aaaaaaaaaaaaaaaa3
XVII
Tháng bảy, hết học kì đầu của lớp mười một, thế mà đám học trò vẫn chả nhớ nổi mình đã học được những gì suốt mấy tháng qua. Tháng bảy, tranh thủ đợt nghỉ hè, JunSu trở về Hàn, thăm nhà, thăm bạn, rồi sẽ lại đi tiếp.
JunSu đứng trước cổng nhà YooChun cũng được gần một tiếng. Hiện tại đã chín giờ, nhưng với cái tính lười bẩm sinh, chắc bây giờ YooChun vẫn còn lăn lóc trên giường. JunSu ngại bấm chuông, trong lúc chờ đợi tranh thủ ngắm nghía chung quanh một chút.
Mấy cây chanh trước nhà quắt queo, lá khô đét, có khi đã chết ngoéo từ đời nào cũng nên. Cũng phải thôi, hoạ huần một tuần YooChun mới dội cho một gáo nước, lớn được đến chừng này cũng đã là một điều kì diệu rồi.
– Này, muốn trộm cái gì ? Sao cứ thập thò ngoài đó thế ?
YooChun từ trong nhà bước ra. Rốt cuộc nửa năm cũng chẳng thay đổi gì. Tóc vẫn xoăn tít, khi cười hai mắt híp chặt, nụ cười vẫn sáng loá khiến người ta đau mắt.
JunSu nghiêng đầu, làm bộ ngẫm nghĩ :
– Muốn trộm người thì phải làm sao ?
YooChun húng hắng ho vài cái, sang Tây có nửa năm mà miệng lưỡi đã sắc sảo thế này rồi.
Vẫn giữ thói quen như những ngày JunSu còn ở nhà, YooChun đưa tay kéo căng hai má JunSu, làm JunSu la lên oai oái.
– Sao về không báo, để bọn tao còn biết đường ra đón.
– Tính gây bất ngờ chút mà.
– Nhiễu, bất với chả ngờ.
Chỉ nói móc nói mỉa là nhanh. JunSu không kiêng nể, phát vào lưng YooChun chan chát, kêu YooChun thông báo ngay cho mấy đồng chí tổ mình. YooChun hề hề cười chán chê mới lôi điện thoại ra. Trông cái điệu bộ nhăn nhăn nhở nhở kia, thật muốn cấu chí quá đi. Nhưng mà, dù thế nào vẫn không thể ghét được.
Các đồng chí tổ bốn vừa nghe tin bạn về nước đã hùng hục phóng đến. Tổ trưởng TaeHee ỷ mình là con gái, nuông chiều bản thân quệt hết nước mắt nước mũi lên người bạn.
– To đầu mà vẫn hay khóc nhè như ngày nào. Chắc sau nửa năm, kĩ thuật nấu nướng vẫn dậm chân tại chỗ, nhỉ ? – JunSu bày trò trêu chọc, mong tổ trưởng mít ướt ngưng mếu máo. Đi tong cái áo đẹp rồi.
– Đừng nghĩ tớ vẫn là TaeHee của ngày xưa. Bây giờ riêng trứng tớ cũng có thể làm tới bảy món đó.
JaeJoong bĩu môi, thẳng tay ném đá hội nghị :
– Bảy món cậu nói là trứng luộc, trứng luộc, trứng luộc, trứng luộc, trứng luộc, trứng luộc, trứng luộc, trứng luộc chứ gì ? A~ thừa một món rồi, đếm lại. Trứng luộc, trứng luộc...
TaeHee xấu hổ vung tay, đánh được JaeJoong ba cái đã bị YunHo đấm lại năm cái, dính vào tường. Dám động vào hồ ly nhỏ của YunHo, bất kể già trẻ gái trai đều bị nghiền ra bã hết.
JunSu bụm miệng cười khùng khục :
– Xem ra hai đứa vẫn duy trì quan hệ, lâu gớm nhỉ. Thế bao giờ các chú định chia tay đây ?
– Chia cái con mắt mày á ! Toàn nói bậy !
Ngày về thăm nhà, JunSu được các bạn chào đón bằng một màn đấm đá vô cùng nồng nhiệt.
* *
*
Ngồi học một tiếng đã thấy oải, nhưng đi chơi một ngày đối với cả tổ lại chẳng xi nhê. Hẹn hò từ sáng, tha lôi nhau đi khắp nơi. Đến chập choạng tối, nếu không phải vì cả sáu cái bụng đồng loạt biểu tình, cả tổ cũng chả biết đường kiếm chỗ nghỉ. Địa điểm dừng chân là một quán trà sữa Đài Loan được bày trí khá đẹp mắt, nhưng vì vị trí không thuận lợi mà ít người ra vào.
Tổ trưởng gần đây rất hay quan tâm tới bản tin an toàn thực phẩm. Nghe đài báo rầm rộ, trân châu trong trà sữa nếu sử dụng nhiều sẽ dẫn tới vô sinh, nàng dù rất đau lòng nhưng cũng phải cương quyết nói không với trân châu. Được ngày trời ẩm, các dây thần kinh lộn xộn chập vào nhau, JaeJoong cũng quan tâm tới tương lai mà bắt chước tổ trưởng, không thèm chơi với trân châu vô sinh nữa.
YunHo vẫn nhai nhóp nhép cả vốc, JaeJoong lo lắng dùng thìa khoắng ra bằng sạch.
– Không nghe TaeHee nói à, ăn nhiều sẽ khó có con.
YunHo ngay lập tức đổ lại tất cả chỗ trân châu JaeJoong vừa vớt ra vào ly của mình :
– Ăn hay không ăn, có thể hay không thể có con thì khác nhau chỗ nào ? Trước sau cũng lấy em, đâu thể có con được. Với lại, trân châu ngon vậy, bỏ đi rất phí...
Câu nói nham nhở có thừa của YunHo khiến JaeJoong lúng túng mất mấy giây. Những lời này, trước mặt đám quỷ tổ mình đừng tuỳ tiện nói ra chứ. JaeJoong hai má đỏ bừng, cắn cắn ống hút, giả bộ như không nghe thấy YunHo nói gì sất.
May cho JaeJoong, cả tổ đang chú tâm vào câu chuyện của JunSu nên không ai để ý. Lỡ mà tổ trưởng biết, tinh thần phan–gơn được dịp trồi lên là mệt với nàng lắm.
Lúc này mới có dịp ngắm JunSu thật kĩ. YooChun không nghĩ, chỉ nửa năm ngắn ngủi lại có thể gọt dũa người ta được thế này. Cũng rắn rỏi, cũng dáng dấp như ai rồi.
– Kể ra nhìn kĩ JunSu cũng được đấy. Sang Tây có khác, về đẹp lên nhiều.
– JunSu trước giờ có nét mà, có phải do sang đó mà đẹp lên đâu. Chẳng qua gần nhau lâu vậy, quá quen thuộc nên cậu mới thấy bình thường, chứ JunSu nhà mình mà ra đường cũng khối em chạy theo xin chết đấy. Chung qui cũng vì cảm giác, thói quen.
Tổ trưởng TaeHee ân cần giảng giải. YooChun mơ hồ nghĩ ngợi, thì ra sự gần gụi quá mức có thể bẻ cong ấn tượng trực quan của mình với đối phương. Đây mới chỉ là chuyện của con mắt, còn chuyện của bộ não, của trái tim, có khi nào cũng như vậy không. Nghĩ đến đây, YooChun khẽ giật mình.
.
.
.
Hai tháng hè trôi qua rất mau, mang theo những cảm xúc mơ hồ của một thời trẻ dại. Hết hè, cũng là lúc JunSu phải tạm biệt các bạn, trở về trường.
* *
*
Ngày mới vào lớp mười, ai cũng mang trong mình tâm lý, cuối cùng cũng thoát khỏi những tháng ngày miệt mài ôn thi, nên động viên bản thân bằng cách tha hồ ăn chơi nhảy múa. Chỉ đến khi một lần nữa phải đối diện với kì thi tốt nghiệp, nhưng là tốt nghiệp cấp ba, lúc ấy mới hốt hoảng nhận ra, hốt hoảng nhồi nhét mớ kiến thức khổng lồ còn thiếu sót của cả ba năm cộng lại.
Nói cho công bằng thì kì thi tốt nghiệp sắp tới cũng không phải khó. Nhưng nhìn quy mô của nó, đám học sinh vẫn phải nuốt nước miếng dè chừng.
Những ngày gần thi, JaeJoong cứ hoắng cả lên, làm YunHo lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Ngày trước thi vào cấp ba với tâm lí thoải mái, rớt thì thôi, giờ lại vì lời hứa quyết tâm vào đại học với YunHo mà lo lắng không ngừng. Lỡ rớt tốt nghiệp thì chả còn đại học gì nữa.
Trước giờ thi, tuy ngoài mặt JaeJoong vẫn tươi cười, gặp ai cũng phẩy tay, thi tốt nghiệp, muỗi ấy mà, nhưng cái chân chốc chốc lại di di trên nền gạch đã tố cáo với YunHo chủ nhân nó đang thấp thỏm nhường nào. YunHo vội kéo JaeJoong ra khu vệ sinh trường, chọn buồng trong cùng, chốt cửa lại.
Cúi xuống, còn chưa kịp chạm môi đã bị JaeJoong cau có né sang một bên :
– Làm trò gì vậy ?
– An ủi em.
– An ủi cái con khỉ, tranh thủ thì có.
YunHo không chối, còn mặt dày bắt lấy cằm JaeJoong, tiếp tục hành sự.
– Bình tĩnh đi. Thi đơn giản, cả trường mỗi năm rớt nhiều nhất là ba đứa, mình cũng chẳng đen đủi đến mức ấy đâu. Mà kể cả JaeJoong có rớt, chỉ có giấy chứng nhận đã học hết cấp ba, đem đi xin việc không ai nhận thì có anh nuôi JaeJoong mà, sợ gì chứ ?
JaeJoong chìm trong sự dịu dàng của YunHo, không ngờ một câu nói đơn giản lại có thể dẹp tan sự lo lắng thường trực bấy lâu.
– À, em kiểm tra xem đã đủ bút chì, tẩy chưa ? Được phát đề là phải tô mã đề ngay, quên là chết...
– Biết rồi lão già, nói riết.
Nhiều khi YunHo cứ như ông già, toàn chuyện cỏn con mà lải nhải không ngừng. Những lúc thế này, chỉ cần một cái ôm thật chặt đã là quá đủ rồi.
* *
*
HyunJoong không hiểu, rõ ràng mình ăn ở phúc đức, kính thầy mến bạn, hoà đồng vui vẻ, thế mà trời chẳng phù hộ cho. Thi với cử, học tủ mười bài chẳng trúng bài nào, bị tủ đè cho dẹp lép. Giám thị hành lang lại thoắt ẩn thoắt hiện, phao chất đầy túi mà chẳng làm ăn gì được. Đúng là số con rệp mà.
Đứa bên trên đang cắm cúi viết, kín cả trang. Chắc học giỏi. Đến nước này đành phải dùng mỹ nam kế...
– Bạn gì xinh xinh ơi, nghiêng người, dịch bài ra mình xem nhờ chút~
“Bạn gì xinh xinh” quay xuống rồi lại... quay lên, ngồi thẳng, lấy tay che bài.
– Con chó ki bo nhớ mặt bố đấy !
HyunJoong sôi máu rít qua kẽ răng, vẩy mực toé loe lên lưng áo bạn nữ nọ. Hành động dũng cảm nhất trong ngày của HyunJoong được thầy giám thị tuyên dương bằng tờ biên bản nhỏ xinh và mời bạn ra khỏi phòng thi, ngay lập tức.
Mất một môn, coi như mất cả sáu môn. Công bố mẹ nuôi mười hai năm ăn học giờ thành công cốc.
Rớt tốt nghiệp, đương nhiên HyunJoong buồn, nhưng chưa bao giờ HyunJoong nghĩ tới chuyện tự tử như mấy trường hợp hay chiếu trên bản tin thời sự sau mỗi mùa thi. Cơ thể này bố mẹ cho, chỉ vì thất bại tí ti mà nhẫn tâm phá huỷ, chả đáng. Ăn vẫn ăn, chơi vẫn chơi, lúc rảnh phụ giúp gia đình, HyunJoong vẫn duy trì lối sinh hoạt như bình thường.
Khoảng thời gian sau khi thi tốt nghiệp, JaeJoong buồn hiu. Một phần vì lo lắng cho kì thi đại học sắp tới, một phần vì YunHo gần đây ít quan tâm đến mình, chỉ cắm cúi lo ôn tập, nhắn tin cũng ít, mà nói chuyện còn ít hơn. Ngày trước YunHo nhằng nhẵng theo mình, giờ không còn, lại cảm thấy trống vắng.
Nghĩ là làm, JaeJoong lập tức bắt xe sang nhà YunHo. YunHo không qua thì mình qua. Với JaeJoong, ai theo ai trước, ai thương ai nhiều hơn cũng không còn quan trọng, chỉ cần biết hai đứa thương nhau là đủ. Cái gì gọi là sĩ diện, từ lúc biết suy nghĩ về mối quan hệ này, JaeJoong đã thẳng tay ném vào sọt rác rồi.
YunHo đang chăm chú đọc sách, lại bị mấy ngón tay lạnh ngắt chạy trên thái dương làm cho giật mình.
– Đến bao giờ thế ?
Tiếng cười giòn tan thay câu trả lời. YunHo mệt mỏi theo chỉ dẫn của những ngón tay đang day trên trán mình mà ngã lên giường.
– Sắp thi rồi, anh lo quá, nằm bao lâu vẫn chẳng chợp mắt được.
– Trời, chuyện nhỏ ! Anh cứ khoá hết cửa lại, đặt một cái bếp than ở chân giường, đảm bảo có một giấc ngủ cực sâu, muốn dậy cũng không dậy được.
Còn đùa được nữa, YunHo đang lo phát sốt đây. Biết rõ lực học của mình, nhưng thi cử chẳng nói trước được điều gì. Nói đâu xa, ngay như HyunJoong ấy, có ai nghĩ HyunJoong lại rớt đâu.
Nhưng xét cho cùng, HyunJoong khác, YunHo khác. Gia đình HyunJoong có truyền thống buôn bán, HyunJoong thi đậu thì tốt, nếu rớt thì phụ bố mẹ bán hàng. Không như YunHo, gia đình toàn công nhân viên chức, ăn lương nhà nước, từ tấm bằng đại học mà đi lên ; YunHo là con trai cả, là cháu đích tôn, được cả họ kì vọng ; đậu đại học là trách nhiệm, còn rớt đại học sẽ là nỗi ê chề. Tuy biết đại học không phải là con đường duy nhất dẫn tới tương lai, nhưng đó lại là con đường ngắn nhất. Càng gần ngày thi, áp lực từ gia đình, họ hàng càng dày, YunHo càng thêm mệt mỏi.
– Này, anh. Kể cả anh có rớt đại học, gia đình xua đuổi, không xin được việc, tối ngày vô dụng bò trên sô–pha xem M4Me thì vẫn còn Kim JaeJoong này nuôi mà.
Cái giọng điệu này, rõ ràng cố tình nhại lúc mình an ủi JaeJoong hồi thi tốt nghiệp đây.
Lưng và vai được hai bàn tay mềm mại của JaeJoong xoa bóp, YunHo thoải mái mà chìm vào giấc ngủ. JaeJoong ít khi phải mát xa phục vụ ai nên chỉ được năm phút đã thấy tay mỏi nhừ, tính bỏ cuộc, nhưng nghe tiếng thở nặng nhọc của YunHo lại cắn môi, cần mẫn xoa bóp tiếp. Chiếc ti vi nhỏ ở góc phòng ầm ĩ phát ca khúc Look at me now của Chris Brown, JaeJoong vừa nghe đấm lưng YunHo theo nhịp nhạc luôn cho đỡ chán.
– É, gãy lưng anh rồi !!!
YunHo vừa thiu thiu, bỗng nhiên bị giã dồn dập vào lưng thì đau đớn bật dậy. JaeJoong chỉ biết le lưỡi cười trừ :
– Ai bảo đoạn rap lại bắn nhanh vậy ?
Chưa để JaeJoong kịp thanh minh thanh nga, YunHo đã nhanh tay trùm chăn vào đầu người yêu, siết chặt, mặc cho JaeJoong giãy giụa, gào thét, “Bớ làng nước ơi, ai cứu tôi vớiiiiiii...”. Cơ thể dần dần lịm đi trong tay YunHo, thế là tàn một đời hoa, đi ba đời chuối.
Tất nhiên cảnh tượng kinh hoàng ở trên chỉ là sự tưởng tượng thái quá của JaeJoong. Sự thật là, lúc ấy YunHo đột nhiên ôm chặt JaeJoong, kéo vào trong chăn. Còn sự tình về sau thế nào, JaeJoong không dám nhớ nữa.
* *
*
Thầy chủ nhiệm đã dặn, ba ngày trước khi thi tuyệt đối không cố nhồi nhét gì thêm, chỉ cần giữ tâm lý bình tĩnh, thoải mái. YooChun nghe lời thầy, giữ tâm lý thoải mái bằng cách ba tối đều online, chat voice với JunSu.
Bên đó, JunSu đã thi xong cách đây mấy ngày. Nhìn chung bài làm tương đối tốt. YooChun cũng vì thế mà an tâm phần nào.
Sáng mai sáu giờ đã phải có mặt ở địa điểm thi, vậy nên tối nay mới chín giờ mười lăm, YooChun đã lục đục trải nệm đi ngủ.
– Khoan đã, đừng tắt nick vội ! – JunSu ở máy đối diện, hốt hoảng kêu lên.
– Có gì mai nói tiếp...
– Không, chuyện này cực kì quan trọng. YooChun, ghé mặt lại gần laptop đi...
– Gì nữa không biết ?
YooChun chẳng hiểu gì sất, nhưng thấy JunSu sốt sắng cũng miễn cưỡng áp mặt vào màn hình vi tính. Chỉ biết gương mặt JunSu ngày càng phóng to...
“Chu~”
Mọi việc diễn ra chỉ trong tích tắc. YooChun ngây ngô nhìn màn hình, bối rối một lúc, rồi lại hết sức tự nhiên mà mỉm cười.
– Tiếc thật, căn lệch, không trúng môi, chỉ trúng trán thôi. – JunSu lộ ra nét mặt buồn bã.
– A... ừ... – YooChun ngại ngùng đưa tay lên trán. Vậy là hôn rồi. Dù chỉ là hôn lên trán, và cách hàng ngàn cây số, qua đường truyền Internet, nhưng vẫn được tính là một nụ hôn, đúng không ?
– Đây là nụ hôn may mắn đấy. Lát đừng có chà đi nha, mất thiêng. YooChun, thi tốt !
– Thi tốt.
YooChun cười tươi, giơ lên nắm tay quyết thắng. JunSu sững sờ trước màn hình, đến tận khi YooChun đăng xuất mới quay sang phía người bạn cùng phòng mà lắp bắp mấy chữ :
– John... Cậu, cậu ấy không hốt hoảng, không giật mình, không sợ hãi, không tránh né tớ...
Cậu bạn nọ cũng vui vẻ giơ ngón cái lên :
– Vậy thì tốt quá. Chúc mừng !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro