Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Hyung." Ai đó chọc vào trán cậu và cơn đau bùng lên mạnh mẽ.

"Oái!"

Chenle cười khúc khích, ngồi xuống ghế đối diện với Haechan. Chenle và những người khác vừa đến để tập dượt cho một chương trình âm nhạc khác, muộn như thường lệ. "Anh có va đầu vào đâu không?"

"Hả?"

Chenle đưa tay lên trán. "Anh có một cục u trên trán nè"

Haechan lấy điện thoại ra khỏi túi, bật camera trước và nhìn vào màn hình. "Ồ... anh đoán là vậy rồi."

"Ai làm?" Chenle hỏi.

"Huh?"

"Ai làm? Yuta-hyung? Mark-hyung? Hai người họ sẽ gặp rất nhiều rắc rối với các chị phụ trách trang điểm đó nha" Thằng bé nói thêm một cách tinh nghịch.

"Nghiêm túc thì nhìn nó ghê lắm hả? "

"Uhhmm, nếu đó là điều anh đang lo lắng thì, nó cũng không tệ hơn bình thường lắm đâu" Chenle cười khúc khích.

"Aish, xem đi nếu không anh sẽ cho em một cục trên trán!"

Buổi biểu diễn của Dream ngày hôm đó đã diễn ra rất tốt đẹp. Haechan đã không thuyết phục được bất kỳ hyung nào của mình đến tham gia cùng mấy đứa nó nhưng Doyoung cảm thấy rất tiếc nên đã gửi đến một bữa trưa thịnh soạn.

Đêm đó, như thường lệ, Haechan đi thẳng đến cửa sau của chiếc xe tải và mở nó ra.

Toàn bộ thứ chứa đầy vali, là mấy thứ dùng để vận chuyển quần áo sân khấu của nghệ sĩ.

"Nhanh lên," Daejung sốt ruột nói, gõ ngón tay vào vô lăng.

Haechan đóng sập cửa lại và leo lên phía trước.

Trong xe lại một lần nữa trôi qua trong im lặng. Haechan sẽ định đi thẳng vào phòng Taeyong, cậu quyết định và kể cho anh ấy nghe những chuyện đã xảy ra. Họ có thể sẽ không thể làm gì anh ta - không thể vì chú của Daejung là Lee Soo Man - nhưng nó sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn.

Haechan và người quản lý đến trước ký túc xá và cậu cởi dây an toàn, lấy túi xách của mình và - cửa đã bị khóa.

Cậu thử vặn khoá cửa. Nó vẫn không hoạt động. Cậu hậm hực nói to. "Anh có thể mở khóa cửa không?" Tuy nhiên, khi những lời đó rời khỏi miệng, cậu nhận ra đó rõ ràng không chỉ là một sai lầm.

Daejung vặn chìa khóa trong ổ điện và sự im lặng bao trùm chiếc xe.

Mồ hôi túa ra khắp người Haechan.

Daejung quay vào chỗ của mình. "Anh muốn em gọi anh là oppa."

Haechan nhìn hắn chằm chằm, mong đó chỉ là một trò đùa "Gì?"

"Gọi anh là oppa và anh sẽ cho em ra ngoài."

Haechan lắc đầu. "Anh là một tên biến thái chết tiệt." Cậu giật mạnh tay nắm cửa.

Bàn tay của Daejung đặt lên đùi trên của cậu và siết chặt.

Tìm Haechan đập hoảng loạn, vội hất nó ra khỏi người cậu.

Sự im lặng kéo dài vô tận, chỉ có tiếng thở của Haechan - có vẻ ồn ào một cách bất thường.

Vẻ mặt của Daejung khó hiểu, vẻ mặt thản nhiên. Nhìn hắn ta, Haechan không biết mình có thể làm gì, và có khả năng làm gì đó khác hay không.

"Oppa," cậu thì thầm.

Một nụ cười nở trên môi Daejung.

"Lặp lại"

Haechan cố chấp lắc đầu.

Daejung đưa tay về phía cậu.

Haechan đánh hất nó và một lần nữa giật mạnh tay nắm cửa. "Thả tôi ra, đồ khốn kiếp!"

Daejung cười khúc khích. "Em thật đáng yêu, hmm? Cứ gọi anh là oppa và anh sẽ cho em ra ngoài, được không? "

Haechan áp trán vào cửa kính xe. Trong hình ảnh phản chiếu, cậu có thể nhìn thấy ánh mắt của Daejung trên khuôn mặt mình. Cậu hít một hơi thật sâu. "Oppa."

"Ơi?"

Haechan cảm thấy buồn nôn.

"Em muốn oppa làm gì cho em?" Daejung cố nhắc.

"Thả tôi ra."

"Lại nào."

"Oppa, làm ơn cho em ra ngoài."

Haechan chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy tiếng cửa mở. Cậu đưa tay xuống và giật lấy túi xách của mình.

Nhưng trước khi cậu có thể mở cửa, những ngón tay của Daejung đã quấn lấy cổ tay cậu. Haechan lại đánh rơi túi nhưng đã quá muộn.

Daejung đặt tay vào đũng quần của mình và ấn nó ngay vào đó.

Haechan hét lên, vùng vẫy tay ra và dò dẫm tìm nắm cửa. Cậu ngã ra khỏi xe, đập mạnh người xuống đất và cố gắng cứu đầu mình để không bị va vào trên vỉa hè.

Cậu lồm cồm bò dậy, hầu như không nhớ để quay lại lấy túi của mình, trước khi phóng nhanh vào trong mà không dám nhìn về phía sau.

Cậu dừng lại bên ngoài ký túc xá, thở dốc và run rẩy. Khi chắc chắn rằng Daejung không đi theo mình, cậu dựa lưng vào tường và cố gắng bình tĩnh lại.

Tiếng bước chân khiến cậu giật bắn mình. Cậu không đợi xem đó là ai mà nhét chìa khóa vào cửa trước và lao vào trong.

"Này, buổi diễn thế nào!"

Haechan nuốt nước bọt.

Doyoung đang nghịch điện thoại trên ghế dài.

"Ổn." Giọng nói cậu đứt quãng.

"Chỉ ổn thôi?" Doyoung nói. "Này, Haechan-ah?"

Haechan lướt qua anh ấy, vào phòng của mình và Johnny.

Cậu ngồi phịch xuống mép giường, kéo gối vào lòng, vùi mặt vào đó và bắt đầu khóc.

"Sao vậy, sao vậy, sao vậy?" Johnny hỏi, rút ​​tai nghe ra trong cảnh giác. Anh ấy đã từng nói rằng khi Haechan khóc, nó khiến tan nát trái tim anh ấy và giờ đây dù Haechan không nhìn thấy biểu cảm của Johnny hyung, nhưng cậu có thể nghe ra điều đó trong giọng nói của anh ấy.

Giường của Haechan lún xuống khi người đàn ông to lớn kìa trèo lên. Bàn tay anh xoa những vòng tròn nhẹ nhàng vào lưng Haechan.

"Chuyện gì vậy?"

Đó là khi Haechan nhận ra rằng cậu đã quá xấu hổ khi nói với ai đó những gì đã xảy ra, những gì cậu đã làm. Giá như cậu đề cập đến việc bị sờ đùi. Lẽ ra bây giờ cậu có thể lấy lí do gì đó về việc đầu cậu bị đập vào một bức tường chết tiệt - nên giờ đang bị đau bụng? Nhưng hôm nay? Những gì hôm nay là quá khủng khiếp. Cậu thậm chí không biết phải nói thế nào.

Vì vậy, thay vào đó, cậu thổn thức, "Hôm nay em đã làm rối tung lên trên sân khấu."

" Cái gì?" Johnny thực sự đã cười, giống như ý tưởng này thật lố bịch. "Không, em đã không. Anh đã xem nó. Ở đoạn nào cơ? Nghiêm túc đấy. "

"Nghe thật khủng khiếp," Haechan cắc cớ.

"Này... không phải em đang cố tình để được khen ngợi đấy chứ?" Johnny trêu chọc.

Haechan lắc đầu, tay vẫn ôm chặt cái gối.

"Rất hoàn hảo mà, nghiêm túc đó. Mark không thể ngừng nói về việc em đã tuyệt vời như thế nào. Giống như nhấn nút play, em biết đấy, và giọng hát hoàn hảo này sẽ phát ra ". Johnny cố gắng kéo chiếc gối ra nhưng Haechan càng siết chặt lấy.

"Hyung, ngày mai anh có đi với em không?" Giọng Haechan vâng lên từ chiếc gối

"Chắc chắn, anh sẽ đi với em."

"Dù phải đi sớm?"

"Mặc dù phải đi sớm. Bữa sáng để cho hyung, được không? Anh nên đến xem buổi diễn tập của các em trước khi phải đi tập nhảy. "

Haechan nấc lên, ngồi dậy và để Johnny giật mạnh chiếc gối khỏi tay cậu.

"Giờ thì đừng khóc nữa," Johnny nói, vò đầu bứt tóc. "Em sẽ bị mất giọng nói đáng yêu của mình đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro