Nt15
Cái đuôi kia được làm từ chất liệu cực kỳ tốt, có thể chuyển động linh hoạt, lại rất mềm dẻo nữa, lúc không chạm vào nó, nó sẽ tự trở về hình dạng vểnh lên lúc ban đầu, tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn được trông thấy chủ nhân.
Lê Diễm nắm lấy chót đuôi bông mềm mềm, khẽ quét qua miệng hoa huyệt của Lâm Văn Tịch. Hiện tại cậu đã hiểu Lê Diễm nói "tự mình" đến thỏa mãn là có ý gì rồi, cái loại cảm giác bông bông khiến cho cả người Lâm Văn Tịch run lên, hoa huyệt siết chặt lại theo bản năng, nam nhân cũng không chịu buông tha cho cậu, còn từ từ đâm chót đuôi vào bên trong.
"A...ha... Chủ nhân... Nhột quá... Đừng..."
Lâm Văn Tịch đã quên mất phải khẩu giao cho nam nhân, cậu chỉ có thể dùng hai tay bao lấy nó, quay đầu lại nhìn nam nhân tà ác đang đùa bỡn mình, với hi vọng anh có thể buông tha cho cậu.
"Cảm giác dùng cái này có tuyệt không?" Lê Diễm dùng phần lông ở bên trên quét qua hoa huyệt của Lâm Văn Tịch, nhìn chỗ đó khi thì mở ra khi thì hợp lại, chảy ra càng nhiều dịch thể hơn, dính lên bên trên cái đuôi khiến cho Lê Diễm nhịn không được cắm vật kia vào một chút rồi lại rút ra ngoài, đùa bỡn cái nơi đáng yêu kia thật nhiều lần.
"A... Khó chịu quá... Dừng lại đi... Không được... Ngứa lắm..." Cảm giác ngứa ngáy ở bên ngoài truyền vào đến tận tim Lâm Văn Tịch, giống như đang bị rất nhiều kiến bò qua, phía dưới bị kích thích càng ngày càng có cảm giác, đến cả ở chỗ sâu trong hoa huyệt đều dâng lên một loại khát vọng.
"Bên trong ngứa quá... A...ha..."
"Bên trong cũng rất ngứa sao? Chảy ra thật nhiều dâm thủy nha."
"Đừng đùa nữa... Chủ nhân... Nhanh tiến vào đi... Bên trong ngứa lắm... Dâm huyệt của tiểu sủng vật muốn được thịt heo bổng của chủ nhân gãi ngứa..."
"Tiểu sủng vật liếm cho chủ nhân hài lòng, chủ nhân liền cho em nha." Nghe thấy lời nam nhân nói, Lâm Văn Tịch tiếp tục cúi đầu ngậm lấy cự căn của nam nhân, mà Lê Diễm lại cắm chót đuôi vào tiểu huyệt ở phía trước của Lâm Văn Tịch, cả hai nơi đều bị cắm vào, Lê Diễm khẽ chuyển động cánh tay, thỏa mãn hai tiểu huyệt cùng một lúc, có nhiều lần Lâm Văn Tịch sắp nhịn không được, nhả côn thịt của nam nhân ra dùng sức thở dốc.
Nhìn chỗ đó của em ấy đã bị đùa bỡn đến không sai biệt lắm, Lê Diễm rút phần đuôi cắm ở phía trước ra, toàn bộ bên trên đều là dịch thể ướt át, anh vỗ vỗ lên cái mông cong vểnh của Lâm Văn Tịch, "Được rồi, ngồi dậy đi tới nằm cạnh bên đó đi."
Lâm Văn Tịch nghe lời đứng dậy, di chuyển đến chỗ Lê Diễm chỉ, cậu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giống hệt như một động vật nhỏ.
"Muốn chủ nhân sao?"
Lê Diễm áp lên người cậu, hai tay xoa nắn bộ ngực của Lâm Văn Tịch.
"Muốn... Ưm a..."
Đầu vú bị nam nhân bóp một lát sau đó lại buông ra, thân thể trống rỗng khiến cho cậu nhịn không được muốn truy đuổi càng nhiều hơn, thế là cậu rất tự giác xoay người lại, hướng bốn "móng vuốt" lên trời hệt như mèo con, cố ý tách hai chân ra rộng hơn, để cho hai cái tiểu huyệt ở bên dưới của mình đều bại lộ ra trước mắt nam nhân, đại hoa hạch ở huyệt trước đã trướng lớn, màu sắc diễm lệ, cứ như đang chờ đợi chủ nhân đến gặt hái, tiểu huyệt phía dưới bị một cái đuôi cắm vào, bên trong là một cái khiêu đản đang rung, vòng eo không có một chút mỡ thừa nào, hoàn toàn không có cách nào nhìn ra cái bụng bằng phẳng phía trước đã từng dựng dục một sinh mệnh, bộ trang phục mèo con đáng yêu cùng với vẻ mặt bé con bị tình dục khơi mào, suýt chút nữa đã khiến cho Lê Diễm không khống chế được. Thấy nam nhân chỉ nhìn mình mà không có bất kỳ động tác gì, Lâm Văn Tịch vụng về đưa hai tay của mình xuống hạ thân, tách tiểu huyệt vừa mới bị nam nhân đùa bỡn đến ngứa ngáy ra, để lộ thịt non hồng nhạt, dùng thanh âm mềm mềm nói, "Chủ nhân... Em đói bụng..."
"Mèo con đói bụng sao?" Lê Diễm híp cặp mắt nguy hiểm lại một cái, Lâm Văn Tịch biết chiêu này của mình đã thành công, thế là nắm chặt thời cơ nói. "Ưm... Mèo con muốn chủ nhân dùng đại lạp xưởng và sữa tươi đến đút em ăn no."
"Hửm? Không phải ban nãy đã đút cho cái miệng nhỏ nhắn ở bên trên của em rồi sao hả? Sao Tiểu Tịch lại có thể tham lam như thế chứ." Giọng nói của nam nhân đã có hơi khàn khàn, nhưng anh vẫn muốn khi dễ cậu.
"Tiểu sủng vật muốn chủ nhân đút cho cái miệng nhỏ nhắn ở bên dưới... Nhanh lên đi... Cho em đi mà... Chủ nhân... Chỗ đó đói lắm..." Vừa nói, Lâm Văn Tịch vừa giật giật cái đuôi bên dưới. Quả nhiên Lê Diễm không chịu nổi phải cầm lấy cái đó thao cậu vài cái.
"A...ha... A..."
"Nói xem em là gì của chủ nhân?"
"A... Em là... Tiểu dâm vật... Của chủ nhân... Chủ nhân nhanh dùng đại lạp xưởng và sữa tươi đút cho tiểu động dâm tiện của em đi..."
"Chậc chậc, thực tao." Lê Diễm nói xong, cầm lấy chân của Lâm Văn Tịch, đỉnh tính khí đã trướng đến phát đau từ lâu của mình vào hoa huyệt của em ấy.
"A...ha... Lớn quá... Đại lạp xưởng của chủ nhân nóng quá... A... Bỏng chết rồi... Ưm a"
"Ăn ngon không?"
"Ngon... Chủ nhân... Em còn muốn nữa... A...ha..."
"Lập tức cho em đây, thao chết em." Lê Diễm vừa nói, vừa tiếp tục cắm cái đó của mình vào.
"Ưm a... Đã lâu... Chưa được... Đại lạp xưởng đâm xuyên bụng của tiểu sủng vật rồi... A..."
"Không phải như vậy mới có thể đút em ăn no được sao? Tiểu dâm nô đáng yêu của anh." Lê Diễm nói xong còn cố ý cho khiêu đản xoay tròn trong cơ thể cậu.
"A... Không được... A... Chủ nhân... Em muốn bắn..."
"Nhanh như vậy đã bắn rồi, bảo bối, tiết sớm không tốt đâu nha." Lê Diễm tà ác nắm lấy chồi non đang muốn bắn ra tinh hoa ở phía trước. Lâm Văn Tịch đỏ mặt, mình nào có tiết sớm đâu chứ... Hai nơi không ngừng bị kích thích, chỗ đó còn phải nhịn lâu như vậy mà không có bắn ra đã là chuyện rất hiếm thấy rồi, nhưng hiện tại nam nhân lại đang ngăn chặn đường ra của dục vọng.
"Chủ nhân... Để cho em bắn... A..." Lê Diễm hôn hôn cậu, liền buông tay ra, lúc cả cây còn chưa có tiến vào, anh đã bắt đầu trừu động, mỗi cú đều cắm cả cây vào, sau đó kéo ra tới tận miệng huyệt, chậm rãi cọ xát, lúc Lâm Văn Tịch chịu không nổi liều mạng cắn chặt lấy quy đầu muốn để cho anh đâm vào, anh liền đâm mạnh một cái.
"A... Đại lạp xưởng nóng quá... Vừa dài vừa lớn... A...ha... A..."
"Cái miệng nhỏ nhắn sắp bị thao hỏng rồi... Chậm một chút... Chủ nhân... A a..." hai tay Lâm Văn Tịch ôm lấy cổ của Lê Diễm, không biết từ khi nào hai chân cũng đã quấn lên hông của Lê Diễm, một bên trong miệng kêu "không được" "chậm một chút", một bên thân thể lại không nhịn được mà uốn éo nghênh hợp, thậm chí vào lúc nam nhân rút ra còn tự nghiêng thân trên để đuổi theo côn thịt sắp phải rời xa.
"Bị căng đến thật đầy... Sắp hỏng mất... A...ha... A a..."
Hoa huyệt bị làm đến mức sắp tan chảy, thật giống như có một cây nhiệt bổng đang cắm vào bên trong mình, càng ngày càng không chống đỡ nổi. Khiêu đản bên dưới còn một mực kích thích lên tuyến tiền liệt của mình, Lâm Văn Tịch mơ mơ màng màng không biết bản thân đã bắn ra bao nhiêu lần.
"Bảo bối, lần sau sẽ cho em trải nghiệm cảm giác càng thoải mái hơn nữa." Lê Diễm một bên động thân một bên thì thầm vào tai Lâm Văn Tịch. Bất quá đối phương đã không nghe nổi anh đang nói cái gì, từ lâu ánh mắt đã biến thành một mảnh mờ mịt, chỉ còn lại từng tiếng rên rỉ cao ngất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro