Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thuốc (H)

Cảnh báo có cảnh 18+, lưu ý trước khi đọc tiếp nhé!

———————

Ở sâu trong một con đường vắng vẻ, một quán bar lại đang tỏa sáng khắp mọi ngóc ngách ánh đèn neon lung linh, hút hồn nhiều người trẻ tuổi đến, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.

Abhijeet và Daya, hai thanh tra cao cấp của CID, cũng đang có mặt ở đây để thực hiện nhiệm vụ theo dõi một băng nhóm tội phạm buôn ma túy lớn. Họ đã nhận được tin mật rằng một cuộc giao dịch lớn sẽ diễn ra tại đây.

Sau một thời gian dài quan sát, Abhijeet ra hiệu cho các đồng đội tiến hành bao vây quán bar từ nhiều hướng. Đội CID nhanh chóng di chuyển, len lỏi qua đám đông đang nhảy múa và uống rượu. Mọi thứ có vẻ trong tầm kiểm soát, nhưng giữa khung cảnh hỗn loạn, Daya và Abhijeet lại mất dấu nhau.

Khi Daya đang tìm cách quan sát xung quanh, một gã đàn ông lạ mặt bước tới, mắt gã ánh lên vẻ nghi ngờ. Gã đưa cho Daya một ly cocktail, giọng nói cất lên đầy thăm dò: "Anh là ai? Trông không giống người thường đến đây lắm."

Daya cảm nhận sự nguy hiểm trong lời nói của gã, cậu biết rằng bất kỳ dấu hiệu bất thường nào cũng có thể làm lộ thân phận của mình.

Cậu miễn cưỡng cầm ly cocktail lên, cố gắng giữ bình tĩnh. Để tránh bị nghi ngờ, Daya nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận ngay vị đắng lạ của thức uống.

Chỉ một lát sau, cảm giác lạ lùng ập đến. Cơ thể Daya như bị bao phủ bởi một làn sương mờ, lâng lâng, trôi nổi. Nhịp tim cậu dần nhanh hơn, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Cậu nhận ra mình đã bị bỏ thuốc.

Daya hoảng loạn. Cậu cố gắng điều khiển cơ thể để rút lui ra ngoài, nhưng các bước chân bắt đầu loạng choạng. Mọi hành động dường như đã bị ngăn chặn bởi một lực vô hình, khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng bám vào ý thức cuối cùng.

Trong cơn mê man, Daya chỉ còn đủ sức nhìn thấy Abhijeet đang lao tới, khuôn mặt tràn đầy lo lắng. "Daya!" Tiếng gọi của Abhijeet như vọng lại từ xa. Anh đỡ lấy Daya khi cậu gần như ngã quỵ.

Những kẻ xấu trong quán bar đã bị bắt giữ, nhưng Abhijeet không còn thời gian để suy nghĩ nhiều về chiến công ấy. Anh lo lắng nhìn Daya đang chìm dần trong trạng thái mất kiểm soát.

.

Trên đường về nhà, Daya cảm thấy như mình đang ở trong một cơn mơ. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, và âm thanh dường như vang vọng khắp nơi.

"Em có sao không? Cố gắng chút nhé, chúng ta sắp về tới nhà rồi!" Abhijeet nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Daya, anh không khỏi lo lắng.

Daya nghe những lời anh nói, nhưng lúc này đây cậu không thể trả lời bất kì điều gì. Cậu chỉ biết gật đầu, cảm giác bất an dâng trào.

Khi họ về đến nhà, Abhijeet nhanh chóng dìu cậu vào phòng. Daya cảm thấy cậu đang bắt đầu khó kiểm soát hành động của bản thân. Tim cậu đập nhanh, cơ thể cậu nóng rực, và cậu không thể ngừng cảm thấy mình đang chìm trong một cơn say kỳ lạ.

Cậu đứng cạnh anh, cảm giác lâng lâng dâng trào trong cơ thể, như một cơn sóng đánh mạnh vào bờ. Mọi giác quan của cậu trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, và Abhijeet đứng ngay bên cạnh như một lò lửa, làm cho mọi cảm xúc trong cậu bùng cháy dữ dội. Cậu không thể kìm chế được sự thôi thúc, một cơn khao khát mạnh mẽ đang cuộn trào trong lòng.

"Daya, em ổn không?" Abhijeet hỏi, giọng nói của anh như một tiếng gọi từ xa, nhưng cảm giác trong cậu lại như đang lạc lối giữa một cơn bão. Daya nhìn vào mắt Abhijeet, và trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như thu hẹp lại, chỉ còn lại hai người.

Cảm giác nóng trong cơ thể khiến Daya khó thở. "Em... không biết...," cậu thở gấp, từng từ phát ra như một tiếng thì thầm khẩn thiết. "Cảm giác này... thật lạ." Cậu không thể tách rời những suy nghĩ đầy quyến rũ đang xâm chiếm tâm trí.

"Em sao vậy, em thấy không ổn ở đâu?" Abhijeet lo lắng.

Anh tiến tới chỗ cậu, khoảng cách lúc này của hai người thật gần. Và khi anh đỡ cậu ngồi xuống giường, cậu cảm thấy như có một tia điện nhỏ chạy khắp cơ thể.

Abhijeet bắt đầu nhận ra sự bất thường, "Daya, bình tĩnh lại đi em."

Anh cố gắng giúp cậu tỉnh táo, nhưng sự khao khát từ Daya như một sức hút không thể cưỡng lại. Ngay lúc này, tất cả lý trí của anh dường như đã bị nhấn chìm dưới cơn sóng dồn dập của cảm xúc.

Daya không thể kiểm soát được bản thân. Cậu tiến lại gần Abhijeet. "Abhi... em cần anh, giúp em!" Daya thốt lên, giọng nói chứa đầy sự khát khao.

Cậu cảm nhận được cơ thể mình như đang bùng cháy, từng mạch máu như đang dồn hết về một điểm duy nhất – Abhijeet.

"Daya, dừng lại," Abhijeet lùi lại một bước, nhưng Daya không thể nghe thấy. Cảm giác đó như một cơn bão đang cuốn trôi mọi lý trí. "Em không thể..." Daya nói, đôi mắt tràn đầy lửa.

"Bình tĩnh đi Daya, điều này hoàn toàn là do thuốc!" Abhijeet nói, nhưng giọng nói của anh trở nên yếu ớt trước sự thôi thúc mãnh liệt từ Daya. Sự đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc đang diễn ra trong lòng anh, và Abhijeet không thể phủ nhận được sự hấp dẫn đến từ Daya.

"Không, em không quan tâm," Daya đáp, gần như hét lên, cơ thể cậu tiến lại gần hơn. "Em muốn anh." Những từ ấy như một lời tuyên chiến, thách thức mọi rào cản giữa họ.

Cảm giác giằng xé trong lòng, Abhijeet không muốn lợi dụng cậu khi cậu đang say thuốc, nhưng sự quyến rũ đó làm anh không thể tiếp tục từ chối.

Anh kéo Daya vào vòng tay, chạm môi mình vào mội cậu với một sức mạnh như chưa từng có. "Được rồi, nhưng sau này đừng có mà hối hận nhé!" Abhijeet thở hổn hển.

"Em không hối hận!" Daya thì thầm, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh đều tan biến. Cảm xúc mãnh liệt đã cuốn họ vào một cơn lốc không thể thoát ra, và giờ đây, họ chỉ còn lại nhau trong một thế giới đầy màu sắc của những khát khao và đam mê.

Thành thật mà nói thì đã hơn mấy tháng cả hai chưa làm chuyện này với nhau, công việc quá đặc thù làm cho cả hai thậm chí không có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Anh cũng muốn cả hai cùng nhau ân ái, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu, mọi ham muốn trong anh nhanh chóng chuyển thành sự lo lắng. Nhưng giờ đây, sợi dây lý trí của anh cũng đứt đi khi cậu lại đang ra sức quyến rũ anh.

Anh đẩy cậu nằm xuống giường, bắt đầu trêu đùa cơ thể đang nhạy cảm kia. Anh bắt đầu cởi từng nút áo, cơ thể cậu từ từ hiện ra trước mắt anh.

Abhijeet di chuyển tay mình lên bên trên của Daya. Anh cúi xuống hôn cậu một cách say đắm, lưỡi anh quấn chặt lấy lưỡi của cậu, môi anh tham lam mút lấy vị ngọt của môi cậu, chỉ đến khi môi cậu sưng mọng lên anh mới chịu buông tha.

Rồi anh lại di chuyển đến hai bên ngực của Daya, đưa miệng mút lấy đầu ngực cậu. Anh cố tình để lại những dấu vết ân ái trên người cậu, như để khẳng định cậu chính là của anh.

Daya run lên khi anh mút lấy ngực cậu. Cậu thấy bản thân đang nhạy cảm hơn bao giờ hết, chỉ một cái chạm nhẹ của anh cũng làm cậu bị kích thích. Cơ thể cậu vốn đã ửng đỏ do tác dụng của thuốc, giờ lại càng đỏ hơn do tình dục.

Abhijeet thích thú trước những biểu cảm đó của cậu, anh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Daya.

Tay Abhijeet lúc này đã di chuyển xuống khóa quần của Daya, một tay anh ôm lấy khuôn mặt Daya, tay kia cởi phăng đi chiếc quần vướng víu, để lộ ra chiếc quần lót đã sớm ướt từ lâu.

"Em nhìn xem, bên dưới đã ướt hết rồi, đúng là dâm đãng mà!"

Mặt cậu đỏ lên vì những lời anh nói, nhưng cơ thể đang nóng bừng lại muốn anh nhanh chóng tiến vào. "Không... không phải mà... Anh mau đi... khó chịu quá..."

"Còn nói không có, dâm thủy của em đang chảy ra nhiều hơn kìa! Nếu đã muốn như thế thì để anh giúp em thỏa mãn!" Nói rồi anh cởi nốt chiếc quần lót kia ra.

"Abhi, anh vẫn mặc quần áo đấy. Không công bằng." Cậu nhìn anh, mắt cậu đã mờ một tầng sương.

"Vậy sao. Thế thì em giúp anh cởi chúng ra đi."

Daya không lãng phí một phút nào, nhanh chóng cởi hết quần áo của Abhijeet. Hai con người không một mảnh vải trên thân lao vào nhau.

Abhijeet chạm vào phân thân của cậu, bắt đầu di chuyển lên xuống. Anh có thể thấy cơ thể Daya căng cứng sau mỗi lần anh di chuyển.

"Sao hả, có thoải mái không?" Anh đưa lưỡi liếm nhẹ lên vành tai cậu.

Daya rùng mình, khoái cảm khi anh chạm vào làm cậu thấy mơ hồ, cậu cảm thấy bên dưới đang ngày một trướng đau.

"A... Abhi... mau lên...mau vào trong..." Daya rên rỉ khó chịu, cậu cố tình chạm vào bên dưới của anh để quyến rũ.

"Em đúng là tiểu yêu tinh mà, lại dám câu dẫn anh như vậy!"

Abhijeet đưa phân thâm của mình vào trước cửa động của Daya, rồi anh từ từ di chuyển vào bên trong. Anh có thói quen từ từ rồi tăng tốc.

Anh đẩy chậm rãi vào bên trong cho đến khi tiến vào toàn bộ. Anh bắt đầu đẩy qua đẩy lại và đánh vào các điểm của cậu.

"Á... Abhi...A... chậm chút... ứmm..." Daya bị kích thích bất ngờ, hai tay muốn đẩy anh ra, "Aaahhh ... Nhẹ lại... Abbhhii..."

Nhưng Abhijeet lại phớt lờ nó đi. Anh bắt đầu tăng tốc và liên tục đâm vào tuyến tiền liệt của cậu. Tốc độ di chuyển của anh làm cho mặt mũi Daya đỏ bừng, tiếng rên càng thêm kích thích: "Đừng mà... aaa... đừng đâm vào... ừm... chỗ đó..."

"Đừng thật sao? Chẳng phải em đang kẹp chặt anh lắm sao, còn dám nói không muốn?" Anh cười hỏi, cố tình đẩy sâu vào bên trong cậu.

"A... sâu quá rồi... ưm..." Gò má cậu ửng hồng, ánh mắt mơ màng đầy tình dục.

Abhijeet nuốt nước bọt trước vẻ đẹp trước mặt, anh gầm gừ, nâng hông cậu lên bắt đầu chọc liên tục.

"Đừng mà... á... hức... a... đừng... chọc nữa... a..." Miệng cậu rên la phản đối, nhưng thân thể lại phối hợp mà nâng hông lên, hai mắt khép hờ tận hưởng.

Abhijeet đã lâu mới được ân ái cùng cậu, động tác ngày càng cuồng bạo, liên tục nhắm vào điểm nhạy cảm của cậu mà đâm tới. Cậu bị kích thích liên tục chịu không nổi nữa, nhanh chóng đạt cực khoái. Nhưng chưa kịp giải phóng, đầu phân thân đã bị anh nắm chặt.

"Chưa được đâu, anh còn chưa xong nữa mà!" Nói rồi anh đánh vào mông cậu mấy cái cảnh cáo.

"A... thả ra đi... ưm... cho em... bắn... trướng quá... aaa..." Không được bắn nên cậu chỉ biết khóc lóc cầu xin.

Abhijeet xoay người, để Daya ngồi trên người anh, lấy tay kéo chân cậu ra hết cỡ, để cho phân thân đâm sâu tới ruột non.

"Gọi tên anh đi..." Anh dùng chất giọng trầm khàn ra lệnh.

"A... Abhi... a...a... Abhi... chậm... chút...ưm..." Cậu không do dự kêu tên anh.

"Không phải nói muốn bắn sao, vậy mau giúp anh bắn trước!"

Động tác của anh càng thêm dữ dội, Daya chỉ biết cong người chịu đựng. Cậu ngửa cổ há miệng rên rỉ, khuôn mặt đắm chìm trong dục vọng, đầu óc trống rỗng không còn biết gì khác ngoài anh.

Abhijeet bị cậu kẹp chặt đến tê dại, khoái cảm mãnh liệt truyền tới làm anh không nhịn thêm được nữa.

"Ra cùng với anh nào!" Anh nói rồi mạnh mẽ bắn vào bên trong cậu.

Daya bị dòng tinh dịch nóng hổi bắn tới tấp vào, phân thân cương cứng được giải thoát, cậu hét lên rồi cong người bắn ra tất cả tinh dịch.

Cả hai thỏa mãn ngã người xuống giường, tận hưởng dư vị sảng khoái của trận làm tình mãnh liệt.

.

Ánh đèn mờ nhạt từ cửa sổ lọt vào căn phòng, chiếu lên hai người đang nằm trên giường, hơi thở của họ vẫn còn nặng nề sau cơn bùng nổ vừa qua. Cả Abhijeet và Daya đều im lặng một lúc, chỉ có tiếng thở đều đặn của họ xen lẫn vào không gian tĩnh lặng.

Daya nằm gọn trong vòng tay Abhijeet, hơi thở vẫn còn hơi gấp gáp sau trận cuồng nhiệt. Cơ thể cậu dần hạ nhiệt, nhưng đầu óc vẫn còn mơ màng vì tác dụng của thuốc. Cậu nhắm mắt lại, hơi rúc vào người Abhijeet, cảm thấy mình an toàn hơn bao giờ hết

Abhijeet dịu dàng vuốt tóc Daya, giọng anh khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng: "Em cảm thấy sao rồi? Thuốc còn ảnh hưởng không?"

Daya mở mắt, ánh nhìn lơ đễnh. "Em... hơi choáng một chút, nhưng không sao đâu. Có anh ở đây, em ổn mà." Cậu mỉm cười nhẹ, dù giọng nói có chút mệt mỏi.

Abhijeet nhìn cậu với sự lo lắng không che giấu. "Anh xin lỗi... đáng lẽ anh không nên để em ở lại đó quá lâu. Em đã bị ép uống thuốc, đáng lẽ anh nên kiểm soát bản thân..."

Daya lắc đầu, cố gắng trấn an anh. "Không, anh không có lỗi. Em biết mình không thể kiểm soát bản thân, nhưng em không hối hận. Em tự nguyện làm vậy mà đúng không?"

Abhijeet nắm chặt tay Daya, cảm nhận hơi ấm từ cậu truyền sang. "Dù vậy thì anh vẫn sợ em sẽ cảm thấy không thoải mái khi tỉnh táo lại."

Daya khẽ cười, dù nụ cười có phần yếu ớt. "Abhi, em đã nói rồi, em không hối hận. Dù mọi thứ xảy ra vì thuốc, nhưng cảm xúc của em với anh là thật."

Cả hai chìm trong im lặng một lúc. Abhijeet biết rằng Daya nói thật, nhưng anh vẫn không thể ngừng lo lắng. Cảm giác có lỗi trong anh vẫn trỗi dậy, nhưng giờ đây, nhìn thấy Daya đã dần bình tĩnh lại, anh cảm thấy an tâm hơn.

"Anh yêu em, Daya. Không có gì thay đổi được điều đó," Abhijeet nói, giọng anh dịu dàng nhưng vẫn mang nhiều phần chắc chắn.

Daya nhìn vào mắt anh, môi nở một nụ cười nhẹ nhàng . "Em cũng yêu anh, Abhi!"

——————

Tâm sự:

Đây là lần đầu mình viết H cho đôi này, nên nếu có gì thiếu sót xin góp ý thêm ạ! Có lẽ là sẽ không viết thêm H nữa đâu, vì mình không nghĩ ra được thêm gì nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro