Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(CHƯƠNG 2)

 A PHI Ở XÓM NGÓI 

Tác giả: Linh Xuân Quân

—---------------

Quá trình chờ ch/ế/t dần dần khiến toàn bộ sự x.ấ.u x.a đâm chồi nảy lộc trong tâm tính một người bình thường. Anh ta ngày ngày cáu kỉnh, trái tính trái nết, đem sự h/à/nh h/ạ chì chiết tôi trở thành niềm vui lớn nhất trong quãng đời của lại của mình. Tôi nhìn anh ta, thỉnh thoảng ngẩn ngơ nghĩ rằng đó là một con qu/á/i v/ậ/t có răng nanh màu vàng, nước dãi chảy ròng ròng.

Quái lạ là tôi không dám ly hôn vì tôi còn muốn có được ngôi nhà của anh.

Tôi cũng là một con qu/á/i v/ậ/t.

—---------------

4.

Không biết có phải ảo giác không nhưng khi đi ra ngoài, tôi có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Tôi quay đi quay lại mấy lần cũng không thấy ai, chỉ lờ mờ nhìn thấy một cô gái tóc rất dài rón rén bước qua.

Khi tôi còn trẻ, tôi cũng có mái tóc dài như vậy. Tử Quyền thích tôi vì lúc trước tôi để tóc dài đến chấm lưng, sau khi bị liệt, anh ta thích kéo tóc tôi bằng đôi tay bẩn thỉu dính đầy phân, vì vậy tôi đã cắt phăng nó đi.

Đừng nói là có người bám theo, cho dù trời có s.ậ.p xuống, tôi cũng phải đi làm. Gánh nặng n.ợ n.ầ.n mỗi ngày đều đè nặng lên vai tôi.

Chỉ là khi đi làm, tôi ẩn ẩn mơ hồ có chút bồn chồn. Tôi gọi cho Tử Quyền hai lần, nhưng không ai bắt máy.

Mãi cho đến trưa não tôi mới n.ổ tung một tiếng.

Bởi vì chuyện của A Phi cứ chiếm lấy tâm trí tôi, tôi đã không nhận ra người phụ nữ đó.

Đối tượng bên ngoài của Tử Quyền.

Đó là vào lúc cuộc hôn nhân của chúng tôi bước vào năm thứ ba, anh ta ôm một cô gái quay về, tóc dài, xinh đẹp, trông hơi giống tôi lúc trẻ. Anh ta h/é/t lên: "Cô đang làm gì mà ngẩn người, nấu ăn!". Người phụ nữ đó khoảng chừng hai mươi, như một con chim nhỏ nép vào bên cạnh anh ta.

Tôi không chút do dự gi/ằ/ng c.o với cô ta, bị chồng mình đ/á ngã nhào trên mặt đất.

Sau đó, anh ta bị li.ệ.t, người phụ nữ kia biến mất.

Đây là đương nhiên, tình yêu mà, sao có thể lây dính phân cùng giòi bọ?

Những thứ đó đương nhiên để lại cho người vợ hờ là tôi đây.

Tôi vừa vơ vội chiếc cặp chạy về nhà. Tôi đã mất đi một nửa lòng tự trọng, nhưng tôi sẽ không bao giờ cho phép người phụ nữ đó bước vào nhà mình.

Tôi lấy hết quyết tâm của người đàn bà chanh chua đi lên lầu, run rẩy tìm chìa khóa, nhưng cánh cửa khép hờ.

Sau đó, tôi nhìn thấy người phụ nữ kia.

Đã nhiều năm không gặp, người phụ nữ ấy vẫn xinh đẹp nhưng khuôn mặt tím tái - cô ta bị treo trên trần nhà bằng một sợi dây thừng dày, mái tóc dài như mây xõa xuống. Một con ruồi đậu trên đầu lưỡi của cô ấy, bị tôi làm cho giật mình liền bay đi.

Tôi thoáng chốc run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất.

Tử Quyền ở bên cạnh gào lớn: "Cứu tôi với! Kẻ kia là một tên đi.ê.n! Hắn là một tên đi.ê.n!"

5.

Tất nhiên ngay từ đầu A Phi không phải là người đi.ê.n.

Khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy là một chàng trai thờ ơ đẹp mã. Chúng tôi hôn nhau không biết mệt mỏi trong căn phòng chật hẹp của anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi mệt mỏi nằm trong vòng tay anh, khẽ nói: "Em sinh con cho anh nhé? Được không?"

Tôi không còn nhớ tại sao mình lại nói như thế. Có lẽ khi nhu tình mật ý ập đến, con người ta thật vô lý, tôi chắc chắn rằng lúc đó tôi rất muốn có một đứa con với anh ấy, có đôi mắt giống anh ấy, đẹp đến mức khiến người ta đắm say.

Anh cười, một tay châm điếu thuốc: "Người như chúng ta, sinh con cái gì chứ?"

Lúc đó còn trẻ, tôi chỉ cảm thấy toàn thân nguội lạnh.

"Anh không phải đã nói với em sao? Ông bà ngoại của anh và họ hàng thân thiết, trong nhà chúng ta có mấy người bệnh t.â.m th/ầ/n, bệnh này là di truyền, còn có cha mẹ anh." Dưới tình huống này, còn có anh, em cho rằng anh sẽ thoát được à? Căn bệnh này không biết khi nào sẽ tái phát dọa ch/ế/t em."

Dưới ánh đèn mờ ảo, mỗi một tấc trên người anh đều đẹp như tạc tượng, anh cười dỗ dành nói: "Muốn có con cái gì chứ, em còn phải đến trường đấy, Tiểu Phan Phan."

Khi đó, tôi chỉ cho rằng đây là mánh khóe anh dùng để l.ừ.a g.ạ.t các thiếu nữ mới lớn. Tôi đã tự hỏi, anh đến tột cùng đã nói điều này với bao nhiêu cô gái.

Mãi về sau, lúc tôi lên năm ba, anh ấy mới thực sự phát bệnh rồi.

Khi đó, anh đang làm việc trong một nhà hàng, trong một lần cãi vã nhỏ, anh đã đ.ậ.p ph/á nhiều bàn khiến nhiều thực khách ho.ả.ng s.ợ bỏ chạy.

Lúc tôi chạy tới, anh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cười khúc khích đến chảy cả nước mắt. Tôi đi tới, chậm rãi ôm anh vào lòng, trong lòng thầm nghĩ, khi anh ấy tỉnh lại, nhất định sẽ bực bội lắm đây. Dù sao thì A Phi là một người rất trọng sĩ diện.

Càng về sau, bệnh tình của anh ngày càng nặng, lúc thanh tỉnh thì như người bình thường, khi mắc bệnh thì h.u.ng h.ã.n t/ấ/n c/ô/ng người khác. Lúc đó mọi người khuyên tôi đưa anh vào bệnh viện t.â.m th.ầ.n, thế nhưng tôi không nỡ. Cho dù lúc anh phát bệnh có thể sẽ gi/ế/t ch/ế/t tôi, nhưng tôi vẫn không nỡ.

6.

"Đều là do mày! Con khốn! Cảnh sát nói tên đi/ê/n đó trốn khỏi bệnh viện t.â.m th.ầ.n! Hắn lầm tưởng Tiểu Nhu là mày rồi! Do mày mà Tiểu Nhu mới ch/ế/t!"

Tử Quyền gào thét khàn cả giọng. Thành thật mà nói, tôi rốt cuộc cũng hoài nghi rằng: liệu tôi và hắn, ai cuối cùng mới là người sắp ch/ế/t đây?

"Vì sao anh ấy nhầm lẫn cô ta là tôi?" Tôi nói: "Các người đã làm cái gì? Cô ta làm cái gì ở trong cái nhà này vậy?"

Tử Quyền rõ ràng chột dạ một chút, nhưng anh ta vẫn giả vờ biện minh: "Đây là nhà của tao, tao vui vẻ cho ai đến thì người đó đến!"

Tôi cũng lười vạch trần anh ta, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, vì sao người phụ nữ kia lại đến gặp một người đàn ông hai bàn tay trắng, ngay cả đại tiểu tiện cũng không thể khống chế được. Anh ta nhất định phải hứa hẹn gì đó, chẳng hạn như căn nhà chật hẹp tối tăm này, nhưng đáng giá mấy trăm vạn.

Nghĩ đến cảnh anh ta lén lút vụng trộm, hèn mọn lại đáng thương van xin người phụ nữ đó khiến tôi muốn ó.i m/ử/a.

"Kỳ thực hai người các ngươi rất xứng đôi, anh là tên đ/ê ti/ệ/n thế gian hiếm có, cô ta là đồ tr/ơ tr/ẽ/n đệ nhất thiên hạ. May là cô ta đã ch/ế/t, bằng không lúc tôi trở về, có phải hay không sẽ thấy được cảnh cô ta và anh lăn lộn trên giường với một mớ nước tiểu lẫn phân trộn lẫn vào nhau?"

Tôi rất ít khi cãi vã với anh ta như thế này. Anh ta phẫn nộ đến run người, rống vào mặt tôi: "Mày thì biết cái gì! Mày cho rằng ai cũng như mày, đụng ai cũng lấy làm chồng? Tao và Tiểu Nhu mới là tình yêu thực sự!"

Tôi nhìn anh ta, đột nhiên nở nụ cười: "Tình yêu thực sự? Anh thì biết gì về tình yêu?"

Nói xong tôi đóng sầm cửa bỏ đi.

"Phan Phan, vì sao cô lại ở bên cạnh... người như vậy?"

Trong kí túc xá ở đại học, bạn giường trên hỏi tôi điều này.

Lúc đó tôi có hơi thẹn thùng trả lời: "Chỉ vì yêu thôi".

Khi đó là năm thứ ba tôi và A Phi ở bên nhau, tôi là sinh viên năm nhất còn anh ấy đến một nhà hàng ở Thâm Quyến học nghề.

(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên) 

Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện chúng tôi ở bên cạnh nhau cực kỳ kỳ quặc, thế nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, trái lại còn rất hạnh phúc. Anh mặc quần áo dính đầy dầu mỡ, đứng ở cổng ra vào ký túc xá đợi tôi khiến cho tôi cảm thấy rất vui vẻ. Anh học được những món ăn mới, làm cho tôi những bữa cơm ngon khiến cho tôi rất mãn nguyện. Tan ca, anh chở tôi đi hóng gió khiến cho tôi hiểu được thế nào là duyên phận trời ban.

Chúng tôi đi đến bờ biển du lịch, tôi đắp mặt nạ cho anh, anh nằm trên đùi tôi thản nhiên nói: "Sau này đợi anh học thành nghề rồi, có thể làm đầu bếp, sau đó sẽ quay về xóm trọ lợp ngói xưa, mở một quán ăn nhỏ. Thế nào?"

"Đừng quay trở lại xóm trọ đó nữa!" Tôi nói.

Anh im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng đó là nhà của chúng ta mà".

"Anh là nhà của em." Tôi nói chắc như đinh đóng cột.

"Được rồi," anh nói, "Vậy thì chúng ta sẽ mua một căn nhà gần biển, an ổn sống ở đó đến cuối đời.

Gió biển từ cửa sổ thổi vào, thật khoan khoái. Tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đó, bởi vì đó là tình yêu.

Sau đó, anh ngồi trong căn nhà cho thuê bê bết m/á/u, ngước lên cười với tôi và nói: "Phan Phan, anh sớm muộn gì cũng sẽ gi/ế/t em."

Tôi nói: "Được, vậy chúng ta sẽ ch/ế/t cùng nhau".

Tôi sẽ luôn nhớ khoảnh khắc đó.

Đó cũng chính là tình yêu.

7.

Tôi đứng dưới bóng cây lòa xòa ở tiểu khu, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nói: "Anh đã gi/ế/t nhầm người, anh có biết không?"

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có gió đêm và tiếng ve kêu râm ran, nhưng tôi cảm thấy rằng anh nhất định đang ở đây.

"Anh không phải hận em sao? Tới gi/ế/t em đi!"

Không người xuất hiện, không người trả lời, giống y hệt mười mấy năm qua.

Tôi ngồi xổm xuống, bấu chặt tóc mình, nghe thấy từ trong cổ họng mình phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như dã thú: "Anh mau ra đây! Ra đây để em gặp anh! Cho dù có ch/ế/t, em cũng muốn gặp lại anh!"

A Phi không được trả tự do sau khi mãn hạn tù. Anh trốn khỏi bệnh viện t/â/m th/ầ/n.

Bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng, vả lại còn thêm mỗi ngày một h.u.ng h.ã.n.

Khi còn bên nhau, chúng tôi vẫn tưởng tượng một ngày nào đó, bệnh của anh sẽ được chữa khỏi.

Thỉnh thoảng anh phát bệnh không đi làm được, tôi phải làm việc cật lực để kiếm tiền nhưng vẫn không theo kịp tốc độ ph.á ho/ạ/i của anh. Mỗi lần cảm giác được mình sắp phát bệnh, anh sẽ tự trói mình bằng những sợi xích dày quấn quanh thân thành từng vòng, thế nhưng khi căn bệnh chiếm trọn thần trí của anh, anh vẫn chạy ra ngoài gây rắc rối.

Cho đến một lần, anh chạy lại nhà hàng nơi anh ta làm việc trước đây và làm b.ị thư.ơ.ng ông chủ cũ của mình.

"Vì nó là nhân viên của chúng tôi. Lần trước nó còn đ.ậ.p ph.á đồ đạc, ta cũng không chút so đo. Bây giờ thì hay rồi, nó còn dám đ.á.nh tôi!"

"Bồi thường? Cô có đền nổi không?"

"Nếu tôi báo c.ả.nh s.á.t, nó sẽ không sao, nhưng nó nhất định sẽ bị bắt và gửi đến bệnh viện t.â.m th.ầ.n!"

"Đừng đừng, con gái, con xinh đẹp như vậy, không cần phải quỳ xuống. Nếu không thì con gọi tôi một tiếng chú đi."

"Khà khà, tôi còn chưa được ngủ với nữ sinh đại học bao giờ!"

Khi ấy, tôi kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, toàn bộ ký ức về đêm hôm đó đều mờ mịt, tôi chỉ nhớ có vô số giọng nói thủ thỉ bên tai: "Phan công giao! Phan công giao! Phan công giao!"

Những âm thanh ấy đến từ xóm trọ lợp mái ngói, từ những căn phòng lớp mái ngói mà tôi chẳng bao giờ thoát ra được.

—---------------

#ngoaphienlyaphi

#camsathoanien

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro