Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1: Mở Đầu

Bạn biết không trong cuộc sống có biết bao sự kỳ diệu của tạo hoá mà đối với loài người chúng ta nó vẫn mãi là điều bí ẩn. Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn về một chuyện tình cổ tích ngoài đời thực của một cô gái con nhà bình dân với một chàng hoàng tử.

Câu chuyện bắt đầu tại một quốc gia to to nọ, có một thành phố nho nhỏ. Trong thành phố nho nhỏ ấy có một ngôi nhà khá là to. Trong ngôi nhà khá là to kia có một gia đình rất là nhỏ. Ngày mà cô bé tên Như Hoa ra đời là ngày mà ba của cô gặp nhiều thuận lợi trong công việc lại được tin vở mình đã sinh được một tiểu công chúa nên đã tức tốc chạy tới bệnh viện ngay sau khi họp xong ở công ty. Vừa bước vào cửa phòng bệnh viện ba của Như Hoa liền bước đến bên cạnh vợ mình, bế cô bé lên và đặt tên cho cô bé là Như Hoa. Khi Như Hoa tròn ba tuổi thì mẹ cô vừa sinh hạ thêm hai cô em nữa. Gia đình của cô rất sung túc và đúợc coi là khá giả ở đất Nam Định.

Cho đến khi cô học đại học năm hai thì gia đình cô xảy ra biến cố. Ba cô bị tai nạn giao thông ngay khi đi làm về. Sau khi ba cô mất gia đình cô trở nên sa sút. Cô khuyên mẹ bán căn nhà và cùng với hai đứa em lên vào trong Sài Gòn với cô. Sau khi mẹ cô vào và dùng tiền bán nhà công vay vốn ngân hàng mua một căn hộ ở một chung cư tại quận Bình Thạnh. Thời gian như thoi đưa chẳng mấy chốc ba năm đã qua.( Bắt đầu từ đây tác giả sẽ đóng vai trò của nữ chính)

Ba năm, cuối cùng sau bao nhiêu năm ngồi trên ghế nhà trường với nỗ lực hết sức và giờ đây trên tay tôi là một tấm bằng loại ưu của một ngôi trường danh giá tại Sài Gòn. Tuy nhiên có trong tay tấm bằng loại ưu nhưng tôi cũng chịu chung số phận như bao nhiêu sinh viên khác đó chính là nạn tất nghiệp đang ở ngay trước mắt. Thời buổi này nếu không có người bảo lãnh thì khó có thể xin được việc. Chính vì vậy sau khi cầm hồ sơ xin việc đi hết các công ty mà không xin được việc. Hậu quả là giờ đây tôi đang ngồi thẫn thờ trong công viên với nỗi buồn cùng sự mệt nhọc. Khoảng một lúc sau khi ngồi ghế công viên. Thấy trời cũng bắt đầu tối dần tôi lê thân hình mệt mỏi của mình đứng dậy rồi ra về. Khi đứng dậy chuẩn bị ra về thì đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi đến kèm theo một tờ giấy bay vào mặt làm tôi mất đà ngồi phịch xuống ghế. Bực bội tôi gắt:

- Có nhất thiết phải xui xẻo đến vậy không?

Lấy tờ giấy trên mặt xuống một cách bực bội tôi nhủ thầm " thế quái nào mà hôm nay toàn gặp chuyện bực mình thế này. " Liếc nhìn xem tờ giấy viết nhứng gì nhưng khi vừa nhìn thì một dòng chữ tuyển cộng tác viên làm mẫu trang điểm đập ngay vào mắt tôi. Nghĩ thầm trong bụng " Thôi cứ thử làm ở đây một thời gian xem sao. Có còn hơn không." Không suy nghĩ gì thêm nữa tôi rút ngay điện thoại và bấm một dãy số rồi ấn nút gọi. Đợi một lúc thì đầu dây bên kia có giọng nói của một phụ nữ vang lên:

- Allo! Ai vậy?

Tôi vội hỏi:

- Dạ cho hỏi chỗ cô có tuyển nhân viên nữa không ạ.

Người phụ nữ đó nói :

- Còn tuyển. Vậy mai con đến địa chỉ ghi ttong giấy lúc 9 giờ rồi chúng ta bàn tiếp. Ok?

Tôi trả lời:

- Dạ vâng. Con chào cô.

Nói xong tôi gập máy xuống rồi hí hửng vì cuối cùng đã xin.được việc rồi dù không phải đúng ngành nghề nhưng dù sao cũng có công việc ổn định thế là may lắm rồi. Thế là từ nay không còn lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền nữa rồi. Hí hửng đi về nhà trong trạng thái khoan thai để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai. Tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi rồi nhanh chóng bước ra khỏi công viên.

Trong lúc đứng đợi xe buýt tôi thấy có một cô sinh viên này khá là xinh xắn cũng đứng cùng mình. Cô gái đó không có gì đáng nói cả nhưng cái tên thanh niên đến sau đó thì có rất là nhiều điều đáng để nói. Tôi và cô sinh viên đang đứng đợi thì bỗng nhiên có một nam thanh niên đến sau và bắt đầu nói chuyện tỏ ra anh ta với cô sinh viên đó quen biết nhau.

Nhưng vừa nhìn là tôi biết hai người đó không hề quen biết gì nhau cả, bởi vì nếu quen biết nhau thì gã ta đã không hỏi tên cô gái là gì hay cô gái đó học trường nào. Đáng khả nghi hơn là khi chúng tôi lên xe gã cũng lên. Tôi nghĩ chắc là mình qúa đa nghi rồi nên không chú ý đến hai người đó nữa cho đến khi có một người phụ nữ mang thai cùng một đứa bé thì tên thanh niên có đứng dậy nhưng hắn ta gọi luôn cả nữ sinh viên kia đứng dậy để nhường chỗ.

Theo phép lịch sự thì cô gái đứng lên nhường chỗ. Khi đứng lên cô gái đó đứng trước tên sở khanh đó và chính mắt tôi nhìn thấy tay của gã ta không những chạm vào mông cô sinh viên đó mà còn bóp mông cô. Tức qúa cô gái kia quay ra quát gã :

- Anh làm cái quái gì vậy. Đồ sở khanh kia.

Vì bị nói bất ngờ hắn ta đơ ra một lúc nhưng tên này cũng không vừa liền chửi cô gái đó thậm tệ và vu khống cho cô sinh viên kia :

- Đồ lăng loàn mày đi theo trai đã đành mà mày còn cướp tiền của tao nữa à.

Cô gái đó cũng không vừa, cô đáp trả:

- Nếu tôi là vợ anh thì tên tôi là gì? Ba mẹ tôi là ai? Nhà tôi ở đâu?

Gã cứng họng không nói được gì. Vừa lúc xe buýt dừng lại gã đó kéo tay cô sinh viên kia xuống xe :

- Mày xuống xe ngay, về nhà ông cho mày một trận.

Hoảng loạn cô gái kêu lên:

- Cứu với, tôi và gã đó không có quan hệ gì cả đâu!

Mặc cho cô sinh viên đó kêu gào nhưng mãi mà không thấy có ai nói gì giúp cô. Vì ức qúa mà không nói được gì cả. Cùng lúc đó có một tiếng nói của một người phụ nữ vang lên :

- Chuyện hai vợ chồng thì về nhà mà giải quyết. Nhanh cho người ta còn đi. Phiền phức qúa.

Tôi nghe lời nói của người phụ nữ đó còn thấy nhột huống chi là cô gái bị nạn kia. Thấy vậy tôi liền chạy ra kéo tay cô gái khỏi tên sở khanh kia kèm theo câu chửi :

- Đồ khốn nạn giở trò đồi bại với con gái nhà lành mà còn mạnh mồm chửi nữa à. Tao nhìn thấy mày sàm sỡ cô gái này có cần tao báo lên chính quyền không hả.

Vì qúa bất ngờ nên hắn ta buông tay cô gái đó ra. Thấy vậy tôi kéo cô gái đứng lên rồi  dìu cô gái đó ngồi xuống một chiếc ghế ngay gần đó và nói vài lời an ủi cô gái đó :

- Em không sao chứ. Em dũng cảm thiệt đó!

Cô gái trả lời :

- Cảm ơn chị. Không có chị chắc em chết với tên sở khanh đó rồi.

Tôi trả lời :

- Chị để ý tên đáng nghi đó nãy giờ nhưng vì nó hành động bất ngờ nên chị cũng chỉ có thể nói vài lời giúp em mà thôi. Dù sao đậy cũng không phải điều to tát gì. Chỉ là thấy chuyện bất bình thì ra tay thôi mà.

Cô gái tiếp tục nói :

- Không! Nhờ có chị mà em mới cảm thấy trên thế gian này còn có người tốt. Chứ em tưởng toàn là người vô tâm. Sốmg theo kiểu " Sống chết mặc bay " không à.

Tôi biết cô bé đó nói để chỉ cái người phụ nữ cùng cô tiếp viên kia. Nhưng qủa thật là tôi thì tôi cũng thấy tức nữa là nên đành nói :

- Thôi để tâm làm gì em, ở đời là vậy mà.

Ngồi được một lúc thì cô gái đó nói phải xuống trạm rồi tạm biệt tôi. Tôi gật đầu đáp lại và cũng ngồi trên xe buýt đó khoảng hai ba trạm nữa rồi ghé. Lúc xuống xe tôi nghĩ thầm cũmg may không phải là tôi nếu không tôi không biết phải xử trí ra sao nữa. Vì mải nghĩ nên tôi suýt tông vào một cái ôtô đang đi với vận tốc nhanh khi tôi nhanh chóng bước xang đường :

- Kíttttttt

Hoảng hồn khi nghe thấy tiếng phanh gấp của người tài xế, theo phản xạ tự nhiên tôi ngã xuống lòng đường ngay trước mũi xe ôtô đó. Với khuân mặt tức giận người tài xế đó liền xuống xe và nói té tát vào mặt tôi :

- Đi đửng kiểu gì vậy. Bộ muốn chết hay sao mà xang đường cái kiểu ấy hả.

Nói xong ông ta quay lại phía chiếc xe của ông ta rồi xuýt xoa :

- Ôi chiếc xe! 1,2,3,4. Có tổng cộng bốn vết xước trên chiếc xe, cô tính thế nào đây. Bồi thường như thế nào đây!

Tức giận tôi quát lại :

- Này chú, sao chú không xem xem cái người chú va phải có bị làm sao không mà chú chỉ chăm chăm vào cái xe thôi vậy.

Ông ta cũng chẳng vừa :

- Nhìn cô thì biết mạng cô cũng chẳng đổi được mấy vết xước này đâu.

Tôi đang định nói tiếp thì có một giọng nói của một người đàn ông khá là quen thuộc nói vọng ra trong xe :

- Thôi bỏ đi chú. Tôi có việc gấp nên đi thôi.

Người tài xế đó đổi ngay thái độ :

- Vâng thưa cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro