảy xuống sau lớp vải, nhiệt độ của nước mắt như muốn đốt cháy khóe mắt, Lâm Hi Thần hận bản thân mình lúc này, nó khiến hắn trở về hiện thực trong nháy mắt.

Hắn đã bị phế bỏ, không còn là quân nhân nữa, thậm chí còn không thể làm những công việc bình thường.

Mỗi ngày hỗn loạn, mơ mơ màng màng, rơi vào bóng tối vô tận, sau đó dành cả cuộc đời cho những chuyện tầm thường.

Đây là khuyết điểm của A, cảm quan tuyệt đối khiến họ có tâm lý ưu việt và kiêu ngạo. Nhưng sau khi mất đi sẽ mang đến lỗ hổng tâm lý.

Khướu giác liên tục nói với hắn rằng khi còn sống cha mẹ yêu thương nhau thế nào, dù đã nhiều năm mà mùi hương đó vẫn chưa tiêu tan. Thính giác nói cho hắn biết rằng, chỉ có mình hắn trong căn phòng này, tiếng tim đập, tiếng hít thở hình thành sự đối lập mạnh mẽ với mọi thứ bên ngoài.

Hắn ngồi trên giường, vào giây phút đó hắn như nhìn thấy được gia tộc Lâm thị sẽ xuống dốc như thế nào, giống như lá rơi trong mùa thu, xào xạc xào xạc, bên tai tràn đầy sự hiu quạnh và cô đơn của thời đại đáng buồn này.

Lâm Hi Thần cố gắng đứng dậy, ngón tay mò mẫm đồ gia dụng được làm bằng gỗ cây óc chó, kết cấu vừa dày vừa nặng nói cho hắn biết quá khứ của gia tộc. Giọng nói lạnh băng của AI bỗng vang lên.

[Ngài sắp làm rơi vật kỷ niệm kết hôn của cha mẹ mình.]

Hắn chợt thu tay về, nhưng lúc này A còn mỏng manh hơn vật trang trí bằng thủy tinh. Hắn bị hẫng một bước, sau đó nặng nề ngã xuống đất.

Trại điều dưỡng của quân đội sẽ không làm sàn nhà bằng những tấm gỗ dày như vậy.

Đồng thời AI của họ sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Và cả hiệu quả cách âm cũng không kém như vậy.

Tứ chi vô cùng đau đớn, Lâm Hi Thần cố gắng chống đỡ. Nhưng mùi hương của O Trình Dục kia đã bay tới, nằm trên mặt đất không phải lựa chọn tốt, mùi hương xuyên qua khe cửa quẩn quảnh trong phòng, Lâm Hi Thần bỗng lên tiếng "Đi ra!"

Nhưng tên to gan kia vẫn chưa đi.

Bác của hắn rốt cuộc tìm loại O gì cho hắn thế này?

Khi A nói câu này đã thể hiện rõ lập trường của mình, nếu anh tiến lên phía trước sẽ bị thương, nhưng tên Trình Dục kia vẫn đi tới đi lui ngoài cửa. Lâm Hi Thần hít sâu một hơi, đến khi hắn lên tiếng đuổi lần thứ hai, Trình Dục mới đi.

Hắn khó khăn bò dậy từ sàn nhà, chạm vào khăn trải giường bằng vải bông khiến người ta yên tâm. Lâm Hi Thần đi tới cạnh giường, mấy phút sau tiếng bước chân vang lên.

"Cốc." Trình Dục gõ cửa một cái, giọng nói không tự tin lắm: "Anh có thể xuống chưa, làm xong bữa sáng rồi."

"Tôi sẽ xuống." Lâm Hi Thần nắm chặt ga giường, cúi đầu trả lời đối phương.

"Ừm, ừm..." Nhưng Trình Dục vẫn chưa đi, giọng đối phương để lộ sự khẩn cầu: "Vậy anh có biết sử dụng máy pha cà phê không, đây là đồ 20 năm trước, tôi nghĩ nó..."

Cửa đôt ngột bị mở ra.

"Đừng tùy tiện động vào đồ của cha mẹ tôi!"

Trình Dục nhân cơ hội quan sát đối phương, hôm nay mái tóc Lâm Hi Thần rối bù, sắc mặt A vô cùng tái nhợt, nhìn rất tệ. Băng vải quấn quanh mắt một cách qua loa, có vẻ như quấn lên một cách vội vàng.

Trình Dục nhìn chằm chằm trán của đối phương.

Là một nhà phân tích cơ giáp thiên tài, sao Trình Dục bị một chiếc máy pha cà phê làm khó được. Anh dùng lời nói dối này để xác nhận trạng thái của Lâm Hi Thần, hơi nghiêng đầu rồi nói: "Ăn sáng thôi."

"Tôi sẽ xuống." Lâm Hi Thần nhíu mày.

"Được rồi, tôi sẽ đợi anh chỉnh trang xong." Trình Dục nhìn đối phương thật sâu: "Tôi chờ anh."

Bữa sáng mà Trình Dục nói là kết hợp bánh mì và thịt quay còn dư hôm qua, anh trộn rau theo khẩu vị mỗi người, anh không xắt khoai tây thành từng lát mà thêm một số thứ khác vào.

Sau khi thêm cà chua bi vào thì hoàn hảo.

O rất hài lòng với sandwich mình làm, anh ngậm bánh mì ngồi dưới lầu cho tới khi Lâm Hi Thần xuống.

A nắm chặt lan can, bước từng bước chậm rãi, quần áo chỉnh tề. Trình Dục chậm rãi nhai hỗn hợp thần bí do mình tạo ra, nhìn chằm chằm từng động tác của Lâm Hi Thần.

Bữa sáng của Lâm Hi Thần có sữa, thức ăn và thuốc. Trình Dục ngồi tại chỗ nhìn đối phương nuốt một đống thuốc dưới sự trợ giúp của AI, lại nhìn đối phương uống một nửa cốc sữa, sau đó mới bắt đầu xử lý tới đống hỗn hợp do mình làm.

"Tôi nói này..." Trình Dục chỉ ngón tay vào mắt: "Những thuốc anh uống để chữa mắt sao... có tác dụng phụ không?"

Lâm Hi Thần đã hiểu kỹ năng nấu nướng của vợ mới cưới, anh cẩn thận bóp phần bên trong của bánh mì đi để lúc ăn không bị dính nước sốt vào tay. Lâm Hi Thần vừa ăn cơm vừa trả lời câu hỏi của Trình Dục.

"Không có, ít nhất theo tôi biết là không."

Hắn cắn bữa sáng một miếng, giọng Trình Dục như từ thế giới khác truyền tới: "Nhưng trán anh đổ máu, anh không phát hiện à?"

Bụng Lâm Hi Thần như có một cục đá lạnh như băng tiến vào.

Hắn phát hiện mất hết vị giác.

Vừa rồi hắn không thể nếm được mùi vị của những thứ trong miệng nữa, những thứ đó trong miệng rất kỳ quái và khó chịu, nhưng Lâm Hi Thần từng phải ăn thứ đáng sợ hơn trong lúc luyện tập sinh tồn ngoài trời, vì vậy hắn yên lặng nuốt thức ăn xuống.

"Gì cơ?"

A giả vờ bình tĩnh, thậm chí còn lấy khăn giấy lau miệng đầy ưu nhã. Trình Dục không nhận ra sự biến đổi nghiêng trời lệch đất của chồng mới cưới trong 2 giây vừa rồi. Trình Dục hỏi lại lần nữa: "Trán anh chảy máu, có cần tôi xử lý giúp không?"

lth ngẩn người.

Giác quan của A mạnh hơn bất kỳ chủng tộc nào, đặc biệt là người từng huấn luyện trong quân đội và rèn luyệnt rên chiến trường như hắn. Hắn rất mẫn cảm với mùi máu, dù chỉ một chút.

Huống hồ là nó còn xảy ra trên người mình.

Cảm giác bất an ở siêu thị ngày hôm qua lại kéo tới lần nữa, rốt cuộc Lâm Hi Thần đã biết vì sao trong tiềm thức, anh buộc Trình Dục phải giữ những thói quen truyền thống kia.

Anh bắt đầu thấy bất an, đầu óc trở nên bất an nên cơ thể bắt đầu chủ động yêu cầu giảm bớt những kích thích mới và thông tin bên ngoài.

Khi một giác quan biến mất, các giác quan khác có yếu đi hay không? Ngược lại, các giác quan khác sẽ không ngừng tăng cường để bù đắp những khiếm khuyết do giác quan bị mất gây ra. A trời sinh như Lâm Hi Thần, sau khi bị thương, giác quan sẽ không yếu đi mà sẽ càng mạnh hơn.

Nhưng nó quá mạnh.

Nó mạnh đến nỗi làm tràn một ngưỡng nhất định. Thông tin não phải xử lý quá nhiều, cơ chế xử lý bắt đầu tự động chặn một số thứ sau khi làm việc qua lại.

Như việc bạn có thể nhìn thấy sống mũi của mình trong ánh mắt của người khác, nhưng não đã chủ động loại bỏ tint ức này. Không phải Lâm Hi Thần mất vị giác mà một số giác quan của hắn đã bị não chặn.

Đầu tiên là vị giác.

"Được." Lâm Hi Thần bỏ thức ăn trong tay xuống, biểu cảm không đổi nhưng trong lòng đã dậy sống. Thứ hai là khướu giác của hắn, tiếp theo sẽ là gì? A đè nén sự bất an rồi nói: "Được, giúp tôi xử lý vết thương đi."

Trình Dục không chắc lắm: "Anh không kêu AI giúp anh..."

"Hãy dùng cồn tinh khiết, tôi muốn tiêu độc hoàn toàn."

Hắn nói như đang gọi món vậy, nhưng Trình Dục biết đổ cồn vào vết thương đau thế nào. Thuốc điều trị vết thương hiện đại sẽ thêm một chút thuốc giảm đau vào đó. Trình Dục đứng lên xác nhận lại.

"Anh chắc chứ?"

"Chắc."

Cảm giác mát lạnh do cồn đổ lên da gần như biến mất, nhưng khi dính vào vết thương thì đau đớn chiếm cứ não. Lâm Hi Thần thở phào một hơi, nhưng Trình Dục bị vẻ mặt đối phương làm cho khiếp sợ, anh vứt miếng bông đẫm máu trong tay đi.

"Đừng nói anh cũng là một người thích M* nhé, tôi không giỏi chuyện này."

*M trong SM đấy ạ, thích chịu ngược đãi :))

Anh thấp giọng nói bên tai Lâm Hi Thần, A còn chưa phản ứng kịp, Edith đã tới.

B gõ cửa, hai người trong nhà sửng sốt, Trình Dục kêu AI hoàn thành công việc còn lại: "Ài, tôi vừa phải trả 100 triệu vừa phải hoàn thành công việc của anh," O nói nhỏ: "Số tiền ít ỏi đã bỏ ra cho anh, đúng rồi..."

Trình Dục quan sát quần áo Lâm Hi Thần từ trên xuống dưới, đối phương ăn mặc chỉnh tề, như vẫn đang ở quân doanh: "Anh có muốn tôi lái xe không? Hay để Edith? Chìa khóa xe ở đâu?"

"Tôi không đi."

"Gì cơ?" Trình Dục không hiểu nổi.

Lâm Hi Thần từ chối: "Hôm nay tôi không thể đi."

------

Editor: Không biết mọi người có cảm thấy không nhưng mình dịch bộ này mình không theo kịp tư duy của tác giả lắm. Nhiều khi không biết tác giả có ý gì nên khi dịch cũng mơ mơ hồ hồ.... Cố gắng dịch sát theo chữ nhất có thể mà vẫn không hiểu được :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro