Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 cửa này mở làm sao

EDIT:yinyin040


Về việc tại sao Kỷ Thương Hải lại đem mình về nhà.

Lăng Vân Phàm có hai suy đoán.

Thứ nhất, Kỷ Thương Hải phát hiện ra cậu đang nói dối, đem về để vạch trần sau đó cười nhạo cậu.

Nhưng là căn cứ vào biểu  hiện từ khi đem mình về nhà của Kỷ Thương Hải, cái suy đoán này hiển nhiên không chính xác.

Như vậy sự thật chỉ có một!

Kỷ Thương Hải là thật sự cho rằng cậu mất trí nhớ.

Hơn nữa Kỷ Thương Hải còn cảm thấy, nguyên nhân cậu mất trí nhớ là do hắn đụng xe vào , cho nên sinh ra áy náy, quyết định chịu trách nhiệm, vì thế đem cậu mang về nhà, chắm sóc cậu thật tốt.

Lăng Vân Phàm không khỏi cảm thán, mấy năm không gặp, thiếu niên  đối thủ một mất một còn năm nào vậy mà mất đi tính trẻ con trở nên thành thục hơn rất nhiều, không so đo hiềm khích như trước đây.https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343496575

Bất kể tình huống là thứ nhất hay thứ hai, đối với Lăng Vân Phàm mà nói thì chuồn là thượng sách.

Nhưng nếu là tình huống thứ hai, thì Lăng Vân Phàm có chút xấu hổ.

người kia chẳng những bỏ ra tiền thuốc men, còn chiêu đãi cậu rất nhiều món ăn.

Lăng Vân Phàm sờ lương tâm chính mình , quyết định để lại cho Kỷ Thương Hải một tờ giấy, đem sự thật nói ra cho hắn biết.

Lăng Vân Phàm bắt đầu vào phòng tìm giấy bút, cậu tiến vào một phòng như giống thư phòng, thấy tên bàn chỉ có một cái máy tính, giá sách rỗng tuếch, cực kỳ giống bộ dáng mới vừa trang hoàng.

"Nhà thật sự từng có người ở sao?" Lăng Vân Phàm nghi hoặc mà lẩm bẩm một tiếng, mở  ngăn kéo tìm giấy bút, đúng lúc này, Lăng Vân Phàm chú ý tới góc kế máy tính trên bàn có một khung ảnh bằng gỗ.

Lăng Vân Phàm cầm lấy  thấy là ảnh chụp đại hội thể thao lớp 11 năm ấy  .

trong ảnh ngũ nhiền mặt Kỷ Thương Hải  ngây ngô  đứng ở sân thể dục trường học , trong tay cầm huy chương, biểu tình không hề gợn sóng, không có một chút niềm vui sướng khi đạt được hạng nhất  .

"Phụt." Lăng Vân Phàm nhếch miệng cười.

Cũng không biết khi đó Kỷ Thương Hải là ái trang thật sự không màng thắng thua.

"Thật sự là tuổi trẻ a." Lăng Vân Phàm cảm khái, khóe môi đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.

cậu nhìn thấy trên ảnh chụp có một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

vị Omega chuyển trường năm lớp 11 mà cả ngày dính lấy Kỷ Thương Hải  cũng có mặt ở trên ảnh.

Omega ngoan ngoãn đứng phía sau Kỷ Thương Hải cách đó không xa, trong tay cầm một chai nước khoáng, đang đợi Kỷ Thương Hải chụp xong thì qua đưa.

người đó tên là gì nhỉ? Lăng Vân Phàm nhịn không được nghĩ thầm.

Không biết có phải hay không bởi vì cố gắng suy nghĩ mà nơi bị  va chạm trên đầu bắt thình thịch mà đau.

Hình như là tên là......

Dung Trạm.

Cực kỳ hiếm thấy họ này, khó trách Lăng Vân Phàm không nhớ rõ.

Xem ra Kỷ Thương Hải lựa chọn đặt bức ảnh này ở đây, thật sự có dụng tâm.

Lăng Vân Phàm trong lòng dâng lên một sự không vui, nếu Kỷ Thương Hải có người yêu, vì cái gì lại dựng chuyện nói dối rằng hai người bọn họ đã đính hôn, không phải là một tên tra nam sao?chỉ được đăng trên wattpad yinyin040 https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343495470

Mà dù sao cậu cũng muốn trốn chạy, không rảnh quản nhiều chuyện như vậy.

Lăng Vân Phàm đem khung ảnh đặt lại trên mặt bàn, nào biết khung ảnh lại nghiêng mà nằm xuống, Lăng Vân Phàm chỉ đành cầm lấy dựng lại một lần nữa , để sát vào trước mắt, cân nhắc làm thế nào cho khung ảnh đứng vững.

Sau  khi cân nhắc rõ ràng, Lăng Vân Phàm tính toán lại một lần nữa đem khung ảnh đặt lại trên mặt bàn, đúng lúc này, cậu chú ý tới một bên trái góc của ảnh chụp  có một đám người đang đứng, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn.

Ảnh chụp là đại hội thể thao , bối cảnh tự nhiên là tốp năm tốp ba, hoặc chạy hoặc nhảy học sinh.

Lăng Vân Phàm sở dĩ khiếp sợ như vậy , là bởi vì đám kia người có mình.

Chỉ thấy trên ảnh chụp, cậu cùng mấy người bạn hồi cấp 3 vừa lúc đi ngang qua phía sau  Kỷ Thương Hải đang chụp ảnh , một người bạn chỉ vào Kỷ Thương Hải cười không biết đang nói cái gì, nhưng biểu tình khinh miệt nhìn liền biết không phải đang nói lời hay.

Đến nỗi lúc đó Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải ở đó cực kì xem thường, còn làm ra hành động khiếm nhã.

Lăng Vân Phàm nhịn không được đỡ trán.

ha!! Khi đó mình cũng trẻ trâu quá đi!

Thịnh khí lăng nhân niên thiếu, ở hiện giờ xem ra cực kỳ giống một cây bén nhọn thứ, trát đến hồi ức sinh đau.

Lăng Vân Phàm nghĩ thầm, thời điểm Kỷ Thương Hải chọn ảnh chụp , khẳng định không chú ý tới góc này, bằng không sẽ không đem ảnh để ở đây như thế.

Lăng Vân Phàm nhìn thấy ảnh này vô cùng xấu hổ , cậu thở dài đem khung ảnh đặt lên bàn, quyết định điều ước vào lần sinh nhật tiếp theo của mình là hy vọng Kỷ Thương Hải cả đời đều sẽ không phát hiện cậu trợn mắt với hắn trong bức ảnh này.

Bỏ qua ảnh chụp, Lăng Vân Phàm tiếp tục tìm giấy bút, ai ngờ cậu lục tung tìm nửa ngày đến cả cái vỏ bút cũng không thấy.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng bắt đầu tối đi, Lăng Vân Phàm cảm thấy mình nếu tiếp tục tìm, Kỷ Thương Hải kiểu gì cũng sẽ về tới, vì thế dứt khoát từ bỏ  ý tưởng để lại lời nhắn, đi ra ngoài huyền quan.

Sau đó Lăng Vân Phàm liền đứng ngốc ở cửa ước chừng năm phút.

Bởi vì cậu không biết cái cửa hiện đại này làm như thế nào để mở ra.

Lăng Vân Phàm thử vặn mở tay nắm cửa, nhưng cái cửa kia phòng thủ kiên cố, không chút sứt mẻ, Lăng Vân Phàm sợ làm hư, lại không dám dùng sức, cuối cùng cũng không thể mở ra.

Lăng Vân Phàm tự mình khuyên bảo: "  tự mình nhận rõ, tìm đúng vị trí, là người, a không, là cửa có chức năng tốt."

Lăng Vân Phàm nói lời  thấm thía: "Cho nên, làm một cái cửa, ngươi trừ bỏ đề phòng cướp phòng ăn trộm, ngươi còn phải suy xét như thế nào để chủ có thể nhẹ nhàng nhanh và tiện mà mở ra, ngươi biết không?"

Cái cửa: "......"

Ngươi xem ta có hiểu ngươi nói gì không?

Lăng Vân Phàm hỏng mất: "A a cái cửa này rốt cuộclàm như thế nào mở a!!!"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh ấn phím.

Có người ở dùng mật khẩu mở cửa.

Lăng Vân Phàm sợ tới mức vừa lăn vừa bò, lảo đảo lui về phía sau, giày bị thảm vướng lên thảm  mà ngã xuống.Kỷ Thương Hải vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lăng Vân Phàm nằm trên mặt đất với tư thế hình chữ X.

"cậu đang làm gì vậy?" Kỷ Thương Hải sửng sốt.

Lăng Vân Phàm nghĩ thầm này cửa cách âm hiệu quả cũng thật cmn tốt a, tiếng mình té lớn như vậy bên ngoài cũng nghe không thấy, trong miệng nói: "Không có việc gì, tôi nhìn xem hoa văn hôm nay thật xinh đẹp."

Kỷ Thương Hải ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà, trắng xoá một mảnh như nhau biểu tình hắn mờ mịt .

Kỷ Thương Hải đột nhiên phản ứng lại đây, bước nhanh đi đến trước mặt Lăng Vân Phàm : "cậu là bị ngã sao?"

Lăng Vân Phàm chột dạ, đánh ánh mắt khắp nơi : "A, ừ, định đi đi một chút, không nghĩ tới chân không còn nhanh nhẹn nên bị ngã, á từ từ..."

Lăng Vân Phàm lại một lần bị Kỷ Thương Hải bế lên.

-https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343496575

Lăng Vân Phàm: "Tôi là Alpha."

Kỷ Thương Hải: "Ừ."

Lăng Vân Phàm: "Tôi cũng có tôn nghiêm của Alpha."

Kỷ Thương Hải: "Ân."

Lăng Vân Phàm: "Thiên tính quyết định bản năng sinh lý , cho nên hai Alpha  ở cùng một chỗ sẽ xẩy ra chuyện, tỷ như tin tức tố tấn công lẫn nhau, theo bản năng mà tranh đoạt tài nguyên, dùng hành vi đua đồi giữ gìn tôn nghiêm.          "https://www.wattpad.com/myworks/336819564/write/1343496575

Kỷ Thương Hải: "tin tức tố cảu hai  Alpha  chỉ là không giống Alpha cùng Omega thu hút lẫn nhau động dục làm người ta mất đi lý trí, cũng  sẽ không ức chế cho nhau ."

Lăng Vân Phàm tâm thần và thể xác đều mệt mỏi: "Trọng điểm là đây sao???"

Kỷ Thương Hải hỏi lại: "Thế trọng điểm là cái nào?"

Lăng Vân Phàm kháng nghị: "Tôi có thể tự mình đi, cậu đừng coi tôi  như thú bông ôm tới ôm lui."

Kỷ Thương Hải: "Không muốn bị ôm  thì liền thành thành thật thật mà ở trên giường, đừng đi nơi nào cũng bị té ngã."

Lăng Vân Phàm: "......"

ĐM, người này quả nhiên còn cái tính hồi cấp 3.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------EDIT:yinyin040
T

ới đây rồi nhớ cho tui  1⭐ nhoa

Thịnh khí lăng nhân niên thiếu, ở hiện giờ xem ra cực kỳ giống một cây bén nhọn thứ, trát đến hồi ức sinh đau: ai hiểu câu này giải thích dùm tui với

huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro