Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5 ( Part 1 ) - Ever the same

"We were drawn from the weeds

We were brave like soldiers

Falling down under the pale moonlight

You were holding me Like someone broken

And I couldn't tell you but I'm telling you now

Just let me hold you while you're falling apart

Just let me hold you and we'll both fall down

Fall on me

Tell me everything you want me to be

Forever with you, forever in me

Ever the same

We would stand in the wind

We were free like water

Flowing down

Under the warmth of the sun

Now it's cold and we're scared

And we've both been shaken

Hey, look at us, man

This doesn't need to be the end

Just let me hold you while you're falling apart

Just let me hold you and we'll both fall down

Fall on me tell me everything you want me to be

Forever with you, forever in me

Ever the same

Call on me

I'll be there for you and you'll be there for me

Forever it's you

Forever in me

Ever the same

You may need me there

To carry all your weight But you're no burden, I assure

You tide me over

With a warmth I'll not forget

And I can only give you love

Fall on me tell me everything you want me to be

Forever with you, forever in me

Ever the same

Call on me I'll be there for you and you'll be there for me

Forever it's you Forever in me Ever the same" – Ever the

Same, Rob Thomas

***************************************

24 tháng 12, 2000

Harry ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm giáng sinh. Ánh trăng bạc dịu dàng soi xuống trần gian, làm mấy hạt tuyết ánh lên với một thứ ánh sáng dịu nhẹ, thanh khiết. Đêm vắng thật thanh tịnh ở nhà họ Tonks. Bé Ted đã lên giường ngủ từ lâu và không lâu sau Andromeda cũng lui về phòng bà, chỉ còn một mình Harry trong phòng khách đối diện cùng ngọn lửa tí tách trong lò sưởi. Thao thức không yên, nó đứng dậy bước ra ngòai sân và suy ngẫm trong bầu không khí tĩnh mịch nửa đêm.
Sau khi thầy Lupin mất, Harry đã quyết định dành trọn ngày giáng sinh cho đứa con đỡ đầu và bà Andromeda. Lúc đầu, Ginny và bà Weasley không được vui cho lắm khi nghe về quyết định của nó, nhưng dù sao đi nữa, Harry vẫn quyết tâm tổ chức những buổi giáng sinh thật đặc biệt cho con trai mình. Đó cũng là một trong những chuyện đã khiến nó và Ginny bất hòa. Ginny, ba tháng sau khi chia tay, ý nghĩ về cô vẫn còn khiến nó thấy đau, một nỗi đau mà nó ngờ sẽ khó mà hòan tòan biến mất được. Ginny là lối thóat của nó trong những giờ phút u tối nhất, khi trên vai nó nặng trĩu trọng trách về thế giới phù thủy. Harry để vẻ đẹp rạng ngời của cô tràn ngập tâm trí mình, làm nó tạm quên đi gánh nặng trên vai ở cái tuổi mới lớn ấy. Cô như một phần thưởng đầy hứa hẹn sau bao thử thách, là lối thóat mà nó cố gắng hết sức để bảo vệ. Nó chẳng muốn làm vấy bẩn tâm hồn cô bằng những sự thật nghiệt ngã mà nó khám phá sau cái chết của chú Sirius. Thậm chí nó còn cố gắng hơn nữa để cô không dính vào vòng khói lửa của cuộc chiến. Phần nào cũng nhờ bà Weasley đã kiên quyết bắt cô trở lại trường trong khi Ron, cùng nó lên đường đi tìm trường sinh linh giá.

Khi Voldemort bị hạ gục, nó những tưởng sẽ được giải phóng, sẽ lại được cái cảm giác thanh thản. Nhưng không, nó chỉ thấy tâm hồn tràn ngập sự hối hận và nỗi đau mất mát vì sự hy sinh của cha, mẹ, bạn bè, anh em, con cái, những người đã hy sinh trong cuộc chiến, những người chỉ mãi còn là ký ức và nước mắt khi nhắc về họ. Tất cả đều là cái giá phải trả cho chiến thắng. Khắp nơi người người ăn mừng chiến tranh đã kết thúc.Ở những bữa tiệc đó, Harry cảm thấy lạc lõng và vô vị với niềm vui của họ. Nó chẳng biết tại sao. Suy cho cùng, họ đang ăn mừng vì nó mà. Voldemort đã bị hạ và nó lại sống sót một lần nữa. Dù thế, những gì nó cảm nhận được là sự mất mát, hụt hẫng. Nó không biết nên làm gì và sẽ đi về đâu trước vô vàn ngã rẽ trước mắt. Nó nhận ra rằng...chính bản thân mình cũng chẳng biết mình muốn làm gì. Dường như người ta thường tỏ ra quyết đóan hơn khi phải đối mặt với sự sống và cái chết. Đứng trước sự bế tắc, những vết thương lòng vốn đã chìm vào quên lãng lại rỉ máu một lần nữa. Những nỗi đau thẳm sâu trong tâm hồn mà nó từng phớt lờ giờ đã loan ra khắp người mà nó chẳng hề hay biết. Chẳng biết nên làm gì, nó níu lấy bất cứ thứ nào có vẻ như có thể đưa mình về lại cuộc sống bình thường. Vì thế nó đã trở lại với Ginny và giúp Hermione một tay với những buổi học tự phát của cô ấy. Nó chăm chỉ luyện tập để trở thành một thần sáng. Rồi cùng với Ron và Hermione, nó thề sẽ thay đổi bộ pháp thuật từng bước một để chắc chắn rằng những mất mát đau thương trong chiến tranh sẽ không bao giờ bị quên lãng.

Càng cố cư xử một cách bình thường, nó lại càng cô lập mối quan hệ của nó và Ginny. Đau đớn thay đến giờ nó mới nhận ra sự thật đó. Một cách vô tình, nó đã tự giới hạn những gì cô bé có thể biết về nó và những gì nó có thể chia sẽ cùng cô. Những gì nó đã thấy, những cơn ác mộng, bất cứ thứ gì liên quan đến đời nó trước khi hắn chết sẽ không bao giờ được phép làm vấy bẩn mối tình màu hồng của nó và cô.

Nó từng nghe nói chuyện cô bé chưa bao giờ từ bỏ chuyện tôn thờ nó cả, "cậu bé sống sót", và cũng vì thế ngay từ ban đầu mối tình này đã bị kết án tử bởi chính cô. Không có nhiều người biết được sự thật rằng nó chỉ xem cô như một lối thóat, một người con gái sẽ mang lại cuộc sống bình thường cho nó. Cô bé chỉ đại diện cho những khao khát của nó, cũng bởi thế nó chưa bao giờ bỏ thời gian tìm hiểu xem cô là người như thế nào cả. Harry biết nó muốn những gì, muốn sống thế nào khi giữ mối quan hệ với cô, nhưng có điều nó chưa bao giờ hỏi người con gái được xem là lý tưởng ấy thật sự muốn gì. Tự nó chi phối, kiểm soát mối tình này một cách chặt chẽ, đến nghẹt thở chỉ vì nó sợ cái viễn cảnh khủng khiếp sẽ xảy ra một khi nó nơi tay. Và rồi cô đã để nó làm thế. Harry lắc đầu buồn bã. Mặc dù nó đã rất đau khi Ginny van xin nó để cô ra đi, Harry nhận thấy cô đã tự đánh mất chính mình như thế nào trong mối quan hệ giữa họ. Cho dù lúc đó nó có không vui, Harry biết rằng nó sẽ không bao giờ là người nói lời chia tay trước cả chỉ đơn giản vì... nó không nỡ. Nó thật sự yêu cô khi họ đến với nhau, nhưng rồi đôi lúc nghĩ lại, nó cũng không hiểu làm sao mình lại có thể đi yêu một người mà mình chẳng hề hiểu rõ. Cuối cùng, nó kết luận rằng cả nó lẫn Ginny đều đã cố gắng hết sức để giữ gìn mối quan hệ của họ, nhưng đến phút cuối điều đó vô hình chung lại trở thành một gánh nặng cho cả hai. Cũng may hai đứa đã biết dừng lại kịp lúc, khi tụi nó còn nhận ra được mình là ai và chưa hòan tòan mất đi đối phương. Hermione nói đúng, nhiều khi mấy chuyện này cứ xảy ra mà mình không hề biết. Giờ thì Hermione lại là một chuyện khác.

Harry thở dài. Nó nhớ cái thời mà nó chẳng có vấn đề gì khi nghĩ đến cô. Chỉ là... bây giờ thì cô ấy đã là một chuyện khiến nó phải bận tâm, và thành thật mà nói, nó chẳng ngại cho lắm. Harry đâu phải thằng ngốc; nó biết chắc có chuyện gì đó đang diễn ra giữa hai đứa. Kể từ khi chia tay Ginny, cuối tuần nào nó cũng mò đến Paris chơi với cô. Đôi lúc ngay giữa tuần, nó lại độn thổ đến chỉ để cùng ăn trưa hay ăn tối. Hermione đã đem sửa chiếc gương của chú Sirius và tặng lại cho Harry vào ngày sinh nhật của nó cùng với tấm hình của hai đứa chụp chung với Dobby trong phòng cần thiết. Ngay lập tức, nó đưa nửa còn lại của chiếc gương cho Hermione khi cô về, dặn dò kĩ rằng cô cứ gọi bất kỳ lúc nào cần một người để tâm sự (và không quên hứa rằng nó cũng sẽ làm như thế). Dạo gần đây, "bất kỳ lúc nào" đồng nghĩa với "gần như hằng đêm" của hai đứa. Từ lúc nào chẳng biết, nó đã trở thành một thói quen khó bỏ. Đôi khi Harry thấy một cuốn sách rất thú vị, thế là nó gọi vào gương chỉ để hỏi xem liệu Hermione có muốn nó mua tặng cô không. Mặc dù chẳng biết chuyện này sẽ đi về đâu, Harry biết rằng mỗi lần gặp nhau là một lần tương lai trở nên sáng lạng hơn. Mỗi cái ôm, mỗi cuộc gọi, mỗi ánh mắt đều đột nhiên trở nên đặc biệt giữa hai đứa dù cho cả hai đều nhận ra: tụi nó đã làm mấy việc này gần như hết nửa đời rồi.

Tuy nhiên Harry cũng biết rõ Hermione mang trong lòng vết sẹo của riêng cô. Nó chỉ có thể mường tượng những cơn ác mộng đó kể từ khi Bellatrix tra tấn cô ở thái ấp nhà Malfoy. Tiếng la thảm thiết ấy vẫn còn mãi vang vọng trong những giấc mơ của nó. Harry thở dài lần nữa; nó rất muốn cô ở bên mình vào đêm giáng sinh. Nhưng Harry biết, Hermione cần ở bên ba cô vào những lúc như thế này.

Nó lại ngẩng lên, ngắm nhìn vầng trăng tròn lơ lửng treo trên đầu. Nghĩ về Hermione luôn khiến lòng nó bình lặng, cái cảm giác vui vui vốn xa lạ trước đây giờ đã trở thành người bạn đồng hành không thể mỗi khi nó nghĩ về cô. Nó nhìn chăm chăm vào chị hằng như thể tìm kiếm hình ảnh Hermione. Rồi nó đứng ngây ra, chau mày vì một lý do gì đó; đột nhiên nó biết mình cần phải gặp cô.

Harry đến nhà Hermione nhưng cô nàng đã rời khỏi đó rồi. Trong tích tắc, nó biết ngay cần phải đi đâu để tìm cô.

~ TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro