Chương 2
Lý Thừa Viễn, ngài luyện kiếm như vậy khi nào mới có thể đánh bại ta?" Dương Doanh đem kiếm trong tay giao cho cung nữ đứng sang một bên, cầm lấy khăn tay đi tới trước mặt Lý Thừa Viễn, đưa tay lau mồ hôi trên trán nam hài. Lý Thừa Viễn không phục đem kiếm trong tay ném xuống đất, rũ đầu tùy ý để Dương Doanh đùa nghịch.
Hiện giờ Lý Thừa Viễn đã gần mười sáu tuổi, nhớ lần đầu tiên gặp hắn vẫn còn là một đứa bé vì Lý Đồng Quang ôm không thoải mái, cố ý tè vào người Lý Đồng Quang, bây giờ hắn đứng thẳng, kỳ thật đã cao hơn nàng nửa cái đầu.
"Doanh tỷ tỷ chính là cố ý. Làm gì có ai luyện kiếm chuyên đâm vào chân chứ."
Kiếm thuật của Dương Doanh là do Lý Đồng Quang dạy, khi hai người từ huyện Hợp trở về An quốc, Dương Doanh bị ám sát lần thứ tư, hộ vệ bên cạnh nàng Đình Huy bị thương, vết thương trên cánh tay dài hơn mười phân, nhìn qua máu cháy đầm đìa khiến Dương Doanh nhớ đến trận tinh phong huyết vũ mấy tháng trước, trong lòng dâng lên từng đợt sóng sợ hãi.
Nếu không phải Lý Đồng Quang nhận được tín hiệu đến mau, có lẽ Đình Huy liền tự giải quyết ở đây, Dương Doanh vành mắt hồng hồng, một bên dặn dò đại phu cẩn thận một chút, một bên tức giận đến trước mặt Lý Đồng Quang, hận không thể đem người thiên đao vạn quả. Lý Đồng Quang chống đầu nhìn một hồi lâu mới mở miệng: "Sư phụ không dạy cô võ công à?"
"Đám người kia che mặt bất ngờ ngoi lên khỏi mặt nước, cầm đao chạy về phía ta. Ta giết được một người, giết hai người, rất nhiều người... Lý Đồng Quang, không bằng ngài treo ta lên tường thành cho đám người An quốc đó xem, tránh để bọn họ mỗi ngày nhớ thương ta như một con dê béo."
Lý Đồng Quang nhìn vết máu trên mặt Dương Doanh, tùy ý đứng dậy, rút ra một thanh kiếm từ bên người Chu Âm ném cho Dương Doanh: "Ta dạy cho cô."
"Ngài? Quên đi Lý Đồng Quang, ngài thậm chí còn không thể đánh thắng Viễn Châu ca ca"
"Vậy liền để Ninh Viễn Châu từ trong lòng đất chui ra dạy dỗ cô đi."
Dương Doanh nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Thừa Viễn, cũng không giải thích, mỉm cười nhét chiếc khăn tay lau mồ hôi vào tay Lý Thừa Viễn, cầm lấy áo lông chồn do nha hoàn mang đến khoác lên người, nghĩ rằng cuộc nghị sự giữa Lý Đồng Quang cùng các đại thần cũng nên kết thúc.
"Lần sau có thời gian lại đến bồi ngài luyện kiếm... Bệ hạ, thần phụ xin phép cáo lui trước."
Lý Thừa Viễn nhặt kiếm từ dưới đất lên, gật đầu: "Được."
"Mọi chuyện không thuận lợi sao?" Dương Doanh vừa đi tới liền nhìn thấy Lý Đồng Quang đá văng cửa, xanh mặt bước ra ngoài. Dương Doanh bước tới trước mặt Chu Ân nháy mắt, đi theo Lý Đồng Quang đến bên cạnh hắn.
"Nếu những lão già đó không phải còn có chỗ hữu dụng thì ta đã giết hết bọn họ rồi."
Dương Doanh nhìn một đại thần đang đi ra ngoài, dùng cánh tay đụng vào Lý Đồng Quang, lấy ra một bao giấy từ trong ngực đưa cho Lý Đồng Quang, rồi chuyển chủ đề, "Tại sao ngài lại nói những chuyện này trong khi tức giận? Bây giờ, Bệ hạ ở bên kia sống chết không chịu nhường cho ngài đầu bếp Giang Nam làm bánh hạt dẻ ngươi thích nhất."
"Lý Thừa Viễn dùng bánh hạt dẻ dỗ cô vui vẻ, nếu biết cô đưa cho ta ăn, hắn sẽ rất tức giận." Lý Đồng Quang nhận lấy bao giấy từ tay Dương Doanh, mở ra, bên trong có bốn miếng bánh hạt dẻ màu bột đậu, Lý Đồng Quang không khách khí cầm một cái lên nhét vào trong miệng, đuổi theo bước chân của Dương Doanh, "Lô lương thảo thứ hai từ huyện Hợp lẽ ra sẽ rời đi sau khi đợt đầu tiên đến, nhưng lô lương thảo đầu tiên đã đến ba ngày trước, còn lô lương thảo thứ hai vẫn chưa được thu thập, đám đại thần chó má kia, Đại An ủng hộ bọn họ, nhưng họ lại không muốn bỏ ra một phân tiền nào."
"Được rồi, đừng tức giận, ta có cách giải quyết."
"Cô đang nói thật sao?"
"Ngài ăn bánh hạt dẻ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro