Phần 4: Buổi Phỏng Vấn(2)
Chỉ vì chuyện của tên con trai kia mà tôi bị lên trễ xe buýt và mấy ngày nay tôi toàn gặp chuyện xui xẻo không. Chính vì vậy mà tôi ghét cay ghét đắng tên con trai được gắn cái mác " 101 " và không quên dành thêm cho hắn một cái biệt danh khác là" tên lăng nhăng". Cái biệt danh" tên lăng nhăng " đó càng nghĩ càng thấy mắc cười.
Nhưng không sao giờ tôi đã ngồi yên vị trên xe buýt rồi và đang trên đường đến nơi phỏng vấn. Tuy nhiên tôi không hề hay biết rằng có một ánh mắt đang nhìn mình của một người nào đó cùng với một điệu cười long trời lở đất khi chứng kiến cái cảnh tôi bán sống bán chết mà cố rượt đuổi theo xe buýt kia
Hai tiếng sau khi lên xuống mấy lượt xe buýt thì rốt cuộc tôi cũng đến được nơi phỏng vấn. Sau khi xuống chuyến xe buýt cuối tôi nhanh chân tìm nơi phỏng vấn.
Tuy không phải là lần đầu tiên đi phỏng vấn xin việc nhưng tâm trạng tôi vẫn hồi hộp mặc du nơi tôi xin việc không phải là công ty lớn và ngành lại trái ngược hoàn toàn với ngành quản trị kinh doanh mà tôi học.
Bởi vì công ty tôi xin đó là một trường dạy nghề chuyên nghiệp và vị trí mà tôi đang xin đó là cộng tác viên làm mẫu mặt cho học viên trang điểm hay bạn có thể hiểu nôm na là tôi cho người ta mượn mặt để người ta trang điểm.
Thoắt cái đã đến địa chỉ nơi tôi phỏng vấn rồi. Tôi xuống xe và trả tiền cho bác xe ôm, nhưng khi đến nơi thì:
- Ủa có nhầm địa chỉ không vậy.Đây là salon tóc mà.
Khi tôi nhìn xuống thì đúng địa chỉ ghi ở trên giấy. " Đằng kia có một ông chú hình như là bảo vệ của salon đó thì phải,ra đó thử hỏi xem sao?". Nghĩ vậy tôi liền tiến về phía ông chú đó:
- Chú ơi,cho cháu hỏi đây là trường dạy nghề chuyên nghiệp l...
Ông chú đó không để cho tôi nói hết câu đã nói rồi :
- Ừ đúng rồi cháu, cháu đến phỏng vấn à.Cháu vào đi,gặp cô ngồi phía cái bàn đằng kia kìa.
Tôi cảm ơn chú đó rồi đẩy cửa bước vào bên trong.Khi tôi đẩy cửa bước vào bên trong thì tôi thầm ngạc nhiên rằng" salon này chắc phải nổi tiếng lắm nhỉ nếu không làm sao mà đông khách đến nỗi khách ngồi xếp hàng đợi hàng dài,chỉ nhìn xơ qua thôi cũng phải hơn chục người khách đợi nữa cơ mà.
Cũng phải công nhận rằng nhân
viên làm tóc ở đây cũng được đấy chứ nếu không nói là đẹp trai.Cũng khải thôi đa số là khách nữ và lại hay chống cằm nhìn về phía thợ tóc thế kia cơ mà ".
Khi đến trước bàn của người phỏng vấn tôi hôm nay tôi nhớ lại lời mẹ tôi đặn tôi khi lần đầu tiên tôi đi phỏng vấn" Con phải nhớ rằng nụ cười đi trước điều tốt đẹp theo sau" thế là để tạo ấn tượng với người quản lý mẫu tương lai tôi nở một nụ cười thân thiện:
_ Con chào cô, con đến phỏng vấn ạ!
_ Ừ chào con, con ngồi đi.Cô sẽ đưa cho con bản hợp đồng con đọc đi và ký vào không hiểu chỗ nào con cứ hỏi cô sẽ giải đáp cho.
_ Dạ.
Sau khi ký xong hợp đồng.Người quản lý mẫu nói tôi mai bắt đầu đi làm và 8h có mặt tại đây và không kèm cho tôi một câu khen:
_ Cô bắt đầu thích con rồi đấy!
Tôi cười tít mắt và chào người
quản lý ra về. Khi ra đến cửa vì mải ngảnh lại nhìn không để ý đến đường nên va phải một thanh niên. Cái đụng không đến nỗi mạnh nhưng cũng đủ để tôi kêu á lên một cái.
_ Xin lỗi anh có sao không ạ!
Tưởng được người kia nói không sao nhưng lại bị người kia nói:
_ Cô bị mù hay sao vậy không nhìn đường hay sao lần sau đi đứng cho cẩn thận vào không có ngày ngã xuống cống không chừng đó.
_ Này anh kia, anh ăn nói kiểu gì
thế. Anh là người có học thức không vậy.Tôi trông anh cũng là loại có học thức dáng người cũng coi là tạm chấp nhấp nhận được nhưng thật không ngờ anh lại là một con người VÔ VĂN HÓA đến thế. Anh cư xử còn thua cả một đứa lớp một về nhà mà học lại cách cư xử đi rồi hẵng ra ngoài đường nghe chưa.
_ Cô....
_ Cô gì?Sao? Tôi nói không đúng hay sao mà cô...cô...cái cóc khô gì?
_ Cô...được...lắm!
_ Đôi co với anh chỉ làm mất thời gian của tôi thôi . À có cần tôi tặng cho một vé học cách cư xử khi ra ngoài đường không. Tôi sẽ không tiếc tay mà lấy vé của thằng cháu học lớp 5 tuổi của tôi mà cho anh đâu. Hứ
_ Này cháu ơi nhìn gì chằm chằm vậy. Chú biết thằng nhãi đó đẹp trai nhưng mà cháu có cần nhìn nó say đắm đến vậy không?
"Tôi nhìn tên đó say đắm á.Chú à, chú có nhìn nhầm không vậy,làm sao mà chú lại nhìn ánh mắt hình viên đạn mà cháu dành cho tên đó thành ánh mắt say đắm vậy chú" Nhìn khuôn mặt vô cùng biểu cảm của tôi chú đó lại bồi thêm cho tôi một câu.
_ Chú hiểu tâm trang của cháu hiện giờ. Chắc sau này cháu phải khổ sở lắm đây nhưng ông bà ta có câu " Có công mài sắt có ngày nên kim "mà, nên cháu đừng lo. Chỉ cần cố gắng là được không sao đâu.
Tôi thầm nghĩ " ôi! Chú ơi, chú đang nghĩ đi đâu thế" Và chắc các bạn cũng hiểu những câu mà tôi chửi tên mất lịch sự kia của tôi chỉ là do tôi tưởng tượng trong đầu mà thôi bởi vì khi tôi chưa kịp nói gì thì tên đó đã đi rồi
Tôi thề với lòng mình rằng tôi sẽ không bao giờ đội trời trung với tên mất lịch sự đó.AAAA!!!!
Thiệt tình hôm nay không biết là ngày gì mà xui xẻo quá vậy trời.Thôi dù sao thì mai cũng là ngày mình bắt đầu đi làm rồi.
Chắc may ra về nhà thì xui xẻo sẽ không rơi vào mình đâu. Ra khỏi nơi xin việc rồi tôi đến nhà chờ bắt xe buýt để về nhà.
Sau hai tiếng về đến nhà thì tôi thở phào nhẹ nhõm.Nhủ thầm rằng mình sắp được ngả lưng rồi nhưng mừng chưa được bao lâu thì tôi thấy tờ giấy mà mẹ để lại bảo tôi tự nấu cơm ăn cả nhà đi du lich vũng tàu do bạn Thu Khanh (nhỏ em út của tôi) bao đến chiều tối mới về.
Đọc xong tờ nhắn tôi thấy số phận mình hẩm hui biết bao không được đi chơi. Nhưng không sao,không có chuyến này thì có chuyến khác.
Tôi tự an ủi mình như vậy và tìm chía khóa nhà nhưng khi tôi lục hết túi quần, ba lô thì lúc bấy giờ tôi mới nhớ ra rằng sáng nay đi vội nên để quên chìa khóa ở nhà mất tiêu rồi.
Bây giờ không có chìa khóa làm sao vào nhà được đây.Giờ tôi mới thấm nhuần câu nói " Nói trước bước không qua".
Giờ tôi phải làm sao đây quên mang theo chìa khóa sao vào nhà. Thôi đành phải trông cậy vào con bạn thân vậy. Cầu mong thượng đế không triệt đi đường thoát cuối cùng của mình.Hix..hix...Tôi bắt đầu rút điện thoại ra gọi cho nhỏ bạn thân:
_ Allô, Hà à,tao tới nhà mày được không. Tao bị nhốt ở ngoài rồi.
_Ừ, qua đi.
_ Hihi mày đúng là vị cứu tinh của tao. Tao yêu mày như chưa bao giờ tao yêu mày như thế.
_ Á à giờ thì tao đã biết trước kia mày không yêu tao chứ gì.Tao biết mà mày yêu tao chỉ khi mày gặp nạn thôi đúng không.
_ Không, tao không có ý đó tao vẫn yêu mày mà nhưng những lúc tao gặp nạn tao yêu mày hơn.
_ Thôi khỏi nịnh đầm qua dây nhanh đi tao rủ thêm con Ngọc, Liên và con Thanh qua rồi mình quậy. Ông bà già tao hôm nay đi Singapore rồi. Cũng may là mày gọi tao không tao lại mất mấy ngàn gọi cho mày haha.
_ Con quỷ mày nhắc tao mới nhớ tao gọi cho mày.Đã nghèo còn thêm cái eo nữa.huhu.Thôi tao cúp máy đây. Bye.
_Ừ mày cúp đi tao gọi cho mấy con kia đây. Bye bye.
Sau khi cúp máy tôi thầm cảm tạ thượng đế vì đã để cho tôi một con đường thoát. Cử tưởng hôm nay tôi ngồi ngoài cửa suốt nhưng may qúa giờ tôi đang tung tăng đến nhà con bạn thân quậy.
7h 30' tối tại nhà con nhỏ bạn thân. Đang trong lúc nhậu với bọn bạn thì tôi có cuộc điện thoại của mama đại tổng quản gọi về có bữa nhậu lần hai nên tôi nói với đám bạn rằng nhà có chút việc bận nên đi về trước.
Về đến khu trung cư nơi tôi sống tôi thầy đối diện mình là một đôi nam nữ đang hôn nhau rất mãnh liệt. Nhìn người con trai này có chút quen quen nhưng mà ở trong bóng tối nên tôi không nhìn rõ mặt cho lắm.
Mà thôi xã hội ngày nay song song với việc thanh niên có ích cho xã hội thì bên cạnh đó có rất nhiều thanh niên gây nên các tệ nạn xã hội đặc biệt là đôi thanh niên đang hôn hít kia. Nếu thích thì vào nhà sao cứ phải là ở ngoài đường vậy. Bộ dây thần kinh xấu hổ của những người đó bị chai hay sao.
Mặc dù đối với xã hội thì việc làm đó chẳng có gì là to tát cả nhưng đối với tôi là kẻ chưa có một mảnh tình vắt vai nếu bất quá không nói là một mối tình chưa có mở đầu mà đã kết thúc. Thật ra mà nói thì đó là một mối tình đơn phương mà thôi. Đối với một cô gái chưa có ai đó để yêu thì nhìn thấy cảnh đó thú thật trong thâm tâm tôi có bảy phần chướng mắt ba phần ghen tị. Tại sao nói tôi ghen tị là bởi vì từ khi biết mùi vị của yêu đơn phương đến giờ tôi chưa từng hôn ai hết. Dù biết rằng nhìn họ thật sự chướng mắt nhưng tôi không thể để những người đó làm hỏng buổi tối của mình được nên phóng xe hướng về ngôi nhà nhỏ thân thương của mình.
Khi vào nhà tôi thấy mọi người đang ngồi ăn nên bằng hết tốc lực tôi ngồi vào bàn. Sau khi hoà mình vào không khí náo nhiệt của gia đình thân yêu để ăn tìm cho mình niềm vui trong ăn uống. Sau khi ăn uống no nê xong và dọn dẹp mọi thứ tôi lên phòng mình để ngủ. Thế là một ngày đã kết thúc và mai mình bắt đầu đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro