Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Park mochi làm nũng

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Anh.

May mắn là không có ai tới mời rượu, bằng không Kỳ Nhạc Nhạc có chút sợ anh sẽ không uống được rượu trắng cay, tiệc vừa tan, cô liền dẫn anh trở về, bằng không anh sẽ bị bảy tám cô dì chặn lại, khó mà chạy thoát.

Một, hai giờ chiều là thời điểm nóng nhất, nên cả hai mua ly trà giải nhiệt để uống, biết anh thích đến thư viện, cô liền đưa anh ấy đến một hiệu sách cổ ở gần đó để xem. Bên trong bầu không khí cổ kính và máy điều hòa bật hết cỡ. Rất thích hợp đọc sách để giết thời gian, vì vậy cô ngồi học tiếng Hàn, còn Kim Nam Joon thì học tiếng Trung và trải qua một buổi chiều cuối cùng.

Vào buổi tối, Kỳ Nhạc Nhạc và Kim Nam Joon buồn bã thu dọn hành lí chuẩn bị chờ ban đêm mát mẻ thì về Seoul, Kim Nam Joon buồn vì thời gian một tuần ở bên cô trôi qua quá nhanh, còn Kỳ Nhạc Nhạc buồn vì cô phải xa nồi lẩu, cá nướng, và mì sợi nhỏ của cô.

Lúc này trong nhóm chat, Park Ji Min điên cuồng nhắn tin cho Kim Nam Joon.

[Ji Min cao nhất Bangtan: Hyung, anh mang Nhạc Nhạc đi đâu vậy? Sao trong ký túc xá một bóng người cũng không có?]

Kim Nam Joon cuối cùng cũng bất đầu khoe khoang, không cần lo lắng những người khác phá đám, vì vậy anh trả lời một cách trầm thấp và tự mãn.

[Ladder Kim Nam Joon: Nhạc Nhạc đưa anh về nhà của cô ấy ở thành phố C và hiện tại đang chuẩn bị trở về.]

[Ji Min cao nhất Bangtan: ????? Trung Quốc! Thành phố C????]

Ghen tị quá đi, ghen tị quá đi, không thể tưởng tượng được Nam Joon hyung vậy mà có thủ đoạn, lại dám dụ dỗ để Nhạc Nhạc dẫn anh ấy về nhà! Hiện tại anh quả thật chết không còn gì để luyến tiếc nữa, tức quá đi mà!

[Ji Min cao nhất Bangtan: Hyung, anh lại dám gạt mọi người mà trốn theo Nhạc Nhạc về? Không sợ em nói cho bọn họ sẽ đem anh xử trí hay sao?]

Kim Nam Joon có gì phải sợ, chẳng lẽ các thành viên định đánh anh sao? Lại nói cũng đã chuẩn bị về Hàn Quốc rồi anh còn sợ cái gì chứ.

[Ladder Kim Nam Joon: Tại sao anh phải sợ? Ji Min à, em nói thì được thì cái gì?]

[Ji Min cao nhất Bangtan: Anh không nói đạo lí! Em phải đi Trung Quốc! Em phải đi tìm Nhạc Nhạc!]

Ngay sau đó anh liền gọi Wechat cho cô, bất đầu khóc lóc kể lể khi cô bất máy.

[[Hu hu hu! Nhạc Nhạc, tại sao em không dẫn anh đi? Anh thật sự muốn về Trùng Khánh với em mà]

Kỳ Nhạc Nhạc có chút chột dạ, rốt cuộc cô cảm giác chính mình lần này có chút bất công.

"Thật xin lỗi Ji Min oppa, cuối tuần này anh họ em kết hôn, mẹ em kêu em về nước để tham gia, lần sau! Lần sau em sẽ dẫn oppa đi cùng."

Park Ji Min quyết định chơi con bài tình cảm, để làm mềm lòng trái tim cô.

[Có phải Nhạc Nhạc không thích anh đúng không? Trái tim anh đau quá, anh biết rồi anh sẽ không làm khó Nhạc Nhạc nữa!]

Kỳ Nhạc Nhạc sao chịu được cái này, vội vàng phủ nhận. [Không có đâu oppa, em thích anh mà!]

Kim Nam Joon ở một bên dọn dẹp cũng muốn vỗ tay vì em trai này của mình, thật là một tên trà xanh diễn rất giỏi.

[[Vậy thì Nhạc Nhạc em có thể dẫn oppa đi Trùng Khánh được không? Oppa thật sự rất muốn đến thăm quê hương của Nhạc Nhạc.] Park Ji Min bất đầu thừa thắng xong lên, giọng nói cũng hăng hái hơn lúc nãy.

Cô không chịu được Park mochi làm nũng, vé máy bay lại mua xong rồi, nhất thời khó xử không biết làm sao bây giờ. Thấy vậy Kim Nam Joon cũng có chút đau lòng.

"Nhạc Nhạc em lưu lại thành phố C chờ Ji Min đến, ở đây chơi thêm một tuần nữa đi."

Thấy có người đưa thang, cô liền thuận thế đi xuống liền đồng ý, mà ở đầu dây bên kia, Park Ji Min có thể nói là xuân phong đắc ý, xem đi! Nhạc Nhạc vẫn là sợ anh đau lòng, vì vậy liền vui vẻ cúp máy.

[Ji Min cao nhất Bangtan: Cảm ơn anh, em sẽ thay anh giữ bí mật nhưng, em cũng mong anh giữ bí mật mật.]

[Ladder Kim Nam: Ji Min ah, hợp tác vui vẻ.]

[Ladder Kim Nam: Hợp tác vui vẻ.]

Cúp điện thoại, Park Ji Min vội vàng đặc vé máy bay, thu dọn hành lí, sau đó sét đánh không kịp bưng chạy đến trung tâm thương mại ở gần đó mua quà cho ba mẹ vợ, chuẩn bị để ngày mai bay đến Trùng Khánh.

Làm mẹ Park nhìn đến trợn mắt há mồm, đứa con trai đã nằm vùi mấy ngày nay, tự nhiên chạy như chó đang rượt phía sau, một lát đã chạy đâu mất tâm. Sau khi nghe con trai nói ngày mai sẽ đến nhà mẹ vợ, mẹ Park cũng vội vàng không kém kéo theo ba Park nhanh chóng chạy đi mua quà cho ông bà thông gia và con dâu tương lai của mình.

Mà đêm hôm đó Kim Nam Joon đã rời khỏi mãnh đất thuộc về cô mà lên máy bay về để về Seoul.
.
.
.
(Đã chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro