Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107. Đi dạo tháp Namsan.

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Anh.

Sau khi Kỳ Nhạc Nhạc ăn sáng xong, cô đặt hộp cơm đựng bữa trưa vào chiếc túi Boston* mà Kim Tae Hyung luôn thích mang theo xong rồi liền chuẩn bị ra ngoài.

*Túi Boston của Kim Tae Tae 

Cô cùng Cơ Nhuế Tuyết người hưng phấn cả đêm ngủ không được hẹn gặp nhau ở nhà ga, đối phương nhìn thoáng qua liền nhận ra chiếc túi này, mang theo ánh mắt sùng kính mà chạm vào nó.

"Bốn bỏ lên năm em đây là đang chạm vào Kim Biw Biw a!"

"Kia bốn bỏ lên năm sao ngày hôm qua em không chạm vào chủ nhân của nó chứ!" Kỳ Nhạc Nhạc phun tào nói.

Cơ Nhuế Tuyết: Tại vì người ta ngại chứ bộ.👉👈

Hai người cầm bản hướng dẫn va va đập đập mới leo thang cuốn đi tới núi Namsan, sau khi đi một đoạn đường dài như vậy thì Kỳ Nhạc Nhạc có chút kiệt sức, Cơ Nhuế Tuyết liền đỡ cô đi tiếp.

"Cơ thể của chị cũng quá yếu rồi, bình thường đi xa thì làm sao bây giờ." Cơ Nhuế Tuyết chịu thương chịu khó đỡ cô đến băng ghế dài ngồi xuống.

"Chị cũng không có biện pháp, từ nhỏ chính là như vậy rồi, chị cũng thường xuyên vận động lắm chứ nhưng mà sức lực vẫn cứ như vậy thôi." Kỳ Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, hai người lại lên đường đến tháp Namsan, mỗi người mua một chiếc khóa ước nguyện, Kỳ Nhạc Nhạc trịnh trọng viết lên trên đó.

[Hy vọng có thể cùng bảy người họ vĩnh viễn ở bên nhau.] Nghĩ như vậy đời cô không còn gì tiếc nuối nửa rồi.

"Chị mang theo cái gì đến vậy? Em có đem theo rất nhiều que cay, bánh nướng nữa này còn thêm một tấm thảm dã ngoại nữa."

Hai người tìm một tảng đá lớn để trải tấm thảm dã ngoại ra, Cơ Nhuế Tuyết lấy từ trong balo ra rất nhiều que cay có nhãn hiệu linh tinh, hai mắt của Kỳ Nhạc Nhạc sáng lên khi nhìn thấy chúng.

"Hu hu hu quả không hổ là  chị em tốt của chị! Chị thèm mấy món này lâu lắm rồi! Đã rất lâu rồi chị không có được ăn nó đấy hu hu hu!" Kỳ Nhạc Nhạc cảm động đến phát khóc, đem hộp cơm tiện lợi trong hộp giữ nhiệt lấy ra.

"Đây là món súp bánh gạo do Seok Jin oppa làm, còn cái này là kimbap do Yoon Gi oppa làm."

Lúc này lại đến phiên Cơ Nhuế Tuyết nước mắt lưng tròng, cô ấy run rẩy đụng đụng cái chai:

"Em thật sự có thể ăn nó sao? Đây chính là súp bánh gạo hiệu Jin và kimbap hiệu Suga đấy!"

"Chị mới ăn sáng không bao lâu, nhiều như vậy chỉ cũng không thể ăn hết được." Kỳ Nhạc Nhạc cảm thấy không thể phụ tấm lòng của các anh ấy được.

Cô từ trong túi lấy ra hai cái muỗng đưa cho Cơ Nhuế Tuyết một cái, đối phương lại bất đầu run rẩy.

"Đây là cái muỗng trong ký túc xá của BTS, hu hu hu bốn bỏ năm lên là em đang cùng BTS ăn cơm rồi."

"Em đủ rồi đấy!" Kỳ Nhạc Nhạc có chút dở khóc dở cười.

Cơ Nhuế Tuyết thập phần quý trọng mà uống một ngụm súp bánh gạo, cô ấy chép chép miệng cẩn thận thưởng thức một phen.

"Thật là ngon quá đi! Không hổ là Kim Seok Jin, còn có cái gì mà anh ấy không làm được không nhỉ?"

"Có chứ, tỷ như sẽ không sinh con?" Vừa dứt lời hai người liền phá lên cười.

Kỳ Nhạc Nhạc nhai những miếng que cay đã lâu rồi không được ăn. Hương vị rất vừa phải, cho nó vào ăn chung với bánh nướng hoặc là kimbap thì thật sự rất tuyệt vời, cô ăn đến no căng bụng luôn rồi này.

Vì để tiêu thực, hai người đi tới đi lui ở mấy khu vực lân cận, thức ăn thì tiêu hóa chưa có hết, chỉ có làm cho bọn họ kiệt sức thôi.

"Không đi nữa, chị không đi nữa đâu, cứu mạng với!" Nói thế nào thì Kỳ Nhạc Nhạc cũng không chịu đi nữa, cô gái nhỏ này thật sự quá đáng sợ, sao con bé có thể đi được như vậy chứ?

Không có biện pháp khác, Cơ Nhuế Tuyết chỉ có thể cùng cô tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống đấy nghỉ ngơi, Kỳ Nhạc Nhạc ghé vào trên bàn thở dốc.

"Thật hết nói với chị mà, chúng ta mới đi được bao lâu chứ? Vậy mà chị đã mệt như vậy rồi."

"Chị không được rồi, chị mệt muốn chết luôn rồi." Cô là một con cá muối không có ước mơ gì mà.

Bởi vì Kỳ Nhạc Nhạc game over quá sớm, nên cả hai không còn cách nào khác đành phải chia tay sớm.

Kỳ Nhạc Nhạc lại bắt taxi đến công ty Bighit tìm các thành viên, dù sao về ký túc xá lại ở một mình cô cũng rất chán.

Kỳ Nhạc Nhạc ngựa quen đường cũ đến phòng thu của Min Yoon Gi một cách dễ dàng, nhìn thấy cô tới Min Yoon Gi đang sáng tác nhạc trực tiếp bế cô lên đặt trên đùi của mình.

Một tay anh để trên bàn thao tác máy tính, tay kia thì nhẹ nhàng xoa cằm cô. "Bảo bối, chờ anh một chút nhé."

Động tác của Min Yoon Gi lại nhanh hơn, từ khi cùng cô hoàn thành đánh dấu thích ứng, linh cảm của anh có thê nói là tới cuồn cuộn không ngừng. Khả năng sáng tác và tốc độ cũng đã được cải thiện hơn rất nhiều.

Anh gần như đã hoàn thành bài hát này không lâu sao khi bất đầu, chỉ cần trong đầu nhớ tới cô thì Min Yoon Gi dường như lại có thêm một nguồn cảm hứng vô tận. Anh ấy sẽ dùng ngón tay bay xuống vô số nốt nhạc để tạo ra một đoạn beat.

Cô giống như là linh cảm của anh vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro