Trúng bẫy
Yoongi và HoSeok bước ra khỏi đường hầm tối tăm, không khí ẩm mốc và tiếng rít của gió vang lên trong khoảng không hẹp sau lưng họ. Sau nhiều giờ lạc lối trong bóng tối lạnh lẽo, họ cuối cùng nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phía trước. Ánh sáng ấy, dù yếu ớt, vẫn là ngọn hải đăng dẫn lối, thắp lên trong lòng cả hai chút hy vọng. Cả hai im lặng bước nhanh hơn, như thể chỉ cần với tới ánh sáng kia, mọi nỗi sợ hãi và lo lắng sẽ tan biến.
Yoongi hít một hơi sâu, giọng hắn thoạt nghe có vẻ bình tĩnh nhưng cậu lại có thể nghe ra một chút sự phấn khích ở đằng sau.
"HoSeok, cẩn thận một chút, chúng ta sắp đến rồi... Ở ngay phía trước là lối ra."
HoSeok không nói gì, nhưng đôi mắt cậu lóe lên một tia hy vọng, khi bàn tay của người lớn hơn đang bao trọn bàn tay của cậu, cố gắng dập tắt nỗi lo lắng đang dần nhen nhóm trong lòng. HoSeok cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không muốn phá vỡ niềm hy vọng mỏng manh mà họ đã nắm giữ suốt quãng thời gian trong bóng tối.
Cả hai bước ra khỏi đường hầm, ánh sáng dần rõ nét hơn. Nhưng thay vì khung cảnh của một nơi an toàn, xanh tươi hoặc ít nhất là yên bình, cả hai đột ngột dừng lại trước một cảnh tượng đáng sợ. Trước mặt họ là một khu vực hoang tàn, đổ nát. Những tảng đá lớn từ những bức tường sụp đổ nằm rải rác trên nền đất, một vài chiếc cột kim loại méo mó, lồng sắt vỡ vụn nằm la liệt như đã bị phá hủy bởi một lực mạnh khủng khiếp. Những vết máu khô còn vương trên các thanh sắt lạnh lẽo.
Yoongi cảm thấy ngực mình thắt lại, nụ cười vừa mới chớm nở trên môi anh vụt tắt. Mắt anh mở to, không thể tin vào những gì mình đang thấy:
"Đây... không phải là... Tại sao nó lại thành như thế này?" Hắn thì thầm, gần như lạc giọng.
Yoongi, người luôn giữ vẻ điềm tĩnh, giờ cũng thấy tay mình run lên. Hắn nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích nào đó, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng đáng sợ và những dấu hiệu của sự tàn phá.
"Có người đã tác động vào lối ra rồi." Hắn nói, giọng khàn đặc, lấp đầy sự bất an và khó hiểu.
HoSeok bước tới gần một chiếc lồng sắt đã bị bẻ gãy. Những thanh kim loại vặn xoắn và cong vẹo, giống như ai đó hoặc thứ gì đó, đã phá tan nó từ bên trong. Cậu cảm thấy lòng mình trĩu nặng, ngón tay lướt qua những vết máu khô đọng lại trên bề mặt lạnh buốt. Mọi thứ như ngưng đọng lại, không còn âm thanh nào ngoài tiếng thở gấp gáp của họ.
"Có vẻ như chủ nhân của nơi này đã sớm biết chúng ta sẽ tìm lối ra rồi." Yoongi cất giọng dứt khoát, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng cả hai đều sẽ không thể thoát khỏi khu vực này một cách dễ dàng. Hắn đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy những lồng sắt bị phá hủy và những dấu vết của bạo lực, khiến cả hai cảm thấy không chỉ mất phương hướng mà còn hoang mang tột độ.
HoSeok ngước lên nhìn Yoongi, đôi mắt tràn ngập lo lắng. "Anh còn lối thoát nào nữa không Yoongi? Rốt cuộc thì chủ của nơi này là ai?"
Yoongi im lặng, cố gắng che giấu sự hoang mang trong lòng, nhưng lòng bàn tay hắn đã đẫm mồ hôi. "Đường thì còn nhiều. Nhưng e rằng số phận của bọn nó cũng chỉ giống như con đường này mà thôi." Hắn quay đầu về phía đường hầm tối tăm phía sau, cảm thấy nó như đang đe dọa nuốt chửng họ nếu họ dừng lại quá lâu.
"Còn về phần chủ nhân của khu thí nghiệm này thì anh nghĩ em phải biết rồi chứ? Người quen của em đấy."
Hai người đứng giữa đống hoang tàn, ánh sáng lờ mờ giờ trở nên lạnh lẽo và vô hồn, như thể trêu ngươi niềm hy vọng vừa mới le lói trong lòng họ. Họ nhận ra rằng, cả hai đang ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, quay trở về cũng không được mà đi tiếp cũng chẳng xong. Việc xung quanh chỉ có bốn bức tường thật sự khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Đi thôi." Yoongi nói khẽ, nhưng không còn sự tự tin nào trong giọng nói. Hắn kéo cậu đi về phía một ngã rẽ khác, tự lựa chọn để bản thân chắn trước để đỡ toàn bộ sự tấn công bất ngờ nào có thể ập tới.
"Anh nói người quen của tôi là sao? Tôi quen biết người đó?"
"Ừ. Trong quãng thời gian em đi làm vật thí nghiệm thì tôi có đi điều tra một chút, cuối cùng thì cũng tìm ra được một chút xíu thông tin khá là đáng giá đấy."
Hắn nhoẻn miệng cười như thể bản thân đã lâp công lớn, đáng để được lưu danh vào sử sách.
"Đừng có úp úp mở mở nữa, khó chịu lắm đấy!"
Đáp lại cậu chỉ là tiếng cười của Yoongi. Sau một hồi tìm kiếm lối đi, cả hai người phát hiện ra một con đường hầm khác. Con đường này dường như sâu và tối hơn con đường vừa thoát ra. Cả hai dừng lại trước cửa hầm, ánh sáng từ khu đổ nát phía sau dần mờ nhạt như đang chuẩn bị bước vào một bóng tối khác.
"Này, cho dù có chuyện gì thì anh vẫn yêu em." Yoongi nói, giọng anh trầm lặng nhưng kiên quyết.
HoSeok quay lại nhìn hắn với sự ngạc nhiên và ngờ vực. "Anh nói bậy cái gì thế?"
"Thì đang tỏ tình đấy."
Cả hai bước vào con đường hầm, mỗi bước đi như chìm sâu hơn vào bóng tối. Không khí trong đường hầm này ngột ngạt hơn, từng hơi thở như bị bóp nghẹt bởi sự im lặng kỳ lạ bao quanh. Tiếng bước chân của họ vang lên đều đặn, bất chợt âm thanh vọng lại như tiếng cười nhẹ từ xa, nhưng khi cả hai nhìn quanh thì chỉ có bóng tối đáp trả. Yoongi và HoSeok không dừng lại, nhưng từng giây phút như kéo dài vô tận trong sự ngột ngạt này.
Đột nhiên, ánh sáng mờ mờ lại hiện lên ở phía trước. Yoongi và HoSeok bước nhanh hơn, cảm giác hy vọng lại nhen nhóm, nhưng giờ đây, nó không còn tràn đầy như trước. Họ ra khỏi đường hầm và thấy mình đứng trước một khung cảnh kỳ lạ. Trước mặt là một mái vòm lớn, cao vút, với những cột đá khổng lồ trồi lên từ mặt đất. Ánh sáng mờ ảo hắt từ trên cao qua những ô cửa sổ hẹp, tạo ra một khung cảnh u ám nhưng đầy bí ẩn.
"Cái gì thế này?" HoSeok nói, giọng cậu lộ rõ sự hoài nghi.
Yoongi chỉ lặng lẽ nhìn, đôi mắt sắc bén quét qua từng góc cạnh của không gian xung quanh. Cả hai cẩn trọng tiến vào dưới mái vòm. Không khí trong không gian này có gì đó nặng nề hơn, và từng bước chân dường như dính chặt xuống nền đất.
Vừa khi cả hai đặt chân vào giữa mái vòm, một tiếng "keng" chói tai vang lên từ trên cao. Cả Yoongi và HoSeok cùng lúc ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp phản ứng, một chiếc lồng sắt khổng lồ đã rơi xuống từ trên đỉnh mái vòm, chụp lấy hai người trong một tích tắc.
"Yoongi!" HoSeok hét lên, tay cậu chạm vào những thanh sắt lạnh toát và rắn chắc. Họ cố gắng đẩy lồng, nhưng vô ích. Những thanh sắt cứng như thép, không có đường thoát.
Yoongi nghiến răng, mắt anh tối sầm lại khi nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ có thể thoát ra. Nhưng rồi một âm thanh khác vang lên, lần này là một tiếng cười lớn, khàn khàn, vang vọng khắp không gian trống rỗng dưới mái vòm.
Từ trong bóng tối, một bóng dáng cao lớn bước ra. Đôi mắt sắc lạnh, gương mặt đầy mưu mô và sự xảo trá. HoSeok ngay lập tức nhận ra đó là Mun HaBeak. Cậu ta đứng đó, nhìn chằm chằm vào họ qua những thanh sắt của chiếc lồng, đôi môi cong lên thành một nụ cười nham hiểm.
"Cuối cùng thì chuột cũng tự chạy vào bẫy." HaBeak cất tiếng, giọng cậu ta vang lên trầm và đầy quyền uy. "Chờ mãi thì các ngươi mới tới. Lề mề quá đấy."
HoSeok siết chặt tay vào thanh sắt, đôi mắt lóe lên sự giận dữ và bất lực. "HaBeak... Mày là kẻ đứng sau tất cả chuyện này?"
HaBeak cười lớn, tiếng cười của hắn vọng lại như đang trêu đùa sự tuyệt vọng của họ. "Bất ngờ không HoSeok?"
Yoongi hạ người thì thầm vào tai cậu. "Anh đã nói là em quen cậu ta mà."
HoSeok nhìn HaBeak, ánh mắt cậu ngập tràn phẫn nộ và lo lắng. "Mày muốn gì ở? Đây không chỉ là một trò chơi, phải không? Mày đã vờn bọn tao từ tận bên ngoài cho tới khi vào đây. Ngay từ đầu mày đã biết tao trà trộn vào bên trong rồi đúng chứ?"
Yoongi huýt sáo thán phục với tài suy luận của HoSeok, biểu cảm trên gương mặt của hắn đôi khi có chút đắn đo nhưng rồi lại rất nhanh được thay thế bằng sự cợt nhả.
"Cũng không hẳn là vô dụng không biết làm gì nhỉ. Ừ, tao biết chúng mày vào đây ngay từ đầu nhưng vẫn muốn để xem cả hai sẽ làm được gì. Hóa ra cũng chỉ vùng vẫy như mấy con chuột sắp chết."
HaBeak nhảy xuống và đi đến đối diện với cả hai. "Tao muốn nhìn chúng mày quằn quại, phải gánh chịu những nỗi đau mà tao đã phải trải qua. Nếu như tên Bố già kia chịu chu cấp cho gia đình của tao thì cả nhà tao đã chẳng phải chịu cảnh bị bọn côn đồ đánh đập cho đến chết. Còn mày."
HaBeak nhìn về phía Yoongi. "Một tên sản phẩm lỗi như ngươi đáng lẽ ra không nên được tồn tại. Trốn đi thì hay rồi, hại gia đình tao phải chịu khoản tiền đặt cọc đã mất."
Yoongi chỉ nhếch mép cười rồi nói. "Rất vui vì được giúp đỡ." Gương mặt của hắn vẫn cứ câng câng, không hề tỏ ra vẻ hối lỗi.
HaBeak nở một nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt lạnh lẽo của hắn khóa chặt vào Yoongi và HoSeok như một con mèo đang thưởng thức sự bất lực của con mồi. Cậu ta từ từ rút ra một thiết bị nhỏ từ trong áo choàng đen của mình, ngón tay dài và xương xẩu ấn xuống một nút đỏ.
Chỉ trong vài giây, từ bốn góc của chiếc lồng sắt, một làn khói trắng dày đặc được bơm vào. Mùi hóa chất lợm giọng nhanh chóng tràn ngập không gian, xâm chiếm từng hơi thở của cả hai. HoSeok bắt đầu ho sặc sụa, cố gắng bịt mũi để tránh hít phải khói, nhưng làn khói lan nhanh đến mức không có chỗ nào để trốn thoát.
Yoongi nhận ra mối nguy hiểm gần như là ngay lập tức. "HoSeok, không được hít vào!" Hắn hét lớn, nhưng giọng anh đã trở nên nghẹn ngào trong cơn ngạt thở. Trước khi cả hai kịp làm bất cứ điều gì, HaBeak lạnh lùng ném vào trong chiếc lồng một chiếc mặt nạ phòng độc, chiếc mặt nạ rơi lạch cạch trên nền sắt lạnh.
"Có lẽ một trong cả hai sẽ sống sót." HaBeak nói, giọng cậu ta ngọt ngào nhưng độc ác. "Nhưng điều đó chỉ phụ thuộc vào sự lựa chọn của các ngươi."
Nói xong, cậu ta lẳng lặng quay lưng bước đi, tiếng cười vang vọng khắp không gian, để lại Yoongi và HoSeok trong chiếc lồng ngày càng chìm trong làn khói trắng, lan cả ra các khu vực xung quanh trong chiếc lồng kính.
HoSeok lao về phía chiếc mặt nạ, nhưng tay anh run rẩy và mắt anh nhòa đi vì tác động của khói. Trước khi kịp chạm vào, Yoongi đã nhanh như chớp giật lấy nó. HoSeok ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn và lo lắng.
"Yoongi! Anh... đeo vào đi!" HoSeok hét lên, cố gắng giật lấy chiếc mặt nạ từ tay Yoongi, nhưng Yoongi lùi lại, đôi mắt anh cương nghị, không dao động.
Yoongi không nói gì, hắn chỉ im lặng nhìn cậu rồi ngay lập tức chùm chiếc mặt nạ lên trên mặt của cậu. Trong tích tắc, ánh mắt của hắn nhìn cậu lại dịu dàng đến kỳ lạ. HoSeok vùng vẫy dữ dội, cậu không muốn chấp nhận sự hy sinh này. "Không, Yoongi! Tôi không muốn!... Anh không được làm thế!" Giọng cậu vỡ òa, nước mắt bắt đầu tuôn ra khi nhận ra ý định của Yoongi.
Nhưng Yoongi không để cho HoSeok có thêm lựa chọn nào khác. Bằng sức mạnh dứt khoát, anh kéo chiếc mặt nạ khít chặt lên khuôn mặt của HoSeok, khóa chặt nó lại. "Không có thời gian để tranh cãi! Anh đã nói với em cái gì nào? Em sẽ luôn là ưu tiên của anh." Yoongi nói lớn, nhưng giọng hắn lạc đi giữa tiếng thở dốc và ho sặc sụa.
HoSeok cố giật chiếc mặt nạ ra, nhưng Yoongi đẩy cậu ra xa. Làn khói trắng dần bao phủ toàn bộ không gian, khiến mọi thứ trở nên nhòe đi. Yoongi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run rẩy dữ dội, tầm nhìn hắn mờ dần, và hơi thở trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Hóa chất trong khói bắt đầu tác động đến hệ thần kinh của hắn, làm mất dần khả năng kiểm soát. Một cơn giận dữ không rõ nguyên nhân bắt đầu trào dâng trong lòng, như thể mọi lý trí đang dần bị xé toạc.
HoSeok ngồi phịch xuống cạnh song sắt khi đang được bảo vệ bởi chiếc mặt nạ, nhìn Yoongi trong sự kinh hoàng. Cậu thấy cơ thể Yoongi co giật, đôi mắt của hắn dần trở nên đỏ rực và điên loạn. Yoongi bắt đầu gầm gừ như một con thú, đôi tay anh siết chặt thành nắm đấm, như muốn phá hủy mọi thứ trước mặt.
"Yoongi...?" HoSeok gọi tên hắn, nhưng giờ Yoongi không còn nhận ra cậu nữa. Hắn lao về phía trước, đôi mắt tràn đầy hung hăng, tay anh vung mạnh về phía HoSeok như muốn tấn công.
HoSeok hốt hoảng lùi lại, lòng cậu quặn thắt khi thấy Yoongi, người a đã luôn bảo vệ và dẫn lối cho cậu, giờ đây bị biến thành một con quái vật mất kiểm soát. Cậu biết rằng khói độc đã làm Yoongi trở nên như vậy, nhưng nhìn vào mắt anh, HoSeok có thể cảm nhận được nỗi đau đang gào thét bên trong người bạn đời của mình.
"Yoongi! Dừng lại! Là em đây, HoSeok!"
Cậu kêu lên trong tuyệt vọng, nhưng Yoongi không còn nghe thấy. Anh tiếp tục lao tới, như thể bị điều khiển bởi một sức mạnh nguyên thủy, một con thú hoang dã chỉ muốn tàn phá.
"Anh sẽ luôn... tìm được đường về nhà... Vì em chính là... nhà của anh..."
Yoongi cố gắng nói trong những tiếng rít, hắn gục xuống rồi cuối cùng nhìn cậu bằng đôi mắt hoàn toàn xa lạ. Tiếng gầm gừ của Yoongi ngày càng lớn hơn, tiếng gió rít mạnh mẽ từ những hơi thở dồn dập của hắn như âm vang của một sinh vật bị đẩy đến bờ vực của sự điên loạn. HoSeok cuối cùng cũng hiểu, Mun HaBeak ngay từ đầu đã không có ý định để cho cậu hay hắn sống, chỉ có thể là hắn giết cậu hoặc là ngược lại mà thôi.
Nhưng ngay lúc đó, Yoongi bất ngờ lao tới...
P/s: Anh lớn không nhận ra bạn bé nữa rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro