chương 2 cậu cắn cổ cậu ta rồi sao?!"
EDIT; @yinyin040
Lăng Vân Phàm lấy tay che mũi lại, tay kia gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ ở trước căn phòng, nhẹ giọng hỏi: "bạn học, cậu có sao không? có cần tớ sự gì không?"
Trong phòng không có động tĩnh.
Lăng Vân Phàm bất đầu phiền muộn, người bên trong có khi nào ngất sỉu rồi không?
Cậu lại lần nữa duỗi tay gõ cửa, lần này lực tay có chút mạnh làm cánh của gỗ mở ra.
Cửa không có khóa.
Lăng Vân Phàm ngẩn người, sau đó duỗi tay đẩy cửa ra.
Mùi hương bơ và phô mát nồng nặc phả vào mặt, Lăng Vân Phàm đột nhiên phản ứng lai mà lui ra phía sau vài bước.
Bất quá Lăng Vân Phàm không trong động dục kỳ, nhưng ngửi được tin tức tố tim vẫn đập nhanh mặt đỏ tai hồng, nhưng năng lực khống chế vẫn có, Lăng Vân Phàm dừng lại một lát, bình tỉnh mà nính thở mà tiến lên phía trước xem tình hình bên trong phòng. Một người dáng vẻ mãnh mai, làn da trắng nõn đang ngồi trên đệm mềm ở trong góc hai tay ôm lấy chân, vùi đầu vào đầu gối.
Nghe thấy tiếng mở cửa , nam sinh kia run rẩy, thở hổn hển mà ngẩng đầu lên, trong mắt dâng lên hơi nước.
"Bạn học, cậu không sao chứ, có cần thuốc ức chế không......" Lăng Vân Phàm đang nói bổng nhìn đến mặt người nọ đột nhiên im bặt.
nà ní, đây không phải Omega mỗi ngày cùng Kỷ Thương Hải như hình với bóng sao!
mẹ nó này là cái gì nghiệt duyên gì thế.
Lăng Vân Phàm trong đầu vang lên nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm.
Lăng Vân Phàm thật sự không muốn cùng người liên quan đến Kỷ Thương Hải có quan hệ, nhưng lương tâm cậu không cho phép cậu mặt kệ người này, Lăng Vân Phàm suy nghĩ một lúc liền nói nói: "Cậu ở đây đợi một lát, tớ lên phòng y tế kêu giáo viên."
Nào biết tên Omega kia nghe thấy Lăng Vân Phàm muốn đi kêu giáo viên , liền trở nên hoảng sợ, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên đứng lên, bước qua nắm lấy quần áo của Lăng Vân Phàm, hoảng loạn mà nói: "Không thể kêu giáo viên, tớ sẽ bị bắt tạm nghỉ học, tớ đã uống thuốc rồi, lát nữa sẽ bình thường trở lại."
Lăng Vân Phàm bị cậu ta nắm lấy nhất thời trở nên lảo đảo, xoay người sang chỗ khác, vừa muốn mở miệng nói chuyện liền thấy sắc mặt người nọ trắng bệch, che miệng lại ngã về phía trước.
"Này! Bạn học!" Lăng Vân Phàm bị dọa nhảy dựng lên, nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy người kia, để tránh cậu ta té ngã bị thương.
Người trong lòng nhanh chóng lâm vào hôn mê không thể mặt kệ mà ném xuống đất, Lăng Vân Phàm nhanh chống đem cậu ta trở lại phòng dụng cụ,giúp người nọ ngồi trở lại tấm đệm trong góc để cậu ta nghĩ ngơi một lát.
Đúng lúc này, chuyện làm người ta không ngờ đến lại xẩy ra.
Đột nhiên có người túm chặt cổ của Lăng Vân Phàm, mạnh mẽ đem cậu nhắc lên, hung hăng mà ấn lên tường.
Lăng Vân Phàm chỉ cảm thấy cổ bị quần áo siết chặt đến khó thở, sau đó phần lưng đột nhiên đập vào tường khiến cậu đau đớn 'a' lên một tiếng.
Cậu trợn tròn mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy đau đầu, trong lòng nhịn không được mắng một câu chết tiệt.
Người gây khó dễ với cậu đúng là Kỷ Thương Hải.
Bộ dáng Kỷ Thương Hải ngày thường lun thanh lãnh trầm ổn , lúc này đây hắn hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái xanh, môi khẽ run, một tay gắt gao nắm lấy cổ áo lấy Lăng Vân Phàm , một tay khác lại nắm lấy cánh tay cậu, nhưng vì quá dùng sức làm móng tay bấm vào da thịt Lăng Vân Phàm, may mà cách lớp quần áo cũng không để lại dấu.
Nhưng mà vẫn rất đau a.
"cậu đã đánh dấu cậu ta?" Kỷ Thương Hải gầm nhẹ, "cậu cắn cổ cậu ta rồi sao?!"
Lăng Vân Phàm: "......"
Không biết vì sao, khi đó Lăng Vân Phàm không có lập tức nổi giận, mà chỉ cảm thấy buồn cười.
Hai người bọn họ, trước kia quan hệ rõ ràng không phải như thế này.
Cho nên, Alpha khi giận liền nổi điên lên sao? Liền như nước với lửa với nhau sao?
"Trả lời tôi!" Kỷ Thương Hải thấy Lăng Vân Phàm trầm mặc, lạnh giọng chất vấn, đáy lòng nóng như lửa đốt.
Đáy mắt Lăng Vân Phàm lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, cậu nắm lấy bả vai Kỷ Thương Hải, đem người đang đè trên người mình ấn lại lên tường, lạnh lùng nói: "Tôi không làm cái gì cậu ta, cậu có thể tự mình hỏi cậu ta, buông tôi ra, đừng làm cho tôi đánh cậu."
Kỷ Thương Hải nghe thấy lời này, nháy mắt trở nên thả lỏng, nhưng hắn không có buông cổ áo Lăng Vân Phàm ra, một đôi mắt đẹp đẽ như màu mực Huy Châu nhìn chằm chằm Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm buồn bực, rỡ tay Kỷ Thương Hải ra, tàn nhẫn đẩy người ra, phẫn nộ nói: "Tôi cũng không phải là cặn bả mà ra tay với người mình không thích."
Nói xong cậu nhanh chóng đi ra khỏi phòng dụng cụ.
Hoàng hôn buông xuống không gian chỉ còn lại mảnh tối tăm, hai bên đèn đường đồng thời sáng lên, chiếu sáng lên sân trường không có người, Lăng Vân Phàm đi tới cửa, nhớ tới mới vừa rồi tất cả chỉ là hiểu lầm, đưa tay xoa loạn máy tóc: "A a a phiền chết đi được!"
Bảo vệ từ phòng an ninh bổng nhô đầu ra, nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Vân Phàm gật đầu khen ngợi : "Ân, đây là tuổi trẻ a."
Lăng Vân Phàm: "...... Đại ca chú xem đây là đau khổ của thanh xuân a."
[ https://www.wattpad.com/story/336819564-abo-sau-khi-gi%E1%BA%A3-m%E1%BA%A5t-tr%C3%AD-nh%E1%BB%9B-t%C3%ACnh-%C4%91%E1%BB%8Bch-n%C3%B3i-t%C3%B4i-l%C3%A0 ]
Từ ngày hôm đó, Lăng Vân Phàm đột nhiên lĩnh ngộ ra được một việc.
Tôi không hấp bánh bao , tôi phải tranh luận a!
Làm thế nào có thể yêu đương và học tốt cùng lúc được!
Mặt trời lặn sánh mai nó vẫn sẽ mọc, hoa sang năm vẫn nở sau khi héo, nhưng chim nhỏ trong thanh xuân Phàm ca chính là biến mất không tâm hơi!!
Sau này khi nhớ về thời trung học, chỉ có thể nhớ tới bị Kỷ Thương Hải áp đảo ở mọi mặt? Quá mẹ nó bực mà!
Không được không được, không có tình yêu, cũng phải có học tập.
Kết quả là, Lăng Vân Phàm cùng Kỷ Thương Hải âm thầm cạnh tranh , bắt đầu trở thành thành cạnh tranh công khai.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
EDIT; @yinyin040
Tới đây rồi nhớ cho tui 1⭐ nhoa!!!
https://www.wattpad.com/story/336819564-abo-sau-khi-gi%E1%BA%A3-m%E1%BA%A5t-tr%C3%AD-nh%E1%BB%9B-t%C3%ACnh-%C4%91%E1%BB%8Bch-n%C3%B3i-t%C3%B4i-l%C3%A0
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro