Part 2
Part 2
Khi Hermione về tới nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối. Cô mệt mõi rã rời, ngày hôm nay là một trong những ngày tồi tệ, khi mà mọi chuyện cứ rối tung cả lên.
"Ron?" Cô gọi lớn, phẫy nhẹ cái đũa để đèn bật sáng lên. "Ron, anh có nhà không?"
Chẳng ai trả lời cả. Cô trở về phòng ngủ, trút bỏ bộ áo công sở, tháo kẹp tóc ra và nhẹ nhàng xoa bóp hai bên vầng thái dương. Liếc nhìn qua đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi, và Hermione cần phải đến đó lúc 7 giờ.
Sau khi tắm rửa một cách nhanh chóng, cô chọn một chiếc đầm đen ngắn dài vừa tới gối, mang vào một chiếc đồng hồ bạc, đắt tiền và thanh mãnh, đi kèm là hai đôi bông tai đính kim cương nhỏ. Cô trang điểm nhẹ nhàng, rồi xịt chút nước hoa lên. Hermione nhìn lại đồng hồ. 6:55. Ron đâu chẳng thấy. Cô nghiến răng, sải bước tới điểm độn thổ rồi biến mất.
*********
Bao quanh cô là một bầu không khí tĩnh lặng. Hermione khẽ nắm lấy tay người đàn ông, xiết nhẹ. Cặp mắt nâu u buồn ấy quay sang nhìn cô.
"Ngày nào ba cũng nhớ má hết."
Ba cô vòng tay ôm lấy Hermione. Cô cố nín khóc, kềm nén khi những giọt nước mắt của ông bắt đầu tuôn xuống.
"Ba, con xin lỗi."
"Không phải lỗi của con, con gái. Con đã làm hết sức mình rồi mà." Ông mỉm cười, ôm cô chặt hơn. "Ít ra thì con vẫn còn ở đây với ba. Và má con đang đợi ba ở thế giới bên kia. Ba biết chắc là thế."
Hermione thấy nghẹn nghẹn ở cuống họng họng, cúi gằm đầu khi ông nhìn cô, và gặng nở một nụ cười buồn bã. Mắt cô lướt về phiến đá trắng trước mặt họ, có lẽ cũng đã đến cả triệu lần rồi chẳng nên.
Trích:
Elizabeth Granger
Sinh: 24/5/1956 – Tử: 31/10/1999
Một người vợ và người mẹ đáng yêu.
Mãi mãi sống trong lòng mọi người.
***********************
Đó là những giây phút bình yên duy nhất trong ngày mà cô có.
Nicholas Granger đã đổi ý vào phút cuối, và cả hai cha con hủy bỏ chỗ đặt trước trong nhà hàng Pháp mà họ thường lui tới mỗi khi có dịp kỷ niệm gia đình gì đó. Hermione trêu ba cô khi ông đề nghị cả hai cùng đi dạo phố London, trò chuyện về đủ thứ trên đời. Cô biết ông cảm thấy cô đơn, và Hermione mừng là cô đã có thể dành thời gian ở bên ông, làm cho ông vui.
Cuối cùng, hai cha con lại chui vào một quán bar Ireland. Dường như ba cô đã bắt đầu chấp nhận những thay đổi trong đời mình. Năm vừa qua là một năm quá tồi tệ đối với ông, dù cô đã cố gắng hết sức để ủng hộ và giúp ông vượt qua nỗi đau tinh thần đó.
Sau một bữa tối lặng lẽ, cô đưa ba về nhà rồi bất chợt lại thấy gót chân mình quay về nơi họ đã bắt đầu.
Hermione lướt nhẹ tay theo từng con chữ trên bia mộ của má, cô khụy xuống trên bãi cỏ, nghe lòng trĩu nặng tội lỗi.
"Má, con xin lỗi." Cô khẽ nói.
"Không phải lỗi của bồ. Là của bọn đó. Bồ đâu có biết chúng còn bám theo ba má bồ. Nếu có ai phải chịu trách nhiệm cho chuyện này thì đó là mình. Lẽ ra mình phải biết sớm hơn."
Hermione ngẩng mặt lên, không ngạc nhiên khi thấy Harry đang đứng cạnh cô. Thở dài, Hermione lại cúi xuống nhìn tấm bia một lần nữa. "Chẳng ai trong chúng ta có lỗi cả, Harry à, bồ biết mà. Lý trí mà nói, mình biết là như thế." Cô cảm nhận được cậu đã ngồi xuống cạnh mình.
"Lý trí mà nói, chúng ta biết rất nhiều thứ."
Cô không muốn trả lời; thay vào đó, lại lãng mắt ra nhìn nghĩa trang hoang vắng. Cô muốn khóc lắm.
Harry nắm lấy tay Hermione, khẽ xiết nhẹ. Hermione quay đầu lại, nhìn cậu và thấy ánh mắt đáng sợ, ánh mắt bị ám ảnh như cô, đang nhìn chăm chăm vào mình.
"Mình có mang đến cho bồ cái này." Tay phải của cậu chìa ra một bông lan trắng.
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống gò má trái của cô khi Hermione đưa tay, nhận lấy món quà của cậu. Cô hôn nhẹ vào những cánh hoa đó rồi dịu dàng đặt nó xuống mộ bà.
"Cám ơn, Harry."
************
Khi Hermione mệt lã khi độn thổ trở về căn hộ của mình thì Ron cũng lập tức bật dậy, chỉnh tề trong bộ trang phục Muggle màu đen của mình.
"Có chuyện gì vậy? Anh xin lỗi, anh đã không đến nghĩa trang được. Chú Kingsley bắt anh ở lại, bù cho việc trốn đi hồi trưa này. Xém nữa anh không đến được nhà hàng rồi, nhưng hình như em chẳng ở đó. Em không sao chứ?"
Ánh mắt vô thần của cô nhìn về cặp mắt mệt mỏi, bực dọc của cậu. "Em không sao. Ba em cần có một sự thay đổi, nên hai cha con tới một quán bar Ireland. Em không biết làm sao để báo cho anh cả."
"Nhưng em có thể gửi cú cho anh mà." Anh chàng nói với vẻ tổn thương.
"Rồi, xin lỗi đó Ron. Làm sao mà em biết được là anh nhớ chứ?". Cô đớp lại, và Ron mím môi giận dữ. Hermione nhắm mắt, thở sâu. "Em xin lỗi, em không nên trút giận vào anh như thế."
Ron bước tới, vịn hai tay cô. "Anh cũng thành thật xin lỗi, Hermione à. Em sao rồi?"
Cô tránh ánh mắt cậu. "Em ổn mà."
Cậu thở dài. "Phải rồi, lúc nào em cũng ổn mà." Cậu buông tay ra, quay lưng bước xa khỏi cô. "Khó lắm sao Hermione? Khó để thử nói cho anh biết... em cần anh một lần?"
Cô dán chặt mắt vào sàn nhà, thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng. "Em có chứ."
Cậu quay lại nhìn cô lần nữa, nheo mắt vặn hỏi. "Em nói vậy là sao?"
Cô bước qua mặt cậu, gieo mình một cách nặng nhọc xuống chiếc ghế sofa. Dụi dụi mắt, cô gắt. "Em không biết, em thật tình không biết, Ron. Sao anh không nói cho em biết đi?"
Mắt cậu long lên sòng sọc. "Thì anh cũng đang cố gắng chứ. Em biết rõ mà."
Cô thả tay xuống. "Em biết."
Cậu khụy xuống trước cô, giữ cằm cô lại, ép Hermione nhìn vào mắt mình. "Nói cho anh biết đi, em yêu, anh đang ở ngay đây này. Anh cố gắng và cố gắng, rất nhiều, anh không biết mình còn có thể làm gì nữa. Anh biết anh thường hay làm rối tung hết mọi chuyện, nhưng sao em chẳng còn giận anh nữa? Cứ như thể anh không tồn tại vậy."
Cô cố gắng, cố gắng tìm một chút cảm giác gì đó, thật sự cô đã thử tìm kiếm sự giận dữ, nỗi thất vọng. "Em không biết câu trả lời, Ron à."
Hermione đứng dậy, đi về phòng ngủ, cô dừng lại ở cửa và rồi lại nhìn cậu, người vẫn còn đang quỳ gối, nhìn chăm chăm vào nơi cô vừa ngồi một cách thẫn thờ."Em thật sự xin lỗi, Ron. Em có thử, em có mà." Cậu quay sang nhìn cô với một ánh mắt tổn thương. "Có vẻ như chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa để giữ mối quan hệ này."
Ron run run đứng dậy, bước tới gần cô mà mặt mày thì tái mét. "Em vừa nói gì?"
"Em nói..." Cô ngập ngừng, cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại. "Ý em là, đã gần hai năm rồi, và chúng ta vẫn còn mãi vật lộn với từng bước chập chững ở giai đọan khởi đầu. Chúng ta không thể cứ cãi nhau miết suốt quãng đời còn lại. Em biết anh có thử cố gắng, và em cũng đã cố gắng thông cảm cho anh. Nhưng dường như mỗi khi em cần anh thì anh chẳng bao giờ xuất hiện." Cô giơ tay lên chặn khi cậu mở miệng ra, định bác lại những gì cô vừa nói. "Em biết. Thường thì không phải lỗi của anh. Nhưng đôi lúc, em cảm thấy như chúng ta không thể làm được. Lúc đầu thì có vẻ như tuyệt lắm, với cái cảm giác khám phá ra tất cả mọi thứ, rồi lại làm lành ngay sau đó. Thế nhưng có vẻ như anh chẳng bao giờ chịu bỏ thời gian suy nghĩ lại những việc đã xảy ra cả. Như tối qua, họăc tối nay chẳng hạn."
Trông mặt Ron cứ như thể cậu đang cố gắng kiềm nén đến mức tối đa. "Nếu mà anh chịu nhớ, Ron à, thì chú Kingsley đã chẳng bắt anh ở lại làm bù, chẳng phải em đã nói với anh là em bận rồi sao?" Cô xiết chặt tay Ron, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Em biết đó không phải là lỗi của anh. Thật ra đó là một trong những ưu điểm của anh, như khi anh cố nghĩ cách dỗ ngọt, làm lành với em. Đó là bản chất của anh, và em đã từng yêu anh vì điều đó."
Gương mặt cậu vốn đã tái, nay lại càng xanh hơn nữa. "Đã từng yêu? Hermione, ý em..."
Cô ngẩng lên nhìn. "Em rất tiếc Ron, nhưng em mệt mỏi lắm rồi. Em không còn đủ sức lực để chịu đựng nữa sau những gì đã xảy ra cho má, và cho ba em. Em thật sự đã kiệt sức. Lý trí mà nói, em biết chẳng ai trong chúng ta có lỗi cả. Lý trí mà nói, em biết lẽ ra em không nên cảm thấy thất vọng. Lý trí mà nói, em biết mình không nên ép anh quá mức bằng cách đặt lên vai anh quá nhiều kỳ vọng. Lý trí mà nói, em phải nên thông cảm cho anh. Lý trí mà nói, em biết anh là một chàng trai tốt, và anh đã rất cố gắng chăm sóc em. Lý trí mà nói, em biết em cũng cần anh như thế."
Cô lãng ánh mắt đi. "Lý trí mà nói , em biết rất nhiều thứ."
"Hermione, chúng ta còn làm được mà. Chúng ta đã gặp chuyện này trước đây rồi, phải không? Anh biết những gì em đã gặp phải. Tin anh đi, chẳng có gì to tát cả, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua thôi." Giọng Ron nghe có chút gì đó hỏang lọan.
Ánh mắt cô long lên, giận dữ. "Chẳng là gì? Chẳng là gì à?" Cô nạt. "Vậy ra lúc em ôm lấy anh, khi anh khóc thương cho Fred chẳng là gì cả? Vậy ra chẳng có gì lớn lao khi anh thậm chí không dám nhìn vào mắt Geogre trong suốt ba tháng liền? Thế ra chẳng có gì to tát khi anh cứ gặp ác mộng mỗi đêm?"
"Hermione, anh xin lỗi, anh không cố ý..."
Hermione đẩy Ron ra xa một cách thô bạo. "Xin lỗi? Em phát ngán lên với mấy lời xin lỗi của anh rồi. Những gì chúng ta làm, Ron à, là xin lỗi lẫn nhau ngày rồi lại ngày. Em không muốn nghe nữa."
Mặt Ron đỏ gay. "Em à? Vậy anh thì sao? Anh cứ suốt ngày phải nơm nớp lo sợ làm sai trước mắt em. Cứ như lúc nào cũng luôn đi trên đống than hồng vậy. Anh chẳng biết phải làm gì nữa, Hermione. Cách gì anh cũng thử hết rồi. Nhưng em...em cứ phớt lờ! Anh làm tất cả mọi thứ anh có thể nghĩ ra để giúp em, nhưng em không để anh giúp! Và rốt cuộc, anh nhận được thứ gì chứ? Là một lời xin lỗi chết bầm à?"
"Em tận mắt thấy bọn khốn đó giết chết má em, Ron, trong khi bản thân mình thì bất lực, chẳng thể cứu má! Xin lỗi, chứ em có lý do của em để chẳng nhắc gì về chuyện đó suốt ngày như anh chứ. Chúng ta là hai lọai người khác nhau, anh và em. Em không thể làm chính xác những gì anh muốn em làm được! Đôi khi em nghĩ anh đã có sẵn trong đầu một hình mẫu, biểu tượng và muốn em hành động y chang như vậy. Em nghẹt thở, em khó chịu lắm... khi cứ phải thay đổi bản thân mình, từng giây từng phút, để làm anh vui lòng!!!
Cả hai thở dốc trong bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm. Ron nhìn cô với một ánh mắt như thể muốn giết người. Đột nhiên, cậu quay lưng, đá đại thứ gì đó ở gần nhất – vô tình nó là cái ghế sofa. Ron đá mạnh đến nỗi miếng vải bọc đã bị tóet ra một mảng lớn. cậu hét lên tuyệt vọng. "Aarrgh!" rồi cầm lấy ngọn đèn bàn, quăng mạnh vào bức tường đối diện, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh. Ron thở hắt ra một cách nặng nề, nhưng vẫn tuyệt nhiên quay lưng, không nhìn cô.
Hermione cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn người bạn trai đang nổi khùng lên của mình. "Ron, nhìn em này, làm ơn đi."
Cậu đối mặt với cô bằng một vẻ mặt lạnh tanh, khiến cô chết lặng đi một lúc.
"Nói cho em biết, anh thật lòng thấy vui khi ở cạnh em. Nói cho em biết chính em là tất cả những gì anh cần trong mối quan hệ này. Nói cho em biết rằng chúng ta đã không cưỡng ép đối phương quá mức."
Ron mất hẳn cái vẻ giận dữ ban nãy. Cậu há miệng, mắt đảo quanh khắp nhà nhưng lại chẳng dám nhìn vào cô, cố tìm lý do gì đó để phản bác lại. "Anh..." . Cậu nhìn cô.
Hermione chẳng biết Ron đã nhìn thấy gì trong ánh mắt mình, nhưng cậu đã chẳng thốt lên được lời nào cả. Cậu nhìn cô một cách đau khổ, thầm van xin Hermione hãy rút lại những lời vừa nói.
Nhưng cô không thể nói thêm bất kỳ lời nói dối nào nữa.
"Em...em cần thời gian. Có lẽ chúng ta cần thời gian. Em mệt mỏi lắm rồi."
Cậu nghiến răng. "Được thôi." Và rồi quay lưng bỏ đi, sải bước tới nút độn thổ.
Ngay khi Ron vừa đi khỏi, Hermione tựa mình vào cánh cửa phòng ngủ, dần dần khụy xuống, cô ôm lấy mặt, nhưng vẫn chẳng có một giọt nước mắt nào chảy ra cả.
~ End Chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro