Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5-6


05.

Đêm đó, A lười mang O đẹp trở về nhà trong nội thành.

Vừa vào cửa, A lười đã ngã mình lên trên giường sô pha, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

O đẹp cười vỗ cái mông anh: "Dậy tắm rửa đã."

"Anh mệt, hao năng lượng quá mức."

"Bảo bối ngày hôm nay rất tuyệt, nhưng đã tuyệt thì tuyệt cho trót, tắm cho xong rồi lên giường ngủ được không?"

"... Được rồi." A lười loạng chòa loạng choạng bò dậy, lết xác vào nhà tắm, chui vào bồn nước.

O đẹp bắt đầu cởi quần của anh, tạo bọt gội đầu cho anh.

A lười hiếm thấy hỏi: "Em cũng bận cả ngày, có mệt hay không?"

"Có chút."

A lười mím môi, do dự một lát, mới nói: "Tuy rằng anh cũng muốn giúp em tắm cho có qua có lại, nhưng anh vẫn nên nghe theo nội tâm của mình, anh lười tiếp vậy."

O đẹp hơi kinh ngạc, cười nói: "Anh có lòng là được rồi." Cậu tắm rửa sạch sẽ cho A lười, rồi giúp anh mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, sau đó vỗ lưng đối phương nói, "Xong rồi, anh về phòng ngủ đi."

A lười vâng lời về phòng.

O đẹp khẽ thở dài một hơi, lúc này cậu mới buông xuống năng lượng ôn nhu trên người. O đẹp giống như bắt đầu cảm nhận được làm cha làm mẹ không dễ, tuy rằng mệt nhọc, nhưng cậu vẫn muốn trở thành bờ vai cho người nào đó dựa vào.

O đẹp tắm xong trở về phòng ngủ, nhìn thấy A lười đang ngủ thật say, nội tâm lại một lần nữa dâng lên một luồng sức mạnh dịu dàng.

Tựa như nhìn thấy người này thì cậu lại có năng lượng.

O đẹp nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, ngắm nhìn khuôn mặt của A lười, hàng mi anh dài và dày, xương mày rắn rỏi, sống mũi cao thẳng, cùng với bờ môi xinh đẹp nhưng có chút lạnh lùng.

Cậu không kìm được cúi đầu hôn anh.

Buổi tối khi ngủ, O đẹp ôm A lười vào trong lòng, lúc còn chưa ngủ, cậu thỉnh thoảng hôn lên trán anh một cái.

O đẹp nghĩ, coi như yêu nhau trong sáng cả đời cũng không sao, A lười là người nhà của cậu, cho dù mất hết tất cả đặc tính ABO, cậu cũng sẽ không ghét bỏ.

.

Sau này mỗi khi đi ngủ, O đẹp thường ôm A lười vào trong lòng mình.

A lười cũng rất thỏa mãn với hình thức ở chung như vậy, ban đêm bò lên giường, anh cũng sẽ yêu cầu O đẹp mau mau nằm xuống, sau đó chui vào lồng ngực của đối phương, tìm một góc độ thoải mái, rồi dựa vào cậu ngủ.

O đẹp bị anh chọc cười: "Anh đó, như một đứa con nít chưa lớn vậy. Anh cũng không xem coi đầu anh to bao nhiêu, cứ chui vào trong ngực em, hay có muốn em tiết ra chút sữa cho anh uống không nè."

"Có thật không?" A lười hỏi.

O đẹp bị giọng điệu nghiêm túc của anh làm cho đỏ hết cả mặt, cậu chỉ nói đùa thôi mà.

A lười nói: "Em bây giờ đi làm, mỗi ngày đều bị một đám Alpha vây quanh, tối về nhà, trên người cũng toàn là mùi mồ hôi thối của Alpha. Bọn họ khẳng định rất thích nói chuyện với em, rảnh rỗi cũng thích tụ tập đến trước mặt em."

"..." Cái này cũng là sự thật, tuy tâm tư các đồng nghiệp rất chính trực, nhưng O đẹp giống như một đóa hoa tươi trong văn phòng đầy khô khan tẻ nhạt, là ai thì cũng đều thích tới gần hoa tươi để thưởng thức thêm một vài lần, cảm thụ không khí thơm ngọt xung quanh.

A lười nói: "Em đã như vậy, còn có thêm mùi sữa, anh sợ trên đầu mình sẽ nhú thêm cặp nhung nai thứ hai mất."

"..."

.

Nhắc đến đề tài này, A lười liền chợt nhớ tới người vợ đầu tiên của anh.

Là một Omega ôn nhu nhã nhặn và xinh đẹp, qua năm thứ nhất, cậu ta thật ra cư xử vẫn tử tế.

Chỉ là ánh mắt càng ngày càng không đặt trên người anh nữa, lúc nói chuyện, tầm mắt đối phương rũ xuống, sau khi A lười không nhìn cậu ta, thì ánh mắt cậu ta sẽ đi tìm người khác.

A lười nghĩ, có lẽ đối phương đã mất hứng thú với anh rồi.

Quả nhiên, ban đêm chợt tỉnh, anh phát hiện vợ mình đang vui vẻ dưới thân người khác, khuôn mặt xinh đẹp luôn lạnh nhạt, bởi vì sung sướng mà vặn vẹo.

A lười đứng ở khúc quanh nhìn thấy gương mặt đó, cảm thấy vô cùng xa lạ, người vợ thường hay mang theo một sự ôn nhu dè dặt và lạnh nhạt khi đứng trước mặt anh, hiện tại lại như một kẻ điên bị khoái cảm thao túng.

A lười lặng lẽ đi khỏi, coi như không có gì xảy ra, giữ lại một chút thể diện cuối cùng cho người vợ đầu yêu kiều rụt rè.

Lúc muốn ly hôn, anh cũng chỉ nói, tôi cảm thấy bản thân không thể tiếp tục làm chậm trễ em nữa.

O đẹp nghe xong toàn bộ, cậu sờ đầu A lười nói: "Anh thật là một người dịu dàng."

.

A lười cũng không cảm thấy mình là người dịu dàng, trái lại, anh còn có chút hẹp hòi.

Lần thứ n ngửi thấy được mùi của Alpha nào đó bám trên người O đẹp, anh trở nên lặng im.

Đến lúc dùng bữa cũng tỏ vẻ ăn không ngon.

O đẹp hỏi anh: "Anh làm sao vậy? Ngày hôm nay cũng là món anh thích mà."

A lười nói: "Có phải gần đây em thường xuyên nói chuyện cùng một Alpha đúng không?"

O đẹp suy nghĩ một chút: "Là có một cậu thanh niên mới vào làm, gần đây em đang hướng dẫn cậu ta."

Trong chớp mắt, O đẹp cũng đã công tác ở cơ quan mới được hơn nửa năm.

"Là người như thế nào?"

"Khá tốt."

"Trông như thế nào, gia thế như thế nào, tính cách như thế nào, năng lực làm việc như thế nào."

"... Anh đang điều tra hộ khẩu sao?" O đẹp cười cười, "Hay là lại có chút ghen? Em chỉ hướng dẫn cậu ta mà thôi, ngoại trừ công việc, bình thường không có nói chuyện riêng. Em bảo đảm."

O đẹp cố gắng vuốt lông cho A lười.

A lười nói: "Em không có phát hiện, nhưng anh ngửi thấy được mùi khiêu khích, qua mỗi lần mùi càng nặng hơn, tính công kích cũng rất mạnh."

"Ghê như vậy?" O đẹp cảm thán thiên tính giữa các Alpha với nhau, "Em còn có mấy hôm là không cần giao tiếp với cậu ta nữa rồi. Anh yên tâm."

A lười mất tinh thần nhìn O đẹp, một lát sau, anh mới nói: "Anh không muốn bị cắm sừng thêm lần nữa, nếu như em cũng thích cái tên đó, phải thành thật nói cho anh biết."

"... Em không có mà." O đẹp có hơi bất đắc dĩ, "Nếu như anh cảm thấy không yên tâm, thì tiến hành đánh dấu tạm thời với em đi, anh cũng có thể dùng chất dẫn dụ nói cho bọn họ biết, là em có đối tượng rồi."

.

Từ lúc O đẹp xách hành lý chủ động đến cửa, đến bây giờ, kết hôn một được năm rưỡi, cậu rốt cuộc cũng chờ tới dấu hiệu tạm thời.

Nhưng mà có lẽ là do chưa từng mong đợi đến việc này, ngoại trừ vô cùng kinh ngạc chuyện A lười đồng ý đánh dấu tạm thời ra, O đẹp cũng không có cảm giác gì quá lớn.

Buổi tối vẫn như cũ, trước tiên đi tắm cho A lười.

Lúc O đẹp tắm xong vào phòng, đèn bên ngoài đều đã tắt, chỉ còn ánh sáng nhu hòa trong phòng ngủ của bọn họ.

A lười nằm trên giường, chân dài tay dài co lại, trông không giống muốn tiến hành đánh dấu tạm thời một chút nào.

O đẹp: "Anh muốn ngủ rồi à?"

A lười mơ mơ màng màng đáp: "Ừm..."

"..." O đẹp tốt tính nói, "Vậy anh ngủ trước đi."

"Không được, vẫn chưa có đánh dấu em." A lười gian nan bò dậy, ngồi ở trên giường, "Lại đây, anh cắn một miếng rồi ngủ tiếp."

"..."

Có lúc O đẹp cảm thấy A lười nói chuyện rất ư là thiếu đánh, nhưng cậu sẽ không phát bực gì nhiều với A lười, cũng chỉ tùy ý anh, không so đo gì.

O đẹp ngồi lên giường, mắt đối mắt nhìn A lười hỏi: "Em phải làm gì đây?"

"Ngồi vào lòng anh, vén tóc lên, lộ gáy ra."

O đẹp bò qua, làm theo lời A lười, lộ ra phần gáy trắng mịn, A lười cúi đầu cắn xuống.

Toàn bộ quá trình chỉ có an tĩnh, bình tĩnh, lãnh tĩnh, các loại tĩnh.

Sau một phút, A lười thả miệng ra, nhìn phần gáy của O đẹp bị anh cắn ra một vòng dấu răng.

Nghi ngờ hỏi: "Như vậy là được rồi sao?"

Ngoại trừ bị cắn có hơi đau, O đẹp không hề có cảm giác gì khác: "Chắc là được rồi."

"Xin lỗi, cắn ra dấu răng trên gáy của em." A lười nói, từ ngăn tủ đầu giường lấy ra một miếng thuốc mỡ, dán cho O đẹp, "Che như vậy đi, để ngày mai em không bị xấu hổ."

"..." O đẹp ngửi mùi thuốc mỡ hôi hôi sau gáy, chỉ đành phải nói "Cảm ơn".

.

O đẹp dán thuốc mỡ sau gáy đi làm.

Buổi tối cậu trở về, A lười ngửi một cái, nói: "Vẫn còn có chút mùi, nhưng không nặng như trước, tên kia có tránh em đi không?"

"..." Nói sao nhỉ, O đẹp cảm thấy hơi khó xử, dường như các đồng nghiệp chỉ tránh né mùi thuốc mỡ của cậu mà thôi.

O đẹp nói: "Sáng sớm có tránh một chút, buổi chiều có lẽ mùi phai đi, bọn họ lại... Giống như trước đây."

A lười vừa nghe cậu nói vậy thì chợt có chút không vui.

Buổi tối trước khi ngủ, anh lại bảo O đẹp lộ gáy ra.

"Cần phải đánh dấu thêm lần nữa." Nói xong, anh bèn cắn.

O đẹp để anh cắn tùy ý, còn ôn hòa bảo: "Anh đừng gấp, nếu như một lần không được thì hai lần, buổi tối đánh dấu một lần, buổi sáng trước khi em đi còn có thể cắn thêm một lần nữa."

"Em đâu có biết," A lười chán nản ngồi dậy, "Kho gen đo ra gen của anh rất ưu tú, không có lý nào về mặt chất dẫn dụ lại kém như vậy được."

"Không sao, chúng ta lại không sống dựa vào chất dẫn dụ." O đẹp động viên ông xã, "Dù cho hai ta có mất đi tuyến thể, cũng sẽ không trở ngại anh và em thương nhau."

"..." A lười bị cậu làm cho hơi cảm động, từ đáy lòng phát ra một câu khen ngợi: "Em thật tốt."

Sau một chốc, A lười còn nói: "Xin lỗi, phải để em gả cho loại Alpha bất lực như anh."

"Không sao, em cũng không để ý đến chuyện này." O đẹp hôn lên trán A lười một cái, ôm anh ngủ như cũ.

Sáng sớm tỉnh lại, O đẹp phát hiện A lười đang cắn gáy của cậu.

"..."

Sau khi cắn xong, A lười còn liếm môi, nói: "Anh mệt, nếu như mỗi ngày đều phải tạm thời đánh dấu như vậy, anh tình nguyện đánh dấu vĩnh cửu một lần luôn cho khỏe."

06.

A lười có chút thấp thỏm hỏi O đẹp: "Em nguyện ý để anh đánh dấu vĩnh cửu chứ?"

O đẹp mở miệng, thậm chí có cảm giác căng thẳng thẹn thùng như nói lời đồng ý kết hôn: "Em nguyện ý."

"Vậy thì tối hôm nay đi." A lười đã quyết định.

Nguyên một ngày, O đẹp cảm thấy như đang nằm mơ.

Tuy rằng cậu không có vô cùng nghĩ muốn chuyện ấy, nhưng có thể đợi đến ngày đó, cũng là một bước tiến bộ rất lớn của A lười.

Điều cậu vui không phải là bản thân sắp có sinh hoạt về đêm, mà là A lười nguyện ý mở rộng cửa lòng, đón nhận cậu.

Có phải nghĩa là dưới sự chăm sóc bầu bạn của cậu, A lười đang có chuyển biến tốt đẹp không? Nếu như ông xã cậu có thể cứ giống như vậy mà chậm rãi bước tới, dù cho tốc độ của anh có chậm một chút, thì cũng không sao, O đẹp chân thành vui mừng cho anh.

Buổi chiều, O đẹp xin nghỉ nửa ngày phép.

Cậu đi chăm sóc da toàn thân, trước đây cậu từng nghe các tiểu O giới thiệu qua, nhưng vẫn chưa thử bao giờ.

Lúc đi ra, O đẹp cảm giác toàn thân mình nhẵn nhụi như không thấy được lỗ chân lông, da thịt mềm mại vô cùng mịn màng.

Hơi lố quá rồi, cậu nghĩ.

Đi làm chuyện này, bản thân mình thật sự quá khoa trương, tựa như một Omega không thể đợi chờ được nữa mà muốn gả chồng. Ra khỏi cửa thẩm mỹ viện, O đẹp muốn che mặt của mình đi.

Thật sự quá khiến người ta ngượng ngùng.

Có điều vừa về tới nhà, O đẹp đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hết hồn.

Trên người A lười còn mặc đồ ngủ, nhưng nửa người dưới là cái mông trần trụi, anh ngồi phịch trên giường sô pha, nhìn thấy O đẹp vào cửa, trong mắt càng thêm ủ rũ tủi thân: "Em đã về..."

"Bảo bối, anh làm sao vậy, tại sao không mặc quần?"

A lười thẳng thắn kể: "Anh vốn muốn xem phim tìm cảm giác, nhưng anh hình như không tìm được."

Nói xong A lười quay người qua, lộ ra tiểu vòi voi mềm nhũn dưới háng.

Trên mặt khóc như không khóc nhìn O đẹp: "Chắc anh bị liệt dương rồi."

A lười dùng tay gẩy một cái, tiểu vòi voi mềm xèo.

Lại dùng tay vuốt một cái, tiểu vòi voi vẫn mềm xèo.

Tiếp tục dùng tay móc một cái, tiểu vòi voi cũng vẫn mềm xèo.

O đẹp nhìn không nổi, bước tới nắm lấy tay của A lười, dịu dàng động viên: "Anh đừng bắt nạt nó nữa, chúng ta dẫn nó đi khám bác sĩ được không nào, anh trước hết đừng sốt ruột."

A lười nhìn O đẹp, tủi thân ôm lấy cậu: "Anh xin lỗi."

.

Dù cho O đẹp hết sức động viên, nhưng A lười vẫn không nghe lọt.

Trên đỉnh đầu của anh như thể xuất hiện một đám mây đen có thể trông thấy được bằng mắt thường, A lười nằm bên trái, mây đen trên không liền bay theo qua trái, A lười lăn qua bên phải, mây đen trên không cũng bay theo qua bên phải.

O đẹp đạp lên giường duỗi tay chộp một cái, dĩ nhiên bắt được đám mây đen mềm mại này, xúc cảm tựa như kẹo bông gòn.

A lười: "Sao em lại lấy đồ chơi của anh?"

"... Em tưởng là ảo giác."

A lười vứt cái điều khiển mây đen đi, vẫn cởi truồng cái mông, thở dài: "Anh có thể bị như vậy suốt đời, em muốn bỏ anh thì giờ vẫn còn kịp."

"Lại nói cái gì tiêu cực nữa rồi, không phải em đã bảo yêu đương trong sáng cả đời cũng không có gì sao?"

O đẹp cầm ra tấm chăn mỏng đắp lên cái mông của A lười: "Anh không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ y học rất phát triển, hầu như không có loại bệnh liệt dương nào là không chữa được, còn có người bị tai nạn mất đi bộ phận sinh dục mà vẫn có thể thay thế bằng bộ phận nhân tạo, anh lo cái gì nữa chứ?"

"Em nói đúng," A lười đáp, "Nhưng anh có khả năng phần lớn là do vấn đề tâm lý."

"Không sao," O đẹp cúi người, dựa vào sau lưng của A lười, "Em sẽ không bao giờ để ý chuyện đó, anh cũng nghĩ thoáng một chút."

"Lý lẽ thì anh hiểu, nhưng rất nhiều thứ, trước khi em chưa mất đi, em không biết là mình để ý nó, em không cần lo cho anh nữa, cứ mặc anh đi."

A lười cực kỳ mất tinh thần, O đẹp kêu anh đi tắm, anh cũng không đứng dậy.

O đẹp muốn anh ăn bữa khuya, anh cũng không ăn.

Buổi tối dỗ dành anh về phòng ngủ, anh cũng không chịu về.

Sáng sớm O đẹp thức dậy, phát hiện A lười vẫn đắp kín cái chăn mỏng, nằm liệt trên giường sô pha.

"Em làm bữa sáng cho anh rồi, lát nữa anh nhớ ăn nhé."

Cậu không an tâm lắm đi làm, tới trưa vẫn có chút mất tập trung.

Giờ nghỉ giải lao, cậu dùng thiết bị thông tin kiểm tra camera gia đình, nhìn thấy A lười để mông trần đi lại trong nhà, anh đến phòng ăn, nhặt bánh bao đã nguội trên bàn lên bỏ vào miệng.

O đẹp biết chồng mình không chết đói, lúc này mới yên tâm được một chút.

.

Người máy giúp việc trong nhà đã bị O đẹp thiết lập hẹn giờ làm việc.

Chưa tới thời gian là sẽ không khởi động, để tránh dung túng A lười đi tiểu còn phải nhờ người đỡ chim họa mi.

Bất đắc dĩ, A lười muốn uống nước chỉ có thể tự bò dậy đi lấy nước, mắc tè cũng phải tự đi tè, đói bụng thì phải tự vào nhà bếp kiếm ăn.

Anh lười giành quyền khống chế người máy giúp việc với O đẹp, kết quả tùy ý đối phương chính là thêm phiền cho bản thân.

O đẹp thông qua camera nhìn thấy A lười ăn xong bánh bao nguội rồi ngã người lên giường.

O đẹp không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Bảo bối à, vừa ăn xong thì không nên nằm đâu, có thể hơi vận động một chút, ví dụ như vào phòng tìm quần mặc vào."

A lười nằm bò trên giường không nhúc nhích, nghe thấy tiếng của cậu cũng chỉ gãi gãi cái mông.

O đẹp: "..."

Suy nghĩ một chút, O đẹp còn nói: "Buổi tối em hẹn bác sĩ đến khám, đừng để vừa mở cửa là bị bác sĩ nhìn thấy anh không mặc quần nhé."

"Anh bít rồi." A lười làm biếng trả lời.

Nhưng bộ dáng này của anh, nằm ngủ là không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, dẫn bác sĩ đến chắc vẫn chưa có mặc quần đâu.

O đẹp chỉ có thể giả bộ nghiêm túc nói: "Đồng nghiệp O trong văn phòng em rất tò mò em đang gọi video với ai đấy, lát nữa sẽ cho anh ấy xem đó nhé, cho anh một phút, nhanh đi kiếm quần mặc vào."

"...!"

A lười khẽ cắn răng, vừa định bò dậy vào phòng kiếm quần, thì thấy cái chăn mỏng vứt ở bên cạnh, anh bèn kéo nó lại đây đắp lên nửa người dưới, "Không phải anh không chấp hành, mà là do một phút không đủ, thay vì làm một nhiệm vụ chỉ có thể hoàn thành nửa vời, không bằng đừng nên làm ngay từ đầu."

"..."

.

Sau khi tan việc, O đẹp quả nhiên dẫn theo một vị bác sĩ trở về.

A lười cũng quả nhiên chưa mặc quần, gặp bác sĩ còn lươn lẹo biện minh: Vừa lúc không cần cởi quần để kiểm tra rồi.

"..." O đẹp không biết tại sao, cảm thấy chồng mình khá giống một đứa nhóc chẳng ra gì. Cậu dự định sau đó phải dạy dỗ anh nói chuyện văn minh biết phép lịch sự sao cho đàng hoàng.

Bác sĩ mang theo một chút dụng cụ chuyên ngành đến, trải qua một phen kiểm tra với tiểu vòi voi, kết luận trên sinh lý không có vấn đề gì. Chỉ là mấy năm nay dùng nhiều thuốc ức chế và thuốc ngăn mùi, cần thời gian nhất định để khôi phục. Ngoài ra bệnh trầm cảm cũng làm giảm ham muốn tình dục ở một mức độ nhất định.

Bác sĩ an ủi một chút. A lười hời hợt nghe, lại còn gãi gãi cái mông trước mặt bác sĩ.

O đẹp: "..."

Cảm giác anh chồng mình thật sự là càng lúc càng làm mất mặt phụ huynh.

Đến khi tiễn bác sĩ về rồi, O đẹp còn chưa mở miệng, A lười đã nói: "Kỳ thực anh có đội ngũ bác sĩ gia đình chuyên nghiệp."

"Thì sao?"

"Cho nên em không cần gọi vị bác sĩ kia đến đây nữa."

"Nhưng anh lại lười liên hệ đội ngũ bác sĩ của anh cơ mà."

"..." Lúc này A lười dường như cảm giác thấy, "Hình như em bị sao à, em giận hả?"

"Không có." O đẹp quay người đi vào nhà bếp.

A lười im lặng nằm xuống, trở mình hai lần, cặp mắt nhìn về phía nhà bếp một chút, nhưng trong nhà quá lớn, anh không nhìn thấy cậu trong đó. Cảm giác bầu không khí có chút khẩn trương cùng lúng túng.

A lười nói: "Anh bị ngứa mông."

Không ai đáp lại.

A lười còn nói: "Em có thể chỉnh thời gian công tác của người máy lâu hơn một chút không?"

Vẫn không ai đáp lại.

A lười suy nghĩ một chút, lại trở người hai lần trên giường.

Khó chịu, trầm cảm, bất đắc dĩ.

Nhưng anh vẫn đứng dậy, đi vào phòng tìm một chiếc quần mặc vào. Sau đó lại đi tới cửa nhà bếp, hỏi: "Buổi tối tụi mình ăn gì?"

O đẹp quay người lại, thấy ông xã đã mặc quần rồi, nhưng cậu vẫn có chút bực mình: "Ăn mì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #rggr