Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28 dần dần bắt đầu không muốn xa rời hắn

EDIT:yinyin040

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lăng Vân Phàm ngồi dậy, nhìn cháo gạo kê nóng hôi hổi trước mắt, tâm tình so vơi hàm số Lagrange còn muốn phức tạp hơn.

Họ Kỷ, người này không hổ là bạn trai quốc dân a!

"Làm sao vậy?" Kỷ Thương Hải thấy Lăng Vân Phàm chậm chạp chưa động, "Không thích ăn cháo gạo kê sao?"

"Không có." Lăng Vân Phàm vội vàng cầm lấy cái muỗng, cúi đầu húp cháo.

Kỷ Thương Hải ở một bên chờ cậu ăn xong thì dọn dẹp.

Lăng Vân Phàm quay đầu nhìn về phía hắn: "Cậu không cần đi làm sao?"

Kỷ Thương Hải: "Tôi xin nghỉ."

Lăng Vân Phàm: "A? sao lại nghỉ?"

Kỷ Thương Hải: "Cậu bị bệnh, tôi không yên tâm."

Lăng Vân Phàm đang húp cháo sặc một chút.

"Ăn chậm thôi." Kỷ Thương Hải duỗi tay vỗ vỗ Lăng Vân Phàm.

"Ừ,ừm." Lăng Vân Phàm gật gật đầu, nhanh chóng đem cháo ăn hết.

Kỷ Thương Hải đem cất bàn nhỏ, dọn dẹp chén muỗng, rời khỏi phòng.

Sau khi ăn xong Lăng Vân Phàm dựa vào đầu giường, vuốt bụng no, cầm lòng không đậu mà nghĩ đến lúc trước mình ở nhà thuê, dạ dày đau đến cả người run lên muốn chết đi sống lại.

"Ngoại trừ cha mẹ thì ở bên ngoài cũng được người ta chăm sóc thì ra là loại cảm giác này a......" Lăng Vân Phàm lẩm bẩm, "Quá dễ dàng làm người ta sinh ra cảm giác không muốn rời xa......"

-

Được Kỷ Thương Hải cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc dạ dày yếu ớt của Lăng Vân Phàm cũng trở nên tốt hơn.

Từ lúc đó, ban ngày Kỷ Thương Hải đi làm, thì Lăng Vân Phàm ở nhà đọc sách, lấy máy tính luyện tập viết số hiệu, hoặc là tự học tập chương trình đại học chuyên nghiệp, cậu còn nghĩ một ngày nào đó có thể trở lại học đại học, lấy được bằng tốt nghiệp về tay.

Buổi tối nếu hai người đều ở nhà, thì sẽ cùng nhau xem TV, xem tin tức, chơi game.

Rõ ràng mấy ngày trước kia, hai người vẫn là ba năm không gặp, quan hệ bạn học cũng không hòa hợp, ai có thể nghĩ đến bọn họ có thể cùng nghỉ ngơi cùng giải trí hợp đến như vậy.

Lăng Vân Phàm thường xuyên sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhìn những người khác, quan hệ tiến triển lúc đầu điều là xa lạ, sau đó quen biết, rồi yêu nhau, tình yêu cuồng nhiệt gắn bó keo sơn , sau đó kết hôn, cuối cùng là vợ chồng già hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau.

Còn mình thì tiến triển: Đối thủ một mất một còn, người xa lạ, vợ chồng già hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau.

Sự nhảy cao vược bật này là phát sinh sao vậy?!

Lăng Vân Phàm lại không nghĩ đến việc rời đi, mắt cá chân cậu còn cột  băng vải cố định, hành động xác thật không có khả năng, nhưng cậu không từ bỏ việc kiếm tiền, thường xuyên ở trên mạng tìm viết số hiệu kiêm chức công tác, nhưng cậu không có lý lịch, tiếp theo là không có kinh nghiệm, kiếm tiền như muối bỏ biển.

Nhưng muỗi lại tiểu cũng là thịt, Lăng Vân Phàm có sự tin tưởng vững chắc chỉ cần mình tăng thu giảm chi, một ngày nào đó có thể đem tiền thiếu trả hết cho Kỷ Thương Hải.

Lăng Vân Phàm cứ như vậy ở lại.

Từ tuần tiếp theo mắt cá chân cậu bắt đầu không còn đau, hiện giờ thỉnh thoãng dùng sức, cũng không còn cảm thấy đau nữa.

Cậu đem việc này nói cho Kỷ Thương Hải, dò hỏi có thể đem băng vải cố định mắt cá chân kia rở ra hay không.

Kỷ Thương Hải gọi điện thoại cho bác sĩ, sau đó nói với Lăng Vân Phàm băng vải cố định không thể tháo ra, Lăng Vân Phàm đành bất đắc nghe theo lời dặn của bác sĩ.

Hôm nay, Lăng Vân Phàm ngồi ở trên giường, mới vừa gõ hành số hiệu tiếp theo, đột nhiên nghe thấy một tiếng chim hót lảnh lót dễ nghe.

Cậu quay đầu lại nhìn, xuyên qua vắt cửa sổ trong phòng, nhìn thấy cảnh xuân cùng bầu trời, trời xanh không mây.

"A......" Chờ Lăng Vân Phàm phục hồi tinh thần lại, cậu đã xuống giường, đi tới bên cửa sổ.

Lăng Vân Phàm cúi đầu nhìn mắt cá chân mình, đi xuống nhẹ, cảm thấy một chút cũng không đau, liền không tiếp tục nằm trên giường.

Hai tay cậu đè ở bên cửa sổ , hơi hơi cúi người nhìn về phía trước, tùy ý để ánh nắng chiếu vào mặt, gió mềm nhẹ mà phất qua gương mặt.

Lăng Vân Phàm hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, tự nhủ lẩm bẩm nói: "Vẫn luôn nghẹn ở trong phòng cũng rất khó chịu......"

Cậu cứ như vậy ghé vào bên cửa sổ, ngắm nhìn dòng người qua lại ở trên đường xa xa, xem cỏ cây xanh um tươi tốt dưới tiểu khu, xem cảnh xuân tươi đẹp oanh đề yến vũ, nhìn rất lâu.

An tĩnh một chỗ làm Lăng Vân Phàm suy nghĩ phức tạp, cậu nhịn không được nghĩ thầm: Có nên nói cho Kỷ Thương Hải biết việc mình giả mất trí nhớ hay không?

Kỷ Thương Hải sẽ tức giận không?

Nếu hắn tức giận, mình nên xin lỗi như thế nào đây?

Không biết qua bao lâu, Lăng Vân Phàm đang phát ngốc, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa bên ngoài phòng truyền tới.

Cậu chậm rãi đi ra ngoài, vừa lúc gặp phải Kỷ Thương Hải đi đến phòng khách.

"A?" Kỷ Thương Hải thấy Lăng Vân Phàm đi ra, ánh mắt dừng ở mắt cá chân bị thương của cậu.

"Tôi đã không còn đau." Lăng Vân Phàm vẫy vẫy chân, "Băng vải cố định này thật sự không thể rỡ sao? Ảnh hưởng tôi di chuyển."

Kỷ Thương Hải không giống những lần trước lặp lại giọng điệu yêu cầu Lăng Vân Phàm tĩnh dưỡng, cũng làm cậu chạy nhanh lên trên giường nằm nghỉ ngơi.

Kỷ Thương Hải trầm ngâm, ánh mắt thâm thúy tựa đáy biển.

Lăng Vân Phàm nghi hoặc.

Rỡ bỏ cái băng vải cố định rất khó sao? Sao mà  tự hỏi lâu như vậy.

Đang lúc Lăng Vân Phàm buồn bực , Kỷ Thương Hải bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, hắn nói: "Rỡ ra đi, ngày mai cuối tuần, tôi không cần đi đến công ty, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi dạo đi?"

Lăng Vân Phàm buổi chiều mới vừa cảm thấy khó chịu khi phải ở trong phòng, Kỷ Thương Hải nói ra ngoài đi dạo, đây chẳng phải là buồn ngủ có người đưa gối sao.

Lăng Vân Phàm: "Được chứ, đi đâu?"

Kỷ Thương Hải thế nhưng bán nổi lên cái nút: "Ngày mai cậu sẽ biết."

Lăng Vân Phàm vui vẻ: "Được a, vậy chờ ngày mai đi."

-

Hôm sau, ngoài ý muốn trời lạnh, sáng sớm thời tiết đã âm u.

Lăng Vân Phàm nhìn thời tiết, nghĩ thầm Kỷ Thương Hải có thể hay không đổi ý không muốn ra cửa, Kỷ Thương Hải đẩy cửa mà vào, trong tay cầm áo khoác bóng chày phục mới tinh.

"Thiên lãnh, cậu mặc thêm cái này đi." Kỷ Thương Hải nói.

Lăng Vân Phàm tiếp nhận áo khoác, nhe răng cười trêu chọc: "Kỷ Thương Hải, cậu là mẹ tôi sao?"

Kỷ Thương Hải: "Tôi không phải mẹ cậu, tôi là bạn trai cậu."

Lăng Vân Phàm bị câu nói kia làm cho sặc, che miệng ho khan một tiếng, ngoan ngoãn đem áo khoác mặc vào.

Hai người dùng cháo trắng cùng bánh bao lấp đầy bụng sau đó chuẩn bị ra cửa, Lăng Vân Phàm ở huyền quan thay giầy, sau đó ấn xuống mật mã mở cửa.

"Đi thôi."  Kỷ Thương Hải trước một bước đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Lăng Vân Phàm, giang hai tay duỗi ra trước mặt cậu, muốn đỡ người.

"A." Lăng Vân Phàm bị bắt ở trong nhà  ngây người một thời gian dài, hiện giờ rốt cuộc có thể ra ngoài, tâm tình rất tốt, cùng Kỷ Thương Hải đập tay sau đó khí thế mà đi đến thang máy.

Kỷ Thương Hải: "......"

Hắn nhìn vào lòng bàn tay hơi đau, bất đắc dĩ mà cười cười, tay yên lặng nắm chặt lại, đuổi Theo Lăng Vân Phàm.

Hai người đi vào gara, ngồi trên xe Kỷ Thương Hải.

Lăng Vân Phàm thắc đai an toàn xong hỏi: "Chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?"

Kỷ Thương Hải vẫn cứ không tính toán nói cho cậu: "Tới rồi thì cậu sẽ biết."

"Vậy đi thôi." Lăng Vân Phàm liền không hỏi nữa.

Chỉ là Lăng Vân Phàm không nghĩ tới, này lộ trình này xa hơn so với cậu trong tưởng tượng, thế cho nên đi  nửa đường cậu đã ngủ rồi.

Chờ Lăng Vân Phàm mơ mơ màng màng tỉnh lại khi, phát giác xe đã dừng lại, quanh thân cậu ấm áp hòa hợp, cúi đầu vừa thấy, phát hiện chính mình đang đấp áo khoác của Kỷ Thương Hải.

Ngoài xe trời trong nắng ấm, trời đã trong.

"Tỉnh rồi?" Kỷ Thương Hải mỉm cười thanh âm truyền đến.

"Ừ." Lăng Vân Phàm xoa đôi mắt, duỗi người, đem áo khoác đang đấp trả lại cho Kỷ Thương Hải, "Tới rồi sao không gọi tôi thức dậy?"

"Dù sao không có việc gì, không vội." Kỷ Thương Hải tiếp nhận áo khoác.

"chúng ta đến nơi nào vậy?" Lăng Vân Phàm nghi hoặc mà nhìn xuyên qua cửa sổ xe hướng ra ngoài, bỗng dưng sửng sốt.

Chiếu vào đôi mắt Lăng Vân Phàm, là cổng trường học cấp ba trước kia của hai người.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040

2 tuần sau gặp lại 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro