chương19:"Tôi có thể hôn cậu được không?"
EDIT:yinyin040
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mắt thấy Kỷ Thương Hải cúi người càng áp càng gần, Lăng Vân Phàm hậu tri hậu giác phản ứng lại: Duma, hắn không lẽ là muốn hôn tui sao.
Thật là Chung Quỳ* già cả mắt mờ —— đây là cái quỷ gì a.
Suy nghĩ mới từ trong đầu toát ra, thân thể Lăng Vân Phàm đã kịp phản ứng, cậu theo bản năng mà duỗi tay đè lại bả vai Kỷ Thương Hải ,ngăn cản Kỷ Thương Hải tiếp tục tới gần.
Kỷ Thương Hải dừng lại, tuy hắn đã dự đoán được sẽ thế này, nhưng đôi mắt vẫn có chút thất vọng chợt lóe qua, Kỷ Thương Hải cười nhạt đứng dậy: "Không náo loạn nữa, cậu ngủ phòng ngủ chính đi, tôi ngủ phòng cho khách, được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Thấy Kỷ Thương Hải đứng lên, Lăng Vân Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngồi dậy: "tôi ngủ phòng ngủ chính sao? tôi ngủ phòng cho khách cũng được mà."
Kỷ Thương Hải cầm lấy ly rượu không vừa rồi đặt ở trên bàn trà , hướng phòng bếp đi đến : "Đây là nhà cửa tôi và cậu, cậu ngủ phòng ngủ chính có vấn đề gì chứ?" Nói xong, hắn đi vào phòng bếp, không cho Lăng Vân Phàm cơ hội nói tiếp.
Chờ Kỷ Thương Hải rửa cái ly xong đi trở về phòng khách, phát hiện trên sô pha không có một bóng người.
Đôi mắt Kỷ Thương Hải tối sầm lại, hô hấp nặng nề, vội vàng bước nhanh đến phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính không có bật đèn, cửa phòng đóng chặt, từ khe cửa nhìn lại một mảnh đen nhánh, Kỷ Thương Hải cơ hồ là vọt tới trước cửa, mạnh mẽ vặn tay nắm cửa.
Cửa phòng mở ra thanh âm dọa tới Lăng Vân Phàm vừa mới nằm nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ .
Lăng Vân Phàm nhìn về phía cửa, nhưng nhân ra chưa bật đèn bốn phía tối tăm, cậu chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng Kỷ Thương Hải: "Làm sao vậy?"
Cả người và cơ bắp Kỷ Thương Hải đang căng thẳng nghe thấy thanh âm Lăng Vân Phàm nháy mắt thả lỏng lại, hắn thở hắt ra, ôn nhu mở miệng: "Chăn với gối có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Lăng Vân Phàm cảm thấy không thể hiểu được: "Sẽ không a, có cái gì có thể không thoải mái chứ?"
Cũng không phải bị xe hắn đụng vào một chút liền biến thành thể chất công chúa đậu Hà Lan đi, cái này bệnh viện cũng không nói cho hắn sao.
Kỷ Thương Hải cười nhạt: "Vậy là tốt rồi, ngủ ngon."
"Được." Lăng Vân Phàm ngáp một cái, "Ngủ ngon."
Kỷ Thương Hải rời khỏi phòng, đem cửa đóng lại.
Hắn ở ngoài cửa phòng lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, muốn tiếng người bên trong buồn ngủ mỏi mệt mà dần dần hô hấp, đáng tiếc trừ bỏ bốn phương tám hướng vọt tới sền sệt bóng đêm, hắn cái gì cũng cảm thụ không được.
Kỷ Thương Hải lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi cửa phòng ngủ chính, đi đến huyền quan đem cửa khóa trái, an tâm mà đi đến phòng cho khách.https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1344152313
-
-
Hôm sau, Lăng Vân Phàm từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, ngốc lăng hồi lâu.
xung quanh mọi thứ hết thảy đều làm cậu cảm thấy xa lạ.
Eo không bị giường ván gỗ làm cộm, mà là nệm cao su mềm mại thoải mái, không phải tường rớt ra mùi hôi mốc meo, mà là tường trắng sạch sẽ không rảnh, trong không khí không có vị chua xót ẩm ướt, tương phản với nó ở đây tươi mát vô cùng.
Lăng Vân Phàm thật sâu hít vào một hơi, nhớ tới trên người mình nợ nần trầm trọng, lại thật dài mà than ra.
cậu ngồi dậy, duỗi người.
Cùng lúc đó, cửa phòng phát ra tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, âm thanh Kỷ Thương Hải truyền đến: "Vân phàm, tỉnh dậy chưa?"
Lăng Vân Phàm xoa cổ, nghĩ thầm: Hảo gia hỏa, xưng hô này thật là làm nhân tâm nhảy sậu đình một giây.
Lăng Vân Phàm đối với cửa phòng nói: "Tỉnh rồi."
Kỷ Thương Hải: "Tôi có thể vào được không?"
Lăng Vân Phàm: "Vào đi."
Tay nắm cửa phát ra âm thanh cùm cụp rất nhỏ, Kỷ Thương Hải đẩy cửa vào.
Hắn mặc sơ mi trắng quần tây được may đến vừa người eo hắn hẹp dáng người thẳng, Kỷ Thương Hải đi đến phía trước cửa sổ, kéo màn cửa ra , ánh nắng buổi sáng xuyên qua vắt cửa sổ chiếu lên người hắn hiện ra giương mặt anh tuấn nhẹ nhàng khởi vũ.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Kỷ Thương Hải cười hỏi.
Lăng Vân Phàm vỗ gối đầu mềm mại như mây, cảm thấy chính mình dám nói nửa chữ không tốt, giương mặt đẹp đẽ quý giá tơ tằm bốn kiện bộ có thể sẽ lộ ra vẽ mặt tức giận đến đương trường biểu diễn một màng kiến quốc sau khi thành tinh, nhảy dựng lên quánh cậu , cho nên Lăng Vân Phàm nói: "rất tốt, phi thường tốt, tốt đến không thể tốt hơn."
Kỷ Thương Hải: "Bữa sáng đã dọn lên bàn, thực xin lỗi tôi không thể cùng cậu ăn, tôi phải đếm công ty cậu cứ từ từ rửa mặt rồi đến ăn."
"hở?" Lăng Vân Phàm sửng sốt, "cậu ăn sáng rồi sao? phải đi làm sớm như vậy sao?"
Kỷ Thương Hải cong mắt: "ừ, tôi ăn rồi, a đúng rồi, tôi lo lắng cậu một mình ở nhà nghỉ ngơi sẽ nhàm chán, nên có chuẩn bị cho cậu mấy quyển sách."
Nói, Kỷ Thương Hải ra cửa cầm một bộ sách vô, nhẹ nhàng bỏ vào trong lòng ngực Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm cầm lấy nhìn thấy tên.
Nhi đồng học trước biết chữ, ghép vần bách khoa toàn thư, tấm card thức vật bảo bảo 3-6 tuổi.
Lăng Vân Phàm: "......"
Kỷ Thương Hải trìu mến mà nói: "cậu mất trí nhớ."
Lăng Vân Phàm: "Tôi là mất trí nhớ lại không phải choáng váng! Ở bệnh viện không phải bác sĩ đã kiểm tra qua sao?"
Kỷ Thương Hải mở ra quyển sách biết chữ kia, chỉ vào hai chữ: "hai chữ này đọc như thế nào."
Lăng Vân Phàm: "Bảo bối."
Kỷ Thương Hải: "ừm."
Lăng Vân Phàm: "......?"
Kỷ Thương Hải biểu tình tự nhiên, thong dong lấy lại sách: "Tôi đổi mấy quyển khác cho cậu."
Lăng Vân Phàm nhìn sự hợp lý hoài nghi Kỷ Thương Hải là cố ý.
Thật là muốn cùng tôi chào hỏi —— cậu thực tốn công a.
Kỷ Thương Hải thu hồi những quyển sách nhi đồng đó, thay đổi mấy quyển sách, một lần nữa đi vào phòng đưa cho Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm vừa thấy, có chút kinh ngạc.
Đó là mấy quyển số hiệu biên trình thư cùng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng .
Biên trình là cậu đọc được ở đại học, tác giả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng là một vị cậu yêu thích mới ra bản sách mới.
Là trùng hợp? hay vẫn là cố ý?
Lăng Vân Phàm không dám hỏi Kỷ Thương Hải, sợ bại lộ chuyện mình không mất trí nhớ.
Kỷ Thương Hải săn sóc hỏi: "Mấy quyển có thể đọc chứ?"
"Có thể, cảm ơn." Lăng Vân Phàm gật gật đầu.
Kỷ Thương Hải ngay sau đó đưa cho Lăng Vân Phàm một cái di động hoàn toàn mới : "Di động cậu lúc ngã bị hỏng rồi, tôi cho cậu cái di động mới, nhớ rõ dùng như thế nào không?"
Lăng Vân Phàm: "Nhớ rõ."
"Được." Kỷ Thương Hải mặt lạnh treo vạn năm bất biến tươi cười, "Tôi đi đến công ty, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Lăng Vân Phàm cúi đầu đùa nghịch di động mới, thuận miệng nói: "Đi đường cẩn thận, về sớm một chút."
Cậu nói xong, cảm giác có bóng người dừng ở trước mắt, khó hiểu mà ngẩng đầu, đối diện đôi mắt tựa sáng giáng hà của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm: "Làm sao vậy?"
Kỷ Thương Hải: "Câu vừa rồi cậu nói, có thể lặp lại lần nữa không?"
"A?" Lăng Vân Phàm vẻ mặt ngốc, "Câu nào? à, đi đường cẩn thận? về sớm một chút?"
Kỷ Thương Hải đôi mắt cong lên, lấy ngữ khí hiền hoà nói ra một câu thập phần kinh người nói: "Tôi có thể hôn cậu được không?"
Lăng Vân Phàm dại ra, giống như cá thiếu oxy hít thở không thông khẽ nhếch mở miệng, đầu chỗ trống ba giây.
Kỷ Thương Hải lại nói: "Hôn trán."
"trán, cái trán?" Lăng Vân Phàm lời nói hàm hồ, không có khẳng định nhưng cũng không có cự tuyệt, "A, cái trán, trán đúng không?"
Kỷ Thương Hải cúi người, ở trên trán Lăng Vân Phàm ôn nhu rơi xuống một hôn, miệng cười xán lạn: "Tôi đi làm."
Lăng Vân Phàm cứng đờ như cục đá: "Đi, chạy nhanh đi."
Kỷ Thương Hải đi rồi, Lăng Vân Phàm ở trên giường ngồi yên suốt mười phút.
Sau đó cậu một cái tát cái chụp trên trán mình , trong lòng dâng lên một ý nghĩ làm cậu cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Kỷ Thương Hải không phải thích mình chứ?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040
Tới đây rồi nhớ cho tui 1⭐ nhoa
Chung Quỳ (phồn thể: 鍾馗, giản thể: 钟馗) là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro