Part 3
Buổi tiệc trông rất hoành tráng, nhìn sơ qua, cứ y như là một bữa họp mặt của những thành viên Gryffindor thôi vậy, chen vào là hai ba học sinh nhà Ravenclaws và Hufflepuffs. Khách mời quy tụ từ vài bạn đồng nghiệp của Harry trong sở thần sáng cho đến Giáo sư Mc Gonagall, bác Hargrid, và tòan thể giáo viên Hogwarts. Dĩ nhiên là chưa kể nhà Weasley, với đủ mặt anh hào rồi.
Tất cả cùng tụ về trong sân vườn sáng rực hoa đăng của nhà Weasley. Ginny vừa tán gẫu với Luna, vừa lén ngó bạn trai của mình.
Bỗng nhiên, có một tiếng "bụp" lớn khiến mọi người quay lại. Hóa ra là Hermione Granger, một tay ẵm Teddy, một tay dắt theo Kreacher. Bà ngọai của bé, Andromeda, đứng hơi khuất sau lưng cô gái trẻ.
"Ba Harry!" Thằng nhỏ nhảy chòi chòi, đòi Hermione thả xuống rồi chạy ào tới chân ba nuôi. Dĩ nhiên Harry lập tức bế nó lên, xoay vài vòng vui sướng.
Ginny trông thấy Hermione vừa bước về phía anh, vừa rỉ tai nói gì đó với Andromeda. Trong khi đó, Kreacher đã vọt lên phía trước, đuổi theo thằng bé rồi sẵn tiện ôm luôn chân của Harry khiến anh nhìn xuống, vỗ vỗ đầu con gia tinh một cách âu yếm.
Rồi cô lại thấy Hermione ôm chặt lấy Harry, và anh cũng đáp trả lại. Ginny thấy không vui trong lòng khi hai người ôm nhau lâu hơn cô tưởng, thậm chí Harry còn vùi mặt vào sau gáy Hermione khi anh ôm cô.
Ngạc nhiên hơn, Harry lại vòng tay, kéo luôn cả bà Tonks vào, thì thầm gì đó khiến bà phù thủy già phá lên cười thích thú.
"Này mọi người, Hermione đến rồi, tới giờ nhập tiệc rồi đó!" Ron hét to, bưng trên tay một chiếc bánh sinh nhật lớn trên có cắm mấy ngọn đèn cầy lung linh.
Ginny đứng dậy, cáo lỗi với Luna rồi bước lại gần Harry. "Lại đây nè mọi người." Cô gọi.
Trông Harry hơi đỏ mặt khi thấy bao nhiêu con mắt đang dồn hết sự chú ý vào anh. Đôi khi anh chàng cứ hay mắc cỡ thế đấy, Ginny cười khúc khích. Khách mời lần lượt tụ tập lại xung quanh Harry, người vẫn đang ẵm bé Teddy trên tay. Ginny bước tới, hôn vào má anh một cái thật kêu và quay sang nghịch chủm tóc của Teddy. Cô phá ra cười khi thằng bé né né đầu sang chỗ khác.
Thế rồi mọi người cùng nhau hát bài "chúc mừng sinh nhật" tặng Harry khi anh cúi xuống thổi đèn cầy, mặc dù họ có hơi lạc điệu một chút. Cùng lúc đó, pháo bông sáng rực cả một vùng trời khi hai anh Percy và Geogre thi nhau đốt rồi thảy lên, trông cứ như mấy đứa con nít háo hức khi được vào tiệm kẹo vậy.
Sau khi đã ăn uống phủ phê, khách mời bắt đầu tản ra, đứng thành từng nhóm nhỏ cả trong nhà lẫn ngòai sân, trò chuyện hỏi thăm nhau. Ginny cũng thế, cô đang nghe Neville hăng say kể về mấy chuyến du lịch vòng quanh thế giới của anh để tìm ra các lọai dị thảo. Vừa lúc ấy, bà Weasley chen ngang, hỏi cô có trông thấy Harry không, vì đã đến giờ mở quà. Cô ngó dáo dác nhưng chẳng thấy anh đâu cả. Cuối cùng Ginny bảo má cứ yên tâm vào trong, để cô ra ngòai sân kiếm Harry thử xem. Lạ thật, Harry không ở gần đây, cô quyết định đi xa hơn một chút về phía cái ao nhỏ. Có tiếng người ở gần băng ghế cạnh ao nhưng Ginny khó mà thấy rõ được họ là ai trong màn đêm thế này, khi chị hằng đang mãi lo chơi trốn tìm cùng mây cùng gió. Có lẽ là một đôi tình nhân nhưng cũng có thể chỉ là hai tên trộm vặt...
Bước chân Ginny chậm hẳn khi cô càng tiến gần đến băng ghế, nghe như có ai đang khóc thì phải. Chưa bao giờ cô nghe thấy một tiếng khóc thê lương ảo não đến đứt ruột như thế.
"Suỵt... không sao hết, nín đi Harry, mình nè...". Đó là tiếng của Hermione.
Ginny bước gần thêm chút nữa, tiếng nức nở đã giảm dần, chứng tỏ người kia đang bình tâm trở lại.
"Xin lỗi, mình làm phiền bồ quá, Hermione...". Harry. Là Harry. Harry của cô. Ginny như không còn tin vào được chính tai mình nữa. Harry đang khóc. Harry không bao giờ khóc. Không bao giờ. Ít ra là không trước mặt cô.
"Có sao đâu Harry, đó là nghĩa vụ của bạn bè mà, phải không?" Ginny vẫn còn nghe tiếng sụt sịt. Cô không muốn nghe lén họ, nhưng chân cô dường như đã hóa đá tự bao giờ.
"Mình biết bồ cũng không khá hơn gì mình. Ánh mắt của bồ đã nói cho mình biết rồi."
"Mình sẽ giải quyết khi mình có thể, Harry à." Ginny nghe Hermione thì thầm.
"Bồ luôn biết rõ nên tìm mình ở đâu, 'Mione." Cái cách anh gọi tên cô một cách dịu dàng – cái tên mà chỉ mỗi Harry mới được phép dùng- như đang bóp nát trái tim cô."Tụi mình là 'những người khốn khổ' mà. Bồ và mình."
Hermione khẽ cười. "Cũng đúng. Mà sáng nay bồ bắt được mấy tên ở Brighton?"
"Ba nam một nữ. Travers và Rowles. Mặc dù tụi mình cũng hơi bất ngờ khi túm luôn được cả Parkinson và Nott."
"Pansy Parkinson và Theodore Nott? Tụi kia và hai đứa nó có quan hệ gì?"
"Thì cũng kết bè kết đảng với mấy phần tử xấu thôi chứ gì." Ginny nghe tiếng anh thở dài thườn thượt. "Nhưng Hermione, tụi nó không biết gì về mấy vụ đặt bom cả nên chắc sẽ được thả ra sớm thôi."
"Mình rất tiếc, Harry. Mình biết bồ rất muốn bắt bọn chúng."
"Tụi nó giết oan dân muggles – và cả con nít. Trẻ em mà chúng cũng không tha! Tụi mình bỏ ra bao xương máu, hy sinh cho cuộc chiến vô nghĩa đó vì cái gì chứ? Để rồi hôm nay cái lũ khốn nạn đó lại đi giết những người dân muggles không có khả năng tự vệ."
Lặng im.
"Đôi khi mình thấy mệt mỏi lắm Hermione. Mình còn có thể làm gì được nữa, Hermione? Mình chỉ là một người bình thừơng mà thôi."
Ginny sững người ra khi cô thấy Hermione nắm lấy Harry mà anh chẳng những không hề rút ra, lại còn xiết chặt hơn. "Không, không phải như thế. Bồ chính là lòng tin, là nguyên tắc cho bao người noi theo. Bồ không phải là một người bình thường, Harry. Chẳng phải bồ đã dũng cảm đứng lên chiến đấu vì lẽ phải sao? Đừng đánh giá quá thấp những gì một người bình thường có thể làm, Mấy ai còn cố gắng tiếp tục đấu tranh vì người khác khi chính bản thân họ đã hy sinh quá nhiều rồi chứ? Bồ thì khác, chỉ có bồ. Bồ vẫn còn phấn đấu, để đem lại niềm tin yêu, sự hy vọng."
"Ban đầu chỉ là một người đàn ông, Harry, nhưng rồi bồ đã mang thêm cả một người phụ nữ và một người đàn ông khác. Ba chúng ta cùng làm việc đó mà. Và từ ba đứa mình, chúng ta có bạn bè, gia đình, những người yêu thương chúng ta. Bồ không phải là một người bình thường, hãy nhớ đấy."
Ginny thật sự muốn bỏ quách đi cho rồi. Cô chưa bao giờ biết đến một Harry yếu mềm đến thế này. Khi bên cô, anh luôn tỏ ra mạnh mẽ, bảo vệ cô khỏi những nguy hiểm. Nhưng đây, đây lại là một Harry nghi ngờ vào chính bản thân của mình, là một Harry mà cô không hề quen.
"Nhưng làm sao chúng ta có thể sống tiếp chứ Hermione? Mỗi khi nhìn Teddy, mình lại càng nhớ đến thầy Lupin, nhớ cô Tonks, và lại càng cảm thấy có lỗi khi đối diện với Andromeda. Bà ấy đã mất hết cả gia đình. Vì thế, mình không nỡ đónTeddy đi về nuôi, mà trao lại cho bà chăm sóc. Mình biết Andromeda rất cần thằng nhỏ, nó như nguồn sống của chính bà. Tất cả bọn họ đều là những người đã hy sinh quá nhiều, mình không biết còn có thể làm gì hơn để giúp họ nữa?"
Ginny không thể chịu thêm bất cứ giây phút nào nữa. Cô bỏ chạy khỏi nơi đó. Nước mắt lăn dài trên má cô khi Ginny chạy ào về nhà.
Về gần đến trang trại hang sóc, cô giảm dần nhịp chân lại, quệt những giọt nước mắt mà cô chẳng biết vì sao lại chảy ra nữa. Cô biết Harry luôn tìm đến Hermione mỗi khi anh cần sự giúp đỡ. Nhưng khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng anh chưa bao giờ cư xử như thế với mình, chưa bao giờ, Ginny thấy nhói trong tim, như thể vừa có một nhát dao đâm vào. Dường như Harry đã che đi một bộ mặt khác, bộ mặt mà cô không bao giờ được thấy, thậm chí là biết đến. Ginny bỗng nghe nghẹn nơi cuống họng, cô đưa tay, giữ chặt miệng mình. Có quá nhiều chuyện Harry không kể cho cô biết. Tại sao hai đứa đã tranh luận cả triệu lần về chuyện này rồi mà anh vẫn không mở lòng, chia sẻ với cô chứ?
Chết tiệt! Tại sao lúc nào anh cũng tìm đến Hermione? Em còn phải làm sao nữa chứ? Anh muốn gì thêm ở em nữa?
Nhưng Ginny đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, giờ không phải là lúc để sup sụp nhất là... hôm nay lại là sinh nhật của anh, và bọn họ vẫn chưa khui hộp quà nào hết.
~ End Chap 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro