Chương 127- hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta
CHƯƠNG 127- HẠNH PHÚC NỬA ĐỜI SAU CỦA CHÚNG TA
Bước ra khỏi căn nhà kho, đám đại hán kia vác cái đầu heo ra cung tiễn Kỷ Miên.
"Đại tỷ đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến."
Kỷ Miên lườm hắn: "Đến làm gì? Ta là Omega, không thể đến những nơi không lành mạnh thế này được."
Ha ha... Are you sure about that???
Tên đại ca vẫn rất bình tĩnh: "Hoan nghênh lần sau lại đến đánh bọn ta."
Kỷ Miên: "..."
Đám đàn em: "..."
Kỷ Miên tỏ vẻ. Thật ra ngươi là M ngầm có đúng không?
Tạm biệt lũ bắt cóc dở hơi và cặn bã kia, Kỷ Miên tự tìm đường ra khỏi cánh rừng nhỏ, thì ra nhà kho này nằm sâu trong một cánh rừng bạch quả.
Chưa đi được dăm bước, từ trên đầu Kỷ Miên đã rơi xuống một quả táo.
Phốc, rất chuẩn xác rơi vào đỉnh đầu Kỷ Miên.
Kỷ Miên bị hù dọa cho giật mình, nhất thời hoảng trương làm lộ tai báo tuyết của mình ra, phóng qua một bên, cảnh giác ngước nhìn phương hướng trái táo rơi.
Giữa rừng bạch quả lại rơi xuống một trái táo, còn là táo kim cương đen đắt đỏ, chuyện kì dị gì thế?
Đến khi ngước lên nhánh cây bạch quả rồi, con ngươi lam biếc của Kỷ Miên chợt co rút.
Đối diện với ánh mắt xám tím trêu cợt kia, mái tóc tím than đổ dài trên vai thiếu nữ trẻ trung, vượt đến đuôi tóc là màu đỏ rượu vang thượng hạng, quyến rũ đến chết người. Thiếu nữ kia còn đang gặm trái táo ăn dở, nhe răng cười với nàng: "Thật trùng hợp, gặp ngươi rồi."
Kỷ Miên tâm trạng đã không tốt, bị nhãi rồng trêu cợt cũng không buồn đáp lại, quay lưng vùng vằng bỏ đi.
Phía sau có tiếng đáp rất nhẹ trên lá khô, sau đó là tiếng lẹp xẹp nối bước theo Kỷ Miên, nhãi rồng còn rất không khách khí, líu ra líu ríu: "Ta mua táo cho ngươi, ngươi không ăn thì thôi còn lãng phí như thế."
Kỷ Miên buồn bực: "Đó là cách mời táo của Alpha dành cho Omega đấy à?"
Nhãi rồng kéo tay Kỷ Miên, đẩy nàng vào một gốc cây chống tay giam cầm, sau đó gặm một mảnh táo, nhếch mày: "Thế miệng đối miệng sẽ tương đối thích hợp hơn?"
Kỷ Miên trắng mắt xem thường: "Mò đến tận đây để làm những chuyện dở hơi này? Nói đi, ngươi theo dõi ta làm gì?"
Âu Thùy Tiệp Á Luân chau mày: "Ai thèm làm biến thái cuồng theo dõi ngươi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Ta đi hóng gió thôi."
Kỷ Miên tỏ vẻ nhàm chán đến điên rồi, tốt nhất không nên quản con thằn lằn thúi này. Tiếp tục bỏ đi con đường của mình, phía sau vẫn là cái đuôi rồng bám theo.
"Tâm trạng ngươi không tốt?" Âu Thùy Tiệp Á Luân tự cho mình là ga lăng, hỏi han.
"Không phải việc của ngươi." Đáp lại con báo tuyết nào đó vô cùng ngạo kiều. Chẳng phải ngươi giấu giếm sao, chẳng phải ngươi đi hóng gió sao, hứ, thế thì ta không thèm nói đấy! Kĩ thuật tán tỉnh kém, đánh giá một sao!
"Òh." Vừa gặm táo, Âu Thùy Tiệp Á Luân cũng ứng thanh đáp lại.
Yên lặng hồi lâu, chỉ có tiếng bước chân lẹp xẹp trên lá khô giữa khu rừng hoang vắng.
Kỷ Miên không nhịn được nữa, quay lại hỏi Âu Thùy Tiệp Á Luân: "Ngươi làm sao biết được ta ở đây?"
Kỷ Miên cảm thấy vô cùng không đúng, một lần ở bờ sông còn có thể giải thích, nhưng mà lần này lại ở sâu trong rừng, lần nào tâm trạng nàng tồi tệ nhãi rồng đều dễ dàng tìm thấy, nói trùng hợp có quỷ mới tin.
Âu Thùy Tiệp Á Luân ngước đầu nhìn trời, cảm thán: "Trời hôm nay đẹp quá!"
Bên trên âm u một mảng, dáng vẻ không mưa không nắng, vô cùng ngột ngạt.
Kỷ Miên: "..."
Đánh trống lãng cũng có thể vô sỉ tới vậy?
Kỷ Miên từ bỏ trị liệu cho nhãi rồng, tiếp tục đi làm việc của mình. Nhưng chỉ chốc lát sau nhãi rồng đã nhịn không được đề nghị: "Con báo nhỏ, ta nói này, hay là ngươi cứ nói nơi ngươi muốn đến, ta mang ngươi đi. Ngươi cứ vùng vằng đi như vậy, ta sẽ..."
"Ngươi sẽ làm sao?" Kỷ Miên buồn bực cắt ngang.
Âu Thùy Tiệp Á Luân vứt lõi táo đi, sau đó đột nhiên kéo Kỷ Miên vào lòng, đôi môi dừng trên đỉnh đầu Kỷ Miên, thả ra một câu rất nhẹ: "Nhìn ngươi khó chịu như vậy, ta sẽ đau lòng."
Tim Kỷ Miên lấy tốc độ ngựa hoang đứt cương mà phanh phanh đập. Ngửi thấy mùi long não hương nhàn nhạt từ trên người nhãi rồng, ý vị xâm lược và cao quý thấm vào trong xương cốt, mặt nàng hơi ửng đỏ. Tuy nhiên vẫn bĩu môi, ngọ nguậy đẩy nhãi rồng ra: "Ngươi buông! Tùy tiện ôm Omega như vậy, ta kiện ngươi đó!"
"Ngươi không nỡ." Nhãi rồng mười phần tự phụ, giương cằm nói.
Kỷ Miên thầm cắn răng, đồ tự kỉ này. Bị kiềm chế hai tay không thể thoát, Kỷ Miên đổi động tác, bên dưới lập tức nâng đầu gối, dáng vẻ muốn thúc vào hạ thân Âu Thùy Tiệp Á Luân.
Nhãi rồng tròng mắt xám tím thoáng hiện kinh hoàng, vội vàng hóa giải chiêu thức của Kỷ Miên, đầu chảy xuống mồ hôi: "Ngươi điên rồi sao? Hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta đấy, sao ngươi có thể!?"
Kỷ Miên vừa thẹn vừa giận: "Cái gì mà hạnh phúc nửa đời sau với ngươi, bỏ ta ra!"
Đồ da mặt dày, nhất định phải đánh giá một sao!
Nhãi rồng vì phòng ngừa Kỷ Miên lại phát rồ, hành thích "hạnh phúc" một lần nữa. Bất đắc dĩ bỏ con báo tuyết ra, sau đó vẫn bảo: "Ta nói ngươi, muốn đi đâu thì ta mang ngươi đi, người khác muốn trèo vào lòng ta không kịp, chỉ có ngươi là tránh như tránh tà."
Âu Thùy Tiệp Á Luân thật sự ai oán. Nàng bỏ cả tiết học, không thèm để ý tới thành tích, chạy đến đây vì con báo nhỏ, kết quả bị đe dọa hạnh phúc nửa đời thì thôi đi, còn hung dữ với người ta. Omega mà dữ dằn như vậy, không ôn nhu chút nào, phải bình luận kém!
Kỷ Miên tỏ vẻ, người ta đã tự tìm đến cửa, ngại gì không nhờ đến chứ. Huống hồ, đây là Trữ quân đấy, chuyện mà nàng phải lăn lộn giải quyết thì đối phương chỉ cần một câu nói là xong, thế thì không dùng e rằng hổ thẹn với cái danh "da mặt dày tra nữ".
Thế là cả hai dắt díu nhau đi tìm đến tìm viện trưởng bệnh viện Đế đô.
Sau khi xong việc bước ra khỏi cổng bệnh viện, Kỷ Miên cảm thán sờ mặt mình, đúng là dù ở đâu thì việc dùng tới tiền mua một tờ giấy quyết định vận mệnh đều có.
"Bây giờ ngươi muốn đi đâu?" Âu Thùy Tiệp Á Luân hiện tại đã ngụy trang, mặc kín mít từ đầu đến chân, đeo khẩu trang trắng và gọng kính màu xanh nhạt không độ.
"Ngươi trốn học như vậy không sợ thành tích kém à?" Kỷ Miên đến cuối cùng vẫn không nhịn được răn dạy.
Nhãi rồng này phải nói có tiềm năng là học tra thì phải, chưa kể tới lúc trước nằm vùng ở chỗ nàng, vô cùng điệu nghệ đóng vai tay chơi, làm Kỷ Miên bị lừa gạt đến xoay mòng mòng, đến lúc này dăm ngày vài tháng lại thấy nhãi rồng trốn học khỏi tháp Cực Quang. Là một công dân có trách nhiệm, đặc biệt phải chú trọng mặt mũi hoàng thất, Kỷ Miên thật muốn nắm cái tính xấu xa của con nhãi này uốn nắn lại.
Âu Thùy Tiệp Á Luân tỏ vẻ đương nhiên: "So với việc thành tích kém, ta càng sợ trong mắt Omega của mình trở thành Alpha kém."
Kỷ Miên phụt một tiếng đỏ mặt. Cục thính này tới quá đột ngột, nàng không kịp đề phòng. Nhãi rồng này giấu giếm sau lưng nàng học thả thính đấy à, kĩ thuật tiến bộ nhanh thế. Được rồi, miễn cưỡng cho hai sao.
"Cái gì mà Omega của ngươi, ta vẫn chưa đồng ý đâu nhé!" Kỷ Miên bĩu môi.
Âu Thùy Tiệp Á Luân cười cười, điệu cười như sớm nhìn thấu Kỷ Miên. Con người Kỷ Miên rất dứt khoát, nàng từng chứng kiến con báo tuyết tuyệt tình với người mình không thích thế nào. Căn cứ qua hành vi và sự dung túng của Kỷ Miên dành cho mình, nàng biết con báo nhỏ vẫn luôn bỏ ngỏ cơ hội, chẳng qua có quá nhiều gông cùm thế nên sợ sệt không dám chủ động.
Không sao cả, ngươi không thể bước đi, ta tình nguyện vì ngươi đi cả ngàn bước.
Đây là phương châm yêu đương số một của loài rồng, Âu Thùy Tiệp Á Luân được phụ vương mình dạy dỗ. Và phương châm quan trọng thứ hai chính là: nếu ngươi không chịu đi một bước mà còn quay đầu bỏ chạy, thì đừng trách ta đánh gãy chân ngươi ôm về nhà.
Được rồi, truyền thống tán tỉnh này, thật sự có hơi bạo lực. Âu Thùy Tiệp Á Luân rất lên án bí kíp của tổ tông, quá không ôn nhu với Omega rồi, như vậy ai thèm chứ. Nhưng hiện tại nàng đang suy xét có nên dùng tới phương châm thứ hai hay không.
Giữa lúc Kỷ Miên và Âu Thùy Tiệp Á Luân trong bộ dáng cải trang đang giằng co thì điện thoại trong túi xách Kỷ Miên reo lên.
Kỷ Miên lườm nhãi rồng ý bảo không lộn xộn thì nghe máy. Đầu bên kia vừa thông thì đã nghe oang oang tiếng hót lảnh lót: "Tra nữ, mịa nó ngươi có còn xem ta là bạn không hả?! Ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, một câu cũng không thèm nói với ta!! Tra nữ chết dẫm này!! Nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngươi cùng mẫu thân ngươi cãi nhau, có bị đuổi ra khỏi nhà không, nếu bị đuổi thì qua nhà ta mau đi! Ta có rượu nhập và máy chơi game mới đây!! Ngươi con mịa nó không được buồn!!"
Kỷ Miên nghe mấy lời trách móc của Sơ Mục Kỳ. Dù rằng con công này tính khí dở dở ương ương, nhưng thực tế lại là người ở bên cạnh nàng khá lâu, cũng hiểu ý nhau vô cùng, sự quan tâm này tuy rằng hơi cặn bã, nhưng cũng đáng trân trọng.
Kỷ Miên nói: "Chuyện chẳng có gì đâu, chỉ là bị đâm sau lưng một nhát thôi. Ta vừa tự mình đi tìm phương án giải quyết rồi, phỏng chừng nay mai mới có kết quả."
Sơ Mục Kỳ nghe thấy thế thì thở phào, lại tiếp lời: "Nếu như vậy thì tốt, tối nay ngươi có chỗ để đi không, có muốn ta cho ngươi nơi tá túc? Dù gì antifan của ngươi cũng nồng nhiệt quá rồi."
Kỷ Miên nghi hoặc: "Cái gì antifan nồng nhiệt?"
Nàng từ khi nào có antifan nồng nhiệt, thế nào lại không biết.
"Ngươi con mịa nó có lên mạng xem tin tức không vậy, ta còn tưởng ngươi đã giải quyết cái bài báo chết dẫm kia rồi chứ??"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro