[Oneshot] A letter
Cậu đứng đấy, giữa phố phường tấp nập, trông mới lạc lõng làm sao. Anh đã hứa sẽ ở cùng cậu trong đêm giáng sinh năm nay và nhiều năm tới nữa, nên việc cậu phải làm chỉ là chờ anh thôi. Tay cậu sắp tê cứng vì lạnh cả rồi, nhưng sao chẳng thấy anh đến cơ chứ ?
Anh là một kẻ ngốc, chẳng thể làm được việc gì thiếu cậu. Không phải cậu tự cao đâu, ngay cả việc đặt đồng hồ báo thức mà anh cũng rất hay nhầm lẫn. Anh hậu đậu, vụng về nên cậu luôn phải giữ anh tránh xa nhà bếp. Và, cũng sẽ chẳng bao giờ anh đến đúng hẹn với cậu. Khi thì do lỡ chuyến xe, khi thì do anh té – vài – lần trên đường đến nơi hẹn, nhiều nhiều cái khi thì nữa. Nhưng mà, hôm nay anh để cậu chờ lâu hơn bình thường rồi đấy.
Tuy vậy, nhưng anh luôn làm cậu vui. Khi ở bên anh, cậu sẽ không cần phải đóng giả làm bất cứ ai cả, bởi anh bảo anh yêu chính cậu. Khi cậu vui, dù chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt, anh cũng sẽ cười cùng cậu. Khi cậu buồn, anh sẽ cốc vào trán cậu, chẳng đau, chút nào, và nói: " Đừng có gượng nữa. Cứ khóc đi."
Con người anh, chẳng có lấy một chút bày vẽ. Anh thẳng thắn nói tất cả những gì mình nghĩ, thích hay ghét ai cũng bộc lộ hết ra mặt. Nhìn cậu khi gượng cười, khi giả vờ hòa đồng, khi cố gắng thay thế người anh trai luôn gương mẫu đã mất, anh ngăn cậu lại, bảo ghét cậu như thế. Cậu không hiểu tại sao anh lại thế. Chẳng phải cậu làm vậy thì cha mẹ sẽ vui hơn, cậu làm vậy thì ít ra anh cậu cũng sẽ còn sót lại chút hồi ức bên trong cậu sao ? Anh nói : " Nếu như vậy chẳng phải em sẽ rất mệt mỏi sao ? Biết đâu một ngày, anh sẽ không được gặp lại "chính em". "
Tính cách anh, lúc thì trẻ con, lúc lại nói nhiều câu người lớn, thật chẳng hiểu nổi anh. Lúc hứng lên có thể kéo cậu chạy bộ quanh công viên khi còn quá sớm, lúc lười biếng thì có thể ngồi lì nơi máy tính suốt cả ngày không nhúc nhích.
Anh chính là người kì lạ nhất cậu từng gặp. Những cảm xúc cậu từng cho là giả tạo khi xuất hiện nơi nét mặt anh lại vô cùng chân thật. Anh cười, anh suy nghĩ, anh thất vọng, anh giận dữ,... mỗi đường nét nơi anh dường như cậu đều cẩn thận chụp lại trong tâm trí, thỉnh thoảng lại giở ra xem.
Cậu yêu từng khoảnh khắc bên anh, dẫu là vui buồn mừng giận. Anh cho cậu một cảm giác rất bình yên, như người anh trai đã mất của cậu vậy, nhưng khác thay rằng tim cậu đập nhanh hơn chút đỉnh khi ở bên anh. Anh làm cậu giận cũng nhiều, mà cười cũng nhiều. Anh khiến gương mặt vô cảm thường ngày của cậu biểu cảm nhiều hơn đến khó tin.
Nhiều khi cậu nghĩ, sự có mặt của anh trong cuộc sống của cậu thật là một điều kỳ diệu. Cậu có nên cảm ơn đức chúa trời không nhỉ ?
Anh còn... anh còn.... Đứng thật là, khi nói về anh, cậu có thể nói không ngừng. Nhưng cũng đã lâu lắm rồi phải không ? Tại sao anh vẫn chưa đến ?
Khung cảnh tấp nập đã dần lặng xuống rồi. Cây thông Noel cùng những chùm đèn dần được hạ xuống. Phố không còn lấp lánh ánh đèn nữa. Thế tại sao cậu không thấy anh ?
Có phải như mọi lần không nhỉ ? Cậu chờ anh đến khi nản hết sức, định về thì anh sẽ chạy tới, thở dồn dập vì phải chạy gấp trong một đoạn đường xa, nói : " Xin lỗi, anh đến trễ." Thường mọi lần thì đều thế. Vậy cậu đành chờ anh tiếp vậy
Chân cậu tê đến chẳng còn cảm giác rồi, chắc do đứng quá lâu. Cả tay cậu nữa chứ. Anh đã hứa sẽ tặng cậu một đôi găng tay bằng len, nhưng phải đợi giáng sinh mới tặng. Giáng sinh rồi này, mà anh chẳng đến sao tặng cho cậu đây ? Chờ chút nữa thôi, anh sẽ đến, cậu nghĩ. Khi anh đến, cậu sẽ vờ giận hờn vì cái tội đến trễ như thế. Nhưng, cũng sẽ tha cho anh nhanh thôi. Dù có đến trễ thế nào, anh cũng không bỏ mặc cậu, đúng không ?
Có tiếng bước chân tiến tới làm cậu vội ngẩng lên. À, không phải anh, là nhỏ bạn thân của cậu. Sao nhỏ thờ hồng hộc thế, chẳng lẽ đi tìm cậu ? Cần tìm chi cơ chứ, chẳng phải cậu đã kể nhỏ về cuộc hẹn của cậu và anh rồi sao ? Mà, sao giọng nhỏ lại chắc chắn như thế khi nói : " Thiên, về đi, anh ấy sẽ không tới đâu."
Này, dù nhỏ có là bạn thân cậu cũng không nên đùa như thế chứ. Anh, dù có hay đến trễ, cũng chưa một lần thất hẹn với cậu. Dù anh không thể đến được thì anh cũng sẽ đích thân gọi điện nói với cậu, không phải là nhắn tin hay nhờ ai báo cho. Nãy giờ, điện thoại cậu có reo đâu.
"Cậu phải chấp nhận sự thật chứ, Thiên. Tớ biết cậu yêu anh ấy, nhưng cậu biết anh ấy đã mất rồi mà !"
Đùa... đùa chẳng hay chút nào. Cậu quen nhỏ bao lâu nay, chưa bao giờ thấy nhỏ nói đùa dở đến vậy.
"Anh ấy đã mất cách đây hai hôm trước rồi mà. Cậu còn chờ làm gì nữa! Trước khi mất anh ấy có để lại cái này, y tá mới đưa cho mình xong bởi không tìm được cậu. Cậu đọc đi."
Nhỏ chìa ra cho cậu một phong bì chữ nhật màu trà giản dị. Tay cậu run run đưa ra nhận, đừng hiểu nhầm, là do lạnh thôi. Tim cậu như ngừng đập, cổ họng nghẹn lại khi thấy nét chữ bằng mực xanh phóng túng nhưng vẫn ngay hàng lối ấy. Là anh thật.
Một năm sau
Cậu đứng trước bia mộ anh, ánh mắt bình thản. Cậu luôn đến mộ anh mỗi khi gặp khó khăn, rắc rối, có tâm sự hay chỉ đơn giản là thấy cô đơn, chắp tay lại và bắt đầu "nói" với anh những điều mình nghĩ và những gì xảy ra gần đây. Cậu luôn cảm thấy anh đang nghe cậu, chỉ là không trả lời thôi.
- Hôm nay à, cũng chẳng có gì đăc biệt đâu. Chỉ là em tìm thấy bức thư mà anh đã viết cho em một năm trước thôi. Nó thật sự đã cứu em lúc em đang suy sụp nhất đó, Nhưng anh chơi ăn gian quá, chúng ta bắt đầu gặp nhau khi học cấp ba mà, lấy đâu ra nửa cuộc đời của anh.
Cậu đặt một mảnh giấy đã hơi ố vàng xuống nền đất trước mộ anh, dùng một viên sỏi chặn lại.
- Trả lại anh đấy, em không cần nó nữa.
Nói rồi, cậu bước đi.
" Này, lúc đọc lá thư này, chắc em đang giận anh lắm đúng không ? Em có đau lòng không ? Em có khóc không ? Anh không bảo em ngừng lại đâu, bởi những gì em đang cảm nhận chứng tỏ rằng anh đã từng sống, từng được em yêu sâu đậm mà. ^^
Đừng có bảo anh hay lo xa nhé, bởi anh đâu biết được lúc nào căn bệnh này sẽ tái phát đâu. Lỡ lúc hấp hối không kịp viết cho em thì sao đây.
Trước hết, anh thật lòng cảm ơn em vì đã ở cạnh anh. Em biết không, nhiều lần anh đã thầm cảm ơn chúa vì người đã mang em đến bên anh. Nghe hơi sến nhỉ ? Nhưng anh thực lòng đấy. Khi biết căn bệnh của mình không thể chữa lành, có thể tái phát và cướp lấy mạng mình bất cứ lúc nào, anh đã rất sợ. Anh còn quá nhiều thứ muốn làm trong cuộc đời này. Anh muốn sống cùng em, muốn nắm tay em dạo khắp mọi nẻo đất, muốn nhìn thấy em mỗi khi tỉnh dậy,... Thế nhưng, anh chẳng kể với em bất cứ gì về nó, kể cả căn bệnh hay mong muốn của anh. Bởi anh biết khi nghe về nó, em sẽ đau lòng cùng anh. Em cố tỏ ra vô cảm nhưng thật chất lại quá dễ bị tác động, ít ra là anh nghĩ vậy. Vậy nên anh muốn khoảng khắc hai ta bên nhau cả hai đều có thể tươi cười từ tận đáy lòng mình. Anh đúng là có nhiều mong muốn thật, nhưng điều anh mong nhất chính là được thấy em cười tươi. Chỉ cần thấy em có thể nở một nụ cười thật lòng, anh cũng đã có thể an lòng mà đi theo chị thần chết rồi ^^.
Và sau đây là di chúc của anh:
Sau khi chết đi, tôi sẽ để lại cho Thiên:
+ Tất cả tình yêu của tôi suốt cuộc đời.
+ Những kỷ niệm đẹp nhất mà em ấy nhớ về tôi.
Ngoài ra, tôi còn sẽ cho em ấy mượn bức thư này vô điều kiện cho đến khi em hết đau lòng khi nghĩ về tôi.
Tái bút: Em biết không, không có gì là vĩnh cửu cả. Anh biết cái kết của tình yêu này có hơi sớm so với bình thường nhưng chẳng phải nửa cuộc đời này em đã dành nửa tình yêu của mình cho anh rồi sao. Nửa tình yêu còn lại, anh xin em đừng chôn giấu nó, hãy tìm một ai xứng đáng để trao cho, nhé ?"
Một bức thư không đầu không cuối, ghi một mạch tất cả những gì anh nghĩ, thật giống với phong cách của anh. Giờ cậu trả lại anh bức thư này, không có nghĩa là cậu quên anh. Chỉ là tim cậu cảm thấy yên bình khi nghĩ về anh, vậy đó.
Fin.
Written by Mag.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro