Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thật bất công!

Trong không khí ồn ào của lễ trao giải. Ahn nhìn lên khán đài sân khấu to lớn. Những chiếc đèn fandom được sáng lên, lấp lánh lấp lánh như những ngôi sao giữa bầu trời đêm. Cô bất giác mỉm cười, khung cảnh này dường như cô chưa bao giờ được chiêm ngưỡng.
"Này làm việc đi, sắp tới giờ rồi" người đồng nghiệp vỗ vai Ahn, trên tay vẫn đang ôm một thùng đạo cụ lớn. Cô giật mình, láo nháo đi làm công việc của mình. Công việc này tuy lương cao nhưng thật sự vất vả. Phải chăm sóc cho idol công ty, lại còn phải kiểm tra mic thường xuyên, kiểm tra trang phục và có những lúc phải phải vác những đạo cụ to tướng, có cái còn cao tới 3m.
Ahn hì hục làm việc, quán xuyến từng idol trong công ty một cách chuyên nghiệp nhất. Mồ hôi dần ướt đẫm trán cô, công việc bận bịu đến mức cô không có thời gian để kịp điều chỉnh nhịp thở của mình. Sức nóng trong hậu trường không hề thua kém gì với sức nóng ở hàng khán giả, người người chen chúc, đẩy qua đẩy về nhưng nhìn họ ai nấy đều rất vui vẻ. Đúng là tinh thần fangirl bất diệt.
Lắp đặt mic cho từng idol của công ty. Gần đến tiếc mục cuối cùng, là của EXO. Ahn mệt lã, đuối đến mức nếu cho cô nằm xuống sàn thì cô sẽ ngủ ngay lập tức. Tay Ahn bắt đầu run, Ahn lắp mic cho từng thành viên, nhưng đến người ở giữa. Cô quá mệt, bàn tay run rẩy không ngừng, không còn chút sức lực nào để cắm đầu dây vào thiết bị. Ahn gắng sức dập tắt sự run rẩy nơi bàn tay, cô cố gắng gắn dây vào thiết bị, nhưng không thể
"Này cô kia, cô làm gì lâu thế, đã sắp lên diễn đến nơi rồi"
Một giọng nói cất lên nghiêm nghị, như đang muốn quát mắng cô. Ahn vội xin lỗi
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi"
Nói rồi cô vội gắn lại thiết bị nhưng lại bị tên đó gạt phắt ra
"Được rồi để tôi, thật là lề mề mà"
Ahn tủi thân mà lùi về sau nửa bước, nước mắt chỉ chực chờ rơi. Chẳng phải hôm nay tôi đã đủ mệt mỏi rồi sao!. Cô đi đến thành viên cuối cùng, vừa đưa tay lên, một tiếng *cách
"Chắc cô mệt rồi, để tôi tự làm nhé!"
Ngước khuôn mặt đỏ hoe vì tổn thương của mình lên, đập vào mắt cô là một nụ cười ấm áp cùng với vẻ đẹp trai hoàn mỹ khiến cho con người ấy như phát ra ánh hào quang xung quanh. Ahn mở to mắt, không dám nhúc nhích. Bỗng bàn tay đó đưa lên chạm vào mặt cô
"Này cô sao vậy"
Ahn giật mình, hoàn hồn trở lại
"Cảm ơn, cảm ơn anh"
Nói rồi cô quay lưng đi mà không hề biết rằng nãy giờ có một ánh mắt sắc bén đang nhìn cô.

Lết tấm thân vào ghế nghỉ ngơi một chút. Cô lại liếc nhìn đến những thành viên đang xếp thành hàng chờ lên sân khấu.
"Ơ cái tên vừa mắng mình, chẳng phải là D.O sao? Tên đáng ghét. Aiss đúng là tên xui xẻo" Đôi mắt Ahn rực lửa, thiếu điều muôn chạy tới mà phanh thây tên đó thành trăm mảnh. Hít một hơi để nén lại cơn giận. Ahn lại nhìn về phía đầu hàng
"Tại sao trên đời lại có người con trai ngọt ngào như Chanyeol cơ chứ! Ôi thật là tốt bụng và thân thiện" cô vừa nói vừa chống cằm, đôi mắt như hiện lên hai hinh trái tim đang nhấp nháy, khoé môi cô cười lên ngớ ngẩn.
D.O nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu "cái biểu cảm đó là sao?"
Tỏ vẻ khinh bỉ, anh cũng không quan tâm nữa, chỉ muốn tập trung diễn rồi quay về nghỉ ngơi.

Sân khấu diễn ra hoàn toàn tốt đẹp. Từ idol cho đến nhân viên, ai nấy đều mệt lả. Tay chân rụng rời chỉ muốn sà lưng vào chiếc giường ấm áp. Ahn cũng vậy, xách chiếc vali tới một khách sạn năm sao. Công ty đã đặt phòng trước cho họ để dễ quản lí các idol. Đôi mắt nhắm nghiền lại, cô vừa ngủ vừa đi. Không hề biết mình đang sắp phải đối mặt với thứ gì.
Ahn chợt nhận ra mình đã nhắm mắt quá lâu. Tỉnh giấc, xung quanh đã không còn ai nữa. Ahn mau chóng chạy tới quầy tiếp tân
"Cô ơi tôi là nhân viên công ty SM, phòng của tôi ở đâu?"
Ước muốn lớn nhất của Ahn ngay bây giờ là cô tiếp tân sẽ quăng ngang chìa khoá vào mặt cô, để rồi cô sẽ chạy thật nhanh lên chiếc giường êm ái mà quên đời, nhưng đó chỉ là ước mơ mà thôi
"Xin lỗi cô, các phòng của SM đã được nhận hết rồi ạ! Có thể đồng nghiệp cô đang cầm chìa khoá! Cô có thể gọi họ"
Tới đây Ahn chỉ biết sững sốt, đây là ngày đầu tiên Ahn đi làm, lấy đâu ra số của đồng nghiệp cơ chứ. Một gáo nước lạnh vừa được dội vào đầu cô, mặt cô méo mó sắp khóc. Ahn liền chạy lên phòng, thấy phòng đã trái cửa liền cảm thấy có chuyện không lành.
"Mọi người ơi! Cho em vào với.. mọi người ơi! Mọi người ơi"
Cô vừa gõ cửa vừa kêu lên trong sự hy vọng rồi từ từ tắt đi trong sự vô vọng.
"Hic mọi người ơi! Mọi người ơi!"
Chắc là mọi người đã ngủ say mất rồi, cô phải làm sao đây. Một sự tưởng tượng xẹt ngang qua đầu cô khiến cô chỉ muốn khóc thét. Không lẽ mình phải ngủ ở quầy khách sạn sao.
"Không saooo mình là Park Ahn, là cô gái của sinh tồn, có thể sống bất kì đâu!!!"
Nhìn chiếc ghế sofa đỏ nhung, Ahn vừa thở vừa nhìn chiếc ghế như một vật thể xa lạ
"Chào mày, hôm nay... tao sẽ ngủ cùng mày nhé"
Ahn tự độc thoại một mình, đau khổ ngồi xuống chiếc ghế. Tự mình liu riu đôi mắt.

"Khốn nạn sao lạnh thế" Ahn thốt lên, cả người cô run bần bật. Người cô vốn đã ướt mồ hôi cộng thêm những cơn gió đêm xé da xé thịt. Người Ahn run bần bật, đôi môi dần tái nhợt đi.

"Này.. này dậy đi"
Ahn cảm nhận được thứ gì đó nhấn nhấn vào vai mình. Cô từ từ mở mắt ra. Mờ mờ ảo ảo cho đến khi thấy rõ, là một bóng đen, chính xác là một bóng đen từ đầu đến chân. Ahn xém nữa hét toáng lên nhưng may vừa bắt gặp được đôi mắt của người đó.
"Phùuu cảm ơn ông trời không phải ma"
Ngước nhìn lên người đó, vẫn là bị chiếc khẩu trang đen ngăn cách, cô lên tiếng
"Anh là??"
D.O từ từ kéo khẩu trang xuống trong sự ngạc nhiên của Ahn, cậu chỉ tay vào cô, lạnh lùng nói

"Cô! Là nhân viên mới đúng chứ, cái người khùng khùng hồi nãy ấy"
Không thua không kém, D.O vừa dứt lời, Ahn đã tặng cho cậu ấy một cái liếc thân thương nhất.
"Vâng đúng là tôi đây, nhân viên backup bị khùng đây"
"Tại sao cô ngồi đây?" D.O nghiêng đầu nhẹ tò mò.
Giây phút này, cô có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt ấy, ngoại trừ cái nết rất chó má ra thì tên này nhìn cũng rất đẹp trai đó chứ, da trắng ngần, đôi mắt to tròn có hồn, đôi môi hồng hào đầy đặn. Khiến cô cũng không thể tin được đây là mặt mộc.
"Tôi ngủ quên nên các anh chị khoá cửa hết rồi, tôi không vào được" Ahn vừa nói vừa lảng tránh sang chỗ khác, thật sự để người khác nhìn thấy bộ dạng này, cô chỉ muốn chet đi thôi, lại còn là tên cô ghét nhất.
D.O khẩy cười nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô nghe thấy
"Này không có gì buồn cười đâu" Ahn nổi nóng
"Vậy giờ cô tính ngủ ở đây sao?" Ho vài tiếng lấy lại cảm xúc, cậu lại lành lùng hỏi
"Đúng tôi sẽ ở đây! Cậu đi đi đừng ở đây chọc quê tôi nữa!"
Ahn tựa lưng vào chiếc ghế sofa đỏ, đôi mắt giả vờ nhắm lại như đang rất thoải mái.
"Lên phòng tôi đi, còn chỗ đó" giọng điệu vẫn không chút thay đổi
"Trả lời đi tôi không hỏi ai hai lần hết"
Ahn như chet đứng, nuốt nươc bọt ừng ực
"Nếu cô không chịu thì thôi vậy, tôi cũng chỉ tốt bụng đến đây thôi"
Thân hình áo đen quay mặt đi, vừa được ba bước
Ahn liền cất tiếng
"Được tôi đồng ý, ai quan tâm gì chứ, lạnh chet được "
Nói rồi cô mau chóng xách va li theo chân anh. Chiếc bóng nhỏ nhắn theo sau, vừa vội vàng vừa đưa tay lên miệng để thổi ấm. Nhìn vào chiếc má bầu bĩnh bị gió lạnh làm cho ửng hồng, Kyungsoo bất giác mỉm cười
"Trông cô ấy cứ như con thỏ ý nhỉ"

Mở cánh cửa ra, Ahn chậm chậm bước vào và phát hiện ra... căn phòng thật chất chỉ có một giường thôi. Ahn cảm thấy như bị dội thêm một gáo nước lạnh thứ 2
"Anh nói còn chỗ đây sao?"
Kyungsoo bước ra cùng với một bộ gối chăn nữa
"Cô nằm trên giường đi, tôi sẽ ngủ ở sofa, dù sao sofa ở đây cũng rộng"
Ahn vội xua tay, ai đời lại bắt sếp nằm sofa chứ
"Thôi không cần đâu, anh là idol, là cấp trên của tôi, để tôi nằm sofa đã là đặc ân rồi hề hề" cô cười ngại, đôi mắt khẩn cầu cho cậu ấy đồng ý. Chứ chuyện này mà lộ ra ngoài, thì không chắc công việc ngắn hạn củ chuối này cô có giữ được không.

"Không được, nếu tôi để phụ nữ nằm ở sofa, tôi lại càng không ngủ được, cô cứ nghỉ ở giường đi"
Nói rồi Kyungsoo vỗ chiếc gối nằm xuống, đưa tay gác lên trán mặc cho Ahn vẫn đứng đó hoang mang, hzz cô không biết phải làm sao bây giờ.. tên đáng ghétttttttt

Chầm chậm bước đến chiếc giường, cô nhẹ nhàng mở chiếc vali ra, cô muốn đi tắm lắm rồi. Lấy bộ đồ ngủ thể thao màu tím cùng xà bông. Ahn nhón chân rón rén đến nhà vệ sinh. Dòng nước ấm chảy lên khuôn mặt khiến cô thoải mái hơn. Bước ra ngoài với mái tóc còn ướt nhẹp, cô quên béng đi rằng mình không thể dùng máy sấy. Nhìn về phía Kyungsoo, hình như anh ấy đã ngủ say. Cô đành dùng chiếc khăn vò đi vò lại mái tóc mình, với mong muốn cho nó khô nhanh nhất có thể.

"Cô có thể dùng máy sấy, tôi vẫn chưa ngủ" giọng anh cất lên, chất giọng lạnh lùng vẫn vậy nhưng giờ đây lại pha thêm chút khàn nghe rất êm tai.
Bông nhiên Ahn cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp từ cậu ấy, cô ngại ngùng cầm máy sấy lên, từ từ hong khô mái tóc mình, hương thơm trà xanh lan toả khắp căn phòng.
Bước nhè nhẹ đến chiếc giường, cô đánh liều cất tiếng
"Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của anh, chúc anh ngủ ngon"
Cô chỉ mong đêm nay hãy trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức cô không kịp cảm nhận sự ngại ngùng đang dâng trào trong cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro