Chương 5 : Ngày Đầu Đi Làm
Buổi sáng hôm nay cũng không khác hơn mọi ngày là mấy. Một ngày mới của tôi luôn bắt đầu bằng giọng gọi dậy của cô em có giọng ca chaien Thu Khanh. Nhưng không nhờ giọng ca vàng của nhỏ chắc tui đi muộn làm.
Lục đục dậy làm vệ sinh cá nhân trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.Lúc xuống nhà trong bộ quần áo chỉnh tề là lúc 6h 45'.
Đút vội miếng bánh mì chiên bơ mà mama đại tổng quản nhà tôi làm không quên hai tay cầm hai miếng bánh giống hệt với cái bánh đang nằm yên vị bên trong cái miệng của tôi.
Tôi vừa hét lên vừa phóng như bay ra ngoài cửa nhà để leo lên xe buýt cho kip giờ:
_ Á.. ôi..ết..uộn..ờ..ồi..( á.. Thôi chết muộn giờ rồi)
Sau khi ra khỏi cửa trong cái mắng yêu của mama:
_ Gọi dậy sớm không dậy sát giờ mới cuống hết cả lên. Như thế này không biết đến bao giờ mới có thằng nó rước đi cho đây.
May qúa khi vừa ra đến trạm xe thì có xe buýt tới tôi liền lao vút lên xe nhưng tôi cũng không quên ngó người con gái vừa chạy ra khỏi khu chung cư phía đối diện kia. Không cần nói tôi cũng thừa biết cô ta từ đâu mà chạy ra mà còn vừa chạy vừa khóc nức nở nữa chứ. Tôi lắc đầu thở dài :
_ haizz ... Lại thêm một cô gái ngốc nghếch khác mà hắn ta làm cho đau khổ. Đúng là gã đàn ông trăng hoa.
Buồn ngủ vì vẫn còn dư âm của buổi tối hôm qua nên vừa lên xe buýt cái là tôi thiếp đi ngay lập tức. Một tiếng ba muơi phút dòng dã trên xe buýt cuối cùng đa đến nơi tôi làm việc.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi đi làm nên có phần hơi run nhưng khi tôi bước vào cửa thì tôi thấy có rất nhiều người ngồi ở cửa.
Tôi nghĩ:" Công nhận tiệm salon này thật là đắt khách mới vừa mở cửa mà đã có người ngồi xếp hàng rồi."
Nhưng chỉ ít phút sau tôi đã trở thành một trong những người khách đó. Bởi vì sau khi tôi gặp người quản lý thì cô ấy đưa cho tôi cái thẻ và bảo tôi ra đó ngồi chờ.
Hóa ra những người đó không phải là khách hàng đợi tiệm salon đó mà là đồng nghiệp của tôi.
Sau khi tôi đi ra ngoài cửa và tìm được cái ghế để ngồi thì tôi bắt đầu công việc chào hỏi bắt chuyện làm quen của mình.
Nhưng khi định chào hỏi thì hết người cũ này nói chuyện với người cũ nọ không thèm để ý những lời tôi nói nên tôi nghĩ thầm trong bụng rằng" Hóa ra là ma cũ bắt nạt ma mới hả.
Mình nghĩ điều này chỉ có xảy ra ở các công ty văn phòng thôi chứ.Ai ngờ trong bất cứ môi trường nào cũng xảy ra hiện tượng này hết"
Tôi cảm thấy mình bị quê qúa nên định cầm ghế lủi ra một góc nhưng có một bé nhìn rất dễ thương chắc biết tôi bị quê nên chữa quê cho tôi:
_ Chị là người mới hả chị?
_ Ừ! Chị mới vô làm. Hôm nay là ngày làm đầu tiên của chị.
Tôi mỉm cười trả lời lại bé.
_ Em tên là Mai, thế còn chị tên là gì ạ?
_ Chị tên Hoa. Em làm ở đây lâu chưa? Em cũng làm được gần một năm rồi.
Khi thấy tôi và bé Mai nói chuện thì mọi người cũng ra bắt chuyện làm quen với tôi. Sau một hồi nói chuyện và làm quen vui vẻ thì mọi người lần lượt lên làm việc hết chỉ còn lại tôi và bé Mai là còn ngồi ở dưới sảnh.
Thấy ngồi hơn một tiếng mà không thấy ai bắt mình lên làm mẫu cả tôi sốt ruột hỏi Mai:
_ Này Mai hai chị em mình ngồi ở dưới đây lâu như vậy rồi mà không có ai bắt có sao không em.
_ Không sao đâu chị. Không có ai bắt mình được ngồi chơi như thế này thì còn được sướng chứ còn sao cái nỗi gì. Yên tâm đi chị,hôm nay hai chị em mình ngồi chơi rồi không có ai bắt đâu chị à.
_ Vậy em có thường xuyên ngồi chơi như thế này không?
_ Có chứ nhất là những ngày cuối năm như thế này học viên người ta đang nôn về quê với người yêu, gia đình và bạn bè nên người ta không còn tâm trạng học nữa đâu chị ạ!
_Vậy hai chị em mình ngồi không như thế này thì có được tính lương không?
_Có chứ, chị vẫn đánh dấu vào bảng chấm công như bình thường thôi.Bộ khi phỏng vấn Vú không nói gì với chị à!
_ Không, chị đâu thấy cô nói gì đâu.
_ Vậy chắc tại Vú quên đó. Mà chị đừng gọi cô nữa gọi Vú đi cho tiện.
_ Gọi Vú sao sao ý giống như kiểu má mì ý.
_ Ừm, em cũng thấy vậy hihi. Nhưng má mì( Vú ) ở đây tốt lắm tốt hơn mấy người quản lý chỗ em làm trước đây nhiều lắm
_ Mà chị thấy ông chú ngồi ở ngoài kia không là chồng của Vú đó.
_ Ừm chị biết rồi. Chị thấy cử chỉ của Vú và chú rất giống vợ chồng mà.
_ Mà chị đang học ngành gì vậy. Chị bao nhiêu tuổi thế
_ À chị mới tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh thôi. Chị năm nay tròn 24 rồi
_ Oa chị năm nay 24 mà sao trông trẻ vậy. Em không nghĩ chị lại trẻ như vậy. Chả bù cho em mới có 18 thôi mà già ngoắc cần câu.
_ Đừng nói thế chứ, em cũng dễ thương mà. Mà đã có anh nào để ý chửa?
_ haha chị cứ đùa em hoài à.
_ Chị nói thật chứ đùa gì. Haha coi mặt em đỏ lên kìa chắc để ý anh nào rồi phải không?
_Đâu có đâu.
Đang lúc hai chị em đang cười nói vui vẻ thì tên" bất lịch sự" kia đẩy cửa bước vào. Đợi tên " bất lịch sự" đó đi rồi theo phản xa tự nhiên tôi thốt lên:
_ Tên bất lịch sự kia cũng làm ở đây à!
_Ủa tên bất lịch sự nào cơ? Chị đang nói ai vậy?
Cảm giác mình xuất ngôn hơi lỗ mãng nên tôi chỉnh lại giọng của mình.
_ À! Không, ý chị muốn hỏi là cái người vừa đẩy cửa bước vào cũng làm ở đây hả?
_ Ôi tưởng chị nói ai. Hóa ra là thầy Vũ. Ổng là thầy giáo mà sao lại không làm ở đây được chứ. Mà chị thấy thầy ấy như thế nào?
_ Như thế nào là như thế nào?
_ Thì là chị có thấy thầy ấy đẹp trai không?
_ Ừm đẹp trai thì đẹp trai nhưng mà bất lịch sự quá.
_ Như vậy mới cool chứ.
À
_ Cái gì? Chị chả thấy cái gã đó cool gì hết trơn.
_ Chị mới vào nên không biết đó thôi. Thầy ấy vừa nhà giàu,đẹp trai mà lại giỏi nữa!
Nghe nói làm ở đây chỉ là sở thích của ông ấy thôi hay nói nôm na rằng là nghề tay trái đó.
_Bộ đẹp trai, nhà giàu thì hách dịch hay sao?
_ Nhưng như vậy con gái mới đổ chứ chị. Chị không biết đấy thôi từ học viên đến giáo viên trong trường ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của ổng mà không có ai đó.
_Mai ơi, đừng nói với chị là em cũng thích gã ta nha.
_ Ừm em thích thầy ấy mà. Sao chị có vẻ không thích thầy ấy vậy.Hay chị có hiềm khích gì với thầy ấy à.
_Ừm chả là hôm qua....
Được đà tôi bắt đầu nói chuyện về
tôi với cái gã bất lịch sự kia nếu không tính là tôi đang nói xấu hắn. Hai chị em nói chuyện chẳng mấy chốc hai tiếng đã qua.
Kết thúc ca một bắt đầu ca hai tôi được gọi lên làm trang điểm. Chả mấy chốc đã đến giờ ăn trưa. Vì là lần đầu đi làm lạ nước lạ cái nên tôi đang loay hoay không biết chỗ nào ăn.
Đang phân vân không biết nên ăn ở đâu thì có vài người đồng nghiệp cũ rủ đi ăn.May qúa không biết đi đâu thì có người chỉ chỗ.
Trong quán ăn mọi người trò chuyện vui vẻ đến nỗi quên cả thời gian. Chẳng mấy chốc đã một giờ chúng tôi tính tiền rôi tiếp tục vào làm.
Tôi tiếp tục làm hai ca trang điểm nữa rồi xuống ký ca rồi ra về. Trên đường về tôi nghĩ: " Ngày đi làm đầu tiên cũng không đến nỗi nào nhỉ hihi".
Về đến nhà tôi tức tốc tắm rửa, ăn cơm rồi lao vào phòng nhắn tin với con bạn thân. Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, cơn buồn ngủ đã ập đến tôi nhắn tin thêm vài câu với con bạn thân xong cúp máy xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hôm nay qủa là buổi đi làm đầy cũng không đến nỗi nào trong suy nghĩ của tôi. Không nghĩ ngợi thêm nữa tôi liền chìm vào giấc ngủ để lấy sức cho ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro