Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#04. Execute

Joong Archen là một người sống rất đơn giản, hoặc có thể là bởi điều kiện chẳng mấy dư dả đã giới hạn khả năng bày vẽ của hắn. Vẫn là 8 giờ sáng, Archen kéo độc một chiếc va li đến trước cửa nhà anh. Nhưng hôm nay hắn đã biết điều không nhấn chuông, lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc thẻ từ anh đưa rồi cứ vậy bước vào trong.

Nhìn quanh căn nhà lần nữa để xác định nơi mình sẽ trú tạm trong những ngày tiếp theo, hắn dứt khoát nhấc va li lên rồi theo cầu thang xoắn ốc đi thẳng đến căn phòng đối diện phòng anh. Chẳng trách mà có nhiều người không tin rằng Archen là Omega, hắn đôi khi còn cảm thấy mình khoẻ hơn nhiều so với Alpha, tin tức tố cũng là một mùi gỗ trung tính không quá ngọt ngào. Bởi vậy nên hắn mới ôm nỗi tự ti kinh khủng, lúc nào cũng xịt rất nhiều thuốc ức chế tin tức tố trước khi ra ngoài. Archen cảm thấy Omega nhà người ta vừa dễ thương lại mềm mỏng, thật sự mang đến cảm giác muốn che chở, còn hắn đã cao to cứng cỏi lại còn mạnh mẽ như Alpha. Có lẽ vì vậy nên hệ thống ghép đôi mới sắp xếp cho hắn một Alpha xinh đẹp động lòng người, thoạt nhìn có khi còn bị lầm tưởng là Omega.

Archen vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa tháo va li ra sắp xếp đồ đạc. Căn phòng quả đúng như những gì hắn nghĩ, nội thất tuy đơn giản nhưng sang trọng, độ rộng gần như bằng hơn nửa nhà hắn. Vì là một người đơn giản, Archen không mang theo quá nhiều thứ khi chuyển đến, chỉ có mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân cơ bản, thêm cái laptop cũ để làm bài.

Sáng nay Archen còn có ca học, hắn gấp rút hoàn thành việc "chuyển nhà" rồi chạy xuống bếp làm bữa sáng đơn giản cho anh trước khi xách ba lô chạy ra bến xe buýt.

Đến khi Natachai khó khăn trượt xuống giường đã là gần giữa trưa. Anh không có thói quen ăn sáng, lúc ngủ dậy sẽ chỉ lọ mọ vào bếp tu gần hết một chai nước lọc rồi rời khỏi nhà. Nhưng hôm nay lại khác, một tờ giấy note màu dạ quang dán trên đĩa bánh mì kẹp đập ngay vào mắt khiến anh suýt nữa tỉnh cả ngủ.

"Hôm nay em vội quá nên bữa sáng chỉ có vậy thôi, anh nhớ hâm lại trước khi ăn nhé! À, anh không cần phải cảm ơn em đâu ạ, cứ xem như đây là phí ở nhờ nha anh.

Cún bự chúc anh một ngày tốt lành!"

Còn kèm theo một hình vẽ mặt cún nháy mắt bé tẹo.

Natachai vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đáng yêu, anh dán tờ giấy note lên cửa tủ lạnh, mở lò vi sóng để hâm nóng chiếc bánh mì kẹp khi trên môi còn đang lấp ló một đường cong cong.

.

Hôm nay chị gái nhờ Natachai đến xem xét vài lỗi kĩ thuật trên trang web của công ty, vậy là anh phải đánh lái một chuyến đến khu trung tâm thành phố náo nhiệt mà anh vốn chẳng ưa.

"Chị, công ty không có bộ phận kĩ thuật sao?"

Vừa mới đẩy cửa bước vào, anh đã giở giọng cằn nhằn ngay. Người chị gái với ngoại hình đĩnh đạc đương cầm một tách cà phê trên tay, dùng ánh mắt phán xét quét qua người anh rồi khẽ nhấp một ngụm.

"Hỏi ba đi, ba yêu cầu chị giao việc cho em. Gì nhỉ, nói là để em quen dần rồi sau đó sẽ trở thành thực tập sinh, từ từ mới làm nhân viên chính thức." 

Natachai cau mày chống hai tay trên mặt bàn, khuôn mặt thoáng lộ ra vẻ bất bình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thật bây giờ anh đang là một kẻ thất nghiệp không hơn, đây vốn là cơ hội tốt nhất anh có được trong giai đoạn này. Lúc trước còn có thể dùng cái cớ theo đuổi sự nghiệp vận động viên để từ chối mọi sự dây dưa với công ty, nhưng hiện tại anh đã hoàn toàn mất đi kim bài miễn tử duy nhất.

"Chị không muốn khiến em nghĩ nhiều đâu, nhưng từ nhỏ tới lớn mọi người đều rất chiều chuộng em. Tình trạng hiện tại của em cũng là do em tự chọn lấy, đừng khiến ba mẹ thất vọng thêm nữa."

Cánh cửa phòng đóng lại, tách cà phê nguội lạnh bị bỏ lại chỏng chơ trên bàn. Cả người Natachai run rẩy một cách mất kiểm soát, đôi mắt hơi khép hờ gắng gượng níu kéo sự bình tĩnh ít ỏi.

.

Natachai bước ra từ thang máy công ty, tâm trạng giống như bị một tảng đá nặng trĩu đè nén. Anh vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, vốn định hẹn một buổi cà phê với Naravit nhưng cậu ta lại đang bù đầu bù cổ ở bệnh viện. Nỗi thất vọng này chồng lên nỗi thất vọng khác khiến đầu óc anh ngổn ngang, lúc không chú ý đã vô tình va vào một người đang đi từ hướng ngược lại. Natachai khẽ xin lỗi rồi đi trước nhưng người nọ đã dừng bước, quay đầu nhìn anh.

"Ồ, là vận động viên hết thời đó sao?"

Giọng điệu này vừa vang lên đã khiến Natachai khựng lại ngay tức khắc. Không cần phải quay lại nhìn cũng biết là người nào. Trên đời không có nhiều kẻ dám mỉa mai anh với thái độ này, mà một trong số đó, còn là kẻ tiêu biểu nhất chỉ có thể là Benz.

"Cơn gió độc nào đưa mày tới đây?"

Anh bình thản xem đồng hồ trên cổ tay, tự nhủ chỉ cho bản thân tốn đúng năm phút vô nghĩa với thứ rác rưởi này.

"À... Chắc mày ở dưới nước lâu quá nên không biết, giờ tao đang là chuyên viên phòng tài chính. Bác vừa mới khen tao trong cuộc họp tháng trước xong. Trùng hợp quá, con trai bác cũng mới vừa giải nghệ tháng trước nhỉ?"

Bác ruột của Benz, cũng là ba ruột của Natachai luôn là một danh từ nhạy cảm trong bất cứ cuộc trò chuyện nào giữa hai người họ, từ năm 6 tuổi đã vậy, đến tận 16 năm sau vẫn chẳng có gì thay đổi.

Natachai liên tục tự nhủ với chính mình rằng đây là sảnh công ty, tuyệt đối không được động tay động chân. Anh cắn chặt môi dưới đến bật máu, dứt khoát phớt lờ kẻ lắm miệng kia mà đi thẳng. Benz cũng không buồn đuổi theo, chỉ cười khẩy một tiếng.

.

Natachai không thích uống rượu, đó là thói quen từ lúc anh còn là vận động viên. Nhưng Natachai lại có một hiệu cà phê yêu thích, cái nơi ẩn sâu trong mấy con hẻm thưa thớt người và hiếm có ai đủ kiên nhẫn để tìm đến. Anh cũng chẳng nhớ rốt cuộc vì sao mình lại biết nơi này. Hình như trong một ngày mùa hạ oi ả nào đó đã có một cậu thiếu niên mang khuôn mặt buồn thảm đi lang thang trên phố, mặc kệ bước chân đưa lối tuỳ ý nên đã lạc đường. Không ngờ lần vô tình đi lạc năm ấy lại biến thành vô số những lần hữu ý đi lạc suốt những năm về sau.

"Ơ, Dunk! Sao bữa giờ không thấy cưng đến? Chế còn tưởng cưng chán cái quán cũ xì này rồi."

Natachai thích cái cảm giác khi đẩy cửa bước vào sẽ nghe được tiếng chuông gió đánh leng keng vui tai, thích cả hương cà phê nguyên chất ngào ngạt xộc vào cánh mũi thổi bay hết những xúc cảm nặng nề.

"Nào có ạ, do em bận thôi."

Anh nặn ra một nụ cười xoà, cái mà ai nhìn vào cũng biết là khiên cưỡng nhưng lại chẳng nỡ vạch trần.

"Vẫn trà xanh nguyên chất không sữa như thường lệ đúng không? Hôm nay quán chế có nhân viên mới đó, để thằng bé pha cho cưng nhé."

Natachai hướng tầm mắt qua quầy pha chế rồi bỗng ngẩn ra khi nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Chàng nhân viên mới đang luôn tay đánh bọt, nhưng như cảm nhận được có người đang nhìn mình nên lập tức ngẩng đầu lên.

"Anh Dunk!"

.

Archen mặc sơ mi trắng, tay áo xắn cao đến khuỷu tay để lộ những đường gân kéo dài đến vô cùng. Hắn vừa nhìn thấy anh đã để lộ ra nụ cười tươi rói mê người, chẳng trách mà anh cứ có cảm giác hôm nay quán quen đông lạ thường.

"Anh không biết là em làm ở đây."

Natachai nhận lấy cốc trà xanh từ hắn, không vội uống ngay mà cứ xoay xoay trên mặt bàn. Anh ngồi ở đối diện quầy pha chế, cạnh bên là ô cửa sổ với tầm nhìn hướng thẳng ra bờ sông. Lúc này trời đã ngả sắc ráng chiều, ánh sáng dần nhạt màu đổ lên người anh một vẻ dịu dàng hơi xa cách khiến hắn gần như chết lặng khi len lén dõi mắt theo anh.

"Em đổi chỗ làm thêm liên tục mà anh. Như vậy sẽ vui hơn."

Lúc này anh mới mỉm cười nhấp môi một ngụm trong cái cốc lấm tấm hơi nước vì đá lạnh. Ánh mắt anh vẫn thực xa xăm, và quả là chẳng quá khó để hắn nhận ra cái vẻ gượng gạo khác thường ấy. Nhất là khi cái vệt đỏ bầm trên môi anh cũng quá mức nổi bật.

"Tay nghề của em đúng là rất tốt."

Archen không nói gì mà chỉ chống cằm nhìn anh chằm chằm. Lát sau, hắn đột nhiên biến mất trong một chốc rồi quay lại với dĩa bánh sừng bò còn nóng hổi.

"Cho anh nè."

Ngơ ngác nhận lấy dĩa bánh, Natachai giương mắt về phía hắn với ý thắc mắc ngập tràn.

"Lúc tâm trạng không tốt thì phải ăn đồ ngọt."

Chỉ bỏ lại độc một câu ấy kèm cái nháy mắt lém lỉnh, Archen liền quay trở lại chuyên tâm làm việc. Natachai không biết làm gì hơn ngoài lí nhí khẽ cảm ơn. Đột nhiên lòng anh dâng lên thứ xúc cảm y hệt như trong ngày mưa tầm tã nhận được một cái ô từ người lạ, ấm áp tới độ khiến người ta muốn bật khóc.

Natachai không khóc, nhưng trái tim của Natachai đã âm thầm ghi công "người lạ" nhưng không lạ này thêm lần.

.

Bởi vì thời gian nhàn rỗi rất nhiều, Natachai đã ngồi ở quán chờ đến lúc Archen tan làm rồi cùng về. Trong hẻm không có chỗ đỗ xe, vậy là họ lại có thêm khoảng thời gian dạo bộ ngắn bên nhau dưới ánh đèn đường leo lắt.

"Sau này, khi nào mà anh Dunk tin tưởng em hơn rồi ấy, có chuyện gì thì anh cứ nói với em nha?"

Đột nhiên Archen cất lời phá vỡ khoảng lặng giữa cả hai. Natachai không cảm thấy gượng gạo chút nào khi im lặng sánh bước bên cạnh hắn, mà lại càng chẳng khó chịu khi hắn cứ thoải mái luyên thuyên. Nhưng bằng cách nào đó, anh cũng cảm nhận được rằng hắn đã phải suy nghĩ rất lâu để quyết định nói điều đó với anh. Dẫu khoảng thời gian tiếp xúc chưa quá nhiều, Natachai đã sớm cho rằng Archen là một chú cún ấm áp, nhạy cảm, và tốt bụng vô cùng.

Cái ý nghĩ ấy khiến anh không kìm được lòng muốn xoa đầu hắn một cái. Và anh đã thật sự làm vậy. Mấy lọn tóc xoăn xoăn bị anh xoa rối, nhưng hắn chẳng những không phản kháng mà còn hưởng thụ nhắm mắt, thích thú dụi đầu vào tay anh.

Đúng lúc ấy, tiếng "ting!" lại vang lên, lần này là từ điện thoại của Archen. Vẫn là yêu cầu chụp ảnh từ hệ thống. Hắn không cần đắn đo nhiều mà lập tức giơ máy lên ghi lại khoảnh khắc anh đang xoa đầu mình, phía trên là ánh đèn vàng với mấy đốm bụi li ti bay lên.

"Ừ, sau này anh sẽ không giấu Archen cái gì hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro