Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tháng 6 năm 1899

Albus Dumbledore vừa về nhà nghỉ hè được vài ngày. Albus gần mười tám tuổi, là Huynh trưởng, Thủ lĩnh Nam sinh, tốt nghiệp với tấm bằng ưu tú nhất của trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts. Cậu là Người đoạt giải thưởng Barnabus Finkley dành cho Phép hô Thần chú Xuất chúng, Đại biểu Thanh niên Anh Quốc trong Hội nghị Thuật giả kim Thế giới tại Cairo, là học sinh sáng giá nhất trong thế hệ của mình, được kỳ vọng sẽ làm nên những điều vỹ đại. Albus có mái tóc nâu phóng khoáng cùng khuôn mặt hiền lành, thư sinh.

Albus Dumbledore tại trường Hogwarts năm 1898

Hiện tại, Albus sống với mẹ, em gái và em trai ở thung lũng Godric. Theo truyền thống, sau khi hoàn thành năm thứ bảy tại trường, các phù thủy trẻ sẽ du lịch vòng quanh thế giới, như một cách ăn mừng trước khi quyết định lựa chọn nghề nghiệp tương lai.
Tuy nhiên, cậu phải lỡ hẹn, trở về nhà sau khi nhận được một cú cách đây hai tuần trong lúc đang trọ tại quán Cái Vạc Lủng (để chuẩn bị khởi hành vào ngày hôm sau đến Hy Lạp). Cú đó đưa tin về một biến cố khủng khiếp xảy ra, em gái cậu, Ariana đã vô tình bộc phát phép thuật và giết chết mẹ mình - bà Kendra.
Những phù thủy từ khi mới sinh sẽ có pháp thuật, đến khi lớn hơn một chút sẽ thi triển nó ngoài ý muốn như một hiện tượng tự nhiên. Ariana cũng không ngoại lệ. Hồi lên sáu, cô bé trong lúc bộc lộ pháp thuật đã bị một nhóm Muggle tấn công khiến tâm lý cô bé bất ổn đến tận sau này. Cha của cô - Percival Dumbledore - đã trả thù, dùng Lời nguyền Tra tấn lên đám nhóc Muggle đó. Vì vậy ông bị bắt giam vào ngục Azkaban và qua đời sau đó không lâu. Albus vì yêu thương gia đình nên ở nhà chăm sóc em gái và em trai. Nhưng điều đó không đủ mạnh để giúp cậu thoát khỏi cảm giác bị tù túng. Cậu hiểu rõ bản thân vượt xa những phù thuỷ đương thời, có thừa năng lực để trở nên vĩ đại và dễ dàng ghi tên mình vào lịch sử pháp thuật. Điều đó hoàn toàn đúng, bởi ở độ tuổi thiếu niên, cậu đã có thể thực hiện được những pháp thuật phức tạp mà ngay cả những phù thuỷ lớn tuổi hơn cũng không tài nào thi triển được.
Thực tế thì Albus đang bị ràng buộc bởi trách nhiệm và sự phí phạm tài năng. Cậu suy nghĩ nhiều về chuyện đó, có những lúc hiếm hoi, mỗi khi thấy em trai mình, Aberforth, đang chăm sóc cho Ariana, thì Albus thôi nghĩ, tự dưng cậu cảm thấy như không khí gia đình đã quay trở lại như trước đây.

Cậu ra khỏi nhà, dạo một vòng quanh thung lũng Godric đầy nắng ấm, và cuối cùng là ghé vào một nhà hàng xóm. Gần nhà gia đình Dumbledore có nhà sử gia nổi tiếng, cô Bathilda Bagshot. Cô có mái tóc nâu đen uốn lọn, thân hình không mập lắm. Cô trẻ hơn tuổi của mình khá nhiều, cô gần năm mươi mà trông cô như bốn mươi ấy.

Những ngày đầu mới dọn đến, cô Bagshot rất ân cần và tử tế, đã giúp nhà Dumbledore dỡ đồ đạc ra. Tuy nhiên, bà Kendra - mẹ của Albus lại không muốn thân thiết quá nhiều với những người hàng xóm, bà đã dứt khoát từ chối cô Bathilda khi cô này lần đầu thử đến chào mừng họ về làng. Dù vậy nhưng cô Bathilda vẫn rất thân thiện. Nhiều năm sau, cô đã gửi một cú đến Albus ở trường Hogwarts vì có ấn tượng tốt trước bài viết về Sự Biến hình giữa các Loài trong tạp chí Biến Hình Ngày Nay. Chính lá thư đó đã khởi đầu một tình bạn, một sự quen biết với gia đình Dumbledore. Chẳng mấy chốc, nhà biên sử đã thân với Albus, Aberforth và Ariana.

Vào thời điểm bà Kendra qua đời, cô Bagshot là người duy nhất trong Thung lũng còn qua lại chuyện trò với bà mẹ nhà Dumbledore.

Cô Bathilda Bagshot

Hôm nay Albus qua chơi nhà cô Bathilda để trả quyển sách và thăm cô. Đứng ngay ngưỡng cửa, Albus thấy có một đôi giày lạ hạng trung của nam để sát vách tường.

"Cô Bathilda ơi, cháu là Albus nè, hôm nay cháu qua trả cô cuốn sách bữa trước cháu mượn." Cậu nói vọng vào trong.

"Vào nhà đi Albus, ta đang bận tay tí, xin lỗi nhé." Albus nghe giọng cô Bathilda vang lên từ nhà sau. Cậu cởi dép vào trong, ánh nhìn bị thu hút ngay bởi cậu thiếu niên đang vừa ngồi ăn sáng vừa đọc sách trên bàn, chân thì nhịp nhịp, lại còn đang ngâm nga đoạn nhạc nào đó nghe như nhạc của Mozart. Nghe tiếng chân, cậu này quay lại, nhìn ra cửa thấy Albus. Cậu ta có đôi mắt xanh, sở hữu mái tóc vàng óng và một gương mặt điển trai phóng túng pha lẫn nét hoang dại.

Gellert Grindelwald năm 1898

"Xin chào, tôi là Albus."

"Gellert, Gellert Grindelwald."

Cậu thiếu niên tiến lại gần Albus, chìa tay ra bắt, nói tiếp: "Anh hẳn là Albus Dumbledore, cô tôi đã nói rất nhiều về anh."

Albus bắt tay Gellert, đó là một bàn tay mềm mại mịn màng nhất mà cậu từng biết.

Ngay lúc đó, cô Bathilda đi ra, thân thiện giới thiệu: "Chào Albus, đây là cháu họ xa của cô, Gellert, nó nhỏ hơn cháu hai tuổi, năm nay nó về nghỉ hè ở đây."

Gellert cười với Albus, cậu cũng cười lại.

"Thôi ta sẽ để hai đứa ở đây nói chuyện."

Nói rồi, cô Bathilda xuống bếp làm việc tiếp.

"Anh ngồi đi." Gellert vui vẻ mời Albus ngồi rồi hỏi: "Vậy anh sống ở đây hả?"

"Ừ, anh dọn về đây vài năm trước."

"Ủa mà đáng ra anh phải đang đi vòng quanh thế giới chứ?! Anh mười bảy rồi mà đúng không?"

Albus kể cho Gellert nghe chuyện của Ariana. Cậu hàng xóm an ủi Albus, giúp cậu vui lên được một chút. Gellert nói: "Em học ở trường Durmstrang, nhưng người ta đuổi em ra khỏi đó, bởi em chỉ thực nghiệm cái điều mà em vừa học."

"Ở trường em được học những gì?"

"Những lời nguyền, và em đã thử nghiệm chúng lên tụi bạn. Những đứa không chịu nghe lời đàn anh, và những đứa hay hiếp đáp người khác. Tụi nó suýt chết, nhưng chẳng thể nào chết được đâu. Trường Durmstrang khuyến khích Nghệ thuật Hắc ám, nhưng khi em thử nghiệm thì lại không được cho phép. Vậy nên em bị đuổi."

Sau chuyện đó, cả hai ngay lập tức thu hút nhau như một lẽ tất yếu. Bởi vì đây là lần đầu tiên Albus và Gellert gặp được người ngang tài với mình - điều tưởng chừng như không bao giờ có thể xảy ra.

"Muggle không xấu như mọi người vẫn hay nghĩ, tuy nhiên họ chỉ làm cho mọi việc tệ hơn. Anh nghĩ sao nếu sau này chúng ta hợp sức đưa thế giới phù thủy ra ngoài? Em ghét cái cảnh mọi người cứ chui rúc sợ bị phát hiện." Gellert bực tức nói tiếp: "Đưa thế giới phù thủy ra ánh sáng, để Muggle phải tôn trọng và sợ chúng ta."

Ý tưởng về một thế giới do phù thủy thống trị của Gellert cuốn hút Albus hoàn toàn. Một phần bởi vẻ duyên dáng dễ thương của cậu thiếu niên mười sáu tuổi, một phần xuất phát từ việc Albus nghĩ rằng chính sự ngu ngốc của những thằng nhóc Muggle đã gây nên thảm kịch gia đình cậu như hiện nay. Suy cho cùng, mục đích của nó cũng chỉ là mang đến một tương lai tốt đẹp hơn cho giới phù thủy.

Ngay tối hôm đó, Albus viết cho Gellert một bức thư đồng ý quan điểm với cậu ta. Cậu viết cho Gellert ngay khi nghĩ ra điều gì đó mới mẻ, và lá thư có nội dung như sau:

"Gellert,

Quan điểm của em về địa vị thống trị của phù thủy là VÌ LỢI ÍCH CỦA CHÍNH DÂN MUGGLE - điều này, anh nghĩ, là quan điểm cốt yếu. Đúng, chúng ta đã được phú cho quyền lực và, đúng, quyền lực đó cho chúng ta quyền thống trị, nhưng nó cũng giao cho chúng ta trách nhiệm đối với những người bị trị. Chúng ta phải nhấn mạnh điểm này, nó sẽ là viên đá tảng để dựa lên đó chúng ta xây dựng. Ở đâu chúng ta bị phản đối, và chắc chắn chúng ta sẽ bị phản đối, thì ở đó quan điểm này phải là căn bản cho những phản biện của chúng ta. Chúng ta nắm quyền cai trị VÌ LỢI ÍCH LỚN LAO HƠN. Và theo sau quan điểm này là ở đâu chúng ta gặp sự kháng cự, thì ở đó chúng ta sẽ phải dùng duy nhất thứ vũ lực cần thiết và không hơn nữa. (Đây là sai lầm của em ở Durmstrang! Nhưng anh không phàn nàn đâu, bởi vì nếu em không bị đuổi thì chúng ta chẳng bao giờ gặp được nhau).

Albus."

Đoạn cuối, Albus viết chữ A của tên mình thành một hình tam giác bên trong chứa hình tròn và một đường thẳng ở giữa hình tròn và hình tam giác.

Bản gốc lá thư Albus viết cho Gellert

Ngày hôm sau, Albus lại qua nhà cô Bathilda, để gặp Gellert. Cả hai dành cả ngày để bàn luận về Muggle, trật tự pháp thuật. Đến trưa, Albus phải về nhà nấu cơm cho Aberforth và Ariana ăn, Gellert cũng xin được đi theo. Cậu dĩ nhiên là đồng ý ngay. Chỉ sau một ngày mà cả hai thân nhau như anh em vậy.

Khi Albus giới thiệu bạn mới với em mình, Ariana e thẹn chào, còn Aberforth thì cứ sao sao ấy. Có vẻ cậu này không thích Gellert cho lắm.

Vài ngày tiếp theo, Albus và Gellert đã dính nhau như sam.

"Để em nói cho anh nghe cái này." Gellert nói khi tham quan phòng của Albus vào buổi chiều "Anh có bao giờ nghe về Bảo bối Tử thần chưa?"

"Bảo bối Tử thần á?" Albus hỏi lại rồi nói tiếp: "Có, hồi trước mẹ hay đọc cho anh và mấy đứa em nghe trước khi đi ngủ. Đó là câu chuyện mà anh thích nhứt. Nhưng mà mấy Bảo bối đó cũng đáng quan tâm lắm chứ. Chúng mạnh, quyền phép có thể đáp ứng được cho ta bất cứ điều gì. Kể ra anh thấy câu chuyện đó có lý nhứt trong những truyện cổ mà anh từng đọc. Em nghĩ sao về nó hả Gellert?"

"Em thì nghĩ nó có thật. Người ta đồn cây đũa phép Cơm Nguội còn ở đâu đó ngoài kia, nó đã tung hoành khắp các trang sử pháp thuật, giờ thì nó lặn mất tăm rồi. Còn cái áo tàng hình thì chưa ai thấy cả, viên đá cũng vậy."

"Nếu có ba món trong tay thì em sẽ làm gì?" Albus hỏi khi cậu ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ, nhìn Gellert với ánh mắt thú vị.

"Em sẽ đưa thế giới phù thuỷ ra ánh sáng, đó là điều đầu tiên sẽ làm. Còn anh thì sao?"

"Anh sẽ dùng viên đá để nhìn thấy được ba mẹ, dùng tấm áo để che Ariana lại cho người ngoài không để ý đến cô bé, và cây đũa, anh sẽ dùng nó như cách em dùng."

Albus chăm chú nhìn Gellert. Cậu này cười, Albus cũng cười lại. Dường như ở Gellert có cái gì đó rất đặc biệt. Vẻ đam mê kiến thức thuần túy, sự vui tính... Thực tế, rất khó để cưỡng lại một cậu thiếu niên tóc vàng óng, điển trai, luôn mang một loại năng lượng lạc quan vui vẻ, thỉnh thoảng lại lộ lên vẻ một vẻ "khoái trá-bịp-được-người-ta" rất dễ thương. Albus cảm giác rằng, từ khi Gellert xuất hiện, cuộc sống của cậu thú vị hơn rất nhiều.

Gellert ăn tối ở nhà Albus luôn rồi cả hai lên phòng, nói chuyện một chút. Đến chín giờ thì...

"Để anh đưa em về." Albus nói. Gellert ngại lắm, cười rồi đáp:

"Không cần đâu, nhà em gần đây mà."

Dù vậy nhưng Albus vẫn đưa cậu bạn hàng xóm về.

"Ngủ ngon nha, Gellert."

"Anh cũng vậy."

Albus vui vẻ yêu đời đi về nhà, vừa đi vừa huýt sáo. Aberforth đã đứng đợi cậu trước cửa.

"Anh Albus."

"Sao em còn ở đây? Đi ngủ sớm đi." Albus hơi tuột hứng nhưng vẫn vui vẻ. Aberforth vào thẳng vấn đề luôn: "Em chỉ muốn nói là anh nên quan tâm Ariana nhiều hơn thôi."

"Ý em nói là anh lơ đễnh?" Cậu hơi khó chịu hỏi lại.

"Từ hồi anh quen anh Gellert tới giờ..."

Albus không cố ý nổi giận khi Aberforth nói không đúng về Gellert, nhưng quả thật, cậu không hề thích chuyện đó chút nào: "Gellert không liên quan đến chuyện này, em đừng lôi nó vào, được chứ?"

"Em chỉ nói vậy thôi. Anh ngủ ngon, em đi ngủ trước."

Nói rồi Aberforth bỏ đi trước. Cơn giận của Albus từ từ xẹp xuống. Những điều em trai cậu nói làm bản thân cậu phải suy nghĩ, nhưng cậu nhanh chóng quên nó đi và lại nghĩ về Gellert.

Điều làm cho trí não của cậu lo nhất chính là thứ tình cảm cậu dành cho Gellert, Albus có cảm giác rằng đó không chỉ là tình bạn hay tình anh em. Cậu suy nghĩ mãi. Khó khăn lắm mới tóm được giấc ngủ, nhưng Albus chỉ chợp mắt được một chút thì đã tới sáng.

Đã ba tuần trôi qua sau khi Albus gặp Gellert, cậu đã có thêm bốn lần cãi nhau nữa với Aberforth, em trai của mình.

Aberforth có mái tóc nâu và đôi mắt xanh biếc như mắt Albus, nhưng cậu thấp và gầy hơn Albus một chút. Tuy không tài giỏi như anh trai mình và có phần hơi lập dị nhưng Aberforth là một thiếu niên trung thực, yêu thương gia đình và quan trọng hơn hết là cậu đặt Ariana lên hàng đầu. Không bị quyến rũ bởi Gellert, Aberforth liên tục nhắc nhở Albus về sự chểnh mảng của cậu với việc chăm sóc em gái. Những cuộc cãi vã ngày một căng thẳng hơn, bởi Albus vẫn vậy và Gellert vẫn qua nhà Albus chơi mỗi ngày. Ngoài ra, Albus còn bực bội với Aberforth bởi những trò khá là dị của em trai mình.

"Thằng em mày chọi cứt dê vô đầu tao!!! Về mà dạy lại nó đi!!!" Một dân làng tên Enid Smeek hét lên khi Albus đi ngang qua ổng.

"Sao em lại làm vậy hả Aber?" Albus kéo Aberforth vào một khu đất trống mà hỏi. Em trai cậu trả lời rằng nó làm vậy là do cái ông đó nói về má của anh em họ là một người như thế nào.

"Ông ta nói má quái dị như sóc ị cơ!!!"

Albus hiểu điều em trai nói nên nhẹ nhàng khuyên Aberforth, dù vậy cậu vẫn không yên lòng cho lắm. Albus chỉ hy vọng là chuyện này không xảy ra thêm lần nào nữa. Aberforth dù hậm hực nhưng vẫn nghe lời anh mình.

Aberforth Dumbledore tại Thung lũng Godric năm 1899

Tối ngày hôm nọ, trong căn nhà của gia đình Dumbledore lại nổ ra một cuộc cãi lộn giữa hai anh em với nhau.

"Em thấy anh ngày càng lơ là chuyện chăm sóc cho Ariana rồi đó! Anh ở trong phòng suốt! Không thì biến đâu mất tăm!"

"Anh có công việc riêng của anh, được không?" Albus cố gắng bình tĩnh, nhưng sẽ chẳng thể nếu Aberforth cứ nói bằng cái giọng "ta-đây-làm-nhiều-hơn", nó lại còn năn nỉ theo một kiểu làm Albus không thể nghe lọt tai nổi: "Em xin anh đó Albus, anh không thấy được bề tối của Grindelwald đâu. Anh ta học toàn Nghệ thuật Hắc ám ở Durmstrang..."

"Anh không muốn nói về Gellert, và không phải ai ra từ Durmstrang cũng là người xấu! Đừng có đánh đồng như vậy. Anh nói rồi, đừng có lôi Gellert vào chuyện này!"

Albus bực mình lắm về chuyện đó. Cậu vào phòng, đóng sầm cửa, hơi thở chưa bao giờ dốc như vậy. Albus lại bàn của mình, chẳng thể suy nghĩ được cái gì nữa. Cậu rối bời, cơn giận mãi không chịu xẹp xuống, không chịu nguôi đi tí nào. Tuy nhiên, cậu cũng nghĩ về lời Aberforth nói, về chuyện Nghệ thuật Hắc ám và Gellert. Albus có một chút đắn đo về sự lựa chọn của mình...

"Gellert là một người giỏi, chắc chắn cậu ta sẽ biết sử dụng pháp thuật như thế nào là đúng." Cậu chàng tự củng cố lấy suy nghĩ của mình về Gellert.

"Anh ổn chứ, Al?" Gellert khoác tay qua vai Albus. Cậu giật mình. Cơn giận tưởng chừng như còn lâu mới biến mất trong người Albus đã xẹp đi từ lúc nào không hay. những suy nghĩ từ nãy từ nãy giờ làm nặng đầu cậu bỗng dưng biến đâu mất. Chưa bao giờ cậu ở gần Gellert đến vậy. Albus đỏ mặt, quay qua, cố gắng không hít vào nhưng thật sự người của Gellert thơm quá. Cậu len lén hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra.

"Anh ngửi em đó à?"

Có ai ngờ đâu Gellert phát hiện ra, cậu chối bay ngay: "Ơ... Đâu có... Anh chỉ đang suy nghĩ về Ariana."

"Cô bé làm sao?"

"Nó vẫn bình thường, thỉnh thoảng lại bộc phát, nhưng anh tin là anh và Aberforth vẫn kiểm soát được."

"Vậy là tốt rồi."

"Làm sao em vào đây được?" Albus ngạc nhiên.

Gellert thủng thẳng trả lời: "Em thấy cửa không khoá, với cô kêu em qua đây xem anh thế nào. Cô em bảo anh vừa cãi nhau với Aberforth."

"Đúng rồi..."

Nhắc tới là cơn giận của Albus lăm le trỗi dậy phen nữa.

"Anh đừng giận nữa, được chứ? Hít sâu và bình tĩnh lại nào."

Albus làm theo. Trong mỗt thoáng im lặng, cả hai nhìn vào mắt nhau. Gellert có đôi mắt màu xanh, ấm áp và đầy cảm xúc bên trong.

"Em sẽ ở lại ngủ với anh một đêm, được không?"

Albus bất ngờ lắm. Điều này làm cho cậu quên hẳn sự bực tức với em trai mình.

"...Được chứ!"

Gellert vui vẻ sắp xếp chỗ ngủ, còn Albus thì vào nhà tắm đánh răng. Chợt, cậu nghĩ ra một thứ.

"Gellert, em có muốn nhấm thử một chút rượu không?"

"Rượu á? Nhà anh có loại nào? Cơ mà em vẫn chưa đủ tuổi đâu à nha."

"Hình như là whiskey, chỉ một chút thôi mà, chờ anh nhé...."

Albus chạy xuống dưới nhà cái vù, đem lên một chai rượu với hai cái ly. Cậu và Gellert cùng uống, nhưng không biết do Albus buồn nên uống nhiều hay tự nhiên cậu muốn vậy, nhưng quả thật cậu trở nên say mèm sau đó rất nhanh. Còn Gellert, cậu này chỉ nhấp môi thôi. Nhìn Albus say, cậu bỗng dưng thấy buồn cười làm sao đấy. Cậu chàng đăm chiêu suy nghĩ khi nhìn Albus, không biết cậu này đang suy tính điều gì trong đầu mà lại căng thẳng đến như vậy. Chợt, Albus ngồi lên, nhìn Gellert. Người kia nhìn lại.

Khoảnh khắc xung quanh im lặng đến thất thường, dường như thời gian đang ngưng đọng, Albus nhích tới gần Gellert, mặt cả hai đã sát nhau đến nỗi, Gellert có thể nghe rõ mùi rượu từ hơi thở của người đối diện.

Albus hôn Gellert một cái lên môi, rồi dựa vào ghế, cười cười với người kia một cách thích thú. Cậu chẳng phản ứng lại, nhưng mặt đỏ lên, lát sau quay qua thì thấy Albus đã ngủ mất rồi.

Gellert đem người kia lên giường, chắc do mệt quá nên cậu cũng ngủ quên luôn.

Sáng hôm sau thức dậy, Albus nhìn quanh, thấy đầu mình toàn sao với đom đóm. Gellert cũng ngồi dậy cạnh cậu, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Anh dậy rồi hả?"

"Sao anh lại ở đây? Anh nhớ hôm qua anh đâu có nằm trên giường?"

"Anh không nhớ gì hết sao?" Gellert hỏi, trong đầu cậu tự nhiên tái hiện lại hình ảnh mình và Albus đang hôn nhau ngay giữa phòng kia.

Albus có hơi thắc mắc khi thấy Gellert ngồi đờ ra: "Em không sao chứ, Gellert?"

"Em không sao." Cậu này giật mình trả lời, vội chạy vào nhà tắm trước. Mỗi khi nhớ lại cảnh đó, Gellert có cảm giác thực sự kỳ lạ, một nụ hôn giữa hai thằng con trai.... Cậu suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó, rất nhiều. Albus không hề nhớ bất cứ điều gì về đêm hôm trước, nhưng Gellert thì có.

Đêm đó, Gellert cũng ngủ lại nhà Albus như đêm trước, nhưng họ không uống rượu mà ngồi nói chuyện đến tận khuya mới đi đánh răng. Xong xuôi, tất cả tắt đèn, lên giường.

Ban đầu, cả hai nằm cách nhau cả thước. Một lúc lâu sau khi cậu chủ nhà trăn trở không ngủ được liền nhích tới nằm sát người kia. Albus ôm người bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: "Em ngủ chưa?"

Gellert không trả lời nên cậu nghĩ là người kia đã ngủ.

"Anh không ngủ được, thật khó chịu quá đi." Albus thì thầm nho nhỏ "Nếu anh không nói ra thì anh chẳng thể nào ngủ nổi."

"Anh có điều gì muốn nói với em sao?"

Gellert chưa ngủ, quay qua nhìn Albus với ánh mắt trìu mến. Thấy cậu định chối, cậu này hỏi tiếp: "Hẳn phải có việc gì đó làm anh không ngủ được chứ. Kể em nghe đi."

"Anh không có... anh chỉ khó ngủ thôi, nhưng anh không biết vì sao cả."

Cậu này mỉm cười, ôm Albus và ngủ quên mất lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Albus thức dậy với Gellert nằm bên cạnh. Cậu thiếu niên mười sáu tuổi vẫn đang chìm trong giấc ngủ say nồng, cậu thấy mà hạnh phúc. Nhìn từ góc nằm của Albus, cậu tự hỏi rằng sao trên đời này lại có một người vừa đẹp lại vừa giỏi đến vậy nhỉ?

Albus hôn Gellert một cái lên trán rồi vào nhà tắm. Cậu đánh răng xong thì đi nấu đồ ăn sáng, không đánh thức người kia dậy để tình yêu của cậu có thể ngủ thêm chút nữa. Cậu cũng nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm của mình, rằng nó không bình thường một chút nào, đặc biệt là khi bản thân mình lại đi thích một cậu trai trẻ hàng xóm như vậy.

Ariana là em út nhà Dumbledore, đó là một cô bé dễ thương, hiền lành, hơi có vẻ mong manh dễ vỡ. Cũng như các anh, cô có mái tóc nâu,dài và mượt, cùng đôi mắt xanh biếc, nhưng mang nhiều nét giống bà Kendra hơn các anh. Ariana vừa đi ra từ phòng ngủ của cô bé và ngồi vào bàn ăn.

"Chào buổi sáng anh Albus."

"Chào em, em ngủ ngon không?"

"Dạ ngon."

Ariana Dumbledore năm 1899 tại thung lũng Godric

Ngay lúc đó, Aberforth đi ra, ngồi vào bàn. Albus hỏi lại mấy câu lúc nãy nhưng với cậu em trai. Cậu bé trả lời không thoải mái cho lắm, có vẻ ngượng ngạo và có phần khó chịu. Vốn dĩ trước giờ Aberforth vô cùng không thích Gellert, nay cậu ta lại đang ở đó nên cậu em không muốn làm tâm trạng mình tồi hơn vào sáng sớm. Cậu vẫn còn bực mình anh trai mình trong vụ cãi nhau hôm qua, Albus cứ bênh Gellert chăm chăm. Aberforth có cảm giác Albus không thèm để tâm đến lời cậu nói, nên cậu khó chịu lắm, vừa khó chịu vừa ấm ức, bởi anh hai cậu cứ nói như thể cậu chẳng biết gì về Gellert vậy.

Gellert phụ Albus nấu ăn, rồi cả hai qua nhà cô Bathilda chơi. Tối, Albus lại về chăm sóc gia đình. Ariana hôm nay vùng vẫy không ngoan ngoãn như mọi ngày, làm Albus và Aberforth dỗ dữ lắm mới yên được một lúc.

Tối đó, Gellert mời Albus ngủ lại nhà mình. Cậu hơi ngại nhưng cũng đồng ý.

Mười hai giờ khuya, cả hai mới mệt mỏi đi đánh răng sau mấy giờ đồng hồ nói chuyện.

"Anh Al, hay chúng ta bắt đầu từ bây giờ đi, mình sẽ khiến bọn Muggle phục tùng, Ariana sẽ không phải sống lẩn tránh như vậy nữa."

"Anh không nghĩ vậy đâu Gellert à. Bộ Pháp Thuật vẫn truy lùng những người như Ariana. Nếu gặp họ sẽ giết ngay, bở họ cho đó là những thứ nguy hiểm."

"Em không muốn thấy anh phải sống như vậy nữa!"

Gellert nhảy lên giường nằm chờ sẵn. Albus cũng phóng lên giường nốt. Chợt người kia ngồi dậy, chồm lên người cậu làm cậu có chút ngại khi tiếp xúc gần như vậy.

"Gellert...Em làm anh nhột quá!"

Albus không biết cảm giác này là gì, Gellert vừa hôn vừa vuốt ve khắp người cậu, cậu có thể cảm nhận được hơi nóng toả ra từ người kia. Chàng trai trẻ có mái tóc vàng óng nút một chỗ lên da của đối phương, khiến Albus giật mình mà kêu lên. Lát sau, chỗ đó ửng đỏ lên một vết không quá to nhưng cũng đủ để thấy.

"Anh là của em rồi, được chứ? Không ai có thể thay thế được anh đâu."

"Nhưng mà... em vẫn chưa đủ tuổi mà...!" Albus bất ngờ, trong người không còn tí sức lực nào để phản kháng cả "Em không được làm vậy...!"

"Em đoán là anh cũng thích việc này đúng không... Nhìn anh kìa Albus! Nếu anh không thích thì em sẽ ngừng lại ngay nhé."

Albus nghe vậy liền vội nắm tay người kia lại, ánh mắt có chút sự van xin nhè nhẹ: "Đừng dừng lại mà, đừng để anh lại như vậy chứ, em đã... làm anh ra như vậy rồi mà..."

Gellert thích sự phục tùng như vậy, cậu quay lại và cả hai lao vào cuộc chơi chính thức chưa từng có. Một cảm giác lâng lâng đê mê xuất hiện, cả hai chìm trong sự khoái lạc tột đỉnh.

"Nhẹ thôi Gellert... cô phát hiện ra bây giờ... !" Albus thở dốc, hơi thở của người kia cũng dồn dập không kém.

"Anh sợ bị phát hiện sao? Sợ vậy mà anh còn đang cứng lên kia kìa..."

"Chỗ đó...!" Albus kêu lên "Anh không chịu nổi nữa rồi... em làm chậm lại đi, nếu cứ như vậy anh nổ tung ra mất!"

Ngay sau đó, trên người Albus dính thứ gì đó trắng trắng trông như sữa đặc. Cả hai có một đêm cực kỳ vui vẻ bên nhau và chỉ đi ngủ khi không còn ai làm gì nổi nữa.

Sáng hôm sau, do mệt quá nên Albus ngủ lố giờ bình thường cho phép. Khi cậu dậy thì đã chín giờ rồi. Albus nằm trên giường, nướng một chút, nhớ lại đêm hôm qua mà không muốn rời khỏi cái giường chút nào.

"Anh dậy rồi à?"

"Chào em." Albus nhẹ nhàng đáp "Em ngủ ngon không?"

"Ngon nhất từ trước đến giờ."

Gellert cười như nắng ban mai đầy hăng hái làm Albus khoẻ ra ngay.

"Chúng ta nên đi thôi. Giờ này trễ rồi."

Albus đánh răng xong rồi về nhà để xem nhà cửa ra sao.

Aberforth đang ngồi chơi với Ariana trước hiên nhà thì thấy anh hai của chúng trở về từ nhà người hàng xóm, mặt cậu này tỏ vẻ không thích ngay.

"Chào buổi sáng hai đứa."/"Chào anh." Cả hai đồng thanh đáp. Albus vào kiểm tra tủ lạnh rồi bảo hai đứa em: "Anh đi chợ tí, hai đứa ở nhà chơi vui vẻ nhé."

"Dạ. Anh đi cẩn thận nha." Ariana dễ thương nhắc Albus. Cậu đi chợ cùng Gellert, cả hai mua nhiều, chủ yếu là Albus mua thôi. Đi chợ về với mồ hôi đầm đìa, cậu cất đồ vô tủ lạnh rồi hớn hở cùng Gellert lên phòng của mình.

"Anh Albus, hay bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm Bảo bối Tử thần đi? Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu tìm trên sách vở là vừa. Cũng sắp đến sinh nhật em rồi, khi đó Bùa Hiệu sẽ được gỡ, chúng ta sẽ xuất phát luôn. Anh nghĩ sao?"

(Bùa Hiện là loại pháp thuật cổ xưa, được tạo ra khi thế giới phù thủy lui dần vào bóng tối với Đạo luật Quốc tế về Bí mật Phù thủy. Bùa bắt đầu xuất hiện khi khi con của những phù thủy trưởng thành bắt đầu theo học tại các trường pháp thuật trên thế giới, khi bước vào trường, bùa sẽ được ếm lên, Công dụng là dùng để phát hiện việc sử dụng pháp thuật bất hợp pháp ngoài trường học trong lúc nghỉ hè hay về nhà nghỉ lễ. Bùa sẽ hết tác dụng ngay khi phù thủy mười bảy tuổi.)

Albus đăm chiêu suy nghĩ, đưa ra giả thuyết: "Cho là chúng có tồn tại đi. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu để tìm đây, Gellert? Em có manh mối chứ?"

"Có thì em mới nói với anh chứ! Em nghe nói người em út, tên là Ignotus Peverell, là người xuất thân từ đây nè..." Gellert lơ đễnh chỉ xuống đất "... từ Thung lũng Godric á!..."

Im lặng một lúc, chợt Albus hỏi: "Hay mình đi thử không?"

"Đi đâu hả anh?" Gellert ngạc nhiên hỏi lại.

"Nếu em nói cụ Ignotus từng sống ở đây thì..."

Vậy là cả hai cùng chạy vèo ra nghĩa trang của Thung lũng Godric. Nơi đây rộng mênh mông với những bia mộ to nhỏ đủ kích thước. Mấy vòng hoa của người viếng giờ đây đã héo queo héo quắt bởi ánh nắng mặt trời. Lục đục tìm kiếm mỗi người một hàng mộ, cuối cùng, Albus kêu lên: "Gellert, nhìn nè." Albus chỉ vào ngôi mộ mà bia đá có khắc tên: Ignotus Peverell. Dưới tên ông còn có một hình tam giác ở ngoài, bên trong có hình tròn và một đường thẳng ở giữa.

Nấm mộ của Ignotus Peverell ở nghĩa trang của làng Godric

"Vậy ra chuyện đó có thật sao? Tấm áo khoác ấy?"

"Thì em nghĩ là thật mà... Albus, cái này có phải của mẹ anh không?" Gellert đi xem xét xung quanh, chỉ vào ngôi mộ có tên Kendra Dumbledore cách chỗ Albus đang đứng mười nấm mồ. Cậu đi đến, nhìn vào ngôi mộ đó.

"Đúng rồi..." Cậu biến ra một vòng hoa nguyệt quế nho nhỏ, để lên ngôi mộ, tâm trạng bỗng dưng buồn rười rượi. Gellert thấy được điều đó nên suy nghĩ một lúc rồi nói, cố làm cho tâm trạng Albus khá hơn.

"Anh đừng buồn nữa, cô em nói hôm nay sẽ chụp cho tụi mình tấm hình á, cô mới mua cái máy ảnh cũ của ông nào đó bên Nhật Báo Tiên Tri bán lại..."

"Thế à? Vậy mình nên đi thôi..."

Vậy là cả hai rời nghĩa trang để đến nhà của Gellert.

"Chào hai đứa." Cô Bathilda hăm hở bước ra, vui vẻ hỏi: "Hôm nay hai đứa đi đâu đấy?"

"Ủa hôm qua cô nói là hôm nay cô chụp hình cho tụi con mà?!"

"À đúng rồi cô quên mất. Để cô vô lấy máy..."

Nói rồi, cô Bathilda chạy vào, đem ra một cái máy ảnh kiểu xưa.

"Hai đứa đứng vào nè, cô chụp cho."

Thế là Albus Dumbledore và Gellert Grindelwald đứng vào chỗ và chụp với nhau một tấm ảnh thế kỷ. Cho đến sau này, tấm ảnh ấy vẫn còn được lưu giữ lại.

Albus Dumbledore và Gellert Grindelwald năm ấy

"Tấm ảnh đẹp lắm." Cô Bagshot nói "Sau này chắc chắn nó sẽ là một trong những tấm ảnh có giá trị nhất!"

Albus và Gellert cùng cười với nhau. Cô Bathilda sau đó chụp cho Ariana và Aberforth mỗi đứa một kiểu ảnh nữa. Tất cả ảnh đều được cô cất kỹ lưỡng vào một hộp thiếc để trên đầu tủ sách.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro