chương 148- vì ta không muốn nhọc lòng người ngoài
CHƯƠNG 148- VÌ TA KHÔNG MUỐN NHỌC LÒNG NGƯỜI NGOÀI
Âu Thùy Tiệp Á Luân cởi áo khoác vest ngoài có đính lông khổng tước của mình ra, khoác lên cho Kỷ Miên. Đồng thời gỡ nơ cài tóc của nàng ném đi, cởi cavart bản thân cột thay nàng thành đuôi ngựa, lập tức làn tóc trắng xám nàng hôm nay uốn xoăn nhẹ thả xuống càng thêm quyến rũ.
Đừng tưởng chỉ là thay đổi những thứ nhỏ nhặt, nhưng trên thực tế gây ra hiệu quả rất lớn. Lập tức chuyển Kỷ Miên từ hình tượng quyến rũ thần bí, trở nên kín đáo nhã nhặn, còn có phần hấp dẫn hơn vì để lộ xương hàm mềm mại của mình.
Quan trọng, việc một Omega khoác áo của Alpha khác thế này, rõ ràng rất ám muội hơn có được không?
Âu Thùy Tiệp Á Luân nhìn thành quả thay đổi của mình, có vẻ rất hài lòng, thay Kỷ Miên sửa tóc mái. Dáng vẻ thiếu điều tuyên bố với thế giới: lão bà của ta đụng hàng thì thế nào, chó độc thân căn bản không thể so sánh với lão bà nhà ta!
Kỷ Miên nhìn một loạt động tác của nhãi rồng, vẻ mặt ngu ngơ: "Ngươi từng học qua tạo hình thời trang đấy à?"
Âu Thùy Tiệp Á Luân liếc Kỷ Miên, dáng vẻ kiêu ngạo không bì nổi: "Loại trẻ con này mà cũng cần phải học?"
Kỷ Miên: "..." Con nhãi nhép này. Thôi kệ, dù gì người ta cũng là con gái ruột của một thiết kế gia đại tài nước N, nàng căn bản không so sánh được a.
Đám đông chỉ ham náo nhiệt nhất thời, hiện tại đều chuyển hướng chú ý tới cô nàng trực thăng, vội vàng đến kính rượu nói cười huyên náo. Quay đi quay lại cũng không còn ấn tượng mạnh mẽ về tạo hình trùng hợp của Kỷ Miên như ban đầu nữa.
Ôn Duyệt Văn từ khi trông thấy kẻ cố tình ăn mặc y hệt tẩu tử xuất hiện đã cảm thấy bất an vô cùng. Hiện tại mơ hồ đã đoán ra được đối phương là ai. Nét kinh hãi không che giấu trên nét mặt. Dáng vẻ lâm đại địch kéo tay áo Âu Thùy Tiệp Á Luân.
"Lão đại, coi bộ không ổn rồi. Có muốn đem theo tẩu tử rút lui không?"
Nhãi rồng lười biếng nhìn Ôn Duyệt Văn, phảng phất đế vương đang nghe triều thần khải tấu, bình thản nói: "Bảo bảo mới không có sợ mẹ đâu."
Ôn Duyệt Văn thật muốn phun ra một búng máu. Lão đại, người có thể dùng vẻ mặt và lời thoại khớp nhau có được không, thế này thật sự quá làm khó nhau rồi!
Cơ mà lão đại đã biết rõ sự có mặt của người kia, biểu hiện Vương hậu cũng đã biết mọi chuyện. Thế này thật sự quá không xong, tình cảm của lão đại và tẩu tử còn chưa đâu vào đâu, thời điểm này bị phụ huynh phát hiện còn không phải hư bột hư đường hết hay sao?
Sơ Úc Thần lại không cho là đúng, nói với Ôn Duyệt Văn: "Ngươi sợ cái gì? Với thân thủ của tẩu tử, không lẽ còn sợ cô ta? Huống hồ còn có ba người hộ pháp chúng ta đây!"
Chử Kiên chen mồm thì thầm: "Còn chưa cần ba người chúng ta động thủ, lão đại sẽ để tiểu kiều thê của mình bị ức hiếp sao? Với cả, tranh bảo vệ phối ngẫu của tộc rồng các ngươi cũng dám nghĩ tới, đã sống đến chán ngấy rồi đấy à?"
"Cái gì chán sống cơ?" Kỷ Miên thấy ba người cứ xì xà xì xầm, hóng hớt nên chen đầu vào nghe trộm.
"Miên, Miên tỷ! Ngươi làm gì đấy?"
"Nghe các ngươi nói chuyện chứ làm gì? Các ngươi nói chuyện gì mà cứ thần thần bí bí thế?" Kỷ Miên chớp mắt vô tội.
"Ai u, chỉ là chuyện của Alpha bọn ta, sao có thể nói cho Miên tỷ nghe được chứ?" Sơ Úc Thần nhanh nhảu bẻ lái.
"Ngươi đang phân biệt chủng loại đấy à?" Kỷ Miên lườm.
"Ay yo, người ta nào dám~"
...
Cô nàng trực thăng nọ từ khi trông thấy một loạt hành động bảo vệ của Âu Thùy Tiệp Á Luân dành cho Kỷ Miên, ngón tay xiết ly đế dài đã biến sắc trắng bệch. Trong mắt cũng thoáng hiện sự tức giận.
Vậy là không nói không rằng, cô ta sải từng bước thướt tha đi về phía này.
Ôn Duyệt Văn thấy đối phương mang theo khí thế đạp mây rẽ sóng đi tới, bị dọa tới hồn phách sắp lên thiên. Tiến tới vội vàng muốn bắt chuyện, nhằm chuyển thế công đi.
"Ây, cái đó..."
Thế nhưng cô nàng kia cũng xảo diệu tránh qua Ôn Duyệt Văn, khí thế không kịp cản mà chen lời vào màn "chim chuột" của Kỷ Miên và Âu Thùy Tiệp Á Luân.
"Á Luân, thật trùng hợp. Không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây."
Giọng nói cô nàng kia không thể không thừa nhận, cực kỳ êm tai. Thanh thúy như châu ngọc, triền miên như tơ tình.
Hơn hết là cách cô ta gọi tên nhãi rồng, còn thêm vào chút ý vị làm nũng. Kỷ Miên trong mắt thoáng qua tia băng hàn, bình tĩnh nhấp rượu của mình.
So với vị công nương lần trước một chiêu đo ván, rõ ràng đối phương càng đáng sợ hơn nhiều!
Ôn Duyệt Văn đỡ trán: "Toang rồi."
"Thế này đúng là toang rồi... Còn chủ động đến bắt chuyện, ta tâm phục khẩu phục rồi..." Sơ Úc Thần tiếp tục nóc rượu của mình. Miệng thì nói lời lo lắng, nhưng thực tế hai mắt đã phát sáng, mong đợi chờ màn combat mạnh mẽ nhất đêm nay.
Ha ha, tẩu tử không chỉnh người thì thôi! Chỉnh người lần nào cũng đặc biệt sảng! Nhớ lần trước một chiêu trực tiếp cho công nương Eira đo đất, ngẫm lại thật sự vẫn rất kích động đâu!
Chử Kiên thì vội vàng tìm điện thoại, dáng vẻ muốn gọi cứu tinh.
"Thật trùng hợp." Nhãi rồng bình thản đáp. Bàn tay như có như không đáp lên eo Kỷ Miên đứng bên cạnh. Nhìn thì cứ như vịn nhẹ vào thanh chắn sau lưng Kỷ Miên, nhưng thực tế là hành động tuyên bố chủ quyền.
Thực ra thì trong bụng nhãi rồng lại có chút xấu xa nghĩ, chó độc thân mau biến điii, để bảo bảo còn ân ân ái ái nữa~~~
Nữ nhân kia càng không vui, ánh mắt cũng không nhìn Kỷ Miên, chỉ nửa đùa nửa thật nói: "Ngươi trốn học ham vui thế này, nếu Vương hậu biết được sẽ nổi giận cho coi. Bất quá may cho ngươi là gặp ta đấy, từ bé tới lớn lúc nào cũng thế, lần này lại giúp ngươi bao che nữa rồi. À mà kết quả đi thực nghiệm hoang đảo ra sao rồi? Không làm bản thân bị thương đó chứ?"
Không khó để nghe ra sự thân thiết của hai người. Còn nói là "từ bé đến lớn" và bao che không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên là thể hiện rõ ràng mối quan hệ này thân thiết tới cỡ nào. Thêm vào đó, còn biết rõ tình hình học tập của nhãi rồng mà hỏi thăm, biểu hiện tới bây giờ vẫn rất thân thiết, mới biết rõ tình trạng đối phương.
Kỷ Miên nhếch mép, đúng là có ý tứ thật đấy. Đây mà là hỏi thăm gì chứ, rõ ràng là thị uy có được không. Nàng cố nén lại cỗ bực bội vô danh đang trỗi dậy trong lòng.
Âu Thùy Tiệp Á Luân câu khóe môi, khẽ đánh một cái liếc mắt cho Kỷ Miên, nhìn thấy dáng vẻ mây đen đầy đầu của đối phương tự dưng nổi lên vài phần vui vẻ.
Sau đó nhẹ nhàng cất lời với nữ nhân kia: "Ngươi không cần quá lo..."
Mới nghe một nửa, khóe miệng ba người Ôn Duyệt Văn bên kia méo xệ, trên mặt oán giận viết mấy chữ: lão đại, cái giọng ôn nhu của người đó là gì? Muốn công khai đội nón xanh cho tẩu tử hay sao hả???
Nữ nhân cũng nghe ra Âu Thùy Tiệp Á Luân đổi giọng, ánh mắt sáng lên.
Nhãi rồng dịu giọng chứ không gai nhọn như mọi khi, Kỷ Miên tự dưng reo hồi chuông cảnh báo. Khốn kiếp thật, nàng cùng con nhãi này cái gì cũng chưa phải đâu, nàng khó chịu cái rắm gì cơ chứ!
"...Vì ta không muốn làm nhọc lòng người ngoài."
Nữ nhân nọ: "..."
Ôn Duyệt Văn, Chử Kiên, Sơ Úc Thần: "!!!"
Quá đẹp!
Trực tiếp chuyển thủ thành công từ câu đầu tiên!
Ý tứ đã quá rõ ràng, người ngoài là người ngoài, đâu cần ngươi quản việc của ta.
Nữ nhân kia ngón tay cầm ly rượu thoáng xiết nhẹ, nhưng rất nhanh đã giấu sạch cảm xúc của mình đi. Vô cùng bình thản, nũng nịu đùa giỡn: "Á Luân càng lớn càng thích nói đùa. Ta và ngươi từ khi nào là người ngoài kia chứ, sợ ta lo lắng mệt thân thì cũng không cần nói thế đi."
"Ngươi lo lắng là chuyện của ngươi, chẳng liên quan tới ta." Âu Thùy Tiệp Á Luân nhún vai.
Đối phương nén lại khóe môi co giật: "...Ha ha, vẫn nói giỡn nữa rồi."
Kỷ Miên: "..." Nàng có chút bội phục tố chất tâm lý của nữ nhân này rồi đấy.
Lúc này Âu Thùy Tiệp Á Luân quay sang Kỷ Miên, ân cần ôn nhu: "Có muốn ăn thêm bánh ngọt không?"
Kỷ Miên: "...Ta phải giữ dáng."
"Vậy ta ăn, ngươi nhìn nhé?" Âu Thùy Tiệp Á Luân hưng phấn nói. Dáng vẻ như muốn làm một streamer mukang tới nơi vậy.
Kỷ Miên co rút khóe môi, khiến răng khẽ: "Có quỷ mới muốn nhìn bộ dáng ngươi ăn đấy!"
Nữ nhân kia không nói chuyện được với Âu Thùy Tiệp Á Luân, lúc này mới nhìn Kỷ Miên, dáng vẻ như vừa mới trông thấy một đồ vật rất mờ nhạt, nhàn nhạt nói: "Là bạn mới sao? Á Luân không ngại giới thiệu với ta một chút chứ?"
Nhãi rồng tranh thủ xúc bánh ngọt ăn, bình thản: "Ta ngại."
Ba người Ôn Duyệt Văn sớm đã ngồi cắn hạt dưa, nhìn màn hài kịch này đến vô cùng vui vẻ.
Thì ra lão đại lúc phũ cũng đặc biệt sảng đâu.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro