chương 151- sợ rằng đã tự sát
CHƯƠNG 151- SỢ RẰNG ĐÃ TỰ SÁT
Kỷ Miên mất tích!
Chuyện này thật sự không tài nào lý giải nổi. Bởi vì chích xuất camera ra vào Mạt Lỵ Ổ, Kỷ Miên đúng đã ngồi xe Lý Nhị quay về, thậm chí còn vẫy tay tạm biệt trước khi vào cổng tiểu khu. Thế nhưng sau đó thần không biết quỷ không hay mà bốc hơi, chuyện này nói như thế nào cũng quá quỷ dị.
Kỷ Giang Hạ bình thường là một đại Alpha tính khí cương nghị, sức chịu đựng tinh thần cao cách mấy cũng phải suy sụp. Càng không nói tới Mộ Tuyết đã loạn thành một đoàn, ôm mặt khóc rưng rức. Thậm chí Mộ Tuyết đã muốn báo cảnh sát, nhưng Kỷ Giang Hạ đã nhanh chóng ngăn cản. Không phải nàng không lo cho con gái, nhưng với thân phận là diễn viên hiện tại của Kỷ Miên, nếu truyền thông đánh hơi được sẽ lớn chuyện thêm.
Hơn nữa, dù cho có báo cảnh sát, hiện tại Kỷ Miên thuộc tộc thú ăn thịt lớn chưa biến mất đủ 48h cũng sẽ không xếp vào mất tích. Mà quá trình thụ án điều tra của cảnh sát thì không cần nói cũng biết, với mức độ gần mười lăm năm Kỷ Miên bị bắt cóc bán đi rồi mới tự mình quay về, thú thật Kỷ Giang Hạ nói không thất vọng với cảnh sát là nói dối.
Tạm thời Kỷ Giang Hạ đành tìm tới người bạn Đại học hiện tại là thám tử tư có tiếng tăm, nhờ cậy việc tìm Kỷ Miên.
"A Tuyết, không cần quá lo. Miên Miên dù sao cũng là một con báo tuyết thành niên, tính tình nàng ổn trọng biết suy tính trước sau, phỏng chừng chốc lát sẽ gọi điện cho chúng ta ngay thôi." Kỷ Giang Hạ ôm vai lão bà ngồi trên sofa, ôn tồn lựa lời an ủi.
Mộ Tuyết vẫn khóc như mưa: "Thế nhưng nàng tại sao lại không nói không rằng biến mất chứ? Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi! Nàng không thể nào sống sờ sờ lại bốc hơi được!!"
Chuyện này cả Kỷ Giang Hạ cũng mười phần khó lý giải.
Kỷ Miên rõ ràng trạng thái trong camera cũng không phải uống nhiều rượu, tinh thần rất ổn định. Sau khi đi vào cổng tiểu khu thì liền như bốc hơi, cả điện thoại cũng không báo cho phu phụ Kỷ Giang Hạ một tiếng, việc nàng mất tích thế này cực kỳ sởn gai ốc.
...
Kỷ Miên bị tiếng kim loại va chạm chói tai mà tỉnh lại, thế nhưng chưa kịp cử động thì đã bị cơn đau từ tứ chi truyền đến. Cảm giác da thịt đều như bị bị đay nghiến, không kiềm được mà hét lớn một tiếng.
"À ha, tỉnh lại rồi à?"
Một giọng nói trầm đục truyền vào tai Kỷ Miên, phải mất ba phút thở hổn hển, nàng mới điều hòa được hô hấp. Cơn đau cũng rút đi chậm rãi như thủy triều, chỉ để lại cảm giác cả cơ thể như kim châm. Kỷ Miên nghiến răng phun ra một câu thô tục: "Khốn kiếp!"
Cái cảm giác này không cảm nhận qua thì thôi, cảm nhận rồi cả đời sẽ không quên nổi!! Dù năm đó nàng chỉ mới mười hai tuổi đi nữa, nhưng đã từng trải qua giày vò này dở sống dở chết thế này, thật sự cả đời cũng không dám quên.
"Ha ha! Ciara, cô con gái thân yêu bên chân của Quỷ Hoàng, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này hả?"
Đối phương vẫn dùng giọng nói giễu cợt và trào phúng đó hướng về phía Kỷ Miên.
Ngước mắt, vì đột nhiên tiếp xúc ánh sáng mạnh, Kỷ Miên phải mất mấy giây mới thích ứng. Quả nhiên bản thân trong thú hình đang bị nhốt trong một cái cũi sắt, cả người cuộn như con tôm, tứ chi đều bị còng sắt nối cùng với cũi trói chặt. Mà nguồn điện trong chiếc cũi vẫn không ngừng luân chuyển nổ lách tách, nghe thôi đã thốn màng nhĩ, mà thứ đồ chơi này cứ cách một phút sẽ khiến cả người đau đến không thở nổi.
Tất nhiên đối với những tộc nhân chiến lực cao mà nói, chút điện giật này sẽ không chết được. Nhưng đáng sợ là nó nhắm vào yếu huyệt trên cơ thể mà công kích dài lâu, tức là loại tra tấn kéo dài. Thậm chí còn có thể tàn phá các mạch thần kinh trên cơ thể, gây tàn phế cũng nên.
Đối với loại tra tấn thế này, trên hết chính là tàn nhẫn về mặt tâm lý nhất. Không khiến người chết, nhưng có thể giày vò ngươi tới mức sống không bằng chết! Một loại đau đớn kéo dài dai dẳng!
Kỷ Miên rủa khẽ một tiếng trong bụng, ngước nhìn cả đám đang đứng trước mặt mình, tên nào cũng vũ trang đầy đủ súng ống và áo chống đạn, trong đó tên cầm đầu bịt một con mắt, đang dùng hàm răng nhuốm vàng cười nhạo.
"Ồ, lâu này không gặp! Không phải đã bị rút mất lưỡi rồi chứ, con điếm thối!"
Hắn ta hung hăng đạp vào cái lồng một cái, cả chiếc lồng chấn động, nguồn điện cũng lần nữa oanh tạc cơ thể Kỷ Miên.
Nàng nén lại cơn đau, nhếch mép: "Dám đem vũ khí vào nước N do tộc rồng cai trị, các ngươi cũng gan dạ lắm!"
Dù rằng nhiều năm không gặp đi nữa, Kỷ Miên cũng không ngu ngốc đến nỗi quên đi bọn này. Chỉ là trong lòng không nén được cỗ khiếp sợ, bọn chúng vậy mà dám xuất hiện ở đây. Với tính cách ngồng cuồng của bọn chúng, không phải chưa từng làm ra loại chuyện ngu xuẩn. Thế nhưng trang bị đầy đủ mà đến, xem ra là có chuẩn bị trả thù nàng.
Chết tiệt! Mấy năm qua càng lúc càng lười biếng an nhàn, nàng suýt chút nữa đã quên năm đó đã chơi bời điên cỡ nào, hiện tại thì hay rồi, kẻ thù lân la đến tận cửa!
"Ha ha, ta còn tưởng ngươi sẽ sủa được câu nào hay ho hơn!" Hắn ta cười đến sảng khoái, không hề đặt Kỷ Miên vào mắt, chỉ có sự khinh bỉ và trào phúng.
Kỷ Miên nén lại cỗ khiếp sợ trong lòng, chậm rãi nói tiếp: "Tất nhiên đó không phải trọng điểm, trọng điểm là các ngươi dám bắt ta. So với năm đó, gan cũng lớn hơn không ít nhỉ?"
"Bớt phí lời đi! Ngươi nghĩ bây giờ ngươi vẫn còn là tiểu công chúa của Quỷ Hoàng cơ à? Cười chết ta rồi, Ciara, coi bộ tin tức ngươi không mấy linh thông nữa nhỉ?" Hắn ta dán gương mặt hung tợn của mình đến gần cũi sắt, phả ra mùi khói thuốc, pha lẫn mùi của kẻ đi biển cả tháng trời không đánh răng.
Kỷ Miên nhịn không được nhăn mày.
Thấy Kỷ Miên khó chịu, hắn ta càng khoái ý, tiếp tục khinh thường trào phúng: "Con điếm thối ngươi cũng biết cách hưởng thụ quá nhỉ? Đột nhiên vắng bóng ở Hắc thành, ta đã sinh nghi rồi! Ha ha, không ngờ lại phát điên chạy đến nước N kiếm chút cháo húp qua ngày?!!"
"Nhớ năm xưa ngươi ở bên đầu gối Quỷ Hoàng ngông cuồng phách lối lắm cơ mà?!! Hiện tại sao im ỉm vậy hả?! Bị chó nhai mất lưỡi rồi à con khốn!!"
Kỷ Miên lạnh nhạt nhìn hắn ta, đôi mày thanh tú vặn chặt thành một khối.
"Ha ha, cuối cùng ta cũng chờ được ngày Quỷ Hoàng vứt bỏ ngươi! Hiện tại hổ xuống đồng bằng còn không bằng một con chó! Ngươi chỉ là một thứ vứt đi của Quỷ Hoàng mà thôi con khốn ạ, cả Hắc thành đã ban lệnh cấm tên ngươi rồi! Chậc, chậc, sống làm sao mà đến cả vị cha nuôi yêu dấu của mình cũng phải chối bỏ thế hả!??"
"Nói chuyện a, bình thường chẳng phải lanh mồm lanh miệng lắm hay sao!!!???"
Tên răng vàng càng nói càng điên cuồng, tròng mắt long sòng sọc, nước miếng cũng văng tung tóe.
Kỷ Miên cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêm túc đề nghị: "Mồm ngươi thật thối, có thể đánh răng rồi quay lại nói chuyện không?"
Răng vàng: "..."
Đám đàn em hắn ta: "...Phụt!"
Răng vàng nổi điên lên quát: "Đáng cười lắm à?!"
Đám đàn em vội vàng lanh miệng: "Đại ca, ngài đừng nghe con điếm này nói bậy! Dù cả tháng không đánh răng đi nữa cũng không thể nào ảnh hưởng đến phong độ đại ca! Đây là hương vị đặc biệt của đại ca, không ai có thể so sánh!!"
Kỷ Miên vô cùng khinh bỉ, đây là loại lời nói dối trá gì thế, lương tâm không đau nhứt à?
Tên răng vàng cũng thẹn quá hóa giận, gào lên: "Câm mồm, chúng bây câm mồm hết cho lão tử!!"
Lại quay lại với Kỷ Miên, hắn ta hung hăng đạp cái cũi một cái, dòng điện tán loạn chạy vào cơ thể nàng, Kỷ Miên tức thì hít thở không thông. Bất quá nàng vẫn nhịn xuống đau đớn, chăm chăm nhìn hắn ta.
"Con điếm, đừng có mà đánh trống lãng, trả lời ta!!"
Kỷ Miên nhếch chân mày: "Trả lời?" Con bà nó chứ trả lời cái gì, nàng nãy giờ vẫn chưa nghe ra được trọng điểm hắn ta muốn gì ở nàng đâu, ở đó oang oang cái mồm rồi lại bắt nàng trả lời, trả lời cái gì? Thần kinh bệnh! Ta nhổ vào!
May mắn có tên đàn em nói lên tiếng lòng của Kỷ Miên: "Đại ca, ngài vẫn chưa hỏi cô ta về vị trí của ngân kho..."
Kỷ Miên nghe tới đây, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh. Ra là bọn chúng nhắm vào ngân kho của nàng cơ à.
Kỷ Miên dù sao cũng một thời lăn lộn, tích cóp tất nhiên không ít. Nơi lưu giữ chiến lợi phẩm khi nàng chinh phạt Hắc thành gọi là ngân kho, và tọa độ vị trí của nơi này cũng chỉ duy nhất nàng biết. Thành thật mà nói đây coi như gia tài nhỏ của nàng, thế nhưng nàng đã rất lâu không có ý định dùng tới.
Phần nhiều thứ tích cóp được chẳng phải vàng bạc châu báu gì, chỉ toàn là mấy thứ vũ khí súng ống thô thiển, còn có một số thứ liên quan tới cổ trùng. Đây là nàng vô tình có được trong mấy cuộc chinh phạt mười hai môn phái Hắc thành. Nếu không muốn nói là đi cướp giật.
Không thể tin được đám người này dám mò đến tận nước N để hòng cướp ngân kho của nàng đấy!
"À đúng rồi, thế mà ta vẫn chưa nói vào trọng điểm cơ à?" Tên răng vàng tự hỏi, nhưng rồi cũng tự móc ra một thanh dao găm, múa may từ tay này qua tay kia, ánh mắt khinh khỉnh nhuốm vẻ khát máu nhìn Kỷ Miên.
"Nào, con gái cưng của Quỷ Hoàng, chắc ngươi không muốn bị lột da trong bộ dạng thú hình này đâu nhỉ? Nghĩ thử mà xem bộ lông xinh đẹp thế này, đôi mắt đẹp thế này mà biến thành cống phẩm lên Quỷ Hoàng chẳng phải nực cười lắm hay sao? Ngoan ngoãn khai ra ngân kho, sau đó hầu hạ tất cả đàn em ta một đêm, ta miễn cưỡng tha ngươi một cái mạng quèn? Sao hả?"
Kỷ Miên chẳng nói gì, chỉ đột nhiên gục xuống, vì dòng điện qua người nàng thật sự là quá lớn, nhẫn nhịn đau đớn không nổi nữa.
"Này, con điếm thối, đừng có mà khôn lõi! Lão tử đây không có thời gian xem diễn đâu, nhân lúc còn nói chuyện tử tế, ngươi nên biết điều đi! Ha ha!"
"Đại ca, đại ca! Nghe nói người hai lần bị đưa vào cũi điện, lần thứ hai thời gian chịu đựng không thể dài bằng lần đầu! Cô ta nãy giờ cũng đã chịu hơn một tiếng, sợ rằng muốn tự sát!!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro