7.
Taeyong thực sự là trưởng nhóm xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Trong vài lần tiếp đó, anh ấy ngồi với Haechan trong mọi cuộc họp - và rất nhiều cuộc họp. Anh nắm tay Haechan dưới gầm bàn khi giải thích chi tiết những gì Daejung đã làm vào đêm hôm đó và những đêm dẫn đến sự việc đó. Anh ấy đứng về phía Haechan khi Haechan không chịu nhìn vào bức ảnh. Anh nhấn mạnh rằng những người quản lý mới không bao giờ được ở một mình với các thành viên nữa, rằng camera nên được lắp đặt trên xe, điện thoại của quản lý cũng phải được kiểm soát, theo dõi GPS.
Taeyong quả là một nhà lãnh đạo tuyệt vời... nhưng Haechan lại không hào hứng với ý tưởng này.
"Em không muốn các thành viên khác biết," Haechan thì thầm. Doyoung đang ở trong phòng nên cậu thấp giọng lên tiếng, anh ấy có thể nghe thấy tất cả các cuộc trò chuyện diễn ra trong phòng của Taeyong.
"Họ chỉ đang lo lắng cho em-"
"Nhưng em không muốn, được chứ?" Haechan cáu kỉnh.
Taeyong im lặng một lúc. "Em biết không, Woosung-hyung nói rằng em nên gặp bác sĩ tâm lý-"
"Không."
"Donghyuck..."
"Em cố gắng giả vờ như nó không xảy ra. Làm sao em có thể làm được điều đó nếu em phải kể cho mọi người rằng em đã gặp phải những chuyện gì- "
"Được, được, được," Taeyong nói, xoa dịu.
Haechan thở dài. Thật là một ngày dài. Cậu cảm thấy rằng bí mật này ngày càng lớn giữa cậu và các thành viên khác. Họ không hiểu tại sao Haechan đột nhiên im lặng hơn và thường xuyên bước ra từ phòng tắm trông như thể cậu vừa khóc, tại sao cậu không chịu ngồi ở phía sau xe, tại sao cậu không tỏ ra dễ thương với họ nữa.
Họ biết có điều gì đó không ổn, một điều gì đó rất lớn. Đầu tiên là cuộc tấn công hoảng loạn của Haechan, sau đó là video (những người khác đều nhìn thấy nó), sau đó chuyến đi của Mark và Taeyong bị hoãn, rồi Daejung bị sa thải, rồi khóa nhà bị thay đổi.
Haechan cảm thấy rằng cậu đã có thể dựa vào các thành viên, than vãn, giận dữ với họ và họ sẽ để cậu làm vậy. Cậu còn tình cờ nghe thấy Yuta lo lắng rằng có thể mẹ của cậu đang bị bệnh, và Jungwoo thắc mắc rằng tại sao cậu lại giữ bí mật.
Nên lời đề nghị của Taeyong không quá tệ hay bất ngờ nhưng Haechan đều có lý do riêng của mình.
Tối hôm đó, Taeil thò đầu vào cửa phòng Haechan. "Haechanie, chúng ta đi ăn thịt và hát karaoke nhé? Hyung bao? "
Haechan ngước lên từ điện thoại – cậu đang theo dõi các fancam cũ.
Taeil trông đầy hy vọng.
"Ừm... Không. Không đâu."
"Em có chắc không? Tất cả chúng ta sẽ đi. Sẽ có samgyeopsal... "
Haechan nở một nụ cười. "Em mệt lắm, hyung. Lần sau được không? "
Taeil giấu đi sự thất vọng, lo lắng của mình. "Vậy cũng được. Hẹn em lần sau nhé." Và biến mất.
Cậu nghe thấy tiếng tất cả mọi người đều rời đi.
Cậu hứa sẽ tham gia cùng mọi người vào lần sau, cậu tự nhủ, ngay sau khi Daejung bị bắt.
Bỗng có tiếng gõ cửa làm cậu ngạc nhiên. Mark xuất hiện, để mặt mộc và mỉm cười
"Này, Hyuck, anh nghĩ anh sẽ ở lại cùng em."
"Anh không muốn đi ăn thịt nướng ư?"
"Anh ăn rồi."
Haechan không tin nhưng cậu vẫn kéo hai chân về phía mình, nhường chỗ cho Mark.
Mark ngồi xuống trước mặt cậu, bắt chéo chân.
"Làm gì lâu vậy?" Haechan lẩm bẩm.
"Huh?"
"Tại sao lại mất nhiều thời gian như vậy? Tại sao anh ta vẫn chưa bị bắt? "
Mark thở dài, lắc đầu. "Anh cũng không biết."
"Woosung-hyung nói đừng lo-"
"-Ừ, điều đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu thằng khốn đó không thể đi loanh quanh đây!" Mark thốt lên.
"Đúng vậy!" Haechan nói.
Một khoảng im lặng bao trùm lên cả hai.
"Em không nghĩ rằng em nên nói với những người khác-"
Haechan rên rỉ. " Không ! Anh và Taeyong-hyung và Johnny-hyung có thể đừng hỏi nữa- "
"Nhưng tại sao không?"
Haechan kìm nén sự bực bội, hít một hơi thật sâu và trả lời thành thật. "Em không muốn mọi người nghĩ về em như vậy."
Mark cau mày. "Như thế nào?"
Haechan đùa giỡn với chiếc quần jean bị sờn rách. "Giống như một nạn nhân."
"Nhưng đó không phải là lỗi của em-"
Khi Haechan nói, giọng cậu gần như không nghe được. "Một nạn nhân bị lạm dụng tình dục."
Mark không hề nao núng. "Đó vẫn không phải là lỗi của em."
Haechan im lặng.
"Em có cảm thấy như nó không---"
" Em hề không mong nó xảy ra - "
"Anh không nói là em mong nó" Mark nhanh chóng nói, "nhưng, anh biết đôi khi em có thể cảm thấy-"
"Anh biết?" Haechan chế giễu. "Anh biết rất nhiều về nó, phải không?"
Mark đỏ mặt. "Anh đã tìm kiếm một số thứ trên internet."
Haechan trừng mắt nhìn anh. "Anh ta nói em cố tình-" Lời nói đó nghẹn lại trong cổ họng và cậu nhìn xuống. Cậu nhớ Mark đã cảm thấy rùng mình như thế nào trước ý tưởng về việc Haechan thể hiện aegyo với Daejung. "Anh ta nói em làm aegyo vì anh ta."
"Anh ta là một tên đồi bại, tất nhiên anh ta nói-"
"Em đã làm vậy," Haechan thì thầm. "Em đã từng hành động đáng yêu với anh ta."
"Như vậy cho anh ta quyền-"
"Em không nói nó đã làm!" Giọng Haechan cất lên và xua tay lên trời. "Hyung, anh không giúp được gì đâu, anh chỉ khiến em cảm thấy tồi tệ hơn thôi! Em không nói rằng em nghĩ đó là lỗi của em hay em đáng bị như vậy nhưng - nhưng em đã ngu ngốc đến mức nào? Em đã tin tưởng anh ta. Em đã nghĩ: điều đó không thể xảy ra với mình và leo lên chiếc xe chết tiệt đó hết lần này đến lần khác. Em đã tin rằng anh ta là cháu của Lee Soo Man. Nếu em hỏi ai đó và biết rằng anh ta đã nói dối thì chuyện này đã không xảy ra, nếu em không như vậy - thật ngu ngốc, nếu em không yếu đuối như vậy, nếu em không như vậy - nếu em không phải là 'maknae đáng yêu'! "
Đôi mắt của Mark mở to và khi đó Haechan nhận ra rằng cậu đã hét lên. Sau đó, ánh nhìn của Mark cứng lại và lòng bàn tay anh đặt trên tấm đệm giữa hai người.
"Haechan, những gì anh ta đã làm với đều bởi vì anh ta là một thằng biến thái chết tiệt, bởi vì anh ta bị bệnh- "
"Bởi vì em là một mục tiêu dễ điều khiển, người đã giữ kín miệng sau khi bị anh ta chạm vào lúc đang ngủ, sau khi đập đầu em vào tường, sau khi gọi anh ta là oppa và chạm vào thứ dơ bẩn của anh ta. Cho đến khi anh ta chụp được bức hình uy hiếp em."
Mark tạm thời chưa biết phải nói gì.
"Có lẽ em đã đúng, có lẽ em không nên nói ra bất cứ điều gì," Haechan lẩm bẩm, ngã lưng vào đầu giường. Cậu lắc đầu chua chát. "Anh ta đã rời công ty; Lẽ ra em phải giữ bí mật. "
"Gì?" Mark nói, kinh hoàng. "Tại sao em lại nghĩ thế? Haechan, nói với các hyung là điều đúng đắn nên làm. Ý anh là, em không cảm thấy tốt hơn khi anh, Taeyong-hyung và Johnny-hyung biết sao? "
Sự im lặng của Haechan là tất cả những câu trả lời mà anh cần.
"Ồ." Mark ngả lưng. "Anh xin lỗi nếu bọn anh khiến em cảm thấy như vậy. Anh đoán thật khó để biết, như, phải hành xử như nào với em là tốt nhất- "
Haechan lắc đầu. "Không, không phải vậy. Chỉ là - Nếu chuyện này bị công khai, chúng ta sẽ luôn là nhóm nhạc với thành viên bị-" cậu nuốt nước bọt "- bị tấn công tình dục... Nó sẽ hủy hoại chúng ta."
Mark muốn mở miệng phản bác.
"Anh biết mà, hyung. Nó sẽ hủy hoại - không chỉ em - mà còn là sự nghiệp của tất cả chúng ta. 127's và Dream's- "
Mark nói một cách tự tin: "Nó sẽ không lộ ra ngoài đâu."
"Nhưng nếu có," Haechan nhấn mạnh. Giọng cậu càng ngày càng nhỏ. "Các thành viên - Điều gì sẽ xảy ra nếu họ... Điều gì sẽ xảy ra nếu họ nghĩ rằng em nên tiếp tục im lặng thì hơn ?"
"Em đang giỡn đấy à?" Mark kinh hoàng nói. Anh đưa tay ra và nắm chặt tay Haechan. "Haechannie, em có thực sự nghĩ vậy không?" Giọng anh bỗng đặc quánh nước mắt. "Em có thực sự nghĩ dù chỉ một giây rằng bất kỳ ai trong chúng ta sẽ nghĩ như vậy?"
Haechan nhún vai bất lực. "N-nhưng đó là lỗi của em."
"Vì vậy, em nên để chuyện đó tiếp tục xảy ra, để bảo vệ danh tiếng của NCT? Em đang giỡn đấy à?"
Haechan rụt tay lại. "Không phải em đang phản ứng thái quá sao? Ý em là anh ta thực sự đã làm gì vậy? "
"Những gì hắn đã làm nghe có vẻ khá khủng khiếp đối với em?," Mark nói với giọng trầm. Anh ngập ngừng, mắt tìm kiếm trên khuôn mặt của Haechan. "- hắn đã nói như vậy với em?"
Haechan cảm thấy má mình nóng lên.
"Tên khốn đó có nói rằng em đang phản ứng thái quá không?"
Haechan không thể nhìn anh. Daejung đã không nói những lời chính xác đó nhưng đã ngụ ý nó và Haechan, giống như một cậu bé ngốc nghếch, bắt đầu tin nó.
"Được rồi..." Mark nói. Trông anh có vẻ cáu kỉnh, mặc dù Haechan biết đó là tại Daejung. "Vì vậy, nếu anh ta đối xử với anh như những gì anh ta đã làm với em, em cũng sẽ nói rằng anh đang phản ứng thái quá sao?"
Haechan lắc đầu. Trong cổ họng có một cục nghẹn, nước mắt cay xè.
Giọng Mark dịu đi. "Haechannie, em được phép cảm thấy theo cách em muốn - những gì hắn ta làm là bệnh hoạn... Nhưng em càng không thể cảm thấy bản thân tội lỗi, hay bất cứ điều gì. Giống như điều tồi tệ hơn có thể đã xảy ra nếu em không nói với bọn anh". Anh đưa tay ra và nắm chặt vai Haechan, mặc dù Haechan vẫn nhìn vào chiếc quần jean sờn của cậu. "Haechan, anh hứa với em: sẽ không có ai đổ lỗi cho em về những gì đã xảy ra. Nếu em quyết định nói với những người khác, họ chắc chắn sẽ không trách em vì đó hoàn toàn không phải lỗi của em, được chứ? "
Haechan mở lời nhưng đến lượt Mark cắt lời.
"Nghiêm túc đấy, Haechannie. Hoặc là... " Anh hít một hơi thật sâu và rụt tay lại. "Nếu em ghét bọn anh vì đã không thể bảo vệ em, điều đó sẽ không sao cả. Anh sẽ hiểu. "
Haechan nhìn anh chằm chằm. "Sao cơ?"
Mark trông có vẻ tội lỗi và nói với vẻ rất vội vàng. "Anh biết mình cảm thấy thế nào là không quan trọng, được không? Johnny-hyung nói rằng anh ích kỷ... Nhưng anh không thể ngừng nghĩ về buổi concert đó. Hắn ta ở ngay đó và anh đã để em ở lại một mình. Tất cả mọi người chỉ quay lưng đi và bỏ em lại với điều kinh khủng ấy ".
Haechan lắc đầu. "Anh không biết."
Mark nói: "Nhưng lẽ ra anh nên biết. "Anh có thể thấy em đã sợ hãi như thế nào. Anh nên biết. Và vào đêm - tại trạm xăng - em đã gọi cho anh phải không? " Trông Mark có vẻ sợ hãi trước câu trả lời.
Haechan có lẽ đã quên điều đó. Cậu nhìn sang chỗ khác và gật đầu.
"Có phải ngày hôm đó không...?"
Haechan cảm thấy một giọt nước mắt trượt dài trên má mình. Cậu lại gật đầu.
Đôi mắt của Mark nhăn lại vì đau. Miệng anh không nói nên lời.
"Nếu anh trả lời, em không biết liệu nó có thay đổi được gì không," Haechan thì thầm. "Anh ta đã lên kế hoạch cho nó; anh ta đã lên kế hoạch cho mọi hành động. "
"Anh xin lỗi," Mark nói.
Haechan lắc đầu. Cậu không tin tưởng bản thân sẽ cất lên thành tiếng nên cậu nghiêng người và quàng tay qua cổ Mark.
"Làm ơn hãy tin anh đi," Mark nức nở, bám chặt vào lưng áo phông, giọng anh nghẹn lại trong vai Haechan. "Anh và Taeyong-hyung và Johnny-hyung, bọn anh đã không nghĩ đến những điều em đã nói, được chứ? Nhưng anh rất vui vì em đã nói với anh".
"Em chỉ không muốn nói với những người khác," Haechan nói. "Em không dám mạo hiểm?"
"Được rồi," Mark nói. "Nhưng em tin anh phải không?"
"Vâng, em luôn tin tưởng anh," Haechan thì thầm. "Aish, hyung, hãy hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ trở thành một nhà tâm lý, được không?" Cậu cố rụt người lại nhưng Mark giữ chặt hơn.
"Được rồi nhưng em có thể hứa lại với anh không?"
"Gì?"
"Đi gặp bác sỹ tâm lý một lần được không Hyuckie?"
Haechan thực sự đã cười, mặc dù nước mắt vẫn rơi. "Được rồi, em sẽ đi."
Cả hai lùi lại và lau mắt cho nhau.
"Nhân tiện, em cũng không đổ lỗi cho anh - hay bất kỳ ai trong nhóm," Haechan nói, "vì vậy hãy loại bỏ ý tưởng đó ra khỏi đầu của anh, Mark Lee. Em là điều duy nhất.." Cậu cảm thấy má mình đỏ lên,"... điều duy nhất giữ anh ở lại. "
Mark chỉ gật đầu, anh hiểu.
Sau đó, Haechan không biết phải nói gì khác. Rất may, Mark đã phá vỡ sự im lặng.
"Em không đói sao?"
"Hả?"
"Em có đói không?"
Haechan nhướng mày. "Em tưởng anh ăn rồi."
"Ừ nhưng anh vẫn có thể chén sạch vì một vài món samgyeopsal... Taeil-hyung không nói là anh ấy sẽ bao sao?"
Haechan bắt đầu mỉm cười. "Với em thôi, chứ không hề nói rằng anh ấy sẽ trả tiền cho cả anh đâu. "
Mark cười toe toét. "Khỉ thật! Thôi nào, nếu chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta vẫn kịp với món thịt nướng ngon nhất. "
Cả hai đứng dậy, lấy áo khoác và giày. Bụng của Haechan bắt đầu ầm ầm ngay khi cậu mở cửa trước.
"Anh sẽ nhắn tin báo cho các hyung biết chúng ta đang trên đường đến-" Mark đang nói từ phía bên kia phòng. Sau đó, mặt anh tái đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngưỡng cửa. "Oh my god."
Haechan nhìn xung quanh.
Daejung ở đó, trông rất khác thường với bộ quần áo bình thường của hắn. Hắn ta đang cầm một chiếc chìa khóa – và chuẩn bị bước vào.
"Oh my god," Mark lặp lại khi anh cũng nhận thấy điều này.
Daejung trông gần như ngạc nhiên khi nhìn thấy Mark, cũng như Mark khi nhìn thấy anh ta. Nhưng tên khốn này hồi phục nhanh hơn, chuyển ánh mắt sang Haechan. "Chào Haechanie - chúng ta có thể nói chuyện-"
Haechan bắt đầu hành động, cố gắng đóng cửa lại, nhưng bàn tay của Daejung vẫn cố chặn lại và đập vào cánh cửa.
"Haechannie, làm ơn-"
"Cút đi-"
Mark vứt túi và chạy về phía trước.
Nhưng đã quá muộn, Daejung xô cửa bước vào trong.
Haechan lùi lại và Mark nắm lấy cánh tay cậu kéo ra phía sau.
Daejung đạp cửa đóng sập lại và hít thở sâu. "Tôi đến đây để xin lỗi."
Haechan lắc đầu. "Tôi không muốn nghe lời xin lỗi của anh. Chỉ cần anh biến khỏi đây. "
"Nếu chúng ta chỉ có thể nói chuyện, em sẽ thấy đây là một sự hiểu lầm lớn." Daejung tiến lại gần và Mark lùi lại, giữ Haechan đằng sau.
"Này, tránh xa em ấy ra," Mark nói.
"Một sự hiểu lầm?" Haechan lặp lại, hoài nghi.
"Những điều tôi đã nói - tôi không cố ý. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em đâu Haechan. Tôi sẽ không bao giờ dùng bức hình đó để- "
"Còn những việc anh đã làm thì sao?"
"Haechannie..." Daejung lắc đầu, như thể Haechan là một đứa trẻ ngớ ngẩn, "Chúng ta chưa nói về chuyện này sao? Về những gì tôi đã làm hay những gì em nghĩ tôi đã làm? " Anh ta nói với một giọng hợp lý nhưng có vẻ như anh ta đã không ngủ trong nhiều ngày. "Liệu em sẽ thực sự hủy hoại cuộc đời tôi không-" anh ta cười "- ice lolly ?" Anh ta tiến thêm một bước nữa.
Mark đạp mạnh chân xuống sàn. " Tôi đã nói tránh xa em ấy ra!"
Ánh mắt Daejung lướt qua Mark rồi quay lại lần nữa.
" Làm ơn đi, Donghyuck, tôi có thể phải ngồi tù vì điều này-"
Haechan hất cằm. "Tốt thôi."
Mặt Daejung tối sầm lại vì tức giận. "Em thực sự sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi như vậy sao?" Hắn ta tiến lại gần một bước và giờ cả hai không còn nơi nào khác để lùi nữa. "Đồ ích kỷ, bé con!"
Mark bất ngờ tung một cước vào mặt Daejung khiến anh ta ngã xuống sàn.
Daejung lớn hơn Mark rất nhiều nhưng, bằng cách nào đó, Mark đã hạ được tên khốn đó.
Mark lùi lại một bước. . "Haechan, gọi cảnh sát."
Haechan rút điện thoại ra. Nhưng chưa kịp bấm gọi, Daejung đã đứng dậy quát "MARK!"
Mark quay lại và đấm anh ta một lần nữa. Lần này đẩy Daejung xuống sàn dùng chưa đủ lực nên anh đã loạng choạng lùi lại vài bước.
Mark nói: "Chúng tôi đang gọi cảnh sát.
Haechan bấm gọi và đặt điện thoại lên tai.
Daejung thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy.
Haechan vội chạy đến đóng cửa lại sau lưng. Cậu quan sát qua lỗ nhòm và thấy Daejung đã đi rồi.
Cậu thấy Mark đang cầm điện thoại bằng những ngón tay run rẩy của anh và nhận ra tổng đài đã trả lời.
"Cảnh sát," anh nói. "Vâng, tôi cần báo cáo có kẻ đột nhập vào nhà của chúng tôi." Anh nhìn Haechan và nhếch miệng, ngồi xuống đi.
Khi cả cảnh sát và Woosung đang trên đường đến, Mark băng qua ghế sofa nơi Haechan đang ngồi.
"Anh có nghĩ rằng anh ta đã đợi sẵn ở ngoài không?" Haechan lắp bắp. "Anh ta thấy mọi người rời đi và nghĩ rằng em đang ở một mình, phải không?"
"Nhưng em không ở một mình" Mark nói một cách chắc chắn. "Em đã không ở một mình, được chứ?" Anh đột nhiên nhăn mặt, ôm chặt cánh tay.
"Để em lấy đá chườm cho anh" Haechan nói nhanh.
"Anh chưa từng ra tay đánh ai đó trước đây," Mark nói khi anh nhận lấy từ tay Haechan chiếc khăn lạnh bọc đá đè lên các khớp ngón tay của mình.
"Đúng vậy," Haechan nói, mặc dù cậu đã cố gắng để nở một nụ cười. "Cảm ơn anh."
Mark có vẻ mặt dũng cảm nhưng anh trông cũng run như cảm giác của Haechan. "Bất cứ lúc nào."
.
.
"Thật nực cười - đây là xâm phạm quyền riêng tư!" Doyoung nổi cơn thịnh nộ, bây giờ, đã hơn mười lăm phút. Bữa tiệc của các thành viên phải tạm dừng và các món ăn thì đang nguội dần.
"Máy quay sẽ không ở trong ký túc xá," Taeyong giải thích, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nó sẽ ở cửa trước."
Sự thất vọng của Doyoung đang tăng lên. "Em không nghĩ em là người duy nhất cảm thấy rằng điều này thật điên rồ?" Anh ấy bất lực nhìn các thành viên cùng phòng: Taeyong, Haechan và Johnny.
Haechan không nói gì. Taeyong, Johnny và Mark thì đang giữ nhiều bí mật hơn cho cậu: ngày hôm qua cảnh sát đến ký túc xá của họ và lý do đằng sau việc SM đột ngột lắp camera trước cửa nhà của họ.
Johnny nhún vai. "Anh thấy ổn với nó. Saesang đã gây ra nhiều vấn đề trong thời gian gần đây. "
"Saesangs!" Doyoung hoài nghi lặp lại. "Anh thực sự nghĩ đây là về saesang?"
"Đây là một cái cớ để kiểm soát chúng ta" Yuta nói. "Mình đồng ý với Doyoung. Rõ ràng là họ muốn theo dõi lượt đi và về của chúng ta. "
"Mình có thể đưa những ý kiến của mọi người đến ban quản lý," Taeyong nói. "Nhưng mình không nghĩ rằng nó sẽ thay đổi bất cứ điều gì."
Mark nói: "Em nghĩ lắp camera cũng tốt" Anh mặc một chiếc áo len rộng, tay áo rũ qua đốt ngón tay để che đi vết bầm tím.
"Vì vậy, họ có thể hỏi chúng ta rằng tại sao lại trở về muộn khi có cuộc phỏng vấn vào ngày hôm sau?" Taeil cãi lại.
"Và họ có thể biết nếu chúng ta không qua đêm ở ký túc xá?" Jaehyun nói thêm.
"Nó làm cho em cảm thấy an toàn hơn," Mark nói một cách bướng bỉnh.
"Anh cũng vậy," Johnny nói.
"Mình đồng ý," Taeyong nói thêm. "Nhưng, như anh đã nói, và nếu những người còn lại không thoải mái, anh vẫn sẽ ..."
"Anh sẽ đưa các ý kiến của chúng em lên ban quản lý, vâng," Doyoung chế giễu, "em hiểu rồi, và rồi sao? Có phải chúng ta sẽ phải xin phép trước khi rời ký túc xá không?" "
"Không, không có gì giống như vậy-"
"Chúng ta không còn là tân binh nữa," Yuta tiếp tục
"Lắp thêm camera cũng vì sự an toàn của chúng ta."
"Đúng vậy," Doyoung nói.
"Không phải cậu nên đứng về phía chúng tớ sao, Taeyong?" Yuta nói.
Taeyong nghiến chặt hàm.
Haechan đứng dậy. Mọi người quay lại nhìn cậu. "Anh có thể nói với họ, hyung," cậu nói với Taeyong.
Haechan nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của mọi người nên cậu quay đầu đi về phòng của mình nhanh nhất có thể.
Taeyong mở to mắt. "Haechanie - chờ đã, em có chắc không?"
"Vâng, và em chỉ - chỉ không muốn ở đây khi anh nói ra mọi chuyện."
"Hãy cho mọi người biết điều gì đã xảy ra...?" Taeil nói nhưng Haechan đã tự mình đóng cửa phòng ngủ lại.
Cậu đang run rẩy, cố lùi lại và nằm xuống giường. Cậu cũng có thể nghe thấy chúng qua bức tường.
"Được rồi..." Taeyong nói. Anh ấy có vẻ không chắc chắn lắm. "Có một lý do khác cho việc lắp camera... là Daejung - người quản lý đã bị sa thải vào tuần trước - anh ta đã hành hung Haechan trong đợt quảng bá Dream. Công ty đang giải quyết nhưng anh ta lại xuất hiện ở ký túc xá của chúng ta vào ngày hôm qua. "
"Ôi chúa ơi."
"em ấy vẫn ổn chứ?"
"Anh ta đã làm gì?"
"Việc đó đã xảy ra khi nào?"
Haechan nhận ra mình đang nín thở và thở ra.
"Em ấy ổn," Taeyong nói. "Nó xảy ra sau buổi biểu diễn Music Bank của Dream."
"Music Bank," Jaehyun nói, giọng yếu ớt. "Anh ta đã tấn công Haechan sau buổi diễn Music Bank?"
"Vâng, anh ta... đậu xe trong một trạm xăng trống và... tấn công em ấy ở ghế sau xe."
Mọi người lại bắt đầu nói chuyện với nhau.
"Cái gì."
"Ôi chúa ơi."
"Tên thần kinh đó muốn gì?"
"Chờ đã - anh đã nói thằng đó đã đến tận đây ?"
"Nhưng em ấy ổn chứ?"
"Ừm" Taeyong nói. "Haechannie ổn – thằng bé sẽ ổn thôi."
"Và công ty đã biết, họ đang giải quyết nó chứ? Sao lâu vậy rồi mà anh ta vẫn có thể đến ký túc xá chết tiệt của chúng ta vậy? " Doyoung hỏi.
Taeyong không có câu trả lời. "Họ nói rằng họ cũng đang kiểm soát được nó. Nhưng bây giờ cuối cùng anh ta cũng bị bắt. "
"Đây có phải là lý do tại sao Haechanie bị hoảng loạn tại buổi biểu diễn của chúng ta không?"
"Đúng."
"Chết tiệt," ai đó rên rỉ - giọng nói bị bóp nghẹt, giống như đang nói vào tay mình.
"Làm thế nào mà chúng ta lại không biết?" Jungwoo nói, giọng nhẹ nhàng và đầy đau khổ.
"Anh cũng không biết," Taeyong nói một cách cay đắng, "nó đã xảy ra trong hai tuần trước khi bọn anh phát hiện ra."
"Ý cậu là gì khi bị... tấn công? Anh ta đã làm gì?"
Có một khoảng lặng. Sau đó: "hắn ta đánh em ấy, làm em ấy ngạt thở, hắn còn đe dọa - sẽ cưỡng hiếp Haechan nếu em ấy không làm theo ý mình- "
Lời nói của anh bị nhấn chìm bởi một tiếng động đột ngột.
"Tên khốn bệnh hoạn đó!" Haechan có thể nhận ra tiếng hét của Doyoung khi mọi người hét lên.
Có vẻ như mọi người cùng đứng dậy.
Tim Haechan đập thình thịch.
"Và tên khốn đó vẫn có đủ can đảm để xuất hiện ở đây?"
"Nếu nhìn thấy tên khốn đó, em sẽ giết hắn!"
Tiếng động đột nhiên im bặt. "Jaehyunnie, không sao đâu, làm ơn đừng khóc," Taeyong nói. "Anh ta rồi sẽ nhận phải những gì anh ta đáng phải nhận thôi."
"Inkigayo là vào ngày hôm sau đó. Haechanie đã khóc và cầu xin em ở lại với em ấy. Em đã nghĩ, ah đứa trẻ tội nghiệp có lẽ đã rất mệt mỏi. "Jaehyun vỡ giọng. "em không ý kiến, thậm chí còn nghĩ rằng em ấy đang ghen tị vì em bỏ rơi em ấy để đi tiếp với hội bạn". Jaehyun bắt đầu rơi nước mắt. "Em là hyung của Haechan mà."
Đôi mắt của Haechan rất mở to. Cậu chưa bao giờ thấy Jaehyun khóc trước đây. Mặc dù họ là bạn cùng phòng, nhưng anh ấy không bao giờ cho cậu thấy khi anh ấy buồn – cậu nghĩ rằng anh ấy phải là một người anh rất mạnh mẽ. Một cảm giác xấu hổ đột nhiên bao trùm lấy cậu. Sao Haechan lại có thể nghi ngờ những người hyung vừa ngọt ngào, vừa đáng yêu lại vừa dữ dằn của mình?
Cậu đứng dậy và rón rén ra khỏi phòng.
Mọi người quay lại nhìn cậu. Nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của Jungwoo và Yuta.
Haechan đi tới chỗ Jaehyun và cậu bé nhìn lên.
"Anh" cậu nói đứt quãng, đưa hai tay ra.
Haechan ngồi xuống trong lòng Jaehyun và vòng tay ôm lấy anh.
"Anh rất xin lỗi," Jaehyun khóc, giữ chặt như thể anh sẽ không bao giờ buông tay.
"Không sao đâu, hyung," Haechan hứa. "Không sao đâu - bây giờ em ổn. Và anh đã ở lại với em, phải không? Anh đã ở lại khi yêu cầu nên không sao cả ".
Taeil, dường như, không thể đợi lâu hơn nữa vì anh ấy bất ngờ kéo Haechan ra khỏi lòng Jaehyun và ôm lấy. "Anh xin lỗi, Hyuck."
"Nghiêm túc mà nói, không sao đâu."
Yuta băng qua phòng, tức giận lau nước mắt. Haechan tách mình ra khỏi Taeil và đứng dậy. Vừa ôm anh, Yuta lại gục xuống.
"anh xin lỗi," anh ấy thổn thức.
Jungwoo, nấc lên, ôm cả hai vào lòng.
"Không sao đâu," Haechan nói, "Em đã phải nói bao nhiêu lần rồi nhỉ?"
Khi cậu lùi ra, Doyoung đã ôm cậu một cách quyết liệt. "Nếu anh ở đó - anh sẽ giết hắn ta."
Qua vai Doyoung, Haechan bắt gặp ánh mắt của Mark. Anh ấy đang mỉm cười.
Haechan đảo mắt đi.
"Em sẽ không bao giờ đi đâu một mình nữa," Doyoung nói. Anh ấy nhìn xung quanh. " Phải không?"
Mọi người cùng đồng ý.
"Và chúng ta nên lắp camera ở cửa trước," Doyoung nói thêm, cười yếu ớt.
Haechan lùi lại. "Em không biết anh ta sẽ xuất hiện với khuôn mặt như thế nào. Mark-hyung đã đấm anh ta khi anh ta xuất hiện ở đây ngày hôm qua. Hai lần."
Tất cả đều quay lại nhìn Mark chằm chằm.
Trông có vẻ tự mãn, Mark kéo tay áo lại để cho các hyung thấy những vết bầm tím trên cánh tay.
"Và Mark-hyung chỉ giỏi một nửa khi tung ra một cú đấm," Haechan nói thêm.
Có một số người cười ngạc nhiên về điều đó.
"Tuy nhiên, anh ta bỏ chạy khỏi đây khá nhanh," Haechan tiếp tục.
Haechan định nói nhưng Doyoung cắt lời, nắm lấy tay cậu. "Anh xin lỗi vì không phải là những người anh tốt hơn với em," anh ấy nói. "Các anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương em một lần nữa, được chứ?"
Haechan gật đầu.
"Anh hứa. Tất cả chúng ta, sẽ chăm sóc cho em từ bây giờ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro