Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15: Về nước

Có một cuộc gọi khác gọi đến Tả Hàng, anh nói với ba Tả rồi tắt máy, quyết định không nói về chuyện kia nữa. Bạn nhỏ Trương Tiểu Cực bên cạnh vui vẻ rời đi học bài tiếp, còn anh nhấc máy lên.

"Alo?"

"Hàng ca, nó ra toà rồi, nó cũng nhận rồi, mặc dù bọn em chưa làm gì nó cả... Anh xem có vấn đề gì ở đây không...?"

Bọn đàn em hơi sợ hãi, tuy bình thường họ chính là dân anh chị, ít ai dám động vào, nhưng đứng trước một người có thể chỉ dùng ánh mắt của mình để doạ người như Tả Hàng thì quả thật không thấm vào đâu. Việc mà tác giả họ Cố kia tự động ra toà hầu kiện, làm cho bọn họ có đôi phần bất ngờ, cũng không nghĩ được là vấn đề là tại sao.

"Không lo, tao gọi nó đấy. Việc xong rồi, cho chúng mày nghỉ vài hôm"

Bọn đàn em lúc này mới thở phào ra được một hơi, nhỡ mà vị tác giả kia lại dở trò gì với Hàng ca, họ thật sự không biết nên chuộc lỗi như thế nào đâu.

Tả Hàng định nhân cơ hội kỳ nghỉ này quay về vài tuần, nhưng trước hết anh phải theo dõi tiến độ học của Trương Cực đã, anh muốn về nước cùng cậu, cũng không muốn về một mình, mà lại sợ cậu chưa hoàn thành đủ các môn.

"Cực, em đã học được bao nhiêu môn rồi?"

"Gần bằng anh năm trước, còn thiếu hơn 6 môn thôi, sao thế ạ?"

Trương Cực khác với Tả Hàng là cậu chỉ học đúng một chuyên ngành, không học văn bằng hai, vì cậu muốn dành thời gian rảnh để ngồi cùng anh.

Tả Hàng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh cũng không thấy lạ vì tiến độ này, là anh yêu cầu Trương Cực nhanh chóng hoàn thành chương trình học và về nước cùng thời điểm với anh.

"Vậy thì xin nghỉ một tháng, chúng ta về nước một chút"

Tả Hàng gõ máy tính một lúc, rồi quay sang Trương Cực đang ngồi ở bàn học của anh học bài nói. Dạo này anh có thói quen ở trong phòng mình nhiều hơn, vì sợ cuộc gọi điện của anh ảnh hưởng đến trạng thái và tình hình học của Trương Cực, nhưng tự cậu ấy sang phòng anh ngồi lì cả ngày.

"Được, để em đặt vé"

"Không cần, anh đặt xong rồi, lo học đi"

Tả Hàng hầu như đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi mới thông báo cho Trương Cực, Trương Cực nghĩ ngợi một hồi, dù thấy vui vì anh lo lắng được mọi thứ cho mình một cách hoàn hảo, nhưng vẫn có chút buồn vì cảm thấy mình chưa làm tốt trong việc chăm sóc anh.

"Hàng... lần sau mấy việc như vậy cứ để em làm cũng được mà..."

Cậu khẽ nói, giọng có đôi phần làm nũng, lại có chút giận dỗi. Tả Hàng nghe thấy thì liền khẽ cười và đặt máy tính sang một bên, đứng dậy đi về phía cậu.

"Anh biết rồi, em đang chuẩn bị thi mấy môn cuối mà, tập trung học đi, có gì lần sau anh lại đổi cho em làm hết, có được không?"

Tả Hàng giọng có đôi phần dỗ dành nói với Trương Cực, xoa xoa đầu cậu, nhìn với ánh mắt dịu dàng.

Sau hai tuần, Trương Cực cũng đã hoàn thành xong tất cả các môn hiện tại cậu đăng ký học, và cùng anh dọn dẹp đồ đạc quay về nước. Hai người mỗi người một vali to kéo đến sân bay quốc tế, bay từ Anh về nước. Ngồi trên máy bay hơn nửa ngày, cả hai đều tương đối mệt, anh gọi taxi về thẳng biệt thự. Trương Cực bình thường ở nhà riêng, nhưng lần này quyết định một tháng chỉ ở nhà anh. Anh cũng quen với sự xuất hiện của cậu, không còn từ chối các yêu cầu như thế của cậu nữa.

Anh về đến nhà mới nhắn tin thông báo cho mọi người. Ví như Chu Chí Hâm, còn rất hay giục anh về để ra sân bay đón, nhưng ai ngờ người về thì về rồi, nhưng lại chẳng báo một câu. Người nhà anh thấy tin nhắn thì có hẹn bữa nào cả nhà cùng ăn cơm, nhân tiện ba mẹ Tả vẫn đang trong nước. Ông bà sau một hồi lâu đi du lịch nước ngoài, liền có ý định làm một vòng xung quanh đất nước, vậy nên việc liên hệ để có một bữa cơm lại càng đơn giản hơn.

Thấy tin anh về nước, Trương Tuấn Hào lập tức đến bấm chuông, nhưng khác ở chỗ lần này cậu đi với Dư Vũ Hàm. Nói sao thì nói, Dư Vũ Hàm người ta Alpha đã theo đuổi cậu được gần hai năm rồi, cậu rất nhiều lúc cảm động muốn chết, nhưng mà khổ nỗi chưa đồng ý vì sợ bị lật kèo trên thành dưới lúc nào không hay. Nhìn bây giờ Tiểu Dư theo đuổi cậu mười phần ỷ lại như vậy thôi, chứ anh ta đích thực là một hồ ly chín đuôi, nhiều lúc ranh mãnh khiến cậu trở tay không kịp.

Thấy Trương Tuấn Hào đến, mặt Trương Cực lập tức đen lại, thấy Dư Vũ Hàm bên cạnh, mặt của cậu càng đen hơn, cậu tưởng đâu người ta kéo theo đồng bọn đến cướp bảo bối của cậu không bằng, đứng chặn ngang cửa không cho hai người họ vào. Tả Hàng bên trong thấy vậy hắng một tiếng ho, Trương Cực lập tức thu tay, nhưng vẻ mặt vẫn hờn dỗi.

"Tao nói chứ Trương Tiểu Cực, mày không nắm bắt thông tin gì cả"

Trương Tuấn Hào nhìn bộ mặt ghen tuông của Trương Cực mà cười thành tiếng rồi chọc mấy câu. Nào ngờ người kia mặt còn khó chịu hơn, quay ra đáp trả.

"Thông tin gì?"

Lần này thì không chỉ Tiểu Thuận cười mà kể cả Dư Vũ Hàm, lẫn Tả Hàng đều cười. Việc couple A - A Hào Hàm đã nỗi rần rần hai năm nay, con người này làm sao mà lại chậm thông tin như vậy? À... nhớ ra rồi, không phải đợt trước Chu Chí Hâm nói Trương Cực dùng mạng tương đương 2G sao?

"Trương Tiểu Cực nhìn kỹ đi, hai người bọn anh với hai người bọn em như nhau, đều đang mập mờ cả"

Dư Vũ Hàm chỉ bản thân anh và Trương Tuấn Hào xong chỉ sang hai người Tả Hàng, Trương Cực nói. Câu nói này của anh thành công làm cho cả ba người còn lại mặt đỏ như cà chua, đều ngại ngùng hết. Trương Tuấn Hào vẫn đỡ hơn, vì cậu đã thích nghi với kiểu thả thính bất thình lình này của anh. Nhưng hai người kia thì không, trong lòng mỗi người đều rõ đây là mối quan hệ mập mờ, nhưng mà trong miệng người khác thì nghe có vài phần bất ổn.

"Còn không đúng sao? nào là chờ anh đánh răng xong đi ngủ, xong rồi là làm bữa sáng cho bạn nhỏ, rồi còn cái gì nữa, ngày ngày lên giảng đường với anh, còn gì nữa nhỉ Tiểu Thuận Nhi?"

Dư Vũ Hàm liệt kê được một vài bài liền 'đá quả bóng' sang cho Trương Tuấn Hào nói tiếp, Trương Tuấn Hào 'nhận được quả bóng', nói còn hăng hơn lúc trước. Cậu của hai năm trước mà nghe được giọng này của bản thân mình chắc nghĩ tình cảm của mình với anh lúc đó là giả mất.

"À... đúng rồi, cùng anh về nước, với cả dắt bảo bối nhỏ đi thả lỏng đầu óc, trời đất, này không phải là người yêu thì chắc là vợ chồng luôn đó."

Hai người họ được nước lấn tới, Tả Hàng của hai tuần trước dường như biến mất vậy đó, giờ chỉ có Tả Hàng đáng yêu ngồi gọn một góc mặt đỏ tía tai thôi. Trương Cực thì cứ như tên hâm ngồi cười một mình, nghĩ lại những bài viết đó, thế mà anh lại không có phản ứng kháng cự gì, cậu còn cười lớn hơn.

Tả Hàng sau vài phút bị bắt nạt thì hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Lập tức giọng như giận dỗi muốn tiễn hai thanh niên kia về chuồng ngay. Trương Cực nghe chuyện xong thì chân mày giãn ra, mắt nhìn hai người kia liền dễ chịu hơn 100 lần lúc trước.

"Chủ yếu hôm nay sang anh là muốn hỏi, anh làm thế nào để cướp người của em đi vậy?"

Trương Tuấn Hào liền nghiêm túc trở lại, cậu cũng không ngờ đấy, chỉ vỏn vẹn vài tháng, lực lượng quân hắc bang của cậu bị anh hớt hết nhân tài, cậu cứ đào tạo ra ai là anh lại có cách hớt người đó.

"Thì chú nghĩ sao họ chạy nhanh thế?"

Tả Hàng tủm tỉm cười nhấc cốc nước lên nhấp một ngụm rồi hướng mắt nhìn hai con người ngồi dính sát vào nhau ở ghế sofa đối diện. Đừng nhìn kiểu thế nha bạn nhỏ Tả Tiểu Hàng, hai bạn ngồi cũng không có xa cách là bao đâu.

"Hả... cái này không biết nên mới phải tới đây hỏi thẳng anh đấy, nói qua điện thoại anh cứ úp úp mở mở, lại thêm cái hũ giấm di dộng kia, hỏi được câu nào đâu!!"

Trương Tuấn Hào bị hỏi ngược lại liền phẫn nộ vô cùng, xin lỗi chứ cậu mà đoán ra được chắc anh còn người mà hớt về ấy.

"Thì từ đầu họ là người của bên anh hết. Anh đưa người vào chỗ chú, bảo với họ rằng đây là trung tâm huấn luyện, khi nào họ bảo đạt yêu cầu thì có thể quay về trụ sở chính."

Tả Hàng không nhịn cười được nói. Đúng là có đôi chút lợi dụng tài nguyên cá nhân của Trương Tuấn Hào, nhưng ai bảo cậu ăn trực nhà anh lâu đến vậy, anh chỉ đòi lại một xíu xiu, một xíu xiu công sức thôi.

"Thế là anh cứ như vậy cướp người của em ư @@"

Trương Tuấn Hào giả bộ khóc thành một dòng sông, Dư Vũ Hàm bên cạnh vỗ vỗ nhẹ vai của cậu, cặp đôi này cũng rất phối hợp diễn xuất đó chứ hả.

"Vậy ra mấy người kia không phải anh thuê ngắn hạn mà là người làm cho anh dài hạn luôn ấy hả?"

Trương Cực nhịn suốt gần một tháng cuối cùng cũng nói ra được. Cậu còn tưởng chỉ là ân oán giang hồ, một vụ này là giải quyết xong, ai ngờ anh còn tập hợp thế lực nữa cơ à.

"Bật mí cho cậu một chuyện nhé?"

Dư Vũ Hàm ranh mãnh nhìn Trương Cực, khoé miệng hơi nhếch lên. Tả Hàng trong lòng có dự tính được anh chuẩn bị nói gì, tám phần liên quan đến kế hoạch của Tả Hàng, nhưng cũng không cần thiết phải giấu cậu.

"Luật sư tư nhân của em, giờ là trưởng bộ phận pháp lý số 2 của Starlight rồi đó"

"Cái gì???"

Trương Cực hét lên như không tin được vào tai mình nghe thấy. Tả Hàng Hàng, anh đang làm cái gì vậy, định thâu tóm quyền lực toàn bộ giới thượng lưu sao, sao đến cả luật sư tư nhân của Trương đại thiếu gia, à không phải, Trương thái tử gia cậu cũng cướp vậy.

Tả Hàng tiếp tục diễn, ánh mắt ngây thơ vô tội ngước lên, khẽ kéo Trương Cực ngồi xuống rồi nhẹ nhàng bảo tại vì anh thấy chú ấy có chút rảnh, cậu ở cạnh anh không hay gây hoạ, ông ấy không có việc gì làm thì cuồng chân cuồng tay cuồng miệng lắm. May mắn là Starlight có nhiều drama, một mình luật sư của anh gánh không hết, để họ làm việc với nhau là vừa đẹp.

Trương Cực há miệng vì lời giải thích của anh, bây giờ đến luật sư của cậu, người cậu tưởng rằng sẽ trung thành với nhà họ Trương và sẽ không bị bất cứ quyền lợi nào cướp đi, cũng đã đi mất rồi. Tả Hàng, rốt cuộc anh học bản lĩnh lôi kéo người từ ai vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro