Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương30: Kỳ Nhạc Nhạc vào bệnh viện

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Anh.

Tuy nhiên Jung Ho Seok đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng nức nở đau đớn, cô gái nhắm chặt hai mắt nằm trên sô pha, mày nhăn thành một đoàn, khóe mắt thậm chí còn có nước mắt chảy xuống.

"Nhạc Nhạc, em làm sao vậy? Gặp ác mộng sao? "

Anh vội vàng chạy lại, trán Nhạc Nhạc nóng ran, cô không ngừng hừ hừ trong đau đớn. Jung Ho Seok đại kinh thất sắc, một khắc cũng không dám chậm trễ, vội vàng bế cô lao nhanh xuống lầu.

Jung Ho Seok lái xe dọc theo đường đi tay không ngừng run, anh không dám nghĩ, một người đã đạt được ánh sáng sao có thể quay trở lại vực sâu lạnh lẽo? Mỗi khi gặp đèn đỏ anh một bên nôn nóng chờ đợi, một bên sờ khuôn mặt của Kỳ Nhạc Nhạc, nước mắt không ngừng tuôn ra như nước lũ, nhưng dường như cảm nhận được nhiệt độ của cô, anh liền có thể an tâm một chút.

Jung Ho Seok chỉ biết rằng anh không được đánh mất cô, không chỉ anh mà cả bảy người họ đều không thể đánh mất cô, cái giá như vậy, anh chịu không nổi.

Xe vừa đỗ xong, Jung Ho Seok ôm cô chạy như điên đến phòng cấp cứu, bác sĩ thấy người đàn ông đeo khẩu trang có vẻ lo lắng, mồ hôi đầm đìa nên lập tức đến kiểm tra tình huống.

"Bác sĩ, tôi cầu xin anh, cầu xin anh nhất định phải cứu cô ấy! tôi cầu xin anh!"

Jung Ho Seok kìm không được nước mắt, anh thực sự sợ hãi, ngay cả giữa mùa hè tháng bảy, anh cũng cảm thấy như rơi vào hầm băng, anh gắt gao nắm chặt tay Kỳ Nhạc Nhạc đang hôn mê, nước mắt rơi như mưa.

Bác sĩ nhanh chóng hỏi về nguyên nhân và kết quả, sau khi nghe những lời Jung Ho Seok nói, anh ta yêu cầu anh đi đăng kí và thanh toán hóa đơn.

Jung Ho Seok không dám trì hoãn, quay lại nhìn cô một cái rồi vội vàng đi xử lý, bởi vì vội vàng chạy đi, anh cũng không có bất kỳ hóa trang nào khác. Bây giờ Jung Ho Seok không có tinh lực để nghĩ về những thứ khác, tất cả đều là hoang mang lo sợ, tuyệt vọng cùng bi thương.

Y tá tại phòng chước phí, dường như nhận ra anh.

"Jung Ho Seok -ssi?"

"Nae, xin giúp tôi sử lý nhanh một chút."

"Ah! Tốt."

Y tá không vì chuyên môn mà hỏi quá nhiều, nhưng nhìn khoa mà anh liệt kê, chẳng lẽ là có Omega? Nhưng gần đây không nghe nhất tới gì mà!

Sau khi lấy hóa đơn, Jung Ho Seok vội vã quay lại phòng cấp cứu.

"Bác sĩ, Omega của tôi có sao không?" Ngay cả chân của anh cũng bắt đầu nhũn ra, không còn bình tĩnh như ngày thường.

"Không sao, chỉ là khó chịu trong giai đoạn thích ứng bình thường mà thôi."

"Nhưng mà, trước kia cô ấy chỉ bị chóng mặt thôi, sau lần này lại phát sốt?"

Jung Ho Seok vẫn không yên tâm, đau lòng nhìn sắc mặt ửng hồng của Nhạc Nhạc.

"Đây cũng là một hiện tượng bình thường, Omega càng vượt trội, thân thể sẽ càng suy yếu, phản ứng cũng càng lớn, như vậy hiện tượng khó chịu đến phát sốt chỉ là ngẫu nhiên, kéo dài rất lâu sẽ tự nhiên biến mất. Chờ khỏe lại thì tốt rồi, trở về lại cho cô ấy ăn một chút đồ dinh dưỡng để bồi bổ, dù sao Omega cũng sẽ chịu khổ trong khoảng thời gian này rất lâu."

Nghe bác sĩ nói như vậy, Jung Ho Seok cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng áy náy đến nhức mỏi, ngồi bên giường bệnh nhìn cô, thấy cô hôn mê nhưng vẫn còn thấp giọng lầm bầm 'Mẹ' Trái tim anh như xoắn lại với nhau, nếu anh có thể thay cô cảm thấy khó chịu thì tốt biết mấy.

Khi Kỳ Nhạc Nhạc mở mắt ra, cô thấy Jung Ho Seok đang nhìn cô với khuôn mặt đầy nước mắt, khi thấy cô tỉnh dậy, anh vội vàng quay đầu lau mặt, sau đó quay lại với nụ cười trên môi.

"Có tốt hơn không, Nhạc Nhạc? "

Kỳ Nhạc Nhạc phát hiện mình tựa hồ đang ở trong bệnh viện. " Op....pa, tại sao chúng ta lại ở trong bệnh viện? Em.....em bị làm sao vậy?"

Cô cảm thấy cả người mình mềm nhũn ra.

Jung Ho Seok nâng Kỳ Nhạc Nhạc dậy, cho cô uống một ít nước ấm.

"Không có việc gì, chỉ là khó chịu trong thời gian thích ứng hơi nghiêm trọng, em còn khó chịu không? Nếu có phải nói với oppa nhé."

"Ani, em đỡ hơn nhiều rồi."

Dường như muốn chứng minh mình không sao, Kỳ Nhạc Nhạc muốn lật người xuống giường, kết quả tay chân mềm nhũn, cô liền trực tiếp quỳ xuống. Jung Ho Seok sợ đến mức vội vàng kéo cô trở lại giường.

"Aizzz, em phải nằm xuống đàng hoàng chứ!"

May mắn thay, có một bức màng ngăn cách với bên ngoài, bằng không trực tiếp quỳ xuống cũng đủ mất mặt.
.
.
.
(Đã chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro